Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong trí nhớ của Kim Tuấn Miên, Lộc Hàm luôn luôn bình tĩnh. Cho dù là khi đối diện với vấn đề xảy ra trên sân khấu, hay gặp phải những rắc rối riêng tư, sự hoảng hốt thất thố duy nhất chỉ xảy ra vì Ngô Thế Huân.

Kim Tuấn Miên nhớ khi mình đẩy cửa phòng họp ra, Lộc Hàm đỏ hoe mắt nhào tới, kéo cánh tay mình nói: "Thế Huân đâu, Thế Huân làm sao rồi..." Giọng run dữ dội, dáng vẻ hồn bay phách lạc như đã sợ hãi đến muốn phát điên.

"Hyung đừng sốt ruột, trước tiên đi cùng em đến bệnh viện đã, lên xe em sẽ nói với anh." Kim Tuấn Miên cố gắng duy trì bình tĩnh, cho dù tình trạng của Ngô Thế Huân thực sự không tốt, cậu cũng không dám nhắc lại lần nữa, người trước mắt đã căng thẳng thần kinh lắm rồi, Kim Tuấn Miên lo kích thích Lộc Hàm thêm nữa, anh sẽ thực sự phát điên. Kim Tuấn Miên không thể làm gì khác ngoài động viên anh, vượt qua các fans đứng trước cửa dưới sự giúp đỡ của các nhân viên rồi lên xe.

Ngồi xuống ghế, Lộc Hàm liền đỏ hoe mắt hỏi Ngô Thế Huân rốt cuộc thế nào rồi, Kim Tuấn Miên chỉ cẩn thận kể lại sự tình với anh. Sáng nay sau khi Lộc Hàm rời khỏi, Ngô Thế Huân mới đi từ trong phòng ngủ ra, sắc mặt rất khó coi. Kim Tuấn Miên ngồi trước bàn ăn nhìn cậu cau mày một tay cầm cốc nước lấy nước từ máy lọc, một tay xoa sau gáy, dáng người lảo đảo không vững.

"Thế Huân à, sao thế? Sắc mặt em khó coi lắm." Kim Tuấn Miên hỏi.

Ngô Thế Huân ngẩng đầu lên, lúc này mới nhận ra là có người ở bên cạnh: "À... Không sao, em hơi đau đầu thôi..."

Kim Tuấn Miên đứng dậy vươn tay sờ thử trán cậu: "Đang sốt này, có phải bị cảm rồi không? Đợi chút anh tìm thuốc cho..." nói xong liền đi vào phòng ngủ lấy hộp thuốc, ai ngờ phía sau bỗng vang lên tiếng cốc thủy tinh rơi xuống sàn, người kia bỗng ngã xuống, may là Phác Xán Liệt đẩy cửa đi vào, vừa thấy Ngô Thế Huân ngã xuống đất liền nhanh tay đỡ cậu vào lòng, Kim Tuấn Miên thở phào, chạy nhanh tới.

"Thế Huân? Thế Huân..." Hai người đều giật mình. Ngô Thế Huân nằm trong lòng Phác Xán Liệt, cau chặt mày, môi trắng bệch như đang cố nhẫn nhịn đau đớn. Phác Xán Liệt cũng không dám lay cậu, chỉ có thể nhẹ nhàng gọi cậu. Cũng may Ngô Thế Huân nhanh chóng mở mắt ra, cười với hai người đang căng thẳng.

"Không sao đâu, hơi chóng mặt thôi, hyung đỡ em về phòng ngủ nhé."

Hai người lúc này mới từ từ đỡ Ngô Thế Huân dậy đưa về phòng ngủ, nhìn cậu đắp chăn ngủ say rồi, hai người mới lặng lẽ đi ra.

Buổi trưa, Kim Chung Nhân đi vào gọi Ngô Thế Huân ra ăn cơm, nhưng có gọi thế nào cậu vẫn không tỉnh. Kim Chung Nhân còn tưởng Ngô Thế Huân đang trêu mình, lay cậu hai lần vẫn không phản ứng mới vươn tay chạm vào da cậu, làn da nóng rực làm Kim Chung Nhân hoảng đến mức lập tức chạy đi gọi Đỗ Khánh Tú và Kim Tuấn Miên.

Kim Tuấn Miên giật mình lập tức chạy vào, phát hiện Ngô Thế Huân đã hôn mê không còn ý thức. Ngô Diệc Phàm vội vàng gọi điện cho quản lý, mấy người ở ký túc cùng đưa Ngô Thế Huân vào bệnh viện, cũng may là quản lý đã chuẩn bị kỹ càng, phong tỏa tin tức rất nhanh nên đưa vào phòng cấp cứu khá thuận lợi, không bị fans vây lại.

Kim Chung Nhân và Hoàng Tử Thao ở lại ký túc, hai người vẫn đứng sững trong phòng ngủ của Ngô Thế Huân mà sợ hãi không thôi. Một lúc lâu sau Kim Chung Nhân mới phát hiện trên chiếc gối đầu màu trắng của Ngô Thế Huân có vài vết bẩn thẫm màu, không biết là gì.

Cậu kéo Tử Thao lại, cau mày nhìn một hồi.

Còn ở bên này, bệnh viện kiểm tra xong phát hiện lượng bạch cầu trong máu Ngô Thế Huân tăng mạnh, chắc hẳn là đã nhiễm trùng chỗ nào rồi, bác sĩ kiểm tra một hồi cũng không phát hiện vết thương gì, cau mày đi ra hỏi Kim Tuấn Miên, cậu cũng nghi hoặc, vết thương trên tay Ngô Thế Huân không nghiêm trọng, cũng đã xử lý xong rồi, đáng lẽ không thể nhiễm trùng được, đang nghĩ thì Kim Chung Nhân gọi điện đến nói: "Tuấn Miên hyung, gối của Thế Huân hình như có vết máu khô, đầu cậu ấy có phải bị thương không..."

Mấy người giờ mới hiểu ra, bác sĩ mau chóng đi kiểm tra lại, lần thứ hai rời khỏi phòng cấp cứu thì đã là hai giờ sau, mặt bác sĩ đen đến khó coi: "Vết thương ở sau gáy đã nhiễm trùng như thế rồi mới đưa cậu ta đến đây, chắc hẳn đã xuất hiện dấu hiệu đau đầu choáng váng và sốt từ trước rồi chứ? Không muốn cậu ta sống nữa sao?..."

Ông nhìn cậu thanh niên xinh đẹp vẫn còn nguyên dáng vẻ trẻ con đang nằm trong phòng cấp cứu, cậu ta cũng tầm tuổi con trai ông, sắc mặt trắng xám, suýt chút nữa là tính mạng đã không còn rồi, tấm lòng bác sĩ nhói lên, vừa tức vừa đau.

"Đưa vào phòng quan sát! Các cậu đi làm thủ tục đi."

Quản lý mau mắn đi theo bác sĩ làm thủ tục, còn Ngô Diệc Phàm vẫn đang gọi điện cho Lộc Hàm, nhưng Lộc Hàm cứ tắt máy suốt, làm anh sốt ruột đến mức suýt nữa vứt cả điện thoại đi.

Rõ ràng bác sĩ đã xử lý vết thương cho Ngô Thế Huân, cấp cứu cũng vẫn tính là đúng lúc, lẽ ra cậu chỉ mấy tiếng sau là phải tỉnh lại rồi, kết quả Ngô Thế Huân chẳng hề có dấu hiệu tỉnh lại, ngay cả hô hấp cũng dần dần yếu đi. Bác sĩ cũng hốt hoảng, bất đắc dĩ phải dùng ống thở, kiểm tra cẩn thận lại thì không có gì bất thường, chỉ là người đang hôn mê trên giường này không muốn tỉnh lại mà thôi, ông đã làm việc ở bệnh viện mấy chục năm, đã thấy nhiều trường hợp từ bỏ chính mình, nhưng người trước mắt rõ ràng chỉ là một đứa trẻ, tuổi tác đang đẹp, lại rất có tiền đồ, sao lại không muốn tỉnh lại cơ chứ...

"Bệnh nhân không muốn sống, trong tiềm thức không muốn tỉnh lại, phải dựa vào người thân các cậu rồi..."

Mấy người đám Kim Tuấn Miên nghe bác sĩ nói vậy gần như đứng không vững nữa, maknae của họ sao lại không muốn tỉnh lại?

Ngô Diệc Phàm đấm mạnh vào tường: "Hyung đi tìm Lộc Hàm!" vừa định đi thì bị Kim Tuấn Miên kéo về: "Hyung đừng kích động, hyung thế này mà bị phóng viên hay fans bắt gặp thì không hay đâu, bình tĩnh một chút, em gọi điện cho Lộc hyung thử xem sao." vừa nói vừa dùng ánh mắt ra hiệu cho Trương Nghệ Hưng, Trương Nghệ Hưng lập tức tiến lại ấn Ngô Diệc Phàm xuống ghế.

Kim Tuấn Miên cũng sốt ruột muốn chết, lo lắng gọi điện cho Lộc Hàm, may sao, sau vài tiếng tút thì Lộc Hàm đã nghe máy. Vội vàng nói vài câu rồi Kim Tuấn Miên cúp máy: "Mọi người trông ở đây, em và quản lý đi đón Lộc hyung đến!" Phác Xán Liệt lúc này đã sắp nổi điên rồi, nghe Kim Tuấn Miên nói vậy thì gật đầu: "Vâng!"

Dù Phác Xán Liệt có tức Lộc Hàm đến mấy thì cũng hiểu, người lúc này đang nằm trong phòng quan sát sắp từ bỏ chính mình kia, quan tâm đến Lộc Hàm đến mức nào.

Nghe Kim Tuấn Miên kể lại xong, Lộc Hàm chỉ cảm thấy tim mình như bị cắt ra thành từng mảnh, đau đến mức anh không thể thở nổi, nhìn cảnh sắc bên ngoài xe càng lúc càng mờ đi, lòng ngập đầy sợ hãi, cậu bé của anh lúc này đang một mình lẻ loi tìm kiếm trong bóng tối, em đang sợ đến mức nào...

"Đừng từ bỏ, đừng từ bỏ, hyung đến rồi..." Lộc Hàm lẩm bẩm, một giọt lệ lăn xuống từ khóe mắt anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net