Chương 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên thế giới này có rất nhiều sự việc được con người gửi gắm thành câu chuyện, bi thương hay hoa lệ, đều là một loại kỉ niệm.

Về Lộc Hàm, sau này anh đã uống một loại cafe, cafe Irish.

Ý nghĩa của loại đồ uống này là: tưởng niệm cuộc đời với người không còn duyên.

"Một cốc Irish cafe, cảm ơn."

"Có thêm nước mắt không?"

Lộc Hàm ngẩng đầu, nhìn về hướng cậu thiếu niên khuôn mặt lãnh đạm đằng sau quầy.

Cảm giác, sự từ biệt bất giác đã mấy năm.

***********************************

Ngô Thế Huân nhìn theo bóng lưng của Lộc Hàm đi khuất, không kịp phản ứng, phải mất rất lâu sau đó, cậu mới nghiêm túc nghĩ lại sao anh ấy lại tức giận như vậy! Nhưng Ngô Thế Huân đơn thuần là thế, chỉ cảm thấy An Hạo Tuấn hyung đối với bản thân cậu là yêu thương của một người anh, cậu nào có nghĩ, sự xuất hiện của anh ta là điềm báo trước cho cuộc sống vốn an ổn của hai người đã đi đến điểm cuối.

Kết thúc ngày chụp hình đầu tiên, một đám người lại ngồi lên xe chuyển địa điểm sang nơi làm thông cáo. Các thành viên khác đều đang cười đùa, Lộc Hàm thì lại đeo tai nghe không nói chuyện, Ngô Thế Huân tiến gần đến bên Lộc Hàm, khẽ gọi: "Hyung..." Lộc Hàm không nhịn được vẫn quay sang nhìn cậu bé với đôi mắt đang cụp xuống kia, nhưng vẫn cố giữ nguyên mặt lạnh tỏ vẻ không quan tâm.

Ngô Thế Huân cảm thấy tủi thân không chịu được, bản thân cậu không hiểu Lộc Hàm làm sao, lại lui về chỗ của mình cúi thấp đầu. Cậu ghét nhất là loại cảm giác như thế này, giống như là mình bị vứt bỏ vậy! Cậu lại nhớ lại lúc Lộc Hàm vì chuyện của Ôn Húc mà hiểu nhầm cậu, cảm thấy bản thân mỗi ngày như đều bước trên nền tuyết trắng, trái tim vừa lạnh lẽo vừa tổn thương. Nhưng mà ít nhất, Lộc Hàm là do không biết chân tướng nên mới có lòng hận cậu, còn bây giờ, rõ ràng tất cả đã được hóa giải, tại sao anh đối với cậu lại trở thành xa cách như thế này đây! Quả nhiên con người đều là có lòng tham, ngày trước cậu cho rằng cho dù Lộc Hàm không ở cạnh bên mình, cậu chỉ cần quanh quẩn bên cạnh anh là đủ, nhưng lúc có được sự quan tâm ấm áp của anh, bản thân Ngô Thế Huân lại muốn càng được gần anh nhiều hơn nữa, cậu muốn có được cả thế giới của anh.

Ngô Diệc Phàm nhìn thấy bộ dạng ủ rũ của cậu bé, trong lòng thầm mỉm cười, tiểu bá vương này, cũng chỉ có Lộc Hàm mới có thể đánh bại cậu. Anh hiểu rất rõ những vướng mắc trong lòng hai người kia, mấy ngày nay anh đã lặng lẽ quan sát sự xuất hiện của An Hạo Tuấn cùng với sự sủng chiều vô vàn của anh ta với Ngô Thế Huân khiến Lộc Hàm khó chịu đến mức nào.

Ngô Diệc Phàm giang tay kéo Ngô Thế Huân ngồi sát cạnh mình, cậu bé còn ghét bỏ trừng mắt nhìn anh, Ngô Diệc Phàm nhịn cười nói: "Hyung biết vì sao Lộc hyung của em không thèm quan tâm đến em nữa đấy!" Quả nhiên, chỉ cần nghe nói thế đôi mắt cậu bé sáng lấp lánh: "Hyung..." Âm thanh dính dính như là làm nũng.

"Em mấy ngày này với cái tên An Hạo Tuấn kia có phải hơi quá thân thiết không, Lộc hyung của em là đang ghen đó, em không nhìn ra sao?" Ngô Diệc Phàm đè thấp thanh âm, nói tiếp: "Chuyện của em và Lộc hyung đừng tưởng anh không biết gì!" Ngô Diệc Phàm nói xong lại nhìn thấy bộ dạng mặt mũi của cậu bé đang há hốc mồm vì ngạc nhiên, nhịn không được cười thành tiếng.

"Hyung, anh thật là..." Ngô Thế Huân có chút cạn lời, miệng lắp bắp nói không rõ ràng.

"Yên tâm, chỉ là từ nay về sau em phải nghe lời hyung không được làm loạn nữa, hyung sẽ không nói với người khác được không?" Ngô Diệc Phàm mỉm cười nhìn Ngô Thế Huân, rất muốn trêu chọc cậu.

Ngô Thế Huân trầm tư nhìn khuôn mặt đắc ý của vị hyung kia, âm thầm chấp nhận. Trương Nghệ Hưng ngồi ở đằng trước, đột nhiên quay đầu nhìn anh, Ngô Diệc Phàm giật mình.

"I love you!" Trương Nghệ Hưng đột nhiên nói ra câu đó, Ngô Diệc Phàm giật mình: "Em nói cái gì, em..." Ánh mắt của anh đột nhiên có tia háo hức xẹt qua, rơi thẳng vào mắt của Ngô Thế Huân.

"À thì phát âm của em thế nào? Tử Thao nói phát âm tiếng Anh của em kỳ kỳ, anh thấy sao?" Lông mày Trương Nghệ Hưng hơi nhăn lại sau đó cũng giãn ra, cậu ôn tồn mỉm cười lại lộ ra núm đồng tiền đáng yêu, Tử Thao nghe thấy tên mình cũng quay lại.

Ngô Diệc Phàm thất thần cười cười: "Ờ, cũng được!"

Đợi hai người kia quay đầu lại, Ngô Diệc Phàm mới thở hắt ra, lại quay ra cửa sổ ngắm phong cảnh, thật là, tim suýt chút nữa rớt ra ngoài a!

Chợt có người túm lấy cánh tay Ngô Diệc Phàm, anh mới nhớ ra Ngô Thế Huân vẫn đang nhìn mình.

"Vâng, hyung đừng tưởng hyung nghĩ gì em không biết, lúc nãy hyung thiếu chút nữa là viết cái chuyện đó lên mặt hyung rồi kìa!" Ngô Thế Huân lại bắt chước điệu bộ lúc nãy của Ngô Diệc Phàm nói: "Yên tâm đi, chỉ cần hyung ngoan ngoãn nghe lời em không làm loạn, em sẽ không nói với ai có được không?" Ngô Thế Huân nói xong còn cười đến thật xấu xa.

Ngô Diệc Phàm giận điên, hận không thể vứt ngay thằng bé ra khỏi xe, Ngô Thế Huân bên này lại không hề khách khí với bộ dáng muốn đánh người của Ngô Diệc Phàm, cậu chỉ về phía Trương Nghệ Hưng, Ngô Diệc Phàm chỉ có thể áp chế bản thân phải kìm nén, nhắm mắt giả vờ ngủ, đúng là tự tạo nghiệp đáng đời.

Ngô Thế Huân nhìn Ngô Diệc Phàm không thèm để ý đến mình nữa, không vừa ý mà trừng mắt nhìn anh, sau đó lại nhìn về phía Lộc Hàm vẫn đeo tai nghe nghỉ ngơi kia, hoá ra là vậy, là Lộc hyung đang ghen a, cậu bé thầm mỉm cười. Sau đó Lộc Hàm vừa mở mắt đã thấy Ngô Thế Huân vành mắt cong cong nhìn anh cười.

"Lộc hyung!" Ngô Thế Huân kéo kéo tay áo anh nói: "Người khác có đối tốt với em thế nào, người em yêu nhất vẫn chỉ là hyung." Cậu gỡ đôi tay nghe ra khỏi tai Lộc Hàm, thấp giọng nói: "Thế Huân chỉ yêu Lộc Hàm mà thôi!"

Lộc Hàm nhìn Ngô Thế Huân một khuôn mặt đầy uỷ khuất, lại đang nói ra những lời sưởi ấm trái tim anh, trong nháy mắt cơn giận vụt tan biến hết, anh thật sự là hết cách với cậu, tuy rằng Lộc Hàm không nói gì nhưng vẫn kéo Ngô Thế Huân lại gần mình, miệng hơi khẽ nhếch lên. Ngô Thế Huân của anh nói với anh: Thế Huân chỉ yêu mình anh.

Khuôn mặt Ngô Thế Huân ngập tràn ý cười, ngoan ngoãn dựa vào Lộc Hàm.

Trên thế giới này, quá phức tạp, quá phiền nhiễu, mỗi người đều đeo một cái mặt nạ của riêng mình gạt mình gạt người. Thật sự cảm thấy không an toàn, nhưng chỉ cần người đó ở cạnh bên, nhìn cậu ấy cười, cảm nhận thấy hơi thở của cậu ấy, sẽ không còn gì đáng sợ nữa.

Thật sự, chỉ cần có em ở cạnh bên, anh sẽ không còn sợ bất kỳ điều gì trên đời.

************************************************

"Lần này là ý của lãnh đạo công ty, cậu đã làm gì khẳng định bản thân cậu rõ nhất, không kiện cậu ra toà đã là công ty đối xử quá nhân từ với cậu rồi!" Cùng lúc đó, trong phòng luyện tập của SM, thầy giáo phụ trách của Hàn Tại Duẫn, một mặt lạnh lùng đứng trước mặt cậu ta nói: "Cậu hãy tự mình rời khỏi công ty đi, dù sao cũng sẽ không được debut đâu!"

"Thầy..." Hàn Tại Duẫn thanh âm run rẩy: "Em..." Cậu ta đã bỏ biết bao thời gian công sức bao nhiêu năm nay, từng bước từng bước, tính tính toán toán, chẳng lẽ tất cả những vọng tưởng đó lại thành công cốc sao?

"Chuyện đó, mọi người đều biết rồi sao?..."

"Chỉ có thầy và một vài lãnh đạo biết, dù sao nếu bị truyền ra ngoài với công ty cũng là không tốt!"

"Làm sao, các thầy...điều tra được?" Hàn Tại Duẫn cất lời hỏi, hiện tại đã triệt để tuyệt vọng rồi!

"Trên đời này, làm gì có bức tường nào không lọt được gió, chân tướng kiểu gì cũng có người biết thôi!"

....

Chân tướng kiểu gì cũng có người biết???

Kẻ đó là ai? Chỉ có nó mới biết đi, chỉ có Ngô Thế Huân mới biết!!!

Trong lòng An Tại Duẫn bừng bừng lửa giận, Ngô Thế Huân, mày chờ đấy!

Mày chờ đấy cho tao!

Trong lòng An Tại Duẫn tràn đấy hận ý, hai tay nắm chặt thành quyền, ngũ quan trắng bệch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net