Chương 54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Ngô Thế Huân tỉnh lại, Lộc Hàm đang nắm lấy tay cậu ngủ gật ở bên giường. Cảm thấy bàn tay mình đang nắm hơi động đậy, Lộc Hàm lập tức mở mắt, cậu có chút kinh ngạc nhìn anh, hình như cũng chưa tỉnh hẳn, ánh mắt Ngô Thế Huân mơ mơ màng màng.

"Thế Huân..." Lộc Hàm mở miệng nói, nhưng lại không biết nói gì, nhưng mà anh biết, anh không có tư cách nói xin lỗi.

"Lộc hyung!" Giọng cậu khàn khàn: "Hyung về phòng ngủ đi!" Nói xong Ngô Thế Huân nhẹ nhàng rút tay mình ra khỏi tay anh.

"Thế Huân, hyung..." Trái tim anh vừa xót vừa đau, hận chết sự kích động của bản thân.

Nhưng Ngô Thế Huân lại quay người lại, hình như ngủ thiếp đi rồi, Lộc Hàm chẳng có cách nào khác, chỉ có thể giúp cậu đắp lại chăn, nhíu chặt mày rời khỏi phòng cậu. Trời vừa sáng, Lộc Hàm đứng ở bên cửa sổ ngắm nhìn những tia sáng đầu tiên chiếu xuống, trong lòng buồn bã khôn nguôi.

*********************

Sau đó mấy hôm, Ngô Thế Huân dường như cố ý tránh anh, tuy là vẫn cùng người khác nói cười, nhưng Lộc Hàm vẫn luôn cảm thấy trong mắt Ngô Thế Huân, rất âm u. Hôm nay, cả nhóm cùng tham gia một liveshow, lúc đó nhóm của họ đã vô cùng nổi tiếng, vừa mở màn bọn họ đã phải biểu diễn, vốn dĩ vẫn còn 20 phút chuẩn bị nữa ở sau hậu đài, nhưng đột nhiên sân khấu xảy ra chút vấn đề nên chương trình bị đẩy lên. Bọn họ vẫn đang ở phòng nghỉ, liền bị thông báo phải lập tức lên sân khấu, từ phòng nghỉ đến sân khấu cách một khoảng khá xa, dường như bọn họ đều chỉ có thể chạy qua.

Lúc chạy qua Ngô Thế Huân, Lộc Hàm cảm thấy cậu có chút khó nhọc, hô hấp nặng nề.

"Thế Huân, không thoải mái sao?" Lộc Hàm chạy chậm lại hỏi cậu.

"Vẫn ổn!" Ngô Thế Huân trả lời đơn giản, lại cố gắng chạy đuổi cho kịp các thành viên khác, Lộc Hàm chỉ có thể chạy bên cạnh cậu.

Đợi đến khi biểu diễn xong đến thời gian chào hỏi mọi người, đôi mắt Lộc Hàm không ngừng nhìn về phía Ngô Thế Huân, rõ ràng là cậu ấy không thoải mái, trán đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, môi cũng tái nhợt, Phác Xán Liệt hình như còn đang đỡ lấy cậu ấy, thi thoảng Ngô Thế Huân còn nghiêng đầu qua nói gì đói với Phác Xán Liệt, mí mắt của cậu ấy còn nhíu lại.

"Mọi người chắc vẫn chưa xem đã các tiết mục biểu diễn đặc sắc của EXO phải không?" MC cười vui vẻ nhìn xuống dưới sân khấu, khán giả đều hò hét rất to.

"Vậy chúng ta hãy ổn định lại tâm trạng trước, cũng để cho EXO có thời gian thay trang phục cho phần biểu diễn đặc sắc tiếp theo có được không?" Lại là giọng nói của MC.

Lúc này Lộc Hàm mới có phản ứng, vẫn còn một bài vũ đạo nữa, vậy cậu ấy, có thể chống đỡ nổi không? Cứ nghi hoặc như vậy, rồi bị Trương Nghệ Hưng kéo xuống sân khấu chuẩn bị, lúc xuống sân khấu, Lộc Hàm quay đầu nhìn Ngô Thế Huân, hình như cậu ấy lưng không đứng thẳng được nữa, mặt đã trắng bệch đến nỗi lớp trang điểm cũng không giữ được nét mặt tốt hơn.

Các thành viên khác còn đang vội vàng thay trang phục, Lộc Hàm cũng bị chị cody kéo đi giúp thay áo khoác, còn Ngô Thế Huân lại đang ngồi trong góc đầu cúi gằm, thân thể cũng run lên.

"Sao không đi thay trang phục thế?" Anh quản lý phát hiện Ngô Thế Huân bất thường liền hỏi.

"Hyung..." Ngô Thế Huân từ từ ngẩng đầu lên, sắc mặt của cậu ấy làm Lộc Hàm giật mình, trắng bệch đến đáng sợ, đôi môi cũng không nhợt nhạt như trước còn cảm giác có tia máu.

"Hyung, em đau quá!" Cậu lại cúi đầu nhẫn nhịn: "Đứng không nổi nữa..."

Lộc Hàm giơ tay đẩy chị cody đang hóa trang cho mình ra, vội vàng đi đến quỳ xuống trước mặt cậu: "Thế Huân, dạ dày đau sao?"

Cậu run rẩy gật đầu, lại không có sức mà nói tiếp.

"Đừng để em ấy nhẩy nữa!" Lộc Hàm ngẩng đầu nói với anh quản lý: "Dạ dày em ấy đau quá rồi!"

Anh quản lý nhíu mày suy nghĩ một chút: "Không nhảy nữa, mấy đứa lên sân khấu đi, anh đưa cậu ấy đi bệnh viện, cứ để thế này mãi không được!"

Kim Tuấn Miên cũng chạy qua, thời gian gấp gáp, cậu ấy không thể không kéo anh lên sân khấu, Lộc Hàm chỉ có thể nhìn Ngô Thế Huân cô đơn ngồi ở trong góc, đau đến mức không thể ngẩng mặt lên.

"Thế Huân..." Trong lòng Lộc Hàm vô cùng đau đớn.

Nghĩ cũng biết lúc Lộc Hàm ở trên sâu khấu có bao nhiêu dày vò, hình như còn nhảy sai mấy chỗ, trong lòng chỉ mong ngóng nhanh được kết thúc. Đợi đến khi kết thúc hoạt động bên này, lại không thể không nhận một cuộc phỏng vấn nhỏ, Lộc Hàm cảm thấy ngay cả việc muốn gọi điện thoại cho Ngô Thế Huân cũng không có thời gian, trong lòng một mặt lo lắng, một mặt uể oải.

Cứ như thế ba tiếng đồng hồ trôi đi, lúc bọn họ chuẩn bị về ký túc, Kim Tuấn Miên nhận được điện thoại yêu cầu đến công ty họp, Lộc Hàm thật sự không muốn đi.

"Giúp hyung xin nghỉ nhé, hyung muốn đi xem Thế Huân thế nào!" Lộc Hàm vừa gọi điện cho Ngô Thế Huân, vừa nói với Kim Tuấn Miên.

"Được rồi!" Kim Tuấn Miên gật đầu: "Hyung cứ đến chăm sóc Thế Huân trước đi!"

Điện thoại của Ngô Thế Huân không có ai nghe máy, Lộc Hàm lại gọi số của anh quản lý.

"Anh bây giờ không có ở cùng với Thế Huân, công ty có việc gọi anh về trước rồi, cậu ấy đã đỡ nhiều rồi, cũng đã chụp X quang, nhưng mà anh chưa có nhận được kết quả, Thế Huân không nói gì có lẽ cũng không đáng ngại lắm, chắc bây giờ đã về ký túc rồi!" Anh quản lý nói vài câu với Lộc Hàm rồi cúp điện thoại.

Lộc Hàm lại vội chạy về ký túc, trên đường đi không ngừng gọi điện thoại cho Ngô Thế Huân.

Cuối cùng cũng về đến ký túc, Lộc Hàm vội vàng mở cửa nhìn thấy sáng đèn mới thở phào, vội vội vàng vàng bước đến phòng của Ngô Thế Huân, vừa mở cửa, cảnh tượng trước mắt thật làm anh muốn phát điên...

Ngô Thế Huân nửa nằm trên giường, hơi hơi nhắm mắt, cúc áo sơ mi trước ngực bị cởi vài nút, làm lộ ra làn da trắng bệch. Còn An Hạo Tuấn, thân trên để trần dường như đang định cúi người xuống hôn cậu, những ngón tay thon dài của Ngô Thế Huân lại đang chạm vào tóc của anh ta...

Lộc Hàm ngây người đứng ở cửa, lúc An Hạo Tuấn cúi đầu hôn Ngô Thế Huân thì che mất mặt cậu, anh không nhìn ra biểu tình trên mặt cậu.

"Ngô Thế Huân!" Lộc Hàm nghe thấy tiếng gọi lạnh lẽo của mình vang lên.

An Hạo Tuấn quả nhiên giật mình, lập tức ngẩng đầu lên nhìn về phía âm thanh phát ra, Lộc Hàm không thèm nhìn anh ta, mà chỉ nhìn chằm chằm vào cậu.

Ngô Thế Huân cũng nhìn anh, cứng đờ nửa phút, ánh mắt của cậu ấy từ từ rõ ràng: "Lộc hyung...

Thanh âm của cậu trầm khàn dường như không có chút sức lực nào, hình như nhớ ra gì đó, mới mạnh mẽ quay đầu nhìn sang An Hạo Tuấn.

"Không nhận điện thoại của hyung, thì ra là đang ở đây triền miên?" Sự phẫn nộ trong lòng Lộc Hàm sắp bóp nát cổ họng của anh.

"Không phải..." Cậu ấy lắc lắc đầu, ánh mắt toát lên sự lo lắng: "Lộc hyung..."

"Lộc Hàm..."

"Cút!!!" An Hạo Tuấn bước đến muốn chạm vào Lộc Hàm mà bị anh đẩy ra.

"Anh đi trước đi!" Ánh mắt Ngô Thế Huân rũ xuống: "Anh đi đi, An Hạo Tuấn!"

"Thế Huân..."

"Cầu xin anh..." Giọng nói của Ngô Thế Huân vô cùng mệt mỏi: "Anh đi đi!"

An Hạo Tuấn do dự một lát, cuối cùng vẫn là cầm lấy áo sơ mi và áo vest để ở một bên bước ra, lúc đi qua Lộc Hàm, anh ta muốn nói gì đó lại thôi.

Trong phòng lúc này chỉ còn lại Lộc Hàm và Ngô Thế Huân hai người, đều đang trầm mặc.

"Lộc hyung..." Qua được một lát, cậu ấy mở miệng nói: "Hyung có muốn nghe em giải thích không?" Ngô Thế Huân nhìn anh, dưới ánh đèn đôi mắt của cậu ấy lóe sáng.

"Giải thích?" Lộc Hàm cười lạnh: "Ngô Thế Huân, cậu muốn giải thích với tôi bao lần nữa?" Lộc Hàm từ từ tiến lại phía cậu: "Lần này, đến giường cũng sắp lên rồi, cậu còn muốnn giải thích?"

Ngô Thế Huân đột nhiên cười, nụ cười ấy vây quanh khuôn mặt đã không còn huyết sắc, dáng vẻ tịch mịch.

"Đúng rồi, em không giải thích nữa!" Cậu ấy nói: "Sự thật đúng là như hyung thấy đó..." Lộc Hàm trong thoáng chốc lại bị kích động, đẩy Ngô Thế Huân ngã xuống giường.

"Ngô Thế Huân, cậu con mẹ nó sao lại ti tiện như thế!" Lộc Hàm kéo Ngô Thế Huân, nắm vào áo sơ mi của cậu ép vào tường: "Miệng thì luôn nói yêu tôi, thế mà lại có loại ái muội đó với người đàn ông khác!"

"Lộc Hàm..." Ngô Thế Huân chỉ dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn anh: "Anh chưa từng tin tôi!"

Lúc đó, trong mắt cậu ấy, như là ngập tràn một hồ nước tuyệt vọng.

"Tôi vội vội vàng vàng về đây, lại nhìn thấy hai người như thế, cậu bảo tôi phải tin tưởng thế nào?" Đại não của Lộc Hàm đã tràn ngập phẫn nộ không còn tỉnh táo, đột nhiên anh cúi xuống hôn Ngô Thế Huân, chặn lên bờ môi lạnh như băng của cậu, bàn tay cũng không yên phận bắt đầu giật kéo quần áo của Ngô Thế Huân.

"Lộc Hàm...Không...Anh buông tôi ra!" Ngô Thế Huân nỗ lực đấu tranh, nghiêng người tránh nụ hôn của Lộc Hàm.

"Cậu giả vờ thuần khiết cái gì thế?" Lại cưỡng hôn thêm một lần bờ môi của Ngô Thế Huân, ngươi kia sức lực giãy dụa dần dần yếu đi, lúc cảm thấy cậu ấy đang từ từ trượt từ trên tường xuống, Lộc Hàm còn chưa biết là tại làm sao, trong miệng anh đã ngập tràn mùi máu, đợi anh hoảng loạn buông lỏng Ngô Thế Huân ra, cậu đã bám vào áo trước ngực anh ngã nhào, Lộc Hàm đỡ lấy Ngô Thế Huân cùng cậu ngồi xuống sàn nhà, nhìn thấy bờ môi cùng cằm cậu một màu đỏ tươi.

"Em..." Thanh âm Lộc Hàm vỡ vụn.

Ngô Thế Huân nghiêng đầu, nhìn đám máu tươi vừa nôn ra dưới đất: "Lộc Hàm..." Ngô Thế Huân run rẩy nói: "Chúng ta...chia tay đi..."

Cả thân người Lộc Hàm run lên nhìn Ngô Thế Huân: "Em làm sao thế này..."

Cậu không trả lời, trong đôi mắt trở nên nhạt nhòa, mất đi ánh nhìn.

Lộc Hàm bị trấn động đến đầu óc trống rỗng, nhìn thấy Ngô Thế Huân trong lòng hô hấp ngày càng suy yếu.

Cửa đột nhiên lại bị mở ra, Phác Xán Liệt đến áo khoác còn chưa cởi ra, nhìn thấy Lộc Hàm ôm Ngô Thế Huân trong lòng, đôi mắt Phác Xán Liệt mở to.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net