1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần đầu tiên mà Donghyuck nhận ra rằng mình đã rơi vào lưới tình của Renjun là vào một ngày một ngày thứ năm trong tháng Tư. Họ đã có một vài buổi hẹn hò, và đúng ba tuần sau 2 người cuối cùng đã xác định mối quan hệ.

Hôm đó Donghyuck rất bận rộn, sắp đến kỳ thi và những thứ ngoài việc học tập mà anh không kể được. Căng thẳng là một cách nói nhẹ nhàng, anh đã quá mệt mỏi.

Anh về nhà, và lúc đó đã gần nửa đêm. Donghyuck đã dành cả ngày ở trong thư viện để làm bài tập. Anh không ngờ rằng Renjun đang ngồi trên ghế, nhắm mắt và khoanh tay trước ngực. Đầu gục xuống, và Donghyuck có thể thấy vài cọng tóc xõa trên trán.

Donghyuck rủa thầm và lấy chiếc điện thoại trong túi quần. Điện thoại của anh đã ở chế độ máy bay vì Donghyuck quên mang theo bộ sạc và nó đã giúp anh có thể tập trung một chút. Ngay khi tắt đi, Donghyuck thấy có vài cuộc gọi nhỡ và cả tá tin nhắn chưa đọc.

6:00 pm

Này, tụi mình vẫn sẽ đi ăn tối nay, đúng không ?

Bạn có muốn đi ăn ngoài không ?

Em ăn ở nhà cũng không sao, em có thể nấu gì đó cho chúng ta.

8:00 pm

Um...em không biết bạn có bận không, nhưng em đang trên đường đến nhà bạn

Donghyuck à, bạn có ở trong đó không ?

8:30 pm

Em vào trong rồi...

Em đã gõ cửa nhưng bạn không trả lời nên em tự vào vậy.

9:00 pm

Em đoán là bạn đã quên mất bữa tối của chúng mình rồi hahah

Em sẽ tự nấu mì cho mình vậy

9:30 pm

*đã gửi 1 ảnh*

Nhìn này... em đã nấu xong rồi

Bạn vẫn ở trong thư viện sao ? Em vừa hỏi Jaemin, cậu ấy nói hai người học chung nhưng cậu ấy đã về trước.

Em mong là bạn sẽ không bỏ bữa

10:30 pm

Em cũng muốn về nhà lắm nhưng mà ở đây thoải mái quá... em đang xem Netflix.

Donghyuck có thể cảm thấy cảm giác tội lỗi len lỏi trong người khi anh liếc nhìn cậu . Đáng lẽ ra họ sẽ đi ăn tối. Đã khá lâu kể từ khi họ gặp nhau vì thời gian này của học kỳ trở nên khó khăn hơn để hai người gặp nhau.

Anh thở dài một tiếng trước khi đi về phía Renjun và quỳ xuống trước cậu, nhẹ nhàng nắm lấy hai tay của người kia.

"Hey..." Donghyuck thì thầm một cách nhẹ nhàng, hi vọng rằng anh không làm Renjun giật mình bởi vì cậu trông thật xinh đẹp lúc này. Thật bình yên, Donghyuck gần như có thể cảm thấy sự mệt mỏi của mình tan biến. Nhưng anh biết tốt hơn nên cho Renjun biết rằng anh đã về nhà an toàn.

Renjun chậm rãi mở mắt ra, sau đó là một nụ cười và một tiếng thở phào nhẹ nhõm.

"anh xin lỗi vì đã quên mất bữa tối. Anh thề là anh đã cài thông báo nhắc nhở trên điện thoại mà" Tay Donghyuck tìm đến tay của Renjun trong khi anh thở dài tiếc nuối. "Chỉ là anh nhận ra rằng anh đang trễ thời hạn của mình và anh ở trong trạng thái hoang mang tột độ, anh đã không chú ý đến bất cứ điều gì ngoại trừ các bài tập của mình."

"này...này.. Không sao đâu" Trước khi Donghyuck có thể tiếp tục kể lỗi, Renjun siết chặt tay anh và nở một nụ cười. trấn an anh rằng mọi thứ đều ổn. "em— đã — hơi buồn vì em đã không được dành thời gian với bạn, nhưng hiện tại em ổn mà."

Donghyuck cúi đầu xuống, tránh ánh mắt của Renjun. Nhưng cậu không chịu, , nên cậu ôm lấy khuôn mặt Donghyuck bằng lòng bàn tay nhỏ của mình.

"em rất vui vì giờ bạn ở đây" Donghyuck thề là anh ấy có thể thấy cả một bầu trời đầy sao trong mắt cậu. "hơn nữa, bây giờ trông bạn rất tàn tạ, nên bạn được tha thứ."

Họ bật ra một tràng cười khúc khích và Renjun buông mặt Donghyuck ra để chỉ anh ngồi xuống khoảng trống bên cạnh mình.

"Mọi chuyện hôm nay thế nào? em đoán là bạn đã gõ bàn phím rất nhiều và uống cả chục ly cà phê. "

"cũng bình thường thôi" Donghyuck nhớ lại những gì anh ấy đã làm trong hôm nay, "thực ra, hôm nay rất mệt. Nhưng bây giờ anh cảm thấy khá ổn, thậm chí là rất tốt đấy chứ. "

Renjun nhướng mày, Donghyuck nhún vai để đáp lại.

"em đã làm bữa tối cho bạn rồi nè," Renjun đứng dậy, đi về phía tủ lạnh. "Kim chi hầm, bạn thích món này, đúng không ?"

"Yeah, bạn nhớ à ?''

"tất nhiên rồi" Renjun đặt cái nồi xuống bếp mà cậu lấy từ tủ lạnh và bật bếp lên. "em còn biết bạn chưa ăn tối nữa kìa"

Mắt của Donghyuck vẫn dính chặt lên lưng Renjun, bằng cách nào đó nhìn cậu giúp anh thư giãn. "sao bạn biết được hay vậy ?''

"Bạn dường như luôn quên mọi thứ xung quanh khi tập trung vào điều gì đó. Em đã nhận ra điều đó ngay từ buổi hẹn hò đầu tiên của chúng ta''.

Donghyuck mỉm cười khi nghe Renjun nhắc đến buổi hẹn hò đầu tiên của hai người. Cách đây không lâu, nhưng không hiểu sao vẫn có cảm giác mơ hồ. Anh và Renjun từng là bạn trước khi họ quyết định thổ lộ tình cảm của mình. Donghyuck không ngờ mọi chuyện lại diễn ra theo cách mà họ đã làm. Anh cho rằng mình không chứa chấp bất cứ điều gì đối với người lớn hơn, không phải vì anh thiếu thốn. Nếu bất cứ điều gì, nó hoàn toàn trái ngược.

Renjun thật sự quá hoàn hảo. Cậu ấy đã đẹp ngay từ khi Donghyuck để mắt đến cậu. Lúc đó, anh biết rằng Renjun nằm ngoài khả năng của mình. Sau đó họ bắt đầu nói chuyện với nhau, Renjun không chỉ đẹp trai mà còn cực kỳ thông minh, và sự hiện diện của cậu ấy khiến những người xung quanh thích thú

Anh có thể đã phải lòng Huang Renjun. Nhưng, thực sự, ai lại không chứ.

Vì vậy, khi Renjun quyết định thể hiện cảm xúc của mình ra bên ngoài. Donghyuck đã rất bối rối. Có rất nhiều người sẽ làm tất cả để được ở bên Renjun, những người như anh, mặc dù Donghyuck nghi ngờ điều đó bởi vì anh nghĩ không có bất cứ ai có thể vượt qua Renjun.

"Bạn gần như để lại ấn tượng xấu cho em vì mắt bạn chỉ dán vào màn hình điện thoại," Renjun tiếp tục

Sau khi  Renjun tỏ tình Donghyuck, họ đồng ý thử và hẹn hò cùng nhau. Buổi hẹn hò đầu tiên của họ không có gì khác thường. Hai người quyết định gặp nhau tại một nhà hàng Ý. Không quá cầu kỳ, nhưng nó chắc chắn khiến họ phải ăn mặc gì đó ngoài quần thể thao và dép lê.

Dù sao, mọi chuyện gần như đã có một khởi đầu tồi tệ.

Họ đã làm bạn với nhau được một thời gian, nhưng Renjun vẫn có một chút hi vọng. Nó hơi khác so với những gì cậu tưởng tượng.*

"Này, không phải lỗi của anh mà trận chung kết World Cup diễn ra vào ngay lúc đó," Donghyuck rên rỉ. "Hơn nữa, anh đã xin lỗi cả chục lần. Và anh đã mời bạn đi ăn mà !"

Renjun quay lại lườm anh, cầm cái muôi đang khuấy nước dùng lên, "Em đã đợi ba mươi phút đó, Hyuck. Ba mươi phút, em đã ngồi đó trước mặt bạn, và bạn thậm chí không thèm liếc nhìn. Bạn có biết em đã lo lắng như thế nào không? "

Donghyuck mở to mắt. Anh đã không biết điều đó.

"bạn...lo lắng sao ?"

Renjun thở dài và bận rộn với cái chảo trước mặt.

Donghyuck đứng dậy và đi về phía đối diện của căn phòng, dựa vào cửa với tầm nhìn là phía sau lưng của bạn trai mình.

"Tất nhiên rồi, Hyuck." Renjun tắt bếp và lấy một cái bát trong tủ. "em thích bạn rất nhiều. Em đã rất áp lực vì muốn nói với bạn tất cả mọi thứ vào ngày hôm đó. "

Sau đó không ai nói. Một lúc sau, Renjun cảm thấy có cánh tay ôm lấy eo mình, và mùi hương của Donghyuck lởn vởn quanh mũi cậu. Sau sáu tháng cậu vẫn bị mê hoặc bởi những cái chạm của Donghyuck. Đây là cách họ thường tương tác. Renjun là lời nói còn Donghyuck là thể xác. Donghyuck biết rất rõ đây là một cách khác để nói rằng anh thích Renjun như thế nào.

Đó là lý do tại sao cậu nở một nụ cười khi thay vào đó Donghyuck nói, "Anh sắp chết đói rồi."

Tối hôm đó, ăn một bát kim chi hầm hơi mặn trong khi Renjun kể về một ngày của cậu, Donghyuck nghĩ rằng anh có thể quen với việc kết thúc một ngày của mình như thế này.

---------------------------

*: nếu mn đọc mà không hiểu gì thì đừng lo, mình cũng thế =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net