you

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, Renjun đã cảm thấy tốt hơn trước rất nhiều. Jeno đã làm bữa sáng cho em, anh muốn chắc chắn rằng Renjun đã được ăn uống đầy đủ và ngủ đủ giấc.

Jeno nói cho em nghe về những câu đùa ngốc nghếch của của người lớn và những câu chơi chữ khá khập khiễng khiến em cong người lại vì cười, nhưng đồng thời anh cũng cảm thấy.. được đánh giá cao? Chào đón?

Anh cảm thấy thật đặc biệt.

Trong thời gian nghỉ giải lao, cả hai sẽ cùng nhau đi chơi và ăn uống bên ngoài. Họ sẽ nói về những điều ngẫu nhiên và những sở thích chung.

Renjun có rất nhiều điều để chia sẻ về người ngoài hành tinh.

Rất nhiều.

Điều đó khiến Jeno càng thêm yêu quý em, anh thích nghe Renjun nói về những gì mà em yêu thích. Renjun đã gọi món tận hai lần, vì em thực sự rất thích món bánh pho mát.

Và Jeno thích thú khi nhìn thấy em ăn no và vui vẻ. Lúc này anh cảm thấy như mình đã hoàn thành nhiệm vụ vì Renjun đã khỏe mạnh hơn, và hy vọng em cũng sẽ  hạnh phúc hơn.

Nhưng Jeno có điều gì đó muốn nói với người bạn thân nhất của mình.. Và điều đó không tốt chút nào..

Sự thật là anh sẽ rời xa Renjun trong một thời gian ngắn.. Hoặc có thể là trong một thời gian dài. Bố mẹ anh định chuyển đến một nơi nào đó xa xôi vì họ đã có một cơ hội lớn, và Jeno phải đồng ý vì anh luôn ủng hộ và yêu thương bố mẹ mình.

Nhưng anh cũng không muốn phải rời xa Renjun.

Sẽ thế nào nếu như anh quên mất em?

Điều này quá mức sáo rỗng. Jeno nghĩ.

Nhưng sau đó thì, đây chính là thực tế. Đôi khi con người ta cần phải rời đi, cho dù họ thật sự thích nó, một phần, hoặc không hoàn toàn.

Anh phải đi.

Nhưng anh muốn Renjun ở lại như lúc này.

Thật mạnh mẽ.

"Renjun." Jeno lên tiếng, trước khi quay trở lại căn phòng đã được định sẵn của họ.

"Anh có một.. tin xấu."

Làn da của renjun trở nên nhợt nhạt, điều này khiến jeno lo sợ. Anh không muốn nó diễn ra theo cách này. Nhưng anh phải đối mặt với nó, một là bây giờ hoặc hai là không bao giờ nữa. Anh ngoảnh mặt đi, không muốn nhìn thấy nỗi đau trong mắt người bạn thân của mình.

"Chuyện gì vậy?" Renjun hỏi, vặn vẹo những ngón tay của mình vì lo lắng..

Jeno không muốn nói với em điều đó. nhưng anh phải làm vậy, anh không muốn Renjun tự tìm hiểu. Anh không muốn Renjun phải đấu tranh nhiều hơn thế nữa.

"Jeno." Renjun gọi tên anh, khiến cho Jeno phải đối mặt với mình.

Jeno kéo Renjun vào một cái ôm nhẹ nhàng, anh muốn ôm em thật chặt, nhưng anh lại không còn sức lực để làm vậy. Anh khẽ ôm người bạn thân yêu của mình, bắt đầu rơi nước mắt.

"Anh xin lỗi, Renjun."

Renjun vòng tay ôm đáp lại, "Này, không sao đâu Jeno. Chỉ cần nói cho em biết có chuyện gì thôi. Em ở đây vì anh giống như anh đã luôn ở đây vì em vậy."

Jeno bắt đầu nức nở, "Renjun". anh khóc to hơn.

Renjun xoa và vỗ nhẹ lên lưng anh rồi nhắm mắt lại. "Anh sẽ luôn ở bên em, đúng không?"

Jeno lùi lại, "Tất nhiên rồi,.. nhưng.."

"Nhưng..?"

"Anh.. sẽ không thực sự ở đây về mặt thể chất.."

"Sao cơ?"

"Anh không muốn em phải tự mình tìm hiểu lý do. Đó là lý do tại sao bây giờ anh đang phải nói với em. Anh phải đi, gia đình anh chuyển đi.. lý do đó rất tốt. Nhưng anh cũng không muốn rời xa em."

Vai của Renjun chùng xuống, em cảm thấy có cái gì đó nhói lên trong lồng ngực. Em cảm thấy như mình sắp nôn ra. Những ngày sau này khi đã tìm được một Người mà em nghĩ rằng sẽ ở bên chăm sóc và yêu thương em thì cũng là lúc người đó phải rời xa em.

Nhưng đó không phải là lỗi của Jeno, em biết điều đó. Chỉ là em đã quá gắn bó với Jeno. Em đã yêu tất cả mọi thứ. Em đã yêu với những gì mà em cảm nhận được.. em cảm nhận được sự chân thành và niềm hạnh phúc thật sự.

Nhưng giờ thì không.

"Em hiểu rồi." Em nhẹ nhàng nói.

"T- tối nay hãy cùng nhau nói chuyện, ở chỗ của anh."

Renjun gật đầu, trước khi rời đi, với vẻ u ám.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net