Hãy hôn em đi, nhé?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Additional Tags: Va chạm xe, Renjun rơi vào hôn mê, Jaemin và Renjun là người yêu cũ, Rượu bia, Thuốc lá, Bệnh viện, Ngắn và ngọt, diễn tiến nhanh

Word count: 8732

---------------


Chuyện không xảy ra quá nhanh. Nói đúng hơn là cậu đã nhìn thấy ánh sáng trắng chói lóa từ phía trước nhưng lại chọn một hành động mà cậu nghĩ bản thân sẽ không bao giờ làm: cứng người bất động. Chiếc xe va chạm vài lần, rất nhiều tiếng la hét đau đớn phát ra từ cổ họng cậu trong lúc cả người bị vật từ bên này qua bên kia: những âm thanh không ai nghe thấy được. Cậu cần được giúp đỡ, mẹ kiếp cậu thật sự cần được giúp đỡ, thế mà xung quanh chẳng ai nghe thấy được tiếng khóc thút thít phát ra từ miệng cậu.

Renjun đập mạnh tay vào trần xe, cố gắng kéo dây an toàn đang nghiền sâu vào hông mình. Đang ở tư thế lộn ngược, cậu chắc chắn điều đó, còn tất cả những điều còn lại: cậu không hay biết gì nữa. Có thể là cậu đã xoay vòng, hình như đầu đã đập mạnh vào cửa sổ còn mũi thì va vào bánh lái. Khi nghe thấy vài tiếng nói đang đến gần hơn từ bên ngoài xe, nước bọt trong cổ họng khiến Renjun nghẹn lại. Cậu cố gắng la lên nhưng cuối cùng lại ho ra máu thay vì những câu từ. Chết tiệt, khắp nơi đều đau nhức, cậu đang ở trong tư thế mà chỉ cần bắt đầu khóc thì sẽ không thể dừng lại được.

Renjun nghe thấy tiếng một người phụ nữ đang cố gắng nói chuyện với mình nhưng mi mắt không thể làm gì khác ngoài rũ xuống. Sau đó là những tiếng la hét "Không!" và "Dừng lại!" rồi một tiếng còi xe inh ỏi thật dài trước khi mọi vật đã từng rõ ràng trước mắt Renjun đều biến mất. Ánh sáng đã tắt và Renjun cũng thế.


-


"Alo?" Anh hờ hững nghe điện thoại, kẹp giấy tờ dưới cánh tay trong khi cảm ơn người phục vụ về cốc cà phê nóng hổi.

"Ôi đệt mợ, nóng quá." Anh chửi thề, đặt cốc nước xuống rồi lấy một tờ giấy đặt lên trên để ngăn hơi nóng phả vào làn da nhạy cảm của mình.

"Đây có phải là anh Na Jaemin?" Giọng nói trầm đặc của một người đàn ông trung niên vang lên, Jaemin rất giỏi phân biệt giọng nói, anh luôn phải nghe điện thoại gần như mỗi giờ trong một ngày.

"Nếu là về những mẫu vừa bị hủy thì câu trả lời là không. Chúng tôi không nhận thêm nữa, chúng tôi đã phải hủy cả show chỉ vì chuyện đó." Anh đanh giọng, dùng lưng mở cửa bước ra ngoài.

"Tôi xin lỗi, thưa anh. Anh có biết Huang Renjun không?" Jaemin nhấp một ngụm cà phê rồi sững người ngay giữa con đường tấp nập.

Từng mảnh ký ức đột ngột chạy dọc tâm trí anh, bất chợt dừng lại đâm thẳng vào tim. Vì một lý do nào đó, giọng cười giòn tan của Renjun vang vọng trong đầu Jaemin, da gà nhanh chóng nổi lên. Anh đã cố quên đi. Quên đi tất cả những gì bản thân yêu (là đã yêu) về Renjun.

Anh nuốt nước bọt, hai tay bắt đầu run rẩy, "Tôi có biết." Jaemin trả lời, âm lượng chỉ vừa đủ nghe và mỏng hơn bao giờ hết.

"Thật xin lỗi nhưng số của anh nằm trong danh sách liên lạc khẩn cấp của cậu ấy với ghi chú là bạn trai. Hai số điện thoại đầu, bố mẹ cậu ấy, đều không trả lời cuộc gọi. Chúng tôi không có ý-"

"-Được rồi chuyện khốn kiếp gì đã xảy ra vậy?" Jaemin buột miệng, không thể nào giữ bản thân bình tĩnh.

Nhịp tim ngày càng nhanh hơn trong lồng ngực, hơi thở dốc trở nên nặng nề đã lâu rồi anh chưa trải qua.

"Anh ấy vừa gặp tai nạn giao thông và đang trong tình trạng giành giật sự sống, chúng tôi phải đưa anh ấy vào trạng thái hôn mê để duy trì—"

"—Ở đâu?" Jaemin cắt ngang lời người kia, thời khắc này anh còn không quan tâm đến phép lịch sự nữa.


Jaemin quẳng cốc cà phê vào thùng rác gần nhất, ném đống giấy tờ vừa mới sắp xếp lại vào ghế phụ trong xe mình, nhìn chúng rơi vương vãi khắp sàn.

Jaemin đấm mạnh tay vào bánh lái, bực tức đập thêm vài cái nữa trong khi miệng phun ra tràng chửi thề lớn tiếng—thu hút cái nhìn kỳ quặc từ người qua đường. Phải một lúc sau anh mới có thể khởi động xe chạy tới bệnh viện.

Mắt đẫm nước.

Trái tim như bị bóp nghẹn khi tưởng tượng hình ảnh một Renjun bất động trên giường bệnh, ống thở kéo dài xuống cổ họng, và có lẽ là sẽ có những vết trầy xước khắp người nữa, ồ.

Jaemin không được nghĩ tới chuyện đó nữa, hiện giờ nước mắt anh không chịu ngừng rơi còn đường phố New York lại quá đông người và con mẹ nó, mấy người di chuyển giùm cái có được không?



Jaemin gần như chiếm hẳn ba chỗ trong bãi đậu xe, mặc kệ tất cả vì Renjun đang cần anh.

Hai tay đập mạnh lên bàn tiếp nhận trước phòng cấp cứu,

"Tôi cần gặp Huang Renjun." Anh thở hắt ra, nhìn chằm chằm ánh mắt mở to hoang mang của người phụ nữ trước mặt.

"Thưa anh, tôi cần xem chứng minh thư của anh và—"

Nhưng Jaemin đã móc nó ra trước, nôn nóng đẩy chiếc thẻ của mình xuyên qua tấm kính tới tay người phụ nữ, sau đó hùng hổ đi tới cửa cố gắng mở nó ra, nhưng bị cản lại.

"Mở cái cửa chó chết này ra mau." Anh tuyệt vọng thì thào, tầng tầng lớp lớp đau buồn và lo lắng dồn nén khắp cơ thể.

Nhưng người phụ nữ mặc kệ anh và tiếp tục kiểm tra chứng minh thư, sau đó tìm tên của Renjun trong danh sách bệnh nhân.

"Làm ơn..." có lẽ Jaemin nên thì thầm thay vì âm lượng kém lịch sự của mình khi nãy.

Lần này cô ấy đã lắng nghe, mở cửa ra và đứng nhìn anh biến mất vào phòng cấp cứu. Jaemin không biết Renjun đang nằm trong căn phòng nào, nhưng điều gì đó đã đưa bước chân anh tiến về phía cuối, nơi anh tìm thấy Renjun thông qua hai lớp cửa kính.

Có rất nhiều những bàn tay trên cơ thể cậu, di chuyển khắp nơi, run rẩy, và chạm vào Renjun. Chết tiệt, lúc này đây Jaemin muốn mình là người duy nhất được chạm vào cậu.

Ngay khi bước chân anh dần chậm lại, Jaemin vùi mặt giữa khuỷu tay, muốn tránh phải nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng trước mặt mình.

Hiện giờ tình trạng của anh còn tệ hại hơn cả khóc lóc, nước mắt vươn vãi khắp mặt và gần như chảy cả vào miệng. Dùng tay lau nước mắt trên má, anh vẫn chưa sẵn sàng để nhìn điều mình vừa thoáng thấy qua.

Hít một hơi thật sâu, Jaemin xoay người lại và đi vài bước đến cửa kính, một bàn tay áp lên mặt kính lạnh lẽo.

"Junnie..." Jaemin thì thào, bao nhiêu cảm xúc trở nên quá sức chịu đựng, dồn nén ép buộc anh phải khuất phục. Nhưng Jaemin vẫn đứng vững trên mặt đất, mặc kệ mọi âm thanh xung quanh khi các bác sĩ bắt đầu ùa ra từ trong phòng cấp cứu.

Và kể cả khi căn phòng còn lại một chàng trai, chỉ một chàng trai: Jaemin vẫn không thể thu can đảm mà bước vào.

Vì lý do nào đó tay anh lạnh cóng, trớ trêu thay khi chỉ mới vừa rồi tay Jaemin vừa bị bỏng vì cà phê. Jaemin không rõ bàn tay của ai đặt lên vai mình nhưng anh lạnh lùng hất nó ra, tự mình bước vào trong, lồng ngực và cầm nâng cao khí thế.

Jaemin sẽ không khóc nữa, anh thề.

Anh không yếu đuối, Renjun đã luôn nhắc nhở anh như vậy.


"Bé cưng à, có phải em đi đâu xa lắm đâu mà. Anh thật sự là người yếu đuối* nhất trong cả nhóm bạn tụi mình đó." Renjun than thở trong khi đứng dậy rời khỏi vị trí trong lòng Jaemin, trong tâm can thật ra ước gì cậu vẫn còn ở đó, vì cảm giác khi cầm của Jaemin đặt trên vai cậu thật ấm áp, vòng tay anh dễ dàng bao quanh cơ thể Renjun, những ngón tay đan chặt vào nhau.

Thật ra Renjun chỉ đứng lên đi vệ sinh thôi, bởi vì con mẹ nó, sao bia lại khiến người ta lúc éo nào cũng mắc tiểu vậy? Đây là lần thứ ba của Renjun trong ba mươi phút vừa qua và mọi người phải dừng chơi game lại chỉ vì cậu. Nhưng Jaemin rất bám người và Renjun quen gọi anh là điểm yếu, vì trăm lần như một anh sẽ mè nheo mỗi khi không còn được ôm cậu vào lòng hay là hôn lên vành tai cậu.


Thế nên anh đã tự thề với bản thân ngay giờ phút này, rằng anh sẽ không khóc trước mặt Renjun. Renjun rất ghét điều đó.

Nhưng khi đã đứng cách cậu chỉ vài chục xentimet, Jaemin nấc lên ba tiếng trước khi bật khóc nức nở, tay ôm chặt miệng vì sợ bị nhìn thấy.


Renjun nhăn mũi ngay khi Jaemin bắt đầu khóc, thở ra một hơi dài ngán ngẫm nhất thế gian.

"Trời ạ, Jaemin. Em vừa nói là em yêu anh và giờ anh... khóc rồi hả?"

Jaemin đáp lại bằng tràng cười lớn, tay nắm lấy cổ tay Renjun, xoay người cậu lại để cậu áp sát vào ngực mình, môi họ gần kề đến khoảng cách mà cả hai đều đang mong muốn.

Đại ca Đông Bắc Renjun chủ động tiến tới áp môi mình vào Jaemin. Jaemin cảm thấy chân mềm nhũn ra, gần như muốn khuỵu xuống sàn nhà và không thể ngừng rơi xuống. Nhưng ồ, đúng là anh đang như thế với Renjun mà. Đang rơi vào lưới tình của cậu chẳng cách nào dừng lại.

"Anh yêu em, đồ xấu xa..." Jaemin rời môi Renjun vài giây để đáp lại, để Renjun lau nước mắt cho anh và hôn lên má anh, nơi mà giọt lệ khi nãy còn vương vấn.


Nếu Renjun đang tỉnh chắc chắn cậu sẽ dè bĩu anh ngay. Thế nên Jaemin lắc đầu cười cay đắng, hay nói đúng hơn là giải thoát một hơi thở nhỏ đã bị dồn nén trong phổi, anh có thể nghe thấy tiếng phàn nàn của cậu trong đầu mình, bắt đầu hơi khẽ sau đó dần lớn tiếng hơn.

Khi anh chạm lên bàn tay không bị băng bó mà chỉ có vài vết xước của Renjun, anh cảm thấy mỏng manh hơn bao giờ hết. Renjun đã luôn mỏng manh trong mắt Jaemin... dù Renjun là người mạnh mẽ nhất trong mối quan hệ của hai người, vẫn có nhiều lần Renjun cần được ôm vào lòng, và đó là công việc của Jaemin. Việc Jaemin thích được làm nhất trên đời.

Là được ôm lấy Renjun. Được đưa tay vuốt ve những đốt xương trên mu bàn tay của cậu và hôn chúng khi anh xoay người cậu trong lúc hai người nhảy cùng nhau.

Thế nên phải đứng cạnh cơ thể không sức sống của Renjun là điều mà Jaemin căm ghét. Cảm giác như Renjun đang ngủ, nhưng lần này còn có tất cả các thể loại dây nhợ quanh người cậu, không khí trong phòng như chứa đầy tiếng la cầu cứu mà anh có thể nghe được từ Renjun.

Anh khẽ đưa tay chạm vào trán cậu, thật dịu dàng cùng với nỗi sợ hãi khôn cùng. Hàng lông mày bên phải của cậu bị sưng lên, di chứng của một cú va chạm gây thương tổn. Còn có một vết cắt trên má trái, xung quanh là vết bầm ửng hồng. Jaemin còn không thể liếc nhìn cái ống đang thông vào cổ họng Renjun. Anh mím môi dưới, mắt dời đến môi Renjun.

Thật quá khô và quá dễ chịu. Chúa ơi, Jaemin nhớ đôi môi của cậu.


Anh đã đặt ra một mục tiêu cho ngày kỷ niệm một tháng của họ. Jaemin hứa với Renjun rằng bắt đầu từ hôm ấy anh sẽ hôn cậu ít nhất một lần mỗi ngày, và anh đã giữ lời. Kể cả khi cả hai đều bị cảm cúm và phải nằm liệt giường, Jaemin vẫn sẵn sàng bò lết trên nền đất để đến nhà Renjun.

Chàng trai lớn tuổi hơn mắng anh ngốc nhưng vẫn sẵn sàng đón lấy đôi môi Jaemin cùng những nụ hôn chóng vánh, dù cả hai đều biết như vậy có hơi mất vệ sinh: họ vẫn cứ thế mà làm.

Trừ những lúc hai người đi nghỉ cùng gia đình, họ sẽ gọi video cho nhau và hôn camera như những kẻ ngốc điên tình. Hai người đều biết làm như vậy là sến súa lắm chứ, nhưng cứ vậy mà làm thôi.


Lần đầu họ cãi nhau, những câu từ như "đừng gọi cho tôi nữa" và "tôi không bao giờ muốn gặp lại anh" được phun ra kịch liệt từ hai phía. Thật sự rất nặng nề, cả hai đều chưa từng phải chịu tổn thương nhiều như vậy cho đến trận cãi vả đầu tiên. Bao gồm nước mắt, những lần bùng học, những bữa ăn bị bỏ lỡ và cả: tình yêu.

Rốt cuộc Renjun là người đã đến tìm Jaemin trước, khẽ gõ lên cửa sổ phòng anh ở tầng trệt. Và Jaemin đã không do dự mở cửa đón người yêu đang cả người ướt đẫm nước mưa.

Nhưng Renjun không leo vào trong, cậu chỉ kéo cầm Jaemin về trước để có thể đặt lên môi anh một nụ hôn lâu hơn bình thường, vội vàng và tuyệt vọng.

Sau đó Renjun lùi lại và biến mất vào bầu trời đêm.


Jaemin nhíu mày quyết định ngồi xuống cạnh người yêu (cũ) của mình. Anh đặt bàn tay Renjun vào trong lòng bàn tay mình, khẽ hôn lên nó trước khi tựa trán vào đôi tay đang nắm lấy nhau của hai người.

"Chúa ơi, chuyện gì đã xảy ra với em vậy?" anh khẽ nói, bàn tay tê dại khi anh buông tay Renjun ra, nhận ra mái tóc cậu đang rối bù.

"Trông em lôi thôi lếch thếch quá đấy em yêu." Cổ họng anh nghẹn lại khi những ngón tay sượt qua tóc mái ươn ướt của Renjun. Anh cho phép bản thân cười một cái, một tiếng cười khẽ nhỏ nhất.

Renjun có một điểm này... cậu luôn luôn phải trông gọn gàng đẹp đẽ cho dù họ chỉ đến cửa hàng tiện lợi để mua một hộp kem. Đôi khi điều đó khiến Jaemin nổi đóa, nhưng chỉ một chút thôi.


Vì Jaemin sẽ bất ngờ nhắn tin cho Renjun, báo cho cậu biết anh đang ở trước nhà cậu, nhưng đa phần là Renjun sẽ không cho anh vào cho đến khi tóc cậu đã được chải chuốt sành điệu hoặc ít nhất là được che lại hoàn toàn bởi chiếc mũ len màu vàng xấu xí của cậu.


Jaemin

Renjun mở cửa RA

Đi mà

Renjun

Khoan đã cho em 10 phút

Jaemin

CÓ PHẢI EM ĐANG-

Renjun anh hơi hờn em rồi đó nha

Lúc nào em cũng đẹp cả

Làm

Ơn

Cho

Anh

Nhìn

Thấy

Em

Đi

Renjun

Anh im đi

Anh bắt buộc phải nói như thế vì anh là bạn trai của em

Jaemin

Anh nói thật đó


Cuối cùng thì cậu cũng mở cửa ra, miệng phát ra âm thanh hài lòng khi một Jaemin đang rét run nhào vào vòng tay cậu, kéo áo hoodie của cậu lên để đặt bàn tay mát lạnh như băng lên làn da nóng hổi của Renjun.

Renjun sẽ kêu lên vì bất ngờ và đẩy anh ra, để cuối cùng nhận lại một tràng than thở bĩu môi nũng nịu từ Jaemin, khi anh lầm bầm gì đó về việc tất cả là tại Renjun nên anh mới phải chịu lạnh và nếu anh chết cóng thì là do cậu cả đấy.


Anh ước gì Renjun sẽ tỉnh lại và sẽ trêu anh vì dám chạm vào tóc của cậu – Renjun cũng ghét điều đó nữa.

"Anh Jaemin..." Một giọng nói phát ra sau lưng nhưng anh không nhìn lên, chỉ hừm một tiếng.

"Chúng tôi có thể hỏi anh vài điều được không? Nếu anh có thời gian?" Lại là một giọng nói khác. Jaemin quay đầu sang trái và nhìn thấy hai viên cảnh sát đang đứng ở cửa vào. Theo phản xạ anh đứng dậy, mắt nhìn xuống sàn nhà, cảm giác như bản thân đang gặp phải một rắc rối trớ trêu nào đó.

"Anh có biết vì sao chúng tôi không thể liên lạc được với bố mẹ của anh Huang không?" Họ lịch sự hỏi. Jaemin tìm kiếm một chút cảm xúc trên gương mặt họ nhưng lại thất bại thảm hại.

"Họ ừm... Họ đang ở Trung Quốc. Cậu ấy đến đây để học đại học. Tôi nghĩ là giờ họ đang ngủ... các anh có thể thử lại sau ừm... để tôi xem..." Jaemin dừng lại để móc điện thoại ra xem chuyển đổi múi giờ, "năm hoặc sáu giờ nữa? Họ thường thức dậy trễ." Anh cười nhẹ, chợt nhớ đến hồi Renjun đưa anh về nhà gặp gia đình vào lễ Giáng Sinh. Hai người quyết định chuẩn bị bữa sáng cho bố mẹ -- suýt thì làm cháy cả căn bếp, nhưng đến khi bố mẹ Renjun thức dậy thì đồ ăn đều nguội lạnh.

Các viên cảnh sát đã hiểu, viết vài điều vào báo cáo rồi mời Jaemin bước ra khỏi phòng cùng họ.

Họ thật ngớ ngẩn nếu nghĩ là Jaemin sẽ đồng ý đi tới tận phòng chờ chỉ để nói chuyện với họ. Thế nên anh chôn chân đứng ngoài cánh cửa và khoanh tay.

"Các anh có biết chuyện gì đã xảy ra không?" Jaemin cảm thấy cơ thể lạnh hơn một chút, liếc nhìn vào trong căn phòng để đảm bảo Renjun vẫn còn ở đó – đảm bảo cậu không biến mất lần nữa.

Họ gật đầu rồi tường thuật chi tiết cho anh về việc có khả năng cao phanh xe đã bị hỏng—có thông báo thu hồi xe nhưng Renjun lại cứng đầu không làm theo. Jaemin bắt đầu đờ ra, sau đó chực tỉnh và cố gắng lắng nghe những lời nói liên quan đến Renjun. Cậu đã đâm vào phía sau xe của một ai đó vì không thể phanh lại được, bẻ lái quá mạnh đến mức Renjun vuông góc với những chiếc xe mà lẽ ra phải song song với cậu, xe bị lật lại một lần nên khiến Renjun phải ở trong trạng thái úp ngược xuống. Thế nhưng, ngay sau đó một chiếc xe SUV tông thẳng vào một bên hông chiếc xe đang lật ngược của cậu khiến chiếc xe gần như bay ra khỏi đường cao tốc. Hiện trường be bét rất kinh khủng, họ nói. Cậu đã rên rĩ, thảm thiết cầu cứu, lúc mơ lúc tỉnh, cố gắng để thoát ra ngoài. Jaemin sẽ khẳng định lại điều này vì anh biết rõ: Renjun rất cứng đầu.


"Jaemin, em sẽ không làm cái đó!" Renjun đang nằm gọn trong chiếc chăn siêu to khổng lồ của Jaemin, gói gọn đến mức chỉ ló ra cái đầu bé ti hin trên chiếc giường king size** của anh. Và dĩ nhiên là Jaemin sẽ chu môi biểu tình. Anh đảo mắt vì, trời ơi tin được không, Renjun không muốn đi nhà ma cùng nhóm bạn của họ.

"Em hứa rồi mà!"

"Em chưa hề nhá! Trời ơi anh trẻ con quá đi Jaemin..." Renjun trả lời bằng cách đảo trắng mắt và lắc đầu.

Phải, có lẽ là họ đã cãi nhau về chuyện này suốt ba mươi phút vừa rồi, và phải, có lẽ đó là lỗi của Jaemin vì đã nhắc tới chuyện này từ tận tháng tư khi mà cả hai đều đang học thi cuối kỳ. Jaemin có nhắc tới vào một lần nọ và Renjun chỉ đồng ý để anh im lặng cho cậu học bài tiếp mà thôi, nhưng rõ ràng là Jaemin vẫn tin tưởng tuyệt đối lời của cậu suốt sáu tháng qua.

"Em cứng đầu quá đi mất-"

"-Phải rồi, anh tự xem lại mình đi anh yêu-"

"-Mẹ kiếp, Renjun!" Jaemin sẽ chửi thề như thế trước khi bước ra khỏi căn phòng của chính mình để lấy lại bình tĩnh bằng cách tắm nước lạnh.


Trời ạ, Renjun cứng đầu như gì ấy. Nhưng chính Jaemin cũng vô cùng ngang bướng. Vì thế mà anh từ chối bất kỳ câu hỏi nào khác của cảnh sát, đột ngột bước đi và quay về lại bên cạnh Renjun.

"Em biết không..." Jaemin cất tiếng, tạm dừng lại để luồn tay vào tóc Renjun và nắm lấy tay cậu. Anh đan ngón tay cả hai vào nhau, khổ sở muốn leo lên nằm cạnh Renjun và đặt đầu cậu dựa vào ngực mình, bao bọc lấy cậu trong sự bảo vệ của anh.

"Anh đã luôn nghĩ mình sẽ là người chết trước, mẹ kiếp, anh mong là em sẽ không chết, Renjun." Anh dừng lại để hít vào một hơi thở run rẩy. "Anh... nói thật đấy, anh đã ước gì người đi trước là mình... Để gia đình anh mời em đến dự đám tang và em sẽ cảm thấy tội lỗi vì đã chia tay với anh." Anh chậm lại một chút với câu nói đùa, chợt nhật ra bản thân vừa kể cho bạn trai cũ, người đang nằm bất động trên giường bệnh, rằng anh muốn cậu phải cảm thấy tội lỗi. Đầu óc Jaemin không còn bình thường nữa, anh hiểu điều đó.

Chân anh không kiểm soát nhịp nhịp lên sàn nhà, quá bàng hoàng và khổ sở vì hoàn cảnh hiện tại.

Jaemin cúi xuống hôn lên thái dương của Renjun, chầm chậm nghiêng người để có thể gần như ôm lấy cậu.

"Làm ơn tỉnh lại đi." Anh bật ra câu nói như thể đang tức giận.

Và có lẽ là anh đã như vậy, dù biết mình không có quyền làm thế. Lẽ ra anh còn không nên đến đây, suy nghĩ ấy như bào mòn tâm trí anh. Anh là đồ ngu nếu nghĩ rằng Renjun sẽ tỉnh dậy và bỗng dưng yêu anh lần nữa. Họ đã không gặp nhau 14 tháng rồi, từng tháng một đều quá sức chịu đựng của Jaemin.


Anh đã làm việc quá sức suốt hai tuần sau khi họ chia tay, nhận bất cứ việc gì và làm thay cho bất kỳ ai—kể cả khi họ có thể làm việc vào ngày hôm đó. Anh dành hàng giờ thiết kế quần áo, không biết bao nhiêu tiếng khóc nức nở phát ra từ miệng anh vào mỗi đêm làm việc. Cuối cùng Jaemin ngất đi, một người bạn đến cứu anh và bảo anh hãy nghỉ ngơi đi trước khi họ phải thuốc anh- hay cái gì đó tương tự vậy.


Anh đã gửi không biết bao nhiêu thư thoại, email, và cả thư tay- bất cứ thứ gì chỉ để biết được chút ít tin tức từ Renjun. Bốn tháng sau Jaemin gửi một lá thư cuối cùng, một lá thư ngắn ngủi, trên phong bì dán những tấm sticker của họ lần đầu say rượu cùng nhau- phải, Jaemin vẫn còn giữ chúng.


Gửi Renjun,

Anh biết là mình đã gửi cho em vài thứ, có lẽ bao gồm những câu từ chứa đầy phẫn nộ mà anh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net