Chapter 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Chap 5: No More Mr. Nice Jisoo

Author: half_rice

Translator: JinviTr

-----------------------

Hiện tại

"Vì vậy, tớ đang nghĩ..." Jisoo bắt đầu.

"Đừng nghĩ nữa, cậu sẽ bắt đầu một ngọn lửa khác." Jinyoung nói, nhẹ nhàng hướng cuốn sổ trên tay Jisoo ra khỏi ngọn lửa.

Jisoo quắc mắt nhìn cậu ta.

Doyoung thở dài. "Cậu đang nghĩ gì vậy, Jisoo?"

"Hãy tham gia Ba môn phối hợp học thuật."

"Đó là một Decathlon, Jisoo." Doyoung sửa lại cho cô. "Mười hiệp. Và các đội chỉ có hai người, và chúng ta có ba người- "

"Cậu và Doyoung có thể đi," Jinyoung nói, thậm chí không hề giả vờ thất vọng.

"Không!" Doyoung nói quá nhanh. Jisoo có vẻ bị tổn thương, vì vậy cậu ta nói thêm, "Tớ có một cuộc thi hợp xướng cùng lúc, tớ không thể làm điều đó. Hai người có thể đi ".

Jisoo bĩu môi nhìn Jinyoung, người chỉ biết trợn mắt.

"Tớ sẽ mua đồ ăn cho cậu?" Jisoo bĩu môi hơn, chống khuỷu tay lên băng ghế phòng thí nghiệm để úp mặt vào tay mình như một bông hoa.

"Không có lượng thức ăn nào có thể khiến tớ học một thứ chết tiệt thậm chí còn không được chấm điểm." Jinyoung đáp lại cô một nụ cười giả tạo.

"Xin cậu đó? Làm ơn đi? " Jisoo hướng về phía trước để chu môi ra hơn. "Tớ sẽ chia cho cậu số tiền thưởng của tớ."

"Không."

"Đó là hơn 500.000 won, anh bạn." Doyoung huých nhẹ cùi chỏ vào Jinyoung.

"Cậu muốn gì?" Jisoo cầu xin.

"Không phải học thêm thứ vớ vẩn, tớ thậm chí sẽ không được điểm." Jinyoung nói, vẫy cô đi.

"Tớ sẽ cho cậu bất cứ thứ gì!" Jisoo rít lên.

Jinyoung nhướng mày, và Doyoung nói, "Nào, Jinyoung, hãy đi với cậu ấy, chỉ là một ngày thôi."

"Không." Jinyoung nheo mắt nhìn Jisoo. "Tớ hiểu cậu ấy, cậu ấy muốn giành được toàn bộ thứ chết tiệt đó."

"Cậu hiểu tớ đó." Jisoo cười với cậu ta. "Làm ơn, làm ơn đi?"

Jinyoung khoanh tay, quay sang Doyoung. "Tốt hơn là cậu nên giành chiến thắng trong cuộc thi hợp xướng chết tiệt của mình."

"Chúng tớ sẽ cố gắng?"

Jinyoung thở dài, lắc đầu. "Được rồi."

"Khoan đã." Jisoo nắm lấy cánh tay Jinyoung. "Cậu sẽ làm điều đó? Có thật không?"

"Ừ." Gương mặt của Jinyoung vô hồn khi Jisoo nhảy khỏi ghế trong phòng thí nghiệm để ôm chặt lấy cậu ta. "Đừng chạm vào tớ nếu không tớ sẽ đổi ý."

"Đúng rồi. Xin lỗi." Jisoo lùi lại nửa mét. "Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu, cảm ơn cậu, cảm ơn cậu-"

"Đừng làm ồn nữa nếu không tớ sẽ đổi ý." Jinyoung nhăn mặt với cô.

"Xin lỗi." Jisoo kẹp chặt miệng và thì thầm, "Xin lỗi."


ˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣ



Ba tuần sau

Jisoo cau mày nhìn tờ giấy trên tay. Có dấu đỏ khắp bài thi của cô, và một con số 74/110 khổng lồ được bao quanh được viết bằng màu đỏ trên trang nhất.

"Cậu nhận được gì?" Chaeyoung hỏi một cách rạng rỡ, từ chỗ ngồi bên cạnh cô.

Jisoo nhìn lướt qua tờ giấy trên tay Chaeyoung. 88/110. Jisoo gấp giấy và nhét vào ba lô trước khi Chaeyoung có thể nhìn thấy.

"Nó ổn." Jisoo lẩm bẩm.

Chaeyoung định nói điều gì đó khác, nhưng giáo sư Lee bắt đầu nói.


"Bài tập về nhà của các em cho Thứ Hai là các số từ 15 đến 100 trên trang 724-727 của sách giáo khoa," Cô nói, viết nguệch ngoạc các con số lên bảng trắng. "Cuối tuần có đủ thời gian để hoàn thành việc đó không?"


Cả lớp không ngừng càu nhàu.


Giáo sư Lee cười. "Các em đã hiểu, tôi chắc chắn. Các em đã làm tốt hơn rất nhiều trong kỳ thi này, vì vậy tôi đoán các bài tập đang hoạt động tốt hả? "


Cô ấy cho họ một ngón tay cái bẽn lẽn.


Ai đó đã bắt lấy tay Jisoo trên đường ra khỏi cửa. "Này Jisoo!"

"Này, Jisoo-"

Jinyoung dừng lại, nhận thấy bàn tay của Lisa trên cánh tay của Jisoo. Cậu ta cúi đầu và kiểm tra điện thoại của mình một cách đột ngột.

Lisa trừng mắt nhìn cậu ta một lúc trước khi quay sang Jisoo. "Chúng tớ sẽ thử địa điểm leo tường mới này vào Chủ nhật, cậu có muốn đi cùng không?"

"Tớ, ừm..." Jisoo không biết phải hỏi liệu Jennie có phải là một phần của "chúng tớ" đó không.

"Decathlon diễn ra vào thứ Bảy, phải không? Vì vậy, cậu và Jennie sẽ được rảnh vào Chủ nhật, "Lisa cười.

Ah. Jennie là một phần của "chúng tớ" đó.

"Oh, tớ uh," Jisoo cố gắng mỉm cười với Lisa nhưng cô cảm thấy mình giống như một kẻ giết người hàng loạt. "Tớ đã có kế hoạch gì đó vào Chủ nhật, các cậu cứ đi đi mà không có tớ."

Lisa nghi ngờ liếc nhìn Jinyoung. "Cậu chắc chắn? Chỉ cần nhắn tin cho tớ trước thứ sáu nếu cậu thay đổi ý định. "

"Được rồi, nhưng- Được rồi." Jisoo vẫy tay với cậu khi cậu bước đi để tham gia cùng Chaeyoung và Jennie, người đang cau mày theo hướng của Jisoo. Con quỷ cái đó.

"Vì vậy, đối tác," Jinyoung nói, đút túi điện thoại. "Tại sao cậu không muốn đi chơi với bạn bè của mình?"

"Không phải chuyện của cậu." Jisoo hậm hực, nắm lấy tay áo kéo cậu ta. "Chúng ta còn rất nhiều thứ để xem xét trước Thứ Sáu-"

"Chỉ vì họ mời Jennie?"

Jisoo đột ngột dừng lại. "Ừ, ý tớ là, có chuyện gì vậy? Họ biết tớ không thích cô ta! Và họ không nói chuyện với tớ trong hơn một tháng và nghĩ rằng mọi thứ vẫn bình thường! "

"Cậu đã nói với họ chưa?" Jinyoung hỏi, kéo thẳng tay áo khoác của mình ra.

"Tớ... Cái gì? Không." Jisoo cau mày. "Nhưng họ là những người đã bỏ rơi tớ vì Jennie, họ nên xin lỗi tớ, tớ không thể tin được- Ugh!"

Jinyoung đảo mắt khi cậu ta giữ cánh cửa tòa nhà đang mở cho Jisoo. Cậu ta bắt gặp cảnh Chaeyoung đang ôm chặt Jennie bên giàn hoa. "Cảm ơn cậu rất rất nhiều! Cậu quả là một chiếc phao cứu sinh! "

Jinyoung bắt gặp cái nhìn khó chịu từ Lisa, và huých Jisoo về hướng ngược lại.

"Cậu đã làm cái quái gì với Lisa?" Cậu ta hỏi. "Cậu ấy cứ nhìn tớ như vậy và điều đó khiến tớ sợ vãi."

"Tớ không làm gì cả! Họ đã bỏ tớ, họ không có quyền gì để làm như vậy ". Jisoo cau mày nhìn Jinyoung. "Và tại sao họ lại giận cậu, cậu thậm chí không phải là một phần của việc này?"

"Chịu thôi." Jinyoung nhún vai, khi cậu ta lấy sách giáo khoa của Jisoo từ tay cô trong khi cô lấy chìa khóa xe trong túi xách. "Cậu sẽ lái xe hôm nay hay là tớ?"

"Chân của tớ bị đau," Jisoo bĩu môi.

"Được thôi." Jinyoung nói, mở cửa bên hành khách cho cô. "Tớ sẽ lái."

ˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣ

Thứ Bảy

Jisoo vét nốt quả trứng rán cuối cùng của mình và uống nốt phần nước cam còn lại.

"Cuộc thi là ngày hôm nay, phải không?" Cha cô hỏi, không nhìn lên khỏi tờ báo.

"Dạ." Jisoo đẩy ghế ra sau khi cô hầu gái bắt đầu dọn đĩa cho cô. "Hy vọng con sẽ về nhà vào bữa tối."

"Không sao đâu, ăn tối với bạn trai của con đi."

Jisoo cau mày. "Cậu ấy không phải bạn tra-"

"Đừng ở ngoài quá muộn. Chuyến bay của mẹ con hạ cánh lúc ... "Cha cô lẩm bẩm. "Khi nào Daera về nhà nhỉ?"

Trợ lý của ông nhìn lên từ nơi cô ấy đang sử dụng máy tính xách tay của mình ở bàn ăn sáng. "9 giờ tối, thưa ông."

"9." Bố của Jisoo rên rỉ. "Chỉ cần về nhà trước khi bà ấy về."

Jisoo nuốt nước bọt. "Con sẽ, bố."

Jisoo biết, cô khách quan biết rằng có hàng trăm đội khác trong vòng thi này, nhưng họ trông giống như nhiều hơn trong phòng thể dục. Hơn một trăm chiếc bàn nhỏ có thể gấp lại được rải rác xung quanh sàn phòng tập thể dục, với một cặp ghế có thể gập lại ở hai bên. Một số người đã ngồi vào bàn, nhưng hầu hết mọi người đều đang bàn tán và nói chuyện với nhau.

"Tôi nghe nói Jennie Kim đang ở đây," một chàng trai ngắn gọn nói với bốn chàng trai đang xếp trước mặt anh ta như một bức tường.

"Jennie Kim?"

"Cô ấy đã giành chiến thắng trong cuộc thi Olympic Toán học ba năm liên tiếp."

"Chà. Không áp lực nhỉ."

Tất cả đều cười.

"Tay tớ lạnh quá." Jisoo nói hãy nắm lấy cẳng tay của Jinyoung bằng bàn tay ướt đẫm mồ hôi của cô.

Jinyoung giật mình một cách dễ hiểu. "Ew."

Jisoo đút tay vào túi váy. "Jinyoung, tớ lạnh."

"Tớ đã nói với cậu điều hoà trong tòa nhà này rất lạnh."

"Tớ đã nghĩ nó kiểu lạnh bình thường, chứ không giống như Bắc Cực."

Jinyoung thở dài. "Cậu chỉ đang lo lắng. Rũ bỏ nó đi ".

"Cảm ơn vì lời khuyên, Taylor Swift." Jisoo bế tắc. Cô kéo áo khoác của Jinyoung. "Đưa cho tớ áo khoác của cậu."

"Cô gái à, cậu rất giàu có, chỉ cần mua những chiếc áo khoác chết tiệt của riêng cậu." Jinyoung càu nhàu, cởi áo khoác để quàng qua vai Jisoo.

Jisoo kéo sát chiếc áo khoác quanh người cô. "Cậu có lo lắng không?"

Jinyoung nhăn mặt với cô. "Cậu nghĩ gì, thiên tài?"

Jisoo mỉm cười và thúc nhẹ vào cậu ta bằng khuỷu tay. "Chỉ cần rũ bỏ nó đi, Taylor-"

Một giọng nói trong hệ thống âm thanh cắt ngang cô.

"Xin tất cả các thí sinh vui lòng ngồi vào các bàn đã được phân công. ______ University Academic Decathlon 20XX sẽ bắt đầu sau 5 phút nữa. "

"N- Năm phút?" Đôi mắt của Jinyoung trở nên trống rỗng, giống như linh hồn của cậu ta vừa thoát ra khỏi cơ thể phàm trần của mình.

"Chúng ta sẽ làm được, thôi nào." Jisoo siết chặt cánh tay. Tay cô đang run và bắt đầu tê liệt. Cô đột nhiên không biết tại sao mình lại làm điều này, như thể cô không nhớ điều gì đã xảy ra vào lần cuối cùng cô tham gia một cuộc thi như thế này.

"Đội số 99, Park Jinyoung và Kim Jisoo."

Jisoo cau mày khi cô ngồi vào chỗ của mình. Cô nhớ viết tên mình đầu tiên trong đơn đăng ký.

"Và cuối cùng, đội số 100, Kim Jennie và Kim Doyoung."

Jinyoung và Jisoo xoay người trên ghế để nhìn sang bàn bên cạnh.

Chắc chắn rồi, Jennie đang ngồi đó, có vẻ hơi buồn chán, đối diện với Doyoung, người đang vẫy tay chào họ một cách khó xử. "Chào các cậu."

"Tớ... tớ... tớ nghĩ rằng cậu có một điều gì đó trong dàn hợp xướng!" Jisoo lắp bắp.

"Đồ dối trá!" Jinyoung chỉ biết gầm gừ với cậu ta.

Jennie chỉ đơn giản là tránh khỏi chỗ ngồi của mình khi Jinyoung lao xuống để bóp cổ Doyoung.

Jisoo kêu lên và bay đến để cố gắng vật lộn với cậu ta. "Jinyoung, dừng lại, chúng ta sẽ bị loại nếu cậu giết cậu ta-"

Giọng nói của PA cắt ngang cô.

"Xin hãy hát quốc ca."

Jinyoung thả Doyoung xuống, vẫn nhìn chằm chằm vào cậu ta trong suốt cả bài hát quốc ca. Jisoo vô tình khóa mắt với Jennie, người đang cau mày với cô. Jisoo xấu hổ nhìn xuống đôi ủng của mình.

ˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣ

Chaeyoung mở túi bỏng ngô ra, phớt lờ ánh nhìn kỳ lạ mà những người xung quanh dành cho em. "Vậy, việc này sẽ mất bao lâu?"

"Tớ không biết." Lisa nhún vai, lấy một nắm bỏng ngô. "Đây giống như một sự kiện thể thao nhưng dành cho những kẻ mọt sách, phải không? Với vòng và thứ gì đó? "

"Mỗi hiệp dài bao lâu?" Chaeyoung lấy một miếng lớn ra khỏi đống bỏng ngô trên tay. "Wackafoomeedutsosumkin?" [câu này chịu luôn á :'( ]

Lisa lại nhún vai, với lấy thêm bỏng ngô. "Tớ không nghĩ điều này sẽ hơn một giờ? Giống như, một giờ hơn. "

Chaeyoung gật đầu khi nuốt một ngụm bỏng ngô. "Hãy rời đi sau một giờ."

ˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣ

Decathlon đã diễn ra trong năm giờ, với một lần nghỉ trong kéo dài 30 phút ở giữa.

Khi câu hỏi đầu tiên đến, Jisoo cảm thấy bản thân như bị một linh hồn nào đó chiếm hữu, trả lời mọi câu hỏi một cách nhanh chóng và bình tĩnh đến nỗi tất cả những gì Jinyoung làm là ngồi lại và quan sát. Tinh thần ấy rời bỏ cô khi họ bắt đầu công bố 90 đội đi tiếp vào vòng hai.

"Ôi Chúa ơi." Cây đánh dấu rung rinh trong tay Jisoo cho đến khi Jinyoung lấy nó khỏi tay cô. "Ôi Chúa ơi."

"Jisoo, cậu đã làm đúng mọi thứ, tớ không biết cậu đang lo lắng về điều gì." Jinyoung nói, liếc nhìn bảng điểm quá xa để một trong hai người có thể đọc được.

"Đúng. Đúng. Cậu nói đúng." Jisoo lẩm bẩm, cố gắng hít thở sâu.

Linh hồn bay trở lại cơ thể của Jisoo vào đầu hiệp hai, dường như cô cũng đã thổi bay qua. Đầu gối của cô, mặc dù cô đang ngồi xuống, nhưng đang run rẩy.

"Cậu không sao chứ?" Jinyoung hỏi.

"Tớ ghét các cuộc thi." Jisoo nói.

"Tớ hiểu mà." Jinyoung vỗ nhẹ vào tay cô. "Nhưng cậu đang làm rất tốt."

Jisoo thậm chí còn không nhận thấy cô đang làm gì, càng không phải là cô đã làm như thế nào, cho đến khi cô nhận thấy nụ cười rộng và lười biếng trên khuôn mặt Jinyoung vào lúc trận bán kết bắt đầu.

"... Đi tiếp vào vòng tiếp theo là các đội 45, 65, 99 và 100"

Linh hồn, bất kể nó là gì, chiếm hữu Jisoo một lần nữa cho đến khi cô nhận ra mình đang được dẫn lên sân khấu để ngồi vào một chiếc bàn được kê ở đó.

ˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣ

"Chào mừng các bạn đến với trận chung kết của ______ University Academic Decathlon 20XX," MC nói, giọng của cô ấy vang vọng trên hệ thống âm thanh. "Đội 99, bao gồm Park Jinyoung và Kim Jisoo, sẽ đối đầu với Đội 100, Kim Jennie và Kim Doyoung, cho danh hiệu và vị trí trong cuộc thi Học thuật Đại học Quốc gia vào cuối năm nay."

"Và tất nhiên, giải thưởng tiền mặt." MC đợi cho tiếng cười giảm bớt rồi mới tiếp tục. "Vòng cuối cùng này sẽ bao gồm những câu hỏi cực kỳ khó - Đội đầu tiên thực hiện đúng ba câu sẽ thắng. Các em đã sẵn sàng chưa, đội 100? "

Jisoo nhìn Jennie cười nửa miệng. "Vâng ạ."

"Còn các em, đội 99?"

Jisoo cau mày nhìn Jennie quay sang mình. Lần nữa. Như thường lệ. Tại sao Jennie luôn cau mày với cô?

"Chúng em ổn." Jinyoung nói, nở một nụ cười ấm áp với MC.

Nữ MC bị phân tâm trong giây lát trước khi cô thu mình lại để quay về phía đám đông. "Không cần nói thêm, câu hỏi đầu tiên của vòng cuối cùng: Cho một hình tròn có đường kính 28,43 cm..."

Jisoo cau mày lại với Jennie. Cô thậm chí còn không hiểu tại sao Jennie lại giận cô. Jennie là người đã đánh cắp bạn bè và mọi thứ của cô.

"Jisoo."

Jennie nhìn xuống tờ giấy nháp giữa cô và Doyoung, thì thầm điều gì đó.

"Jisoo."

Jisoo chớp mắt. "Gì?"

Tiếng còi kêu. "Hết giờ rồi! Đưa câu trả lời của các em lên cho giám khảo xem. "

Jinyoung cau mày khi giơ một con số được viết lộn xộn trên bảng trắng của họ.

"Tôi xin lỗi đội 99, điều đó không chính xác. Đội 100 đã làm đúng cái này! "

Jinyoung chạm nhẹ vào cánh tay Jisoo. "Cậu không sao chứ?"

Jisoo gật đầu và cầm bút đánh dấu lên. Nữ MC đọc ra câu hỏi tiếp theo, và nó chỉ ghi lại một cách mơ hồ trong tâm trí cô như một điều gì đó về lịch sử. Phần còn lại của tâm trí cô tập trung, giống như nó được mài giũa đến từng điểm một. Đó là lỗi của cô ? Có lẽ đó là lỗi của cô. Không phải cô có thể chọn những người bạn khác cho  Chaeyoung và Lisa, và đó không phải là lỗi của bất kỳ ai mà là do cô chỉ có hai người bạn.

"Jisoo."

Jisoo cau mày, gõ vào điểm đánh dấu trên bảng. Có lẽ cô chỉ là một người bạn tào lao của Chaeyoung và Lisa, đó là lý do tại sao họ rời bỏ cô. Nói chung, cô là một người điên rồ và không thể làm bất cứ điều gì đúng. Nó rõ ràng.

"Jisoo."


Tiếng còi kêu.


Jisoo bây giờ không để ý đến bất cứ điều gì mà MC đang lảm nhảm nữa, bởi vì những nụ cười nhếch mép vừa lướt qua mặt của Jennie và Doyoung. Ặc. Họ là tồi tệ nhất.

"Câu hỏi tiếp theo, và có thể là câu hỏi cuối cùng là: Trong hóa học hữu cơ, phản ứng Grignard đòi hỏi việc bổ sung..."

Jennie thì thầm vào tai Doyoung và quan sát khi cậu ta viết gì đó lên bảng.

"Jisoo." Giọng Jinyoung có chút hoảng hốt, Jisoo không bận tâm lắm.

Jennie liếc nhìn ra khỏi bất cứ thứ gì Doyoung viết và khoá mắt với Jisoo. Nàng trao cho Jisoo một nụ cười xin lỗi nhăn nhó bằng mắt, và nó làm Jisoo sôi máu .

Tiếng còi kêu.

"Không sao đâu, câu hỏi cuối cùng là hoá học, dù sao thì chúng ta cũng sẽ thua," Jinyoung nói, vỗ vai Jisoo. "Cậu đã làm rất tốt."


Jisoo chớp mắt nhìn cậu ta. "Gì?"


"Xin chúc mừng những người chiến thắng trong ______ University Academic Decathlon 20XX, đội 100!"

ˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣ

Jisoo cảm thấy có gì đó ấm áp quanh vai mình.

"Jisoo? Cậu có ổn không? Cậu sắp ngất đi hay sao? " Jinyoung hỏi, một tay choàng qua vai cô khi họ đi đến bãi đậu xe. "Hãy cho tớ biết nếu cậu sắp bất tỉnh hay nôn mửa, được rồi, chỉ cần cảnh báo tớ."

Jisoo tựa đầu vào vai cậu ta. Thật kỳ lạ, nhưng thật an ủi? Hầu hết là kỳ lạ.

"Xin đừng làm phiền tớ," Jinyoung nói, xoa xoa vai cô một cách nhẹ nhàng. "Vì tình yêu của mọi vị thần."

Jisoo chớp mắt trong ánh chiều tà mờ ảo trước hình bóng đang đứng bên lề đường, dựa vào đèn đường. Cô sẽ nhận ra hình bóng đó ở bất cứ đâu.

"Không, mẹ ơi, con biết là nó chạy muộn mà - con biết, con biết, mẹ ạ. Con xin lỗi." Jennie hậm hực chải tóc. "Con xin lỗi, được không mẹ? Con đang trên đường về nhà ngay bây giờ! Con xin lỗi!"

Jennie cúp máy và nhét điện thoại vào túi, dựa vào đèn đường. Đôi vai nàng khẽ run lên vì những tiếng nức nở.

Jisoo đứng sững tại chỗ, nhìn chằm chằm, nhưng Jinyoung vỗ vào tay Jennie. "Jennie?"

Jennie quay lại, dụi dụi đôi mắt hơi sưng của mình. "Huh? Ồ, chào. "

"Tôi, uh," Jinyoung tự giác tuột tay khỏi vai Jisoo. "Chúng tớ chỉ muốn nói lời chúc mừng."

"Cảm ơn." Jennie nói nhỏ.

"Mọi chuyện ổn chứ?" Jinyoung hỏi. "Cậu cần đưa về nhà hay thứ gì đó không?"

"Oh ye-" Jennie hếch lên một lúc rồi liếc nhìn Jisoo. "Không, cám ơn."

"Cậu chắc chắn? Chúng tớ có thể đưa cậu đến một nơi nào đó? Jisoo cũng đau đầu lắm, chắc là do máy điều hoà trong đó hoặc đèn- "

"Không, cám ơn." Jennie nói, dụi mắt vào tay áo khoác. "Dẫu sao cũng xin cảm ơn. Hôm nay các cậu cũng rất giỏi. "

"Uh-huh." Jisoo lẩm bẩm.

Jinyoung khẽ khuỷu tay cô, vẫn nhìn Jennie. "Cậu chắc chắn? Trạm xe buýt gần nhất khá xa và trời tối dần- "

"Tớ sẽ ổn thôi." Jennie kéo áo khoác lại gần xung quanh mình. "Cảm ơn."

Jinyoung nhìn quanh những con đường vắng vẻ, ít ánh sáng xung quanh họ. "Cậu có ch...?"

Jisoo đảo mắt. "Chỉ cần đi với chúng tôi đã. Cậu ta sẽ không bỏ cuộc cho đến khi cậu đi nhờ xe với chúng tôi. "

Jennie mở miệng như để phản đối, sau đó lại im. "Cảm ơn."

"Sao cũng được." Jisoo thò tay vào túi lấy chìa khóa xe và nhét chúng vào tay Jinyoung. "Nếu cậu đã tỏ ra nghĩa hiệp hoặc gì đó thì, cậu lái xe."

ˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣˣ

Chiếc xe chạy chậm lại để dừng bên ngoài một khu chung cư phức hợp.

"Cảm ơn." - Jennie nói, lúng túng vỗ vai Jinyoung.

"Không vấn đề gì." Jinyoung nói dối. Họ đã đi vòng quanh nửa thành phố để tìm nơi ở của Jennie.

Jennie đã nắm một tay vào tay nắm cửa khi nàng dừng lại và nói, "Jisoo?"

Jisoo liếc nhìn Jennie trong gương chiếu hậu. "Gì?"

"Tôi, uh, Chaeyoung và Lisa đã mời tôi đi leo tường với họ vào ngày mai," Jennie nói. "Mẹ tôi có lẽ sẽ không để tôi đi với tình trạng này, vì vậy, uh, cậu có thể thay thế vị trí của tôi."

Jinyoung nhướng mày nhưng không nói gì.

"Tôi sẽ nhắn tin cho Lisa cho cậu, nếu cậu muốn." Jennie nói nhỏ.

"...Cảm ơn." Jisoo nói.

Jennie chỉ gật đầu rồi ra mở cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net