Chương 5: The inevitable second sight

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Redamancy (n.) một tình yêu được đáp trả trọn vẹn; hành động yêu một người yêu lại bạn; hành động đáp lại tình yêu của người khác

_____

Tháng tư

Minghao đã nỗ lực rất nhiều để không suy đoán. Cậu ngó lơ đường link Seungkwan gửi cả một tuần trời, một nửa vì cậu đã nghĩ đến trường hợp xấu nhất - rằng đó không phải là cậu, và nửa còn lại là bởi cậu đang hi vọng - rằng đó là cậu.

Mặt trăng bên ngực nhắc nhở cậu mọi lúc: hãy tin tưởng vào sự chờ đợi.

Nhưng điều ấy không ngăn được cậu.

Đây là lỗi của Seungkwan. Tại sao em ấy phải nói chuyện có lý như thế mỗi lần em xuýt xoa về Moon Jun và mối quan hệ bí mật có thể đang tồn tại của anh chứ? Tại sao em phải có sức thuyết phục đến mức em khiến cậu xem một loạt video tổng hợp phản ứng hóa học giữa anh và bạn diễn ở ngoài đời chứ?

Minghao chưa từng nghĩ rằng cậu là một người dễ ghen tuông, nhưng nó cũng tốt khi cậu buộc phải nhận thức điều đó. Mỗi lần nụ cười của Jun hiện lên trên màn hình, cậu sẽ bĩu môi vì cậu cũng muốn được tự mình nhìn thấy nó, chứ không phải như thế này, ngồi một mình trong căn phòng tối om của cậu, xem hết video này tới video khác về anh.

(Cậu được an ủi một chút vì trong tất cả những video cậu đã xem, không có nụ cười nào là giống nụ cười khi anh tặng cậu chiếc vòng cổ cả.)

Nhưng bởi vì cậu đặc biệt quan tâm tới Moon Jun, cậu đã tự tìm tòi và xem hết tất cả những video tồn tại về anh: từ những bộ phim cũ từ khi anh vẫn còn ngại ngùng (một cách dễ thương) với bản thân, đến những video fan quay được khi anh đi quay, đến những lần phỏng vấn gần nhất của anh. Nhưng không bao giờ về câu chuyện công ty đầu tiên của anh. Minghao mong rằng cậu có thể để Jun chia sẻ với cậu về chuyện đó.

Cậu đã bí mật lập một tài khoản riêng tư, và mong rằng Seungkwan sẽ không biết rằng đấy là cậu, bởi vì sau khi cậu đã lướt quá nhiều bình luận trên những video về việc Jun đã trở nên khác biệt thế nào sau thông báo nghỉ ngơi một tháng cuối năm ngoái, cậu không thể ngăn mình nghiên cứu một chút.

Một tháng đó, cậu biết được sau vài lần ấn, chính là tháng Minghao đã ở bên Jun, và yêu anh.

Minghao cố gắng không hi vọng quá nhiều.

Từ khóa: cố gắng.

Nhưng ngay khi những bài đăng trên trang cá nhân của Jun được nhắc đến, cậu bỏ chạy. Câu trả lời phỏng vấn có thể có kịch bản sẵn, mối quan hệ thân thiết là chuyện bình thường, và người hâm mộ được phép nghĩ điều họ muốn nghĩ nhưng những tấm hình Jun đã chụp và tự mình đăng tải lại là một câu chuyện khác.

Và Minghao thấy mình do dự trước suy nghĩ tìm hiểu kĩ hơn về chuyện đó.

Mặc cho tất cả vẻ dũng cảm cậu thể hiện ra khi cậu nói với Mingyu và Seokmin rằng họ sẽ trở nên thế nào khi họ gặp lại nhau cũng không quan trọng, Minghao chần chừ chấp nhận rằng dù, đúng vậy, đúng rằng nó sẽ không có ảnh hưởng gì, cậu vẫn được phép, ít nhất là ưa thích một điều hơn điều khác, phải chứ?

Cậu nằm ườn ra mặt bàn, mảnh giấy màu cậu đang viết lên nhăn nhúm dưới cánh tay cậu.

Em đã đi qua một quán cà phê mèo hôm nay. Em nghĩ anh sẽ thích nó.

Minghao đỏ mặt trước sự sến súa của bản thân mình, nhưng cậu vẫn mỉm cười. Cậu có thể tưởng tượng Jun cầm lên mảnh giấy này trong hàng đống giấy cậu đã viết trong những tháng vừa qua và hào hứng lên kế hoạch để ghé thăm những chú mèo.

Cậu có thể đợi được điều ấy xảy ra.

Bởi vì sâu thẳm bên trong, cậu biết nó sẽ xảy ra.

Bởi vì, nó là cùng với Jun.

Đến trưa, Seungkwan bão tin nhắn cậu. Cậu đã sợ cái ngày Seungkwan nhận ra rằng cho đến tận bây giờ cậu vẫn chưa nhấn vào xem thread suy đoán.

Cậu hi vọng rằng Seungkwan sẽ không cảm nhận được sự do dự trong những câu trả lời của cậu.

'Được rồi.' Cậu gõ với một cái thở dài nặng nề. Cũng không phải cậu có thể chặn Seungkwan chỉ để tránh xem nó.

Nhưng cậu đã xem nó.

Thumbnail là một tháp đá được xếp từ chỉ sáu hòn đá dẹt. Nhưng với góc chụp của hình thì nó cũng đã đủ để che đi góc nghiêng của một người đang ngồi trên cát, tay chống xuống hỗ trợ thân trên khi người đó ngả người ra sau.

Minghao có thể nhận ra chiếc áo khoác yêu thích của cậu kể cả khi nó mờ căm.

Ngón tay cậu bấm vào link trước khi cậu kịp nhận ra.

này, em có tin vào tình yêu từ cái nhìn thứ hai không?

Điện thoại cậu thông báo rằng có vài tin nhắn mới và cậu nhấn gọi với một ngón tay run rẩy.

"Anh muốn gặp anh ấy."

Cậu vẫn có thể cảm thấy tay mình run bần bật, mắt nhắm lại như thể để quay trở lại khi mà cậu nghĩ rằng là khoảnh khắc Junhui đã chụp tấm ảnh. Junhui đã có tình cảm với cậu từ sớm như vậy sao? Minghao phải ngồi xuống với cách đầu gối cậu trở nên yếu ớt, cắn môi để ngăn nụ cười lớn dần.

Rồi cậu nghe Seungkwan hoang mang thắc mắc khiến cho Minghao vội vã nói gì đó phân tán để cứu lấy bản thân mình.

Anh ấy có ai đó.

Anh ấy có ai đó.

Minghao thấy mặt mình nóng lên.

"Anh cũng muốn đi nữa."

"Cuối cùng thì! Tháng sau vé sẽ mở bán đó. Em sẽ gửi chi tiết cho anh nha." Seungkwan ré lên và cậu cũng để sự vui vẻ chiếm lấy mình.

"Ok. Cảm ơn em."

Cậu dành hết thời gian còn lại của ngày để xem lại phim mới nhất của Jun. Một chút thẫn thờ, một chút lo lắng, nhưng rất vui vẻ.

Cậu chắc rằng cậu đã cười khúc khích một cách ngờ nghệch khi cậu ngắm Junhui trên màn hình, nhưng bởi Seokmin đang tranh thủ ngủ bù, cậu cũng không cố giảm bớt cảm giác phấn khích đang trào lên trong cậu, thứ đang khiến cho cậu tạo ra tất cả những tiếng động ngớ ngẩn này.

Minghao chắc chắn rằng Junhui sẽ thấy cậu đáng yêu.

Cậu rùng mình trước suy nghĩ của bản thân nhưng vẫn cảm thấy mặt mình ấm dần lên.

Junhui sẽ thấy vậy, phải không?

Tập cậu đang xem đang cho thấy nhân vật của Junhui hoàn toàn say mê nữ chính như thế nào. Máy quay đã quay theo một cách khiến cho người xem chú ý đến biểu cảm của Junhui. Mặt anh chỉ được trang điểm nhẹ nhàng, một vài nốt ruồi của anh vẫn được hiện rõ. Đôi mắt anh, tuyệt đẹp. Thân thuộc.

Điều đó khiến cho ngón chân của Minghao co quắp hết lại.

(Cậu có thể đã dừng lại và chụp ảnh màn hình quá nhiều cảnh sau đó, nhưng không ai phải biết điều ấy.)

"Hao, mày ổn không đấy?"

Minghao giật nảy trước tiếng động, một tay kéo tai nghe xuống và một ngón tay nhanh lẹ dừng tập phim lại. "Ừ?" Và rồi cậu trở nên bối rối khi thấy Mingyu ở cửa phòng ngủ. "Chào, mày đã về rồi á? Ờ. Tao ổn? Hẹn hò thế nào?"

Mingyu trông có vẻ hoang mang như cảm giác của Minghao bởi vì không phải cậu vừa mới ăn trưa xong ư? "Thật ra là Wonu đến đây. Bọn tao đã mua đồ ăn tối." Cậu liếc nhìn đồng hồ và nhận ra giờ đã là chín rưỡi tối. "Ra ăn chung đi."

Ồ. Thời gian trôi qua nhanh thật.

Minghao gượng gạo chấn chỉnh bản thân bởi vì, làm thế nào mà tám tiếng đã trôi qua rồi? "Vụ đặt bàn của mày bị sao?"

"Người ta xếp lộn nên bọn tao được xếp vào cuối tuần sau. Nhưng mà nó cũng hơi mắc cười tại bọn tao quá đói để đợi ở một chỗ khác." Mingyu vẫn nhìn cậu với vẻ nghi ngờ khi nó giải thích. "Và giờ thì bọn tao ở đây với gà và bia."

"Được rồi." Cậu đứng dậy, bình tĩnh đóng máy tính lại để không làm tăng thêm vẻ đáng nghi, và đẩy Mingyu ra khỏi phòng. "Tao đi đánh thức Seokmin đã."

"Tao dậy rồi." Cửa phòng Seokmin bật mở, một nụ cười lớn treo trên môi cậu ta mặc dù đã tối muộn.

Mingyu nhướn mày. "Tao tưởng mày định ngủ qua ngày luôn?"

Minghao im lặng chào Wonwoo, người đang kiên nhẫn chờ đợi cả bọn ở bàn ăn. Wonwoo vẫy tay với cậu cùng một nụ cười vui vẻ. Đây mới là lần thứ ba họ gặp nhau, nhưng Minghao đã cảm thấy rất thoải mái với anh rồi.

Tiếng cười lớn của Seokmin cắt ngang điều cậu đang định nói. "Thì, ai đó cứ khúc khích hoài ở phòng bên kia. Tao đang đợi cơ hội để tấn công đây."

Minghao đông cứng người.

Bàn tay đang với lấy lon bia của Mingyu dừng lại, nó nhăn nhở cười với cậu. "Đang nói chuyện với ai đấy?"

Minghao cố gắng tìm sự trợ giúp, đánh mắt sang nhìn Wonwoo, nhưng rồi cậu nhận ra, "Anh trông quá là hứng thú luôn đó."

Nụ cười ngại ngùng sau một cái chân gà là tất cả những gì cậu nhận lại được.

Cậu rền rĩ vào tay mình.

Seokmin, tên bép xép, kể lại mọi chuyện thay cho cậu. Minghao không cảm kích một chút nào hết. "Mặc dù tao có đồng ý rằng nó sẽ rất thú vị nếu HaoHao đang lén hẹn hò với ai đó, nhưng nghe này Gyu, nó đang xem phim bộ! Kiểu, trong vũ trụ này á?"

Mingyu há hốc miệng, hít vào một hơi ồn ào. Minghao phải nhắm mắt lại, áp hai tay vào gần hơn nữa.

"Cái đấy không bình thường hả?" Cậu nghe Wonwoo hỏi.

"Hao thích phim lẻ hơn là phim bộ. Nó bảo cái đấy cần công sức." Seokmin rinh rích cười, như thể đó là một bí mật.

Minghao lườm hai thằng bạn, rồi giải thích cho bản thân. "Em dễ mất kiên nhẫn với mấy cái đó. Em thà ngồi xem một bộ phim ba tiếng còn hơn là đợi hàng tuần trời để biết được cả câu chuyện."

Wonwoo cười, trầm và có vẻ quá thích thú. "Anh hiểu cái đó. Bạn thân anh xem đi xem lại một bộ phim vì nó không chịu được việc không nhanh biết được kết cục."

"Đúng không?" Minghao tươi tỉnh lại. Cậu đã cố giải thích điều ấy cho hai thằng bạn hàng năm trời khi chúng nó cố bắt cậu xem mấy bộ phim ưa thích của chúng nó nhưng cậu chỉ không có đủ kiên nhẫn cho chúng. "Em rất vui vì anh hiểu em. Nhưng đợi đã, anh đang làm em bị phân tâm." Cậu quay lại lườm hai thằng bạn. "Sao mày lại kết luận là tao đang xem phim bộ?"

Cậu từ chối thừa nhận rằng cậu đã bị bắt quả tang cho đến khi cậu bị bắt quả tang.

"Mày có bàn tán về tao với ai khác không đấy?"

"Không."

"Có."

Seokmin vỗ tay như một đứa trẻ. "Này, mày không thể đổ lỗi cho tao được. Từ tuần trước mày đã chúi mũi vào điện thoại và mày từng là đứa, nguyên văn nhé, 'có thể sống mà không cần thứ thiết bị có thể tự động sáng lên.'"

Mingyu gật đầu vẻ thông thái. Minghao rất muốn ném cái xương vào người nó. "Vậy là mày đang hẹn hò hoặc là một thứ hoàn toàn khác."

"Sao chúng mày lại nghĩ cái thứ hoàn toàn khác đấy là một bộ phim."

"Tao không nghĩ." Biểu cảm của Seokmin trông đến là đắc thắng. Và rồi cậu chợt hiểu ra, cùng với nỗi ngán ngẩm kéo theo đó. "Tao biết. Và nhờ Seungkwan đấy. Tao gặp em ấy hai ngày trước và em ấy siêu hào hứng kể lại là tuần trước mày khóc vì bộ phim yêu thích của em ấy."

Mingyu trông hết sức bị phản bội. "Chà, cái gì đã thay đổi thế? Tao đã cố bao năm trời. Là diễn viên chính hả? Anh diễn viên dễ thương không?"

Nó là một câu đùa nhưng Seokmin hoàn toàn không nhận ra điều đó khi cậu ta nhảy lên từ chỗ ngồi của mình. "Có nhé! Tao biết được là Kwannie là một fan lớn luôn. Tên anh ấy là Moon Jun!"

Wonwoo thu hút sự chú ý khỏi chuyện đang được tiết lộ khi anh sặc nước.

Trong giây lát bị phân tâm, Minghao nghĩ một cách để thoát ra khỏi tình huống này khi Mingyu đưa giấy cho bạn trai nó. "Wonu, anh ổn không?"

"Ừ. Anh chỉ," Wonwoo ho, "nhầm ống."

"Moon Jun?" Mingyu quay trở lại. Minghao đang bắt đầu suy tính đến việc chạy trốn khỏi mọi thứ. "Không phải là người kiện công ty chủ quản mấy năm trước à?"

"Mày biết anh ấy à?" Minghao thấy mình mở miệng hỏi. Trốn đi, đồ ngốc.

"Nó là một tin lớn ra trò ấy; tao ngạc nhiên là mày không biết đấy."

Seokmin hớp một ngụm bia, chỉ ra. "Nó là tin giải trí. Hao không quan tâm đâu."

Mingyu nhìn cậu ta với một ánh mắt hấp háy. "Đấy là hồi trước, rõ là thế."

Seokmin cười thành tiếng. "Seungkwan tin rằng mày cảm nắng anh ấy. Kể là mày xem ảnh trong giờ nghỉ ở trường."

"Tao không có!" Cậu biết ngay mà! Cậu cảm thấy ai đó nhìn mình nhưng chưa thể bắt quả tang người đó.

"Tai mày không dối trá như mày đâu. Ô hô, Hao cảm nắng Moon Jun nè."

Lần này thì Wonwoo sặc miếng thịt của anh. Nhưng Minghao đang quá xấu hổ để nghĩ về anh.

"Wonu, anh có chắc là anh ổn không?"

Minghao van nài, "Chúng ta có thể làm ơn ngừng nói về anh ấy không?"

"Nó là một cái cảm nắng vô hại thôi, Haohao. Và nó đáng yêu mà, mày đáng yêu ghê."

Mingyu bật cười khi nó vỗ đầu cậu. "Và cũng không phải là mày sẽ dễ dàng gặp được anh ấy, kiểu, xui rủi sao ấy chứ?"

Wonwoo lại ho lần nữa.

"Anh có chắc là anh ổn không thế?"

"Nó hơi cay một tí."

Seokmin gật đầu, có lẽ là đồng tình, trước khi quay lại với việc hành hạ cậu. "Một fan có thể mơ mộng mà, phải không Hao?"

Giết người. Giết người là một giải pháp nhanh chóng.

"Tao không phải fan." Mình là fan nhưng mong rằng mình là hơn thế với anh ấy. "Chỉ là, anh ấy giỏi làm công việc của ảnh." Cậu thấy mặt mình ấm lên vì nó. "Và anh ấy có duyên, được chưa."

Đó là quá nhiều hơn những thứ cậu muốn nói hiện tại rồi. Junhui sẽ là bí mật nhỏ của cậu cho đến khi họ gặp lại nhau.

"Đúng đấy."

Minghao nhìn Wonwoo, người đang mang một biểu cảm trông như cảm kích, nhưng vì điều gì?

Lần này đến lượt Mingyu sặc, nom giống như một chú cún bị đá.

"Sao? Anh xem phim của cậu ấy khi có thể mà."

"Anh cũng nghĩ là ảnh dễ thương à?"

Minghao đang chuẩn bị làm một tràng với những từ ngữ tràn ngập màu sắc trước lời trêu chọc lộ liễu của Mingyu nhưng tràng cười lớn của Wonwoo đã khiến cậu quay sang trêu chọc lại Mingyu vì ghen tị với một người nổi tiếng.

_____

chat: woncat

woncat: jun
woncat: chuyện hay này

woncat: đang ở nhà gyu tối hôm trước
woncat: bff của em ấy là fan của mày
woncat: em ấy dễ thương lắm
woncat: ẻm nghĩ là mày dễ thương
woncat: cũng dễ thương
woncat: đấy sẽ là lời khen của mày cho tháng này

Tao không thể tin nổi tao sống được đến ngày
Mày nhắn 'bff'
Nhưng mà lúc đấy mày có đồng tình là tao dễ thương không?

woncat: lmao
woncat: gyu hỏi và tao cười tắc thở
woncat: may là sàn nhà của mấy đứa sạch sẽ

Wow. Tao được mày yêu thương quá cơ
DÙ SAO THÌ
Tao có tin vui
Tao rảnh nguyên 3 ngày. Sau sự kiện fan

Không ngay sau đấy nhưng mà!!!
Tao sẽ nấu cho Mingyu nguyên bữa buffet
Em ấy cũng có thể thoải mái rủ bạn nữa. Ú hu~~

woncat: ngon
woncat: mày sẽ thích em ấy

Tao đã thích rồi
Nó làm mày hạnh phúc

woncat: dừng đê
woncat: đang sáng thứ hai
woncat: chúng ta cần ghét sáng thứ hai

_____

Tháng năm

Một ngày trước ngày bán vé, Jun đăng một bài khác khiến Seungkwan lại bão tin nhắn cậu lần nữa.

Minghao đã phải giả bộ cậu làm rơi một cái gì đó ở giữa nhà thể chất của trường chỉ để giấu đi nụ cười vui vẻ đang lớn dần trên môi cậu khi cậu thấy bài đăng đó.

Đó là một bàn tay. Thật sự không có gì đáng để mỉm cười về nó cả, nhưng chiếc vòng tay đang ôm lấy cổ tay ấy là đủ để Minghao nhớ lại trái tim của Jun đã đập ồn ào như thế nào bên trái tim cậu trong khoảng thời gian đó.

những cái ôm ấm áp nhất, cảm ơn em

Minghao vẫn nhớ một cách sống động: sức nặng của đầu anh trên vai cậu, cánh tay bao quanh người cậu, giọng anh ở ngay bên tai cậu.

Cậu mong rằng cậu có thể mua được vé. Cậu mong rằng đến khi đó cậu cũng sẽ nhận được những cái ôm ấm áp nhất.

Nhưng có vẻ như, họ được định sẽ gặp lại vào mùa hè chứ không phải sớm hơn.

Seungkwan gọi cậu ngay khi vé được thông báo đã bán hết.

"Anh, anh có giật được vé không?" Seungkwan hỏi thay cho lời chào hỏi tử tế.

Minghao nhìn chằm chằm trang bán vé trống không đang châm chọc cậu. "Không."

"À." Minghao nén lại một tiếng cười trước cách sự buồn rầu của Seungkwan nhanh chóng tràn ra. "Ôi."

"Em thì sao?"

Cậu có thể nghe thấy cả cái bĩu môi trong tiếng đáp nhỏ xíu của em, "có."

"Kwannie!" Minghao để mình ré lên, vui vẻ một cách chân thành. "Chúc mừng em!"

Seungkwan hít mũi ở đầu bên kia.

"Ôi, đừng buồn cho anh chứ."

"Nhưng anh đã rất hào hứng với vụ này."

"Và em cũng thế!" Minghao nói, vui vẻ cho bạn mình dù nỗ lực thất bại của cậu. "Đừng lo cho anh. Anh tin vào sự chờ đợi mà."

Cậu nhìn xuống mặt trăng bé xíu trên ngực mình.

Cậu tin tưởng Wen Junhui.

Cậu tin tưởng bản thân mình.

"Nhưng anh," Seungkwan rền rĩ.

"Được rồi." Cậu cho phép một tiếng thở dài nhỏ. "Anh hơi buồn một chút nhưng anh nói rồi, anh sẽ tin vào sự chờ đợi."

"Địa điểm khá là nhỏ; em có thể hiểu sao nó lại nhanh thế nhưng mà..." Seungkwan nói sau một lúc. Minghao cố hết sức để dỗ dành bạn mình.

"Em chắc rằng ảnh có kế hoạch cho mùa hè. Ảnh cũng hay nói ẩn ý về nó nữa, bảo là ảnh rất hào hứng đợi mùa hè đến."

Minghao cười với bản thân mình. "Phải rồi."

Mamihlapinatapai.

Minghao nhớ từ này vì nó độc đáo đến mức cậu đã học thuộc nó. Ý nghĩa thật của nó có lẽ đã bị thay đổi sau khi dịch thuật, nhưng ý nghĩa mà cậu đọc được là "một cái nhìn được chia sẻ bởi hai người, cả hai đều hi vọng rằng người kia sẽ khởi đầu một điều cả hai đều khao khát nhưng không ai muốn bắt đầu."

Sự khác biệt là, hai người đều biết họ muốn gì nhưng cũng biết rằng có rất nhiều thứ cần phải được làm trước đó.

Họ đang nằm bên cạnh nhau, cánh tay Jun kê dưới đầu cậu. Trong khi tay Jun lơ đãng chơi với những lọn tóc con quăn quăn sau gáy cậu, Minghao di tay theo những nốt ruồi điểm trên mặt anh, nối chúng lại với nhau như những chòm sao mà cậu có thể với tới.

Đêm đã về khuya, nhưng giấc ngủ dường như đang trốn tránh khỏi hai người. Bởi vì gió vẫn đang rít gào từng cơn, họ ở lại trong phòng, san sẻ thêm thân nhiệt dưới lớp chăn ấm áp.

Jun làm gián đoạn bức vẽ của cậu bằng cách cắn đầu ngón tay đã đứng lại quá lâu trên môi anh. Minghao thấy cảm xúc trong mình trào dâng, cái cảm giác yêu thương ấy, khiến cậu rướn lên đặt lên đôi môi tinh nghịch đó một nụ hôn.

Khi cả hai rời nhau ra, một lúc sau đó, Jun cẩn thận thì thầm, tò mò nhưng không hề ép buộc. "Cậu ta là người như thế nào?"

Minghao gạt tóc Jun sang bên, cong môi cười ngay khi cậu nhìn được mắt anh. "Sao tự dưng anh lại quan tâm thế?"

"Nếu anh cố đủ nhiều, có lẽ chúng ta có thể xóa sổ cậu ta hoàn toàn khỏi kí ức của em."

"Anh kì cục quá, Jun." Minghao cười nhẹ, búng trán anh. Cậu hùa theo. "Khai sáng cho em đi."

Miệng Jun cong lên thành một nụ cười đẹp trai, tự mãn. "Bà lão ở dưới phố có vẻ đáng nghi. Anh cá bà ấy là một phù thủy."

"Jun!" Minghao không thể ngăn tiếng cười phì ra. Và khi cậu cuối cùng cũng dừng được cười, cậu thấy Jun đang nhìn cậu với ánh mắt vô cùng dịu dàng.

Minghao thực sự quá yêu anh vì đã để cậu nhìn thấy vẻ mặt đó.

"Ý anh là, anh không biết đâu nhưng nếu em mô tả cậu ta thật là kĩ và anh gặp cậu ta trên đường, anh sẽ đấm cho một cú. Nếu phải ra tòa, anh hứa sẽ nói là anh bị điên."

Cảm giác bùng lên trong lồng ngực làm cậu suýt chút nữa thì nói ra những lời mà cậu biết cậu chưa sẵn sàng để nói, vậy nên thay vì đó, Minghao cúi đầu xuống đặt một cái hôn lên ngực anh.

'Em yêu anh'. Cậu không nói vậy. 'Em thương anh.'

Cậu cảm nhận được Jun chuyển động. Rồi cậu cảm nhận hơi thở của anh trên trán cậu. Nó cho cậu sức mạnh. "Bọn em gặp nhau ở đại học. Anh ta là tổng biên tập đầy sức hút ở trường. Em đã ngưỡng mộ anh ta từ phía xa trong vài tháng." Minghao dừng nói, mắt nhắm lại trong một thoáng, nhớ lại. Có thể nó đã không kết thúc một cách tốt đẹp, nhưng đây vẫn là một kí ức quý giá. Tình đầu của cậu.

Khi Jun đặt tay lên cằm và nâng mặt cậu lên, cậu để mình nương theo anh. Minghao tự nghĩ khi môi họ chạm nhau, rằng đây là tình yêu hiện tại của cậu. Và cậu muốn Jun là tình yêu của cậu cả trong những ngày sau nữa.

"Và rồi anh ta thấy em. Em không biết anh ta đã thấy gì ở em..." Cậu đưa một ngón tay lên chặn đứng lời phản bác chuẩn bị rời khỏi môi Jun. Có lẽ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net