Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chắc là cô đang đùa tôi?" Anh nói với người phụ nữ ở đầu dây bên kia.


"Không, thưa ông Kingscholar, đây không phải là một trò đùa. Jack đã đánh nhau với một học sinh khác nên anh cần phải đến trường ngay bây giờ" Người phụ nữ kia nói với giọng chắc nịch.


"Tôi đang tập luyện, tôi không thể đi" Anh nói, cố gắng từ chối yêu cầu của người phụ nữ.


"Ông Kingscholar, đây là một vấn đề nghiêm trọng, tôi biết Jack là một đứa trẻ ngoan, nhưng điều đó không thay đổi được sự thật rằng cậu nhóc đã đánh nhau với một học sinh khác. Vì vậy anh cần đến đây để chúng ta có thể nói chuyện thêm. Phụ huynh của học sinh kia cũng đang trên đường tới, nên tôi mong ông sẽ đến đây kịp thời." Người phụ nữ kết thúc bài phát biểu của mình và cúp máy.


Leona thở dài - người phụ nữ kia nói đúng, mặc dù Jack đôi khi có thể nóng nảy, nhưng nhóc ấy thường là một đứa trẻ ngoan và không đánh nhau trừ khi nó thật sự cần thiết, vì vậy đây có lẽ là một vấn đề nghiêm trọng. Là một vận động viên chuyên nghiệp, anh không gặp vấn đề gì khi bỏ tập một hoặc hai lần, nhưng anh ấy không muốn làm điều đó. Anh muốn bỏ những dịp đó để làm điều gì đó tốt hơn. Dù thế nào đi nữa, sau khi nói chuyện với huấn luyện viên của mình, anh ấy lên xe và tới trường mầm non.


Trường học- một trong những trường tốt nhất trong quận- không ở gần nơi làm việc của anh. Nhưng anh đã cố gắng hết sức để đến nơi nhanh nhất có thể, anh mong có thể giải quyết vấn đề càng sớm càng tốt. Jack chưa bao giờ đánh nhau ở trường, vì vậy anh không chắc mình phải làm gì hoặc nên nói gì với cha mẹ của những đứa trẻ kia. Anh đỗ xe lại một nơi gần đó và đi bộ đến trường với hy vọng nó sẽ sớm kết thúc... Nhưng không quá lạc quan về điều đó.


Khi bước vào văn phòng hiệu trưởng, anh thấy Jack đang ngồi trên chiếc ghế dài ở cuối văn phòng. Một người phụ nữ trung niên- mà anh đoán là người đã gọi tới- và một đứa trẻ khác- nhỏ tới mức anh suýt không nhận ra cũng ở đó. Đứa trẻ trông có vẻ như sắp khóc, nhưng ngược lại, trên người có vẻ không hề hấn gì khiến Leona thở phào nhẹ nhõm. Anh không thể tin rằng Jack lại đánh nhau với một cô gái nhỏ như vậy.


"Ông Kingscholar, rất vui được gặp ông ở đây. Phụ huynh của bé Epel vẫn chưa đến nên chúng ta hãy đợi trước khi bắt đầu." Người phụ nữ nói, khi nhận ra sự xuất hiện của Leona trong phòng.


Leona gật đầu và đến ngồi cạnh Jack, người thậm chí còn không thèm ngước mắt nhìn anh.

______

Vil tức giận lên xe, thô bạo đóng sầm cánh cửa lại. Cậu không thể tin rằng Epel lại làm điều này khi cậu đang rất bận rộn, dường như nhóc con luôn chọn những thời điểm tồi tệ nhất để ra tay. Vil tin rằng đó là hành vi của sự nổi loạn và mong muốn được chú ý- điều mà anh ấy có thể hiểu được từ khi Epel vẫn còn là một đứa trẻ. Nhưng điều đó vẫn khiến cậu rất thất vọng. Cậu đã có thể tưởng tượng những gì đã xảy ra. Cậu tăng tốc, nếu có thể giải quyết vấn đề này nhanh chóng, cậu có thể quay lại để hoàn thành công việc của mình.

______

Họ đợi 15 phút trong im lặng, không có dấu hiệu nào cho thấy phụ huynh của Epel sẽ đến.


"Cô có chắc là cha mẹ của đứa trẻ đang đến?" Leona bực bội hỏi. Nếu anh biết trước phía bên kia không đến, thì anh ấy đã có thể vẫn đang tập luyện.


"V-vâng, đó là những gì họ nói với tôi, tôi chắc rằng họ sẽ đến đây sớm thôi." Người phụ nữ do dự. Cô ấy quay sang đứa trẻ và hỏi: "Epel, con có nghĩ rằng bố mẹ của con sẽ đến sớm không?"


Đứa trẻ khẽ gật đầu và lẩm bẩm điều gì đó khó hiểu, Leona chỉ có thể hiểu những từ "bận" và "buổi họp".


Người phụ nữ quyết định đợi thêm năm phút trước khi gọi lại, nhưng Leona biết anh sẽ rời đi nếu đối phương không đến trong năm phút đó. Dù tốt hay xấu, ai đó đã đẩy cánh cửa vào trước khi hết giờ.

______

"Cô Nonet? Tôi xin lỗi vì đã đến muộn, tôi đang ở giữa buổi chụp hình và không thể rời đi sớm hơn." Vil đi vào trong văn phòng mà cậu đã biết quá rõ, và mặc dù đang rất tức giận nhưng vẫn cố gắng nói chuyện với hiệu trưởng một cách bình tĩnh. Anh nhìn thấy Epel đang ngồi trên ghế, và cách cậu bé thậm chí không quay lại nhìn anh, anh biết suy đoán của mình là đúng.


"Cô không phải là người duy nhất bận rộn, nhưng ít nhất tôi đã đến đúng giờ."


Vil quay lại để xem giọng nói phát ra từ đâu. Ở phía sau, trên một chiếc ghế dài, có một người đàn ông với một đứa trẻ. Người đàn ông mặc một chiếc quần bẩn với áo phông vừa người và giày thể thao, một bộ trang phục mà cậu đã thấy rất nhiều lần ở phòng tập thể dục. Nhưng nhìn vào tình trạng đầu bù tóc rối của người đàn ông, cậu chắc chắn rằng người kia đã mặc nó để đi ngủ. Tuy nhiên, khuôn mặt của người đàn ông kia lại mang phong thái khác biệt, đôi mắt ngọc lục bảo đẹp đẽ của người kia sáng lên khi nói, rất hợp với làn da ngăm đen của anh ta. Anh ta có một vết sẹo ở một bên mắt, nhưng thay vì làm xấu đi khuôn mặt, nó lại khiến người đàn ông toát lên vẻ hoang dã. Mái tóc dài và gợn sóng được buộc thành kiểu đuôi ngựa thấp, trên đó mọc ra một đôi tai mèo. Giá như người kia ăn mặc đẹp hơn thì anh ấy có thể được coi là một người đàn ông rất đẹp trai. Bỏ qua lời nhận xét mình, Vil đảo mắt với anh ta và quay sang hiệu trưởng.

______


Leona nhìn kỹ người phụ nữ vừa bước vào văn phòng. Cô ấy cao, mảnh khảnh và có mái tóc vàng. Cô ấy đang mặc một chiếc quần tối màu tôn lên đôi chân hoàn hảo cùng một chiếc áo sơ mi cổ chữ V rộng rãi với một chiếc áo cộc tay bên ngoài. Cô ấy đi một đôi giày cao gót màu đỏ, mang theo một chiếc ví lớn, một chiếc mũ chống nắng và kính râm. Leona tức giận vì phải chờ đợi quá lâu, nhưng anh sẽ không bỏ lỡ cơ hội để ngắm nhìn người đẹp trước mặt. Tuy nhiên, cái cách cô đảo mắt nhìn anh, anh đoán cô không phải dạng dễ đối phó.


Hiệu trưởng bắt đầu giải thích tình hình: trong giờ chơi, Epel và Jack đã đánh nhau trước mặt những đứa trẻ khác. Khi giáo viên yêu cầu họ giải thích mọi chuyện, cả hai đứa trẻ đều im lặng và không nói gì cả, đó là lý do tại sao hai người được gọi đến. Cô ấy nhận xét rằng họ hiểu bọn trẻ vẫn đang học cách đối mặt với cảm xúc của mình, vì vậy họ biết những cuộc cãi vã sẽ xảy ra, tuy nhiên họ không thể làm gì nếu bọn trẻ không chịu cởi mở.


Leona nhìn người phụ nữ tóc vàng thở đang dài thườn thượt. Cô ấy bỏ mũ và kính râm ra và đi về phía đứa nhỏ. Leona nhanh chóng bị thu hút bởi đôi mắt sáng màu tím với lớp trang điểm đậm. Cô ấy là một phụ nữ rất ưa nhìn bất chấp thái độ có phần khó chịu kia.


"Epel, con đã nói gì khiến bạn đấm đứa trẻ kia?" Cô hỏi, quỳ xuống trước mặt đứa trẻ. Leona ngạc nhiên vì câu hỏi quá trực tiếp.


Đứa trẻ lẩm bẩm điều gì đó trước khi mẹ cô bắt cô phải lên tiếng. "Cậu gọi con là một cô gái!" Đứa trẻ gần như hét lên với đôi mắt ngấn lệ.


Leona bối rối trong giây lát, nhưng tiếp tục theo dõi trong im lặng...

______


"Epel, chúng ta đã nói về điều này trước đây rồi phải không?" Vil nói trong khi nắm lấy vai Epel. Cậu đã đúng, Epel ghét khi bị nhầm là con gái. Dù đã nhiều lần Vil nói với con rằng điều đó không quan trọng và giải thích cách giải quyết, lần nào cậu bé cũng đánh nhau. Cậu hiểu điều đó rất quan trọng với con, nhưng nó đã xảy ra quá nhiều lần nên Vil đã quá mệt mỏi rồi.


"Nhưng... Con có nói với cậu ấy cậu là con trai! Và khi con đánh cậu ấy, cậu ta lại nói con là con gái và cậu ấy không đánh con gái!" Epel òa khóc.


"Con nói với cậu ấy rằng con là con trai trước hay sau khi đánh cậu ấy?" Vil hỏi, không thể che giấu sự khó chịu của mình lúc này.


Epel cụp mắt xuống và khẽ lẩm bẩm: "Cùng lúc."


Vil thở dài: "Epel, con không nhớ cuộc trò chuyện của chúng ta sao? Con phải làm gì nếu có ai ở trường gọi con là con gái?". Vil nói và mỉm cười. Epel biết rõ rằng đó không phải là một nụ cười vui vẻ.


Đứa trẻ vẫn cụp mắt xuống, và sau vài giây im lặng, cuối cùng cũng lên tiếng, "Hãy nói với họ một cách tử tế rằng tớ là con trai và nếu họ không tin con, con cần phải nói cho người lớn. Và nếu họ không dừng lại, mẹ sẽ nói chuyện với cha mẹ của họ."


"Nếu con còn nhớ, vậy tại sao con không thực hiện?" Vil hỏi con nhưng Epel không trả lời. Vil thở dài, nghĩ rằng bây giờ cậu phải tìm ra những phương pháp tốt hơn. "Ít nhất con có xin lỗi cậu ấy không?"


Epel lắc đầu, Vil nắm lấy tay con trai mình - hơi quá mạnh - và đưa anh ta đến trước người đàn ông và đứa trẻ kia.

______


Leona thấy họ lại gần. Người phụ nữ quỳ xuống trước mặt con trai anh và mỉm cười. "Jack phải không? Xin lỗi con vì những gì Epel đã làm, bạn ấy không nên làm những gì bạn ấy làm, nhưng ta muốn con biết rằng cậu ấy không có ý tổn thương con, bạn chỉ ghét bị gọi là con gái và thật không may, điều đó đã xảy ra rất nhiều. Bây giờ con biết rằng cậu ấy là một cậu bé, phải không?" Cô ấy nói với một giọng nhẹ nhàng và đáng yêu đến nỗi Leona đột nhiên quên đi sự việc trước đó.


Jack gật đầu chắc nịch. Leona không thể đổ lỗi cho con mình, thậm chí ban đầu anh còn nhầm cậu bé đó là con gái. Không chỉ bởi vóc dáng mà còn bởi cách ăn mặc.


"Được rồi, thật tuyệt" Cô ấy vẫn giữ nụ cười của mình, nhưng vài giây sau, cô ấy quay sang đứa con của mình và giọng nói trở nên lạnh lùng: "Epel, xin lỗi ngay bây giờ."


Đứa trẻ bước lên trước và nhìn xuống đất, khẽ lẩm bẩm:"Xin lỗi."

"Chưa được, Epel. Hãy nói rằng con sẽ không làm điều đó một lần nữa." Người phụ nữ nói thêm với giọng cứng rắn. Cô ấy chống tay lên hông, và Leona thấy cô trông hơi đáng sợ.


"Xin lỗi vì đã đánh cậu, Jack. Tớ sẽ không làm thế nữa, nhưng cũng đừng là con gái nữa." Đứa trẻ vừa nói vừa nhìn Jack.


Jack gật đầu. "Tớ xin lỗi vì đã gọi cậu là con gái". Cậu nhóc trả lời, cũng nhìn vào đứa trẻ kia.


"Jack, con cũng đánh bạn đúng không?" Leona nói.


"Con đã đẩy cậu ấy, nhưng con cảm thấy tồi tệ vì cậu ấy trông vẫn giống con gái, nên con dừng lại-" Lời nói của Jack bị cắt ngang bởi giọng nói của Epel.


"Tớ không phải con gái!" Epel hét lên.


"Tớ biết, tớ xin lỗi," Jack xin lỗi một lần nữa, "xin lỗi vì đã đẩy cậu."


"Nhưng... Tớ là con trai, vì vậy cậu có thể đánh tớ" Epel bĩu môi.


"Không, Epel, bạn ấy sẽ không đấm con kể cả con là con trai. Cả hai đứa sẽ không đấm nhau, được chứ?" Người phụ nữ vuốt mặt . Leona cảm thấy hơi tệ cho cô ấy.


"Được rồi, vậy chúng ta đã xong chưa?" Leona hỏi hiệu trưởng, người đã im lặng trong suốt cuộc trò chuyện.


"Vâng, tôi nghĩ rằng chúng ta đã giải quyết xong vấn đề, trừ khi các vị còn có bất kỳ câu hỏi nào khác." Thấy cả hai bố mẹ đều lắc đầu, cô nói tiếp: "Tôi sẽ chỉ nhắc hai vị rằng mặc dù chúng tôi hiểu nhưng chúng tôi cũng không thể chấp nhận hành vi như vậy, vậy nên tôi hy vọng hai người sẽ nói chuyện riêng với con mình và giải thích lý do tại sao điều này là không thể chấp nhận được. Và tôi sẽ cần hai vị ký một số giấy tờ, nên xin vui lòng đợi."

______

"Tôi xin lỗi, cô Nonet, tôi biết đây không phải là lần đầu tiên Epel làm điều gì đó như thế này, nhưng tôi chắc chắn sẽ nói chuyện với anh ấy để điều đó sẽ không xảy ra nữa." Vil nói với người phụ nữ. Cậu biết điều đó sẽ xảy ra lần nữa, cậu đã cố gắng rất nhiều lần để khiến Epel dừng lại, nhưng đứa trẻ vẫn bướng bỉnh.


"Vâng, như tôi Epel là một đứa trẻ khá láu lỉnh, điều này cũng đã xảy ra ba tuần trước," hiệu trưởng nói trong khi nhìn vào một số giấy tờ trước mặt cô. "À, nhưng lần trước chồng cô đến đây, hôm nay anh ấy không rảnh à?"


Vil mím môi một lúc rồi bình tĩnh nói: "Tôi e rằng cô nhầm rồi, cô Nonet, tôi không có chồng, chỉ có Epel và tôi thôi."


'Tuyệt, bây giờ cô đang xát muối vào vết thương của tôi ' Vil nghĩ thầm.


"Ồ, nhưng những giấy tờ được ký bởi ông Schoenheit, ông ấy có phải là bố của Epel không?" Cô ngây thơ hỏi. Tuy nhiên, Vil không thể đổ lỗi cho cô ấy.


"Tôi là bố của Epel, tôi là ông Schoenheit, Vil Schoenheit. Đó là chữ ký của tôi và chính tôi là người đến lần trước." Cậu nói, cố nặn ra một nụ cười.


Phải mất vài giây để người phụ nữ hiểu ra vấn đề và bắt đầu xin lỗi rối rít. Cậu thực sự không thể trách cô ấy vì nghĩ mình là phụ nữ. Thuộc tính chính của anh là vẻ đẹp phi giới tính, vì vậy những chuyện như thế này thường xuyên xảy ra. Epel cũng được thừa hưởng những đặc điểm như vậy. Đó không phải là vấn đề lớn đối với Vil, cậu thậm chí còn chấp nhận nó. Nhưng với Epel đó lại là lý do tại sao nhóc con thường xuyên đánh nhau. Cậu thực sự hy vọng Epel khi lớn lên có thể chấp nhận nó. Cậu nghe thấy tiếng cười khẩy từ người đàn ông phía sau, nhưng khi quay lại, cậu chỉ thấy Epel đang cau mày. Cậu chưa kịp nói thêm thì cô hiệu trưởng quay lại mang theo một số giấy tờ còn thiếu, xin lỗi lần nữa về sự nhầm lẫn của mình.

______

Sau khi biết nhận ra người phụ nữ mình đang mê mẩn thực tế là đàn ông, anh đã lựa chọn nhìn nhận lại. Người kia chắc chắn là một mỹ nhân, anh không sai về phần đó.


"Papa, tại sao papa không tức giận khi cô ấy gọi mình là con gái?" Cậu bé hỏi với khuôn mặt cau có.


Người đàn ông nhìn xuống đứa trẻ, nhướn mày trả lời: "Bởi vì ba không phải là con, ba không phiền vì biết bản thân mình trông như thế nào. Ba đã nói con cũng nên học cách không bận tâm tới nó."


Epel đảo mắt và quay đi. Leona nhớ lại trước đó, người đàn ông đã làm động tác tương tự và nhận ra hai người họ giống nhau đến mức nào. Đó là điều đương nhiên vì họ là cha con, nhưng trong trường hợp của anh, Jack không giống anh lắm.


"Ba đã nói với con nhiều lần là không được đảo mắt. Và ba nghiêm túc đấy, một ngày nào đó con sẽ nhận ra vẻ đẹp của mình là độc nhất và con cần học cách trân trọng nó." Người đàn ông nói thêm, lần này đến lượt Leona đảo mắt.


Rất may cho anh là hiệu trưởng đã trở lại vào lúc đó.


"Được rồi, tôi chỉ cần chữ ký của hai vị trên mẫu đơn này, sau đó các bạn có thể rời đi." Cô ấy nói khi đưa cho mỗi người một cây bút và hai tờ giấy. "Epel, Jack, cô sẽ mang cặp của hai con tới trong một phút nữa."


Cả hai phụ huynh đều ngừng ký giấy và nhìn người phụ nữ.


"Cặp của họ? Tại sao? Cô cần chúng cho việc gì sao?" Leona hỏi, dù biết đó là một câu hỏi ngu ngốc nhưng anh không muốn tin vào những gì trực giác đang nói với mình.


"Anh đưa họ về nhà đi, hôm nay họ được nghỉ." người phụ nữ nói như thể đó là điều hiển nhiên.


"Tại sao? Lần trước Epel ở lại đây. Tôi không thể đưa đứa nhỏ về nhà." Người đàn ông tóc vàng cau mày.


"Chuyện xảy ra vào giữa giờ ra chơi và tất cả những đứa trẻ khác đều nhìn thấy, vì vậy để tránh bất kỳ lời phàn nàn nào từ những phụ huynh khác, chúng tôi buộc phải yêu cầu hai vị đưa con đi cùng." Người phụ nữ giải thích "Bây giờ xin hai vị thứ lỗi, tôi sẽ đến lớp học của bọn trẻ và mang cặp tới."


"Không, đợi đã, tôi nghiêm túc đấy, tôi không thể đưa con về nhà." Người đàn ông nói, cố gắng ngăn người phụ nữ lại nhưng cô không nghe và rời khỏi phòng.


"Papa, con không muốn đi làm." Epel nói khi người phụ nữ rời khỏi phòng, "Nó chánnnnn"


"Và ba cũng sẽ không đưa con đến đó, hôm nay ba quá bận để trông con." Người đàn ông trả lời với giọng cáu kỉnh. Cậu suy nghĩ vài giây trước khi nói tiếp: "Ba sẽ gọi cho Rook."


Người đàn ông lấy điện thoại thông minh của mình ra và bấm một dãy số. Một lúc sau anh ta bắt đầu nói to, khiến Leona rất khó chịu.


"Rook, tôi cần cậu trông Epel hôm nay, ngay bây giờ. Vâng, chúng tôi ổn, hôm nay nhóc con nghỉ học và tôi thì bận. Lilia sẽ đón nó chiều nay nhưng tôi không thể đưa con tới đó ngay bây giờ, vì vậy- Cái gì? Lại nữa? Cậu có bạn trai? Từ bao giờ? Ba tuần? Cậu định khi nào mới nói với tôi? Tôi đã thấy cậu ngày hôm qua. Không, nghe này, sao cũng được, chúng ta sẽ nói về điều đó sau. Nếu cậu không thể trông anh ấy, tôi sẽ nghĩ về điều gì đó khác, tôi sẽ gọi cho Cater hoặc ai đó. Không. Tôi sẽ bận rộn cả ngày, cậu hiểu mà. Thật sao? Được rồi. Cậu nên nhanh lên, nếu không tôi sẽ trễ mất. Nghe này, tôi sẽ thả anh ấy ở nhà bạn, sau đó nhắn địa chỉ cho tôi và tôi sẽ đón anh ấy ở đó. OK, sao cũng được. Tôi vẫn không thể tin rằng bạn đã không kể với tôi trước đó. Không, như tôi đã nói, tôi không bận tâm, nhưng tôi nghĩ đó là điều bạn nên nói với tôi sớm hơn. Được, được rồi. Okay, okay. Tạm biệt, tôi sẽ sớm tới đó"


Người đàn ông kết thúc cuộc gọi và thở dài thườn thượt, vẻ bực tức hiện rõ trên khuôn mặt.


'Nghe như cậu ta với nói chuyện với người yêu cũ vậy. Tôi chắc chắn sẽ không muốn rơi vào hoàn cảnh đó' Leona nghĩ.


"Bố, bố sẽ đưa con đi tập à?" Suy nghĩ của anh bị gián đoạn bởi giọng nói của Jack.


Leona suy nghĩ trong vài giây. Gần đây Jack không thích tới chỗ tập quá nhiều, trước đây nhóc ấy cũng rất thích nhưng gần đây thì hay kêu chán. "Không, bố sẽ đưa con tới chỗ Ruggie." Anh nói và xoa đầu con trai mình.


Anh không chắc người đàn ông đó có rảnh không, nhưng anh ta chưa bao giờ nói không về việc chăm sóc đứa trẻ.


Người phụ nữ trở lại với hai chiếc cặp và hai hộp cơm trưa. Cặp của Jack là loại cho học sinh màu đen và xám, có logo magift của đội anh, và một hộp cơm trưa có hình con sói trên đó. Anh đoán chiếc còn lại là của Epel, cả hai đều màu hồng, có cầu vồng hoạt hình và những con công trên đó. Leona nhướn mày khi nhìn chúng, điều mà người đàn ông kia không thể không để ý.


"Chỉ cần đưa những thứ này cho bảo vệ và anh ấy sẽ để hai vị đi." Người phụ nữ nói, đưa cho mỗi người một tờ giấy: "Và cô hy vọng sẽ gặp hai đứa vào ngày mai với thái độ tốt hơn, được chứ?" Cô ấy kết thúc bằng một câu mà họ không chắc là dành cho bọn trẻ hay cho cha mẹ.

______


Vil một tay cầm hộp cơm trưa, một tay dắt theo Epel theo cạnh mình. Tuy nhiên trên đường đi đến cổng trường, nhóc con luôn vùng vẫy để thoát khỏi tay cậu. Không muốn đối phó với cơn giận kia, Vil mặc kệ và sải bước nhanh hơn, hy vọng con trai theo kịp mình. Người đàn ông kia và đứa con của anh ta theo sau họ vài bước.


"Tớ thích cặp của cậu, Jack." Epel khẽ nói sau lưng cậu. Nhận ra con trai mình đã đi với cậu bạn cùng lớp và không theo kịp mình, Vil đã giảm tốc độ.


"Của cậu cũng đẹp đấy." Jack trả lời, nhìn vào chiếc cặp kia.


"Nó không đẹp. Nó màu hồng." Epel bĩu môi trả lời.


"Tớ thích những con chim." Jack nói thêm


"Chúng là những con công. Papa thích chúng."


Vil nghe thấy tiếng chế nhạo phía sau và lập tức nhận ra là của người đàn ông kia. Cậu dừng lại cho đến khi anh ta tới bên cạnh để tiếp tục đi.


"Anh có vấn đề gì với cặp của con tôi không? Hình như anh để ý hơi nhiều tới nó." Cậu vừa nói vừa liếc nhìn anh qua khóe mắt.


"Tôi không quan tâm đến chúng." Người đàn ông trả lời mà không thèm nhìn cậu "Nhưng những chiếc cặp nữ tính đó không có ích cho đứa nhỏ đâu."


"Xin lỗi? Nó tới từ một thương hiệu thiết kế nổi tiếng, nó không đơn thuần là một chiếc túi nữ tính. Bất cứ ai cũng muốn chúng." Vil đã rất ngạc nhiên trước lời nhận xét trơ tráo của đối phương.


'Anh ta nghĩ anh ta là ai chứ? Anh ta nghĩ mình là ai?'


"Bất cứ ai? Con trai anh thậm chí không thích nó." Người đàn ông đáp lại.


"Con tôi có." Vil cau mày


"Con không." Epel nói gần như thì thầm khiến người đàn ông kia cười toa toét.


"Chỉ là hành động nhất thời thôi. Con tôi ổn với túi của nó, cảm ơn góp ý của anh." Vil nói, bác bỏ lời nói của người kia.


"Hãy mua thứ con cậu thích thay vì cậu thích." Người đàn ông mặc kệ, tiếp tục nói.


"Tôi đã nói với anh là con tôi thích nó. Thằng bé thích những con công và cầu vồng." Vil nói


"Con thích magift và những con sói." Epel thì thầm với giọng như cũ.


"Có phải thằng bé đang có mục đích gì?" Vil quay lại lườm con mình, cảm giác bản thân sắp mất bình tĩnh.


"Con không thích sói, con sợ chó và những gì giống

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net