Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
tốt hơn. Vấn đề là, sự phẫn uất và đau lòng trong cậu đã quá lớn để chấp nhận lại nó.

"Cậu biết không, tôi vẫn không thể hiểu nhiều về cậu. Tôi vẫn thấy cậu là người kỳ lạ và phiền toái, nhưng tôi hiểu tại sao có những chuyện cậu lại làm theo cách riêng." Leona tiếp tục nói.

Vil nhướn mày. "Ví dụ như?"

"Ví dụ như cậu không để mọi người nhìn thấy Epel, gần như giữ im lặng về thằng bé. Hay cậu hỏi tôi về việc có bị cấm theo dõi người khác trên MagiCam không, rồi việc cậu lo lắng về mấy lời đồn thổi trên mạng vài tuần trước." Leona trông khá nghiêm túc. "Tôi nghĩ đó là do cậu kỳ lạ thôi, nhưng giờ tôi hiểu là do cậu không có quan hệ tốt với đám phóng viên."

"À ừ. Sau những chuyện đó, tôi biết rằng mình không thể để điều tương tự xảy ra, đặc biệt là với Epel. Tôi không bao giờ đăng ảnh có mặt thằng bé hay bất cứ thứ gì có thể nhận diện được. Ý tôi là, thằng bé vô cùng dễ thương, mọi người sẽ yêu thích nó. Nhưng tôi không muốn điều đấy xảy ra, Epel vẫn là một đứa trẻ. Dù hôm nay tôi đã nói với hiệu trưởng rằng mình sẽ đi tìm một ngôi trường khác, thì thực sự là tôi không muốn làm điều đó. Nhà trường có sự bảo mật danh tính và an ninh rất tốt, tôi thực sự phải cẩn trọng."

Leona nhăm mặt và nhắm mắt lại. "Xin lỗi về bức ảnh đó, tôi không biết nó quan trọng đến vậy."

Leona gần như chưa bao giờ đưa ra lời xin lỗi chân thành, đàng hoàng. Vì vậy khi nghe những lời nói không mang vẻ mỉa mai của thường ngày từ anh ấy, trái tim cậu thực sự thấy ấn áp. "Đó là sai lầm của tôi từ đầu. Tôi đã lo lắng nó sẽ ảnh hưởng đến anh, thật sự đó. Tôi đã như vậy trước cả khi anh nói với tôi mình là hoàng tử và- Ừm, tôi sợ rằng mọi thứ sẽ trở nên tồi tệ. Rất may rằng nó đã không thế."

"Tôi đã không còn để tâm mấy lời của người khác nữa, nên cậu không phải lo lắng thế."

Vil gật đầu. Cả hai rơi vào một khoảng tĩnh lặng bình yên. Có vẻ cả hai đều đang đắm chìm trong suy nghĩ về cuộc trò chuyện.

Vil cảm thấy thật là lạ trong lòng. Cậu rất biết ơn việc Leona có thể tin tưởng mà kể cho cậu về quá khứ của anh. Cậu đã từng hỏi Rook xem cậu ấy có biết gì không. Nhưng cậu trả lời cậu nhận lại là cái lắc đầu và câu nói nghiên cứu của cậu ấy vẫn còn thiếu phần đó- dù cho nó có nghĩa là gì đi chăng nữa. Sau khi lắng nghe câu chuyện của anh, Vil cảm giác mình hiểu anh hơn. Không đến độ sống chết muốn hiểu về anh nhưng cậu không phủ nhận là mình đã tò mò về người đàn ông này từ buổi đầu gặp gỡ. Cậu muốn hổ thêm, tuy nhiên cậu không muốn quá thẳng thừng, chuyện đó có thể dần dần về sau.

Cùng lúc đó, quá khứ một lần nữa như tái hiện trước mắt cậu. Chủ yếu là do phản ứng của Leona. Luôn luôn như vậy, mọi người tọc mạch và chỉ muốn biết nội tình đằng sau để có thể tám nhảm về nó sau lưng cậu. Nhưng sự quan tâm của Leona có lẽ là thật- không có vẻ quá khác biệt với sự tò mò của cậu. Anh cũng không phán xét hay giễu cợt gì cả. Kể cả tiêu chuẩn đó hơi thấp thì cậu vẫn đánh giá cao nó.

"Cậu thực sự là một kẻ xui xẻo mà. Đó là tên đàn ông thứ hai tôi được nghe muốn cậu từ bỏ mọi thứ để lui về làm nội trợ."

Vil nhắm nghiền mắt. "Vâng, tôi biết. Thật khó mà tin được. Vì lẽ đó nên tôi rất ghét khi huấn luyện viên Vargas nói mấy lời như vậy. Nếu tôi thậm chí không thể làm điều đó cho người mình từng yêu thì sao tôi có thể chấp nhận với anh ấy?" Vil nhớ ra điều gì đó mà cậu đã muốn hổ trước đó. Lúc đầu, cậu hơi do dự, cậu không muốn khiến đối phương choáng ngợp bởi nhiều câu hỏi nhưng đồng thời cậu cảm thấy sẽ không còn cơ hội thứ hai. "Nhân tiện, Leona. Đã có chuyện gì giữa anh và Vargas vậy? Chắc chắn phải có lý do anh ghét anh ấy đến thế."

Leona nhìn chằm chằm cậu rồi gãi cổ. "Được rồi, trước đó hãy để tôi hỏi: cậu vẫn còn làm việc với gã đó à?"

Vil chớp mắt. "Vâng, anh ấy hiện tại vẫn là PT của tôi."

"Vậy thì tôi sẽ không trả lời câu hỏi đó."

"Hả? Tại sao? Nó có liên quan gì à?"

Leona lắc đầu. "Không hẳn, nhưng cậu đã nói sẽ tống khứ gã đó mà."

"À- ừm. Chỉ là- tôi chưa tìm được người thay thế."

"Cậu thực sự đã tìm kiếm người thay thế?" Leona nhướn mày.

"Hở? Vâng, tôi đã làm. Nhưng-" Vil nhận ra Leona biết cậu chưa cố gắng làm gì cả.  Để bào chữa thì cậu đang bận và không có thời gian để làm nó. "Thôi được rồi. Tôi chưa làm gì cả. Anh ấy đã để tôi yên và cư xử đúng mực nên tôi đã quên mất."

Leona cười khúc khích. "Vậy thì tôi đoán cậu sẽ phải tự hỏi về nó."

"Thật sao? Anh sẽ không nói với tôi vì tôi không sa thải anh ấy à?"

Leona gật đầu rồi đứng dậy. "Cậu đã được biết rất nhiều về tôi cho một ngày. Hãy để câu chuyện đó về sau này. Dù sao nó cũng là câu chuyện dài và không dễ chịu."

"Được rồi. Tùy anh vậy." Vil cũng đứng dậy, thu dọn những chiếc đĩa trống trên bàn và để vào bồn rửa.

"À đúng rồi, tôi quên hỏi-"

"Anh có nghĩ tôi sẽ trả lời bây giờ không?" Vil quay lại, ngắt lời Leona.

Leona phớt lờ hành động đó. "Cậu có ở với mẹ Epel không?"

Vil bất ngờ trong giây lát rồi nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản. "À, cái đó. Tôi đã sử dụng phương pháp thụ tinh nhân tạo để có thằng bé. Tôi chưa bao giờ gặp mặt trực tiếp coi ấy cho đến khi qua trình bắt đầu và cô ấy mang thai."

Leona có vẻ ngạc nhiên trước tiết lộ này. Tuy nhiên câu hỏi tiếp theo của anh khiến Vil bối rối. "Cậu năm nay bao nhiêu?"

"Hai mươi chín. Có chuyện gì sao?"

"Tại sao cậu quyết định có thằng bé? Lúc đó cậu...24 hay 25? Tôi đoán cậu còn độc thân và không phải cậu nói rằng làm bố đơn thân rất khó khăn với công việc của cậu sao? Lúc đó cậu nghĩ gì thế?"

Vil mím môi lại. "Không phải tôi không biết nó khó khăn như nào, được chứ? Bố tôi đã một mình nuôi nấng tôi và ông ấy đã làm mọi thứ có vẻ dễ dàng nên tôi không nghĩ nó sẽ mệt mỏi như vậy. Tôi đá nghĩ nếu tôi không làm điều đó với người cũ thì tôi sẽ làm nó một mình. Để đợi đến khi có thể tề gia lập thất sẽ mất nhiều năm mà tôi thì muốn tranh thủ lúc còn trẻ khỏe để chăm sóc cho con cái mình. Vì vậy tôi đã tìm kiếm các lựa chọn và cuối cùng là đi tới phương pháp mang thai hộ. Tôi không hối tiếc, nếu đó là điều anh muốn hỏi, nhưng tôi ước mình có thể chuẩn bị tâm lý kỹ hơn."

"Cậu có hẹn hò với ai sau người cũ không?"

"Sao anh lại hỏi mấy câu này?"

Leona nhún vai. "Tôi đã nói cậu rồi cậu không cần phải trả lời nếu không muốn. Nhưng cậu đang ở đây, trả lời tất cả câu hỏi của tôi." Anh bước đến cửa bếp "Trong cuộc phỏng vấn đó, cậu nói rõ rằng mình đã độc thân được 4 năm. Nhưng cậu đã chia tay với tình cũ rất lâu trước đó, phải không?"

Vil đi theo anh "Tôi không ngại trả lời. Hơn nữa, anh đã kể cho tôi nghe về mẹ Jack nên tôi nghĩ điều đó là công bằng." Cậu lắc đầu "Tôi không có. Tôi đã cố gắng nhưng hẹn hò trong ngành này thực sự rất khó và tôi không có tâm trạng để đối phó với nó. Vì vậy chỉ có một vài cuộc hẹn bình thường và rhế là hết. Khi có Epel, điều đó thậm chí còn khó khăn hơn và tôi cũng đặt ít tâm tình hơn vào chuyện đó. Về cuộc phỏng vấn, hầu hết mọi người nghĩ rằng tôi đã hẹn hò với mẹ của thằng bé.  Vậy nên tôi phải nói rằng mình đã độc thân kể từ khi Epel được sinh ra. Đó là câu chuyện dành cho công chúng.

Leona dừng lại trước khi cả hai rời khỏi nhà bếp, quay lại và hỏi. "Tại sao họ lại nghĩ vậy?"

Vil ậm ừ và khoanh tay, giả vờ thờ ơ. "Tôi chưa bao giờ nói với ai về việc mang thai hộ. Đại loại là tôi đã bịa ra một câu chuyện. Cũng không chi tiết lắm, kiểu như tôi và cô ấy đã gặp nhau, giờ chúng tôi không còn bên nhau nữa và tôi sẽ một mình chăm sóc đứa trẻ. Nếu nghĩ kỹ nó không phải là một lời nói dối, nhưng đó không phải một câu chuyện hoàn chỉnh."

Leona nhướn mày hoài nghi.

Vil thở dài. "Tôi biết, tôi biết. Tại sao tôi phải nói dối, phải không? Vấn đề là khi tôi đưa ra quyết định đó, người yêu cũ của tôi cũng đã tuyên bố kết hôn. Thời điểm Epel được sinh ra thì vợ anh ấy cũng mang thai. Vì vậy làm sao tôi có thể giải thích rằng đó là sự lựa chọn của riêng tôi và nó không liên quan gì tới việc cạnh tranh với người cũ."

Leona nhìn chằm chằm cậu mà không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào. "Cậu là một thằng ngốc, cậu biết không?"

Vil chế giễu. "Xin lỗi?"

"Ai quan tâm? Ai quan tâm nếu cậu hẹn hò với người khác hay không? Ai quan tâm nếu anh ta đã kết hôn còn cậu thì chưa? Cậu đang làm việc của mình và anh ta làm việc của anh ta."

"Được rồi, đó là câu chuyện của nhiều năm về trước. Tôi còn trẻ và bây giờ tôi biết mình đã làm hỏng việc. Nhưng anh muốn tôi phải nói gì? Ồ vâng, khi đó tôi đã nói dối. Xin hãy bỏ qua điều đó! Tôi không thể làm vậy"

"Sao họ phải quan tâm chứ? Không phải tiếp tục nói dối sẽ càng tệ đi à?"

Vil nắm chặt tay lại. "Anh không hiểu đâu. Mọi thứ không có dễ dàng như vậy. Mọi người quan tâm đến điều đó. Lý do anh biết về điều này là vì anh đã xem cuộc phỏng vấn mà họ đã hỏi tôi một rất cụ thể về người cũ. Đã nhiều năm trôi qua và mọi người vẫn hỏi tôi về anh ấy, cảm giác như họ muốn nhắc tôi về điều đó. Nếu tôi nói với họ rằng đứa trẻ là được mang thai hộ, họ sẽ bắt đầu tính toán và nhận ra rằng thời điểm đó là sau khi anh ta kết hôn và họ sẽ bắt đầu nghĩ ra đủ thứ như tôi làm vậy để kiếm tiền đại loại vậy."

"Cậu không phải đúng không?"

"Dĩ nhiên là không! Tôi đã nói với anh tôi muốn có thằng bé. Đó chỉ là sự trùng hợp thôi."

"Nếu không phải như vậy thì hãy để bọn họ tự lo việc của mình. Tại sao cậu phải giải thích?"

Chỉ một lúc trước, cậu đã nghĩ rằng hai người cuối cùng cũng có thể hiểu nhau. Nhưng hiện tại cậu cảm giác cậu đã nói lời vô nghĩa. Anh ấy nghĩ mình là ai chứ?

"Anh thực sự là cái gì cũng không hiểu." Vil thở dài một hơi. "Nghe lại đồ đần. Tôi và anh không giống nhau, được chứ? Tôi không thể cư xử vô tư như anh được."

________

"Phải chúng ta không. Cậu là một tên ngốc ngay từ đầu." Leona hít một hơi sâu, quanh người bỏ ra khỏi phòng bếp. Nhưng khi anh còn chưa kịp tiến thêm một bước, đã đụng phải hai đứa nhỏ đang lẳng lặng đứng ở đó.

"Lại cãi nhau ạ?" Jack hỏi.

Epel khúc khích. "Đó là rất cả những gì họ làm."

Leona nhìn đi chỗ khác, từ khóe mắt, anh nhận ra Vil có vẻ hơi xấu hổ.

"Không, bọn ta không. Chú và bố con đang thảo luận về vài chuyện, con không phải lo lắng. Con có cần gì không?" Vil hỏi với nụ cười giả tạo mà cậu thường dùng khi làm việc.

"Không, bọn con nghe thấy hai người cãi nhau và bọn con đến để xem."

"Epel, cha vừa nói-"

"Bọn ta không cãi nhau." Leona ngắt lời cậu. "Đôi khi người lớn vô tình to tiếng khi họ đang nói về những điều quan trọng. Nó không đồng nghĩa với việc là họ đang tức giận."

"Nhưng bố gọi chú ấy là đồ ngốc."

"À- ta có." Anh gãi gãi cổ. "Bố không nên làm vậy... Khi con ở đây." Anh gần như thì thầm đoạn cuối.

"Vậy bố mau xin lỗi đi." Jack cau mày.

Chỉ một lúc trước, anh thực sự đang khó chịu. Nhưng sau khi nghe bọn trẻ nói, bằng cách nào đó sự căng thẳng đã bị phá vỡ và nó khiến anh bình tĩnh lại.

Có vẻ như Vil cũng vậy, theo anh thấy từ nụ cười của cậu. Một nụ cười toàn trái ngược với nụ cười giả tạo trước đó. "Đúng vậy, Leona, anh nên nghe lời thằng bé. Tôi đang bị tổn thương."

Leona nhướn mày. Anh muốn bác bỏ lời đó và thay vào đó trêu chọc cậu. Tuy nhiên anh lại do dự khi làm thế trước mặt bọn trẻ.

"Có thể là lỗi của papa." Epel xen vào.

Leona khịt mũi và gật đầu. "Đúng vậy. Nhưng ta sẽ xin lỗi nếu điều đó khiến cha con cảm thấy tốt hơn. Xin lỗi vì đã gọi cậu là đồ ngốc, Vil. Lần sau tôi sẽ cẩn thận hơn để không nói to."

Vil đảo mắt chế nhạo.

"Giờ tới lượt papa!" Epel cười.

Vil nhìn anh và nhướn mày, biểu cảm của cậu không có vẻ gì là thích thú. Khi Epel nhìn cậu, đứa trẻ bĩu môi và bắt chước biểu cảm của cha mình.

"Papa luôn bắt con xin lỗi mọi lúc. Ngay cả khi đó không phải lỗi của con."

Leona vò đầu đứa trẻ và nhìn Vil một cách tự mãn. "Papa cần thực hành những lời mình thuyết giảng."

Vil rùng mình và đỏ mặt. "Anh đang gọi ai là papa đấy? Đừng làm thế."

Leona bật cười trước phản ứng dễ thương của cậu. Ngạc nhiên thay, Vil không hề tức giận, mặc dù bình thường đây sẽ là thời điểm tuyệt vời nhất. Thay vào đó cậu thở dài mệt mỏi.

"Được thôi. Xin lỗi vì đã gọi anh là đồ ngốc, tôi hứa sẽ không làm điều đó một lần nữa." Những lởi đó hoàn toàn là châm chọc thì anh vẫn mỉm cười.

"Tôi không tin cậu nhưng chúng ta có thể giải quyết sau." Leona nhếch mép cười và đưa tay vò tóc Vil giống cái cách anh đã làm với tóc của Epel vài phút trước.

"Đi nào, không phải nói vẫn còn tráng miệng sao?" Anh nói và rời khỏi phòng bếp để lại người mẫu đang đóng băng cùng hai đứa trẻ cười khúc khích.

Một lúc sau, khi anh đã tới phòng khách, anh nghe thấy tiếng chân của Vil theo sau mình.

"Cả anh và Epel đều xứng đáng được ăn tráng miệng. Hai người đều không ăn hết rau của mình. Chỉ Jack mới có thể ăn tráng miệng."

Leona quay lại và nhận thấy gương mặt cậu vẫn đỏ bừng. Nhưng có vẻ không phải vì tức giận. Hai đứa trẻ theo sau cậu, khuôn mặt Jach gần như vô cảm, chỉ có đuôi là vẫy vẫy. Mặt khác Epel đang phàn nàn điều đó thật không công bằng vì họ chưa bao giờ ăn tráng miệng ở nhà nên cậu bé không biết đó là một lựa chọn. Sau một cuộc tranh luận nhỏ của hai gia đình, tất cả đã ngồi xuống bàn trà để thưởng thức một ít đồ ngọt còn lại.

Cuộc chiến lúc nãy giữa hai người đã bị lãng quên và dường như không ai trong số họ muốn khơi lại chuyện đó. Nhưng ngay cả sau cuộc tranh luận nhỏ, Leona  không hề cảm thấy khó chịu. Đã lâu rồi, anh không nói chuyện kiểu này với bất kỳ ai. Và thoải mái về những vấn đề đó khiến anh thấy dễ chịu hơn, giống như rốt cuộc anh đã không cần phải giữ bí mật của mình nữa.

Anh chăm chú quan sát Vil, người đang chuẩn bị cắn một miếng bánh nhỏ và tự hỏi làm thế nào mà người đàn ông hấp dẫn và phiền phức này lại có thể khiến anh nói những điều mà mình chưa bao giờ kể với nhiều người trước đây. Giờ tâm trí anh lại lang thang về tình cũ của cậu. Nhưng trước khi anh có thể đi xa hơn, anh lắc đầu và trở lại thực tại.

Vil nhận ra cử chỉ của anh với sự tò mò khác thường. Cậu nghiêng đầu sang một bên. "Mọi chuyện ổn chứ? Nếu anh không thích bánh tart thì vẫn còn món các ngọt khác."

Leona mỉm cười, không đợi sự cho phép, anh chộp lấy chiếc bánh tart từ tay Vil và cắn một miếng. "Đừng lo, tôi sẽ lấy cái này thay thế."

________________________________

Trời đắc ơi, như một gia đình nhỏ vậy. Quá đáng yêu rồi huhu 😭












Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net