Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi luyện tập xong, Leona đến ngay nhà Vil. Anh chưa kịp gõ cửa thì người mẫu đã mở cửa trước.

"Anh không gọi điện." Đó chắc chắn không phải một câu hỏi, cậu đang trách móc anh.

Leona nhìn người trước mặt từ đầu đến chân. Cậu vẫn mặc quần và áo giống sánh nay, nhưng giờ đeo thêm một chiếc tạp dề và đi chân trần, lớp trang điểm của hơi lem, trên tóc cài mấy bông hoa thủ công. Nếu không phải vì vẻ mặt quàu quạu đó, trông cậu rất giống một người nội trở tốt.

"Lỗi tôi, tôi nghĩ cứ đến đây sẽ tiện hơn gọi điện. Đã muộn rồi."

Vil di chuyển sang một bên để Leona có thể vào nhà. "Sẽ thế nào nếu tôi không ở đây? Nhỡ tôi đưa bọn trẻ tới nhà Ruggie thì thế nào?"

"Cậu sẽ nói với tôi."

"Sao anh chắc chắn điều đó? Giả như tôi có trường hợp khẩn cấp và không thể gọi anh thì sao?"

"Nếu có trường hợp khẩn cấp thì cậu cũng chẳng thể nói với tôi dù tôi có gọi. Với cả Ruggie cũng không nói gì nên tôi biết cậu đang ở đây."

Vil khoanh tay lại, vẻ cau có vẫn chưa biến mất khỏi gương mặt đẹp trai ấy. "Sao cũng được, lần sau nhớ gọi tôi."

"Ồ, ra là cậu đã đợi điện thoại của tôi. Lỗi tôi, tôi đã không biết rằng cậu muốn được nghe giọng tôi đến thế nào." Leona nhịn được mà trêu chọc. Vil thực sự khá dễ đoán.

Vil lắc đầu và lẩm bẩm "Đến chịu thua với anh đó."

Leona bước vào nhà và giật lấy một bông hoa trên tóc Vil. Vil hơi giật mình trước hành động bất ngờ. Khi kịp định hình lại, cậu cười nhẹ.

"À, chúng tôi đang làm đồ thủ công. Tôi đoán mình đã bị cuốn theo bọn trẻ." Cậu lấy mấy bông còn lại xuống, giữ chúng trong tay rồi khẽ nói. "Bọn trẻ ăn tối gần xong rồi, anh muốn ăn luôn không? Tôi vẫn còn đủ."

"Tôi đã nói với cậu tôi không ăn đồ của động vật ăn cỏ." Dù vậy Leona vẫn theo Vil vào trong bếp.

"Đừng thô lỗ thế khi tôi mời anh ăn đồ tôi tự nấu." Vil lườm anh. "Tôi làm món gà và bọn trẻ thích chúng."

Bước vào anh thấy hai đứa trẻ đang ăn ở đảo bếp. Jack đã ăn xong trong khi Epel vẫn còn lại ít rau thừa trên đĩa. Vil nhìn hai đứa trẻ nhưng không nói gì mà đi hâm nóng bữa tối.

"Con đã cư xử tốt chứ?" Leona hỏi Jack trong khi vồ rối mái tóc cậu bé.

"Bố." Jack quay lại nhùn anh. "Bố đã về. Bố đến muộn."

"Xin lỗi con, buổi tập mất nhiều thời gian hơn dự kiến vì ta phải tốn thời gian đến trường của ai đó." Anh nói và ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh bọn trẻ.

Thường thì chẳng ai quan tâm nếu anh có bỏ lỡ vài giờ luyện tập. Nhưng vì lý do nào, huấn luyện viên nay bắt anh ở lại bù giờ. Nếu phải lo lắng về việc Jack ở đâu hay phải đưa thằng bé đi đâu khác, anh sẽ tranh cãi với huấn luyện viên để về đúng giờ. Nhưng không hiểu sao, lần này anh cảm thấy không cần thiết và chấp nhận ở lại.

Epel cố gắng xuống khỏi ghế. "Papa, bọn con có thể chơi thêm trước khu Jack về không?"

"Con phải ăn xong bữa đã." Vil nói mà không quay lại.

Epel làm mặt xấu. "Con no rồi."

"Cha lát nữa không cho con ăn vặt đâu đó." Vil nói và đi tới chỗ Epel để bế cậu nhóc xuống. Jack cũng tự xuống khỏi ghế theo Epel. "Hãy dọn dẹp đống lộn xộn mà con bày ra trong phòng rồi hai đứa có thể chơi."

Epel phàn nàn nhưng vẫn đi dọn phòng. Sau khi hai đứa trẻ rời đi, Vil quay lại bàn bếp và dọn ra hai đĩa thức ăn. Cậu đặt một cái trước mặt Leona và một cái ở phía đối diện. Sau đó cậu lấy hai ly nước đặt lên bàn.

"Xin lỗi, tôi không có thói quen để bia trong nhà. Hi vọng uống nước lọc không khiến anh kinh hãi."

Leona phớt lờ cậu và bắt đầu ăn. Bữa ăn có gà sốt với loại dầu mà anh chưa bao giờ ăn, cơm và một ít rau củ. Nó không tệ nhưng anh không thường ăn mấy loại đồ ăn kiểu này. Hồi còn ở trong lâu đài, anh cũng ăn qua mấy dạng thức ăn kiểu này.

"Cậu không ăn luôn cùng bọn trẻ sao? Cậu đang đợi tôi à?" Leona hỏi sau một khoảng im lặng, cười nhe răng với Vil.

"Anh cứ tưởng tượng đi. Tôi đang dọn bếp khi anh tới, và như anh thấy, nó vẫn chưa xong." Vil chỉ vào đống bát đĩa bẩn trong bồn rửa.

"Là vậy sao?" Leona nhướn mày rồi nhìn quanh, phòng bếp gần như sạch bong. Dù mới chỉ nhìn qua hành lang và phòng bếp, nhưng cũng đủ để anh thấy ra thứ đều sạch sẽ. "Tôi thấy cậu có vẻ tự lo tốt hai đứa trẻ."

"Tất nhiên tôi có thể." Vil mỉm cười tự hào. "Chúng tôi đã có một ngày tuyệt vời. Tôi đã đưa hai đứa nó đi ăn sa lát và sandwich rồi-"

"Sa lát? Không phải cậu nói sẽ cho bọn trẻ ăn thức ăn thực sự à?"

"Đừng ngắt lời tôi. Tôi nói là sa lát và sandwich. Mỗi đứa đều có một chiếc sandwich và chúng ổn với nó. Jack ăn một chiếc kẹp cá ngừ với đậu gà, thằng bé nói-"

"Được rồi, được rồi." Leona giơ tay đầu hàng. "Tôi không cần biết chi tiết, tôi tin cậu."

"Như tôi đã nói, bọn trẻ thích bữa ăn và sau đó chúng tôi về đây để hạ đứa trẻ làm bài tập. Trey đã mang tới một ít món tráng miệng cho bọn trẻ lúc chiều. Cậu ấy mang rất nhiều nên anh có thể mang thêm về cho Jack, dù sao thế cũng quá nhiều với chúng tôi."

Leona cảm nhận được bầu không khí yên bình nhưng lạ lẫm trong lời Vil nói. Nó khiến anh không tự chủ mà mỉm cười. "Tôi mừng vì cậu vui vẻ. Có lẽ tôi nên để Jack ở đây nhiều hơn."

"Yên lặng đi. Tôi không có nhiều thời gian rảnh đến vậy. Nhưng tôi đoán thi thoảng cũng được, Epel cư xử tốt hơn khi ở cùng với Jack." Vil ngừng lại như đang nghĩ gì đó "Buổi tập thế nào?"

"Nhàm chán. Trận đấu tiếp theo sẽ diễn ra trong tuần tới, nó chỉ là một trận giao hữu thôi nên không quá quan trọng. Dù vậy huấn luyện viên vẫn muốn chúng tôi luyện tập như thể chung kết vậy."

"Nó tốt mà, anh nên luôn cố hết khả năng, sự hời hợt sẽ khiến mọi thứ trông thật tồi tàn."

Leona định phản bác nhưng tiếng nói ồn ào của bọn trẻ từ phòng khách đã ngăn anh lại.

Vil lấy khăn lau miệng, giọng điệu đột nhiên nghiêm túc hơn. "Leona, tôi có thể hỏi anh một câu không?"

Anh nhướn mày. "Tùy. Cậu muốn mời tôi ở lại...?"

Vil đảo mắt. "Thật không thể tin được, tôi đang cố nghiêm túc đó."

"Cậu hỏi gì?"

Vil lắp bắp. "Anh không muốn thì không cần trả lời. Tôi không có ý xen vào đời sống riêng tư của anh. Tôi chỉ thắc mắc tại sao anh lại rời khỏi hoàng tộc?"

Đã lâu rồi anh không nói chuyện này với bất kỳ ai, phần lớn mọi người thích tự đưa ra giả thuyết của riêng mình. Anh không ngại nói về nó, thực tế câu chuyện không hề thú vị như mọi người tưởng tượng.

"Tại sao cậu muốn biết? Cậu không đọc về nó trên mạng à?"

"Tôi chỉ tò mò thôi. Jack đã nói với tôi vài chuyện khiến tôi băn khoăn. Không có gì quá riêng tư đâu." Vil dừng lại một lúc. "Tôi có đọc vài bài viết về nó. Nhưng không có gì là rõ ràng cả, có vẻ như những gì họ viết đều là phỏng đoán. Tôi biết mấy thứ phương tiện truyền thông đó không bao giờ là đáng tin cả nên tôi nghĩ hỏi anh sẽ tốt hơn. Nhưng như tôi đã nói, nếu nó khiến anh không thoải mái thì anh không cần trả lời."

Leona cười thích thú. "Đừng lo, tôi không quan tâm lắm, chỉ là mọi người ít khi hứng thú tới nó. Còn nếu cậu muốn biết thêm về tôi thì tôi cũng không ngại kể." Anh nhìn cậu rồi gãi cổ. "Do vấn đề với anh trai tôi, về cơ bản là vậy. Chúng tôi đã từng tranh cãi rất nhiều vì anh ấy muốn tôi dừng chơi Magift. Anh ấy muốn tôi đảm nhiệm chức vụ bộ trưởng và giúp anh giải quyết một số công việc. Anh ấy vẫn để tôi chơi magift trong thời gian rảnh rỗi. Tuy nhiên, khi tôi giỏi và nổi tiếng hơn trong giới magift thì anh ấy không thích chuyện đó. Anh ấy cảm thấy tôi không đủ nghiêm túc và tròn trách nhiệm của mình nên muốn tôi dừng lại. Tôi không hài lòng với điều đó nên đã rời đi. Lần đầu tiên là khi tôi 24."

"Lần đầu tiên? Anh đã quay lại?"

"Đúng vậy. Tôi sống tự lập trong vài năm nhưng... Có vài chuyện đã xảy ra ngoài dự kiến. Bạn- ý tôi là FWB* của đã mang thai ngoài ý." Anh không chắc đó có phải từ thích hợp với cô gái đó không. Cô gái đó là người anh đã gặp vài lần để lên giường nhưng anh cũng không nghĩ ra từ gì khác."

(FWB: friend with benefits. Bạn tình, bạn giường, giải quyết nhu cầu tình dục.)

Mắt Vil mở to. "FWB?"

Leona nhướn mày "Đừng phán xét. Tôi không có hứng thú với mấy thứ tình yêu gì đó và cô ấy cũng vậy. Chúng tôi không quá thân thiết nhưng sức hút với nhau nên chúng tôi đã có một thỏa thuận. Cô ấy không muốn có con, tuy vậy cô ấy hiểu đứa trẻ là một phần của hoàng tộc. Vì vậy cô ấy đã tới gặp tôi để xem có thể làm gì. Tôi biết mình cần chịu trách nhiệm nên chúng tôi đã đi đến thống nhất. Tôi sẽ lo các loại chi phí cho cô ấy tới khi đứa trẻ được sinh ra và tôi cũng sẽ toàn quyền nuôi nó. Nên khi Jack được sinh ra tôi đã trở lại hoàng cung. Nó không nằm trong dự định của tôi nhưng tôi không thể một mình nuôi thằng bé. Tôi nghĩ cậu hiểu vấn đề đó."

Vil gật đầu. Cậu im lặng và tập trung đến mức trông thật dễ thương. "Jack biết cô ấy không?"

"Không. Sau khi Jack chào đời và mọi chuyện dần đi vào quỹ đạo, tôi không còn gặp lại cô ấy nữa. Đó là lựa chọn của cô ấy và tôi tôn trọng nó. Jack cũng chưa bao giờ hỏi về cô ấy nhưng thằng bé biết đại khái câu chuyện."

Vil lại gật đầu. "Và sau đó? Điều gì xảy ra khi anh trở lại?"

"Anh trai tôi vui mừng khôn xiết, anh ấy nghĩ tôi sẽ ở lại đó an cư lạc nghiệp. Anh ấy muốn tôi cưới một con gái quý tộc để tôi có thể làm việc dưới trướng anh toàn thời gian. Nhưng đương nhiên rồi, tôi không muốn như vậy." Anh điều chỉnh chỗ ngồi của mình. "Đừng hiểu nhầm, tôi không ngại đảm nhiệm một chức bộ trưởng hay gì đó. Thực tế thì cuộc sống như vậy dễ dàng hơn nhiều. Chỉ là suy nghĩ phải làm theo lời anh trai mình không thể làm thứ mình muốn khiến tôi thật khó chịu. Nếu chấp nhận lời đề nghị đó, tôi sẽ phải dừng chơi magift, điều đó là không thể. Vi vậy tôi đã nói với anh ấy rằng mình sẽ suy nghĩ thêm. Và hai năm sau đó, tôi tập trung vào việc tiết kiệm rồi bí mật mua một căn nhà. Sau khi có thể tự chăm sóc Jack tốt hơn, tôi đã chuyển đi."

"Lúc đó anh trai anh nói gì? Tôi đoán anh ấy không hề vui vẻ."

Leona lắc đầu. "Không hẳn. Sau nhiều nỗ lực thất bại, anh ấy ngừng gửi tiền cho tôi. Nên nó hơi khó khăn nếu chỉ dựa vào lương của tôi để chăm Jack. Anh ấy đang cố gắng để tôi quay lại, nhưng tôi biết điều đó sẽ không xảy và tôi đã chuẩn bị sẵn sàng. Bây giờ quan hệ giữa chúng tôi đã tốt hơn, họ chỉ không muốn Jack lớn lên và xa lánh họ nên anh trai tôi không còn cách nào ngoài chấp nhận lựa chọn của tôi. Chị dâu và cháu trai tôi đã giúp đỡ rất nhiều."

"Không phải rất tốt sao? Thật tốt vì anh vẫn nhận được sự hỗ trợ gia đình và vẫn có thể dựa vào họ. Nhưng tôi đoán hồi đó khá khó khăn." Vil nhìn chăm chú về phía trước, tràn ngập trong suy nghĩ. "Cánh báo chí thì thế nào?"

"Lần đầu thì anh trai tôi nói rằng tôi đang nghỉ ngơi để tập trung vào sở thích khi tôi vẫn còn trẻ. Dư luận đều tập trung nói rằng tôi vô tư và rảnh rỗi như nào vì không phải là thế tử. Tôi không để tâm nhiều tới mới lời đó."

Đó là một lời nói dối. Những lời bình phẩm đó khiến Leona khó chịu nhưng anh không thể nói gì nhiều. Và anh muốn tránh xa khỏi gia đình và máy ảnh, nên anh chỉ gật đầu và tiếp tục.

"May mắn là tôi sau đó đã được công nhận nhiều hơn với tư cách là một vận động viên, truyền thông cũng tập trung hơn vào nó. Rồi tới thời điểm Jack được sinh ra và mọi chuyện được công khai thì ồn ào lại nổ ra. Cả giới truyền thông, các gia đình quý tộc đều tự hỏi liệu tôi có ẩn hôn không, mẹ đứa trẻ có phải người giới quý tộc không, liệu Jack có phải quý tộc không hay liệu đứa trẻ sẽ có một tước vị hoàng gia không. Tôi đã quá bận để chăm sóc một đứa trẻ sơ sinh nên anh trai tôi đã lo mấy chuyện đó. Khi tôi chuyển ra ngoài, anh trai tôi đã đưa ra một tuyên bố chính thức và đột nhiên rất nhiều câu chuyện được thêu dệt tràn lan trên các bản tin. Không ai hỏi tôi xem chúng có đúng không, anh trai tôi cũng không cố gắng làm rõ bất cứ điều gì vì vậy mọi người dần phát cuồng với mấy câu chuyện đó. Lúc bấy giờ tôi không còn quan tâm nữa, những câu chuyện thật ngu ngốc, chẳng có gì quá nghiêm trọng nên vậy tốt hơn là bị đám phóng viên vây quanh."

Vil ầm ừ. "Tôi phần nào đồng ý với phần cuối. Tôi rất ngưỡng mộ việc anh có thể làm được như vậy. Tôi không nghĩ mình có thể để yên nó, hình ảnh rất quan trọng với sự nghiệp của tôi."

Leona nhún vai. "Jack đã nói gì khiến cậu tò mò?"

Vil xua tay. "Ò, không có gì. Cậu bé kể rằng anh trai anh thường hẹn gặp anh và anh ghét chúng. Nó khiến tôi tò mò liệu đó có phải lý do anh rời đi."

Leona cười khúc khích. "Thằng bé còn quá nhỏ để nhận ra. Chắc cháu tôi đã kể cho nó nghe, thằng bé luôn hỏi tôi về chuyện đó. Đó không phải là lý do, nó chỉ là một phần câu chuyện. Những người phụ nữ ở đó không phải quá khó chịu nhưng hoàn cảnh ở đó rất phiền phức. Tôi biết hôn nhân sắp đặt không hiếm trong giới hoàng gia, quý tộc nhưng tôi không thích con đường đó."

__________

"Câu chuyện nghe lãng đến bất ngờ so với anh đó." Vil cười.

Câu chuyện thực sự là một bất ngờ với Vil. Thành thật thì cậu khó mà tưởng tượng tới việc Leona là một thành viên của hoàng tộc hay hành xử như một hoàng tử. Cậu cũng không nói dối rằng khi lần đầu biết tới việc Leona rời đi, cậu chỉ nghĩ đơn giản là anh đang trốn tránh trách nhiệm của mình. Nên khi nghe anh kể về lý do đằng sau, một lý do chính đáng để không phải là thứ cậu đã nghĩ đến.

"Giờ tôi đã hiểu tại sao magift lại quan trọng vậy với anh và lý do anh bực mình khi tôi nói xấu về nó."

Cậu thấy hơi tội lỗi. Magift là thứ đã thúc đẩy anh tiến lên còn cậu lại luôn chê bai nó."

Leona nhấp một ngụp nước nhỏ. Anh đã ăn xong và giống như Epel, anh cũng để lại một ít rau trong đĩa. "Hãy để tôi hỏi lại cậu một câu."

Vil gật đầu đồng ý.

"Cậu ghét magift có phải vì một cuộc chia tay tồi tệ không?"

Vil thoáng ngạc nhiên trước câu hỏi. Cậu không mong đợi tới loại câu hỏi như thế và không ngờ Leona biết nhiều tới vậy.

"Cậu không cần phải trả lời nếu cậu không muốn."

Cậu không thích nói về chuyện đó dù nó đã qua lâu lắm rồi. Ban đầu là vì nó còn khiến cậu đau lòng, hiện tại là do không còn liên quan tới cuộc sống của cậu nữa. Tuy nhiên, Leona đã mở lòng trước với cậu rồi, vì vậy cậu thấy mình nợ anh một lời thật lòng.

"Không, không sao cả, tôi chỉ hơi ngạc nhiên thôi. Tôi không ngờ anh biết chuyện đó."

"Cậu đã nói điều gì đó về nó trong cuộc phỏng vấn nên tôi nhận ra."

"À, phải. Nó không hẳn là một bí mật, đó là một thời gian rồi, nó khiến tôi hơi bất ngờ." Vil hắng giọng, suy nghĩ xem trả lời sao cho phải. Bình thường cậu là người khá hoạt ngôn nhưng đụng tới chủ đề này sau ngần ấy thời gian khiến cậu cảm thấy lúng túng.

"Đúng mà cũng không hẳn là vậy. Nó không đơn giản như thế. Đó là một câu chuyện dài, ừm, nếu anh không phiền lắng nghe...." Leona không trả lời nhưng đôi tai anh hơi hướng về phía trước, Vil coi đó là một lời đồng ý. "Anh thấy đấy, khi còn học đại học, tôi từng có một người bạn trai là vận động viên magift chuyên nghiệp. Anh ấy chơi rất tốt và đã thắng tất cả trận đấu mà anh ấy tham gia. Chỉ là cách thi đấu của anh ấy... Khá tàn bạo. Mọi người cả yêu cả ghét anh ấy. Nó luôn diễn ra y hệt nhau, tranh luận, cãi vã với những người chơi khác, những fan cuồng ồn ào và say xỉn, thậm chí muốn lao vào chụp ảnh hay đánh nhau với anh ấy và cả những phóng viên luôn theo sát ảnh. Để mà nói thì nó là một môi trường kinh khủng, nhưng hồi đó tôi đã bỏ qua nó vì khi ấy tôi đang yêu... Ừ, tôi biết nó nghe thật ngu ngốc. Tôi mới 19 tuổi và thực sự nghĩ rằng mình đang yêu." Cậu hắng giọng lần nữa. "Anh ấy là người bạn trai nghiêm túc đầu tiên của tôi, tuy nhiên vì đặc thù công việc nên chúng tôi đã giữ bí mật mối quan hệ đó. Tôi đến mọi trận đấu mà tôi có thể trong bí mật trừ khi đi cùng với bạn. Mối quan hệ ấy khá ổn định trong một thời gian. Nhưng rồi một ngày nọ, một phóng viên đã bắt gặp chúng tôi, chính xác tại một trận đấu magift và rồi mọi thưa trở thành một mớ bòng bong."

Vil thở dài, nhớ lại những ngày đó có chút chán ghét. Leona không nhìn thẳng vào cậu, nhưng dựa theo chuyển động của tai và đuôi, có thể thấy anh đang chú ý.

"Khi đó chúng tôi đã hẹn hò được ba năm, cũng có vài lần nói về việc công khai quan hệ. Tôi thực sự muốn làm điều đó, tôi biết nó mạo hiểm nhưng việc trốn tránh mọi lúc khiến tôi mệt mỏi. Ý tôi là, khi đang yêu, đôi khi bản thân chỉ muốn hét to điều đó với cả thế giới." Vil cười gượng gạo "Tuy nhiên anh ấy không muốn vậy. Anh ấy cần duy trì hình ảnh và tôi không phù hợp với nó. Nó là... Tôi không muốn đi sâu vào chi tiết, nói chung việc bị bắt gặp như vậy rất tồi tệ. Kết thúc là chúng tôi đã cãi nhau rất nhiều, đến mức anh ấy đưa ra tối hậu thư cho tôi. Hoặc là tôi từ bỏ sự nghiệp của mình để sống một cuộc sống đơn giản, bình yên với anh ấy hoặc chúng tôi sẽ chia tay."

"Điều đó nghe có vẻ cực đoan. Vậy anh ta liệu có sẵn sàng từ bỏ mọi thứ vì cậu không?" Leona hỏi, vẫn không nhìn Vil.

"Chà, anh- anh ấy... Anh ấy c- ừm.... Anh ấy..." Khả năng hùng biện của Vil lúc này dường như đã bốc hơi đi hết. Cậu không muốn nói với Leona- người là một hoàng tử rằng bạn trai cũ của mình cũng là một hoàng tử, đặc biệt là sau những gì cậu vừa nói. "Nghe này, anh ấy đã nói vậy nhưng tôi cũng phải thừa nhận mình cũng đã nói ra những lời không phải. Nó không phải là do một bên, sự cực đoan đến từ cả hai chúng tôi. Dù sao anh ấy còn có...những trách nhiệm khác và không thể chơi magift mãi được. Trong nhiều tháng, anh ấy đã suy nghĩ tới việc nghỉ hưu sớm và đã quyết định thời điểm đó sẽ vào năm sau. Nhưng sau những gì xảy ra, anh ấy đã quyết định dừng lại ngay lúc đó. Về cơ bản, cả hai chúng tôi đều sắp phải lui giới, anh ấy sẽ tập trung vào những trách nhiệm khác và tôi sẽ trở thành nội trợ cho ảnh." Vil lắc đầu "Tất nhiên, tôi không thể chấp nhận chuyện đó. Tôi quá yêu sự nghiệp của mình để bỏ lại tất cả vì một người. Hơn nữa tôi đang trong thời kỳ đỉnh cao sự nghiệp, anh hiểu không? Ngay cả khi những thứ như truyền thông bẩn, paparazzi tồn tại thì tôi vẫn nhận được rất nhiều hợp đồng. Tôi đoán hóa ra tôi yêu bản thân mình nhiều hơn anh ấy."

"Tôi nghĩ cậu đã lựa chọn đúng đắn, dù nó đồng nghĩa với việc magift trong lòng là một vết nhơ mãi mãi." Leona nói, cuối cùng cũng nhìn cậu.

"À thì- thành thật mà nói, tôi bắt đầu cảm thấy chán ghét nó sau khi bị phát hiện. Mọi thứ càng khó chịu hơn khi mọi người cứ quấy rối chúng tôi. Đương nhiên, sau này tôi nhận ra đó không phải lý do thực sự. Đó là do hình ảnh và cách chơi của anh ấy đã đẩy mối quan hệ của chúng tôi tới hoàn cảnh kia. Dù vậy môn thể thao này hay anh ấy đều có liên hệ nên anh cũng đúng khi nói tôi ghét nó vì một cuộc chia tay tồi tệ. Tôi có quá nhiều ký niệm tồi tệ về nó."

"Tôi nghĩ thật ngu ngốc khi ghét thứ gì đó vì một người không còn liên quan tới cuộc đời cậu nữa."

Vil cau có và định phản bác nhưng Leona tiếp tục nói.

"Nhưng tôi không trách cậu. Đó dường như không phải trải nghiệm tốt đẹp." Anh cười, nhe răng về phía cậu. "Cậu chỉ cần đi xem lại một trận đấu với một vận động viên chuyên nghiệp hơn. Khi đó cậu sẽ không thể ghét bỏ nó nữa."

Vil khịt mũi. "Anh không định từ bỏ, phải không? Tốt thôi, một ngày nào đó tôi sẽ tham gia một trong những trận đấu của anh. Nhưng tôi không thể hứa mình sẽ trở thành người cuồng nhiệt với nó đâu."

"Tôi không đòi hỏi cậu phải như thế, cậu chỉ cần thử xem thôi. Cậu có thể sẽ quên đi ký ức tồi tệ đó và có cái nhìn mới. Epel trông có vẻ rất tận hưởng nó, vậy chẳng phải rất đáng tiếc nếu cậu cấm cản thằng bé sao? Cậu chỉ cần cố gắng tận hưởng nó với thằng bé thôi.

Vil biết những lời đó đều đúng. Kể từ lần đầu tiên cậu nhìn thấy đôi mắt của Epel sáng bật lên khi xem một trận đấu trên tivi tại cửa hàng họ đang mua đồ, cậu biết nó đã thu hút sự quan tâm của đứa trẻ. Sau lần đó, cậu bé đã hỏi rất nhiều câu hỏi về magift, và dù cho Vil có bảo thằng bé hãy quên đi bao nhiêu lần thì Epel vẫn không chịu bỏ cuộc. Sau này, trong khi cậu không biết, Rook đã âm thầm cho cậu bé xem thêm về magift. Khi cậu nhận ra, mọi công sức của cậu đều đã đổ sông đổ bể.

Leona không phải người đều tiên đề nghị cậu hãy quay lại trong một môi trường

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net