Biến hết đi (Ngoại trừ em, em hãy ở lại).

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kazuha đối xử với Scaramouche nhẹ nhàng đến khủng khiếp. Cậu nâng niu và chiều chuộng như thể y là một con búp bê sứ mà có thể vỡ thành ngàn mảnh nhỏ bất cứ lúc nào. Thực ra thì, y cũng gần như là một con búp bê, nhưng tất nhiên không hề dễ vỡ như cậu nghĩ. 

Y đã trải qua vô số những trận chiến. Cơ thể bị thí nghiệm, cắt mổ từ lần này đến lần khác. Y đã chịu đựng những chất độc kì quái ngấm vào trong từng mạch máu, gần như đốt cháy tất cả nội tạng và cơ thể mình.

Trải qua tất cả những điều ấy, Scaramouche sợ tiếp xúc với người khác. Đối với y, nó giống như một vũ khí hơn là một sự ủi an. Nhưng y đã dần dần quen với nó hơn khi có Kazuha bên cạnh. 

Những cái chạm của Kazuha luôn dịu dàng. Chúng không đau đớn hay dồn dập như những điều y đã từng quen. 

Thông thường sẽ là những cái chạm nhẹ. Khi đùi họ chạm khẽ khi cùng ngồi bên bếp lửa, khi Kazuha vén tóc mai của Scaramouche ra phía sau tai nhỏ, hay khi họ cùng kiễng chân lấy đồ trên kệ và hai bàn tay vô ý sượt qua nhau. 

Scaramouche nhận ra mình dần không bài xích những cái chạm ấy nữa. 

Đôi khi, mọi chuyện cũng sẽ đi xa hơn những lần tiếp xúc nhẹ nhàng, khi mà cả hai dần thu hút lẫn nhau trong những chuyến du ngoạn.

Cách đây không lâu, khi đang thong thả dạo quanh Liyue, Kazuha đã nắm lấy tay Scaramouche và nhẹ nhàng đan ngón tay hai người. Y đã không giằng co và thoát khỏi nó như một vài tháng trước. Trái lại, y dường như cảm thấy... thích điều này. 

Lãng nhân trẻ chỉ nở nụ cười dịu dàng, và Scaramouche hiểu rằng nếu mình có một trái tim, thì hẳn nó đang đập một cách rộn ràng và vội vã.  

Tên ngốc đó sẽ giết chết y mất. 

Rồi chỉ một vài giờ sau, họ trao nhau nụ hôn đầu dưới ánh trăng. Một nụ hôn ngắn và ngọt ngào, nhưng đủ đáng nhớ để cả hai mong muốn được đắm mình trên đôi môi của người còn lại một lần nữa. 

Kể từ đó trở đi, cả hai trở nên gần gũi hơn, dẫn đến khoảnh khắc hiện tại. 

Scaramouche đứng phía sau Kazuha, đan những ngón tay qua mái tóc bạch kim lúc này đã xõa xuống ngang vai thay vì buộc đôi ngựa thường ngày của cậu. Y gỡ những mảng tóc rối một cách nhẹ nhàng và cẩn thận, nhận thấy điều này đem lại sự dịu êm hiếm có cho cả hai người.

Sự im lặng bao trùm lấy bầu không khí. Âm thanh hiện hữu duy nhất là tiếng lách tách từ ngọn lửa gần họ.

Đó không phải là cái im lặng khó xử, mà là một sự tĩnh lặng an yên,

"Xong rồi đó." Scara mở lời sau một lúc. 

"Cảm ơn anh. Em cảm thấy tốt hơn nhiều rồi." Kazuha trả lời, luồn bàn tay quấn băng qua làn tóc trắng mà không vướng phải một nhúm rối nào. 

Thay vì đáp lại, Scaramouche đứng dậy, mồi thêm vài nhóm củi nhỏ vào bếp lửa đang bập bùng. 

Y không cần phải giữ ấm. Nhưng Kazuha thì khác, cậu ấy là con người. 

"Scara? Chúng ta đi ngủ thôi, hôm nay đã đi rất nhiều rồi." 

"Được rồi." Cần phải lưu ý rằng Scaramouche không cần ngủ. Nhưng Kazuha sẽ phàn nàn nếu y không cố gắng chợp mắt một chút. 

Scaramouche ngồi xuống bên cạnh Kazuha, đắp chiếc chăn vừa được lấy từ trong túi du hành của hai người. 

Kazuha nằm xuống sau khi thành công thuyết phục y, và thành thật mà nói, đất cứng trong hang ẩm không phải là một địa điểm lý tưởng để nghỉ ngơi một chút nào. Dẫu vậy, việc được nằm trong vòng tay của cậu khiến mọi sự khó chịu này trở nên xứng đáng. 

Cánh tay lãng nhân trẻ ôm lấy eo của Scaramouche, trong khi chân vòng qua người y, giữ hai cơ thể lại gần với nhau.

Dẫu vẫn chưa quen với việc có người thực sự muốn gần gũi với mình, y vui vì Kazuha đã chủ động làm như vậy.

Scaramouche sẽ không bao giờ và thà chết thay vì nói ra điều này, nhưng y bắt đầu mong chờ những đêm hai người ở bên nhau - một khoảng thời gian bình lặng khi y không phải lo lắng về bất kỳ điều gì và có thể thư giãn trong vòng tay của cậu. Scaramouche không nhận ra mình muốn được ở gần một người đến vậy cho đến khi Kazuha trao cho y điều đó. 

Dĩ nhiên, Kazuha cũng thích việc này. Được ôm lấy người mình yêu, cũng là người bạn đồng hành, là một trong những khoảng thời gian yêu thích của cậu sau một ngày dài mệt mỏi (còn về danh nghĩa ấy, thực ra y cũng không rõ - cả hai chưa thực sự đề cập nhiều đến chuyện này một cách rõ ràng). Luôn có một sự toàn hảo và trọn vẹn đong đầy mỗi khi họ ở bên nhau.

Scara lặng lẽ nắm lấy bàn tay của Kazuha đang cuốn quanh eo mình và siết nhẹ nó. Như một lời hồi đáp, Kazuha đặt những nụ hôn nhẹ lên ấn lôi sau gáy y. 

"Chúc ngủ ngon Scara..."

"Ngủ ngon nhé, Kazuha."

Cả hai nhanh chóng chìm vào giấc ngủ khi những chuyến ngoạn du trong ngày đã rút kiệt sức lực của họ (Scaramouche sẽ không thừa nhận rằng y cũng mệt đâu).

...

Chúng đang ở đây. 

Chúng đã quay trở lại. 

Scaramouche không thể thoát khỏi chúng. Dáng vẻ Dottore cùng với dao mổ và những thứ thuốc kỳ dị sẽ luôn đeo bám y tới mọi nơi, ngay cả những ngóc ngách thẳm sâu nhất trong tâm hồn. 

Chân và tay của y bị trói lại, dấu hiệu cho một thí nghiệm đầy đau đớn chuẩn bị bắt đầu. 

Chỉ một vài lát cắt từ dao mổ đã khiến Scaramouche ớn lạnh và run lên từng đợt trên mặt bàn lạnh lẽo. Cơ bắp căng cứng, đầu ong ong, gáy y tê rần. 

"Scaramouche yêu dấu, nếu cứ thế này cậu sẽ không thể trở thành một vị Thần kịp thời hạn đâu."

Y không thể làm được.

Không. Y phải làm điều đó, để chứng minh mình có ích. Đây là mục đích tồn tại của y.

Dottore rời đi một lát rồi quay trở lại với lọ chất lỏng màu tím nhạt và một bơm kim tiêm.

"Nào, bây giờ tôi muốn xem phản ứng của cậu với thứ này. Chúng ta có thể sử dụng chúng để khiến cậu mạnh hơn khi ở dạng Thần."

Chất lỏng được bơm vào kim tiêm trước khi nó được truyền vào cánh tay y. Trong một lúc, chẳng có điều gì xảy ra cả, ngoại trừ bản mặt xấu xí của Dottore đang chờ phản ứng thuốc như một tên bệnh.

Nhưng chỉ trong giây lát, cơn đau liền chạy dọc cơ thể y. Y hét lên, quằn quại và rên rỉ. Đầu ngón tay gắng gượng kiếm tìm một vật thể để bám vào ngoài mặt bàn kim loại lạnh lẽo. 

Tiếng kêu dần biến thành những tiếng nghẹt đau đớn. Nó quá nhiều - y không thể chịu được. 

Tất cả những gì y muốn lúc này là ngất đi  để tâm thức cuốn y vào màn đêm. Và rồi y sẽ không phải cảm thấy điều gì nữa. 

Scaramouche giật mình tỉnh dậy, mắt đảo tứ phía và nhận ra khuôn mặt tên bác sĩ đã được thay thế bằng bạn đồng hành của mình.

...

Scaramouche bật dậy, ngồi nửa người trước khi loạng choạng đứng lên, suýt vấp phải chính cẳng chân chính mình. 

"Scara..." Giọng nói ngái ngủ của Kazuha khẽ khàng trong đêm tối, ngay sau đó, đôi mắt cậu mở lớn và lập tức ngập tràn lo lắng.

Cho dù không cần thở, nhưng Scaramouche thật sự mong ai đó có thể bơm một luồng khí vào buồng phổi mình lúc này. Y lý giải cảm giác này bằng việc bản thân đã dần quen với những cơn ác mộng. Y lại đang dần trở nên yếu đuối. 

Không để tâm đến Kazuha, y nhanh chóng bước ra khỏi hang. Nguồn sáng duy nhất trong đem đen là những ánh sao, mặt trăng, và vài chú đom đóm lượn lờ xung quanh. 

"Scaramouche-" Kazuha cất tiếng gọi một lần nữa, rời khỏi chăn và đuổi theo người lớn hơn. 

"Biến đi." Y cằn nhằn, thở hắt rồi ngồi xuống thảm cỏ. Tất nhiên Kazuha phớt lờ những tiếng càu nhàu ấy. Cậu tiến lại và ngồi xuống cạnh y.

"Anh gặp ác mộng sao?"

Scaramouche không đáp lại. Y không thể trả lời. Tất nhiên hai người đã trở nên gần gũi hơn, nhưng y không muốn bất kỳ ai trông thấy dáng vẻ mệt mỏi của mình - ngay cả khi đó là Kazuha. Y có thể tự giải quyết điều này. Y không hề yếu đuối.

"Không sao đâu, chúng ta không cần phải nói về chuyện đó."

"Em có thể nắm tay anh được không?" Kazuha nhẹ nhàng hỏi. Cậu chưa từng làm điều gì mà không hỏi ý kiến y trước.

Scaramouche lặng lẽ đưa tay mình cho Kazuha trong khi cố tình lảng tránh ánh nhìn của cậu. Chỉ một giây sau, Kazuha đan ngón tay họ vào với nhau, siết nhẹ lấy bàn tay y. 

"Tôi không muốn em thấy điều này."

"Ai rồi cũng sẽ gặp ác mộng mà." 

"Nó thật thảm hại và đáng xấu hổ." Scara làu bàu, bàn tay còn lại ghì xuống thảm cỏ. 

"Nhưng nếu em là người gặp ác mộng, anh sẽ không bao giờ nghĩ như vậy... Anh đang khắt khe với chính mình quá." 

"Tôi xứng đáng với nó. Đó là điều cần thiết để trở nên mạnh mẽ." 

"Em nghĩ anh xứng đáng được đối xử dịu dàng, cũng giống như con người vậy." Kazuha sát lại gần, bàn tay vẫn nắm chặt lấy tay y. 

"Tôi không phải là con người." Scaramouche lập tức trả lời, như thể câu nói đó đã được lập trình sẵn.

"Đối với em, anh luôn là một con người, bất kể cách anh được sinh ra hay bên trong anh như thế nào." Đặt tay còn lại lên ngực trái Scara, Kazuha chân thành đáp lại.

"Kazuha... ugh- Tôi sẽ không bao giờ hiểu nổi em." Scaramouche lẩm bẩm, tựa vào người Kazuha. "Em khó hiểu thật đấy."

Người trẻ hơn chỉ cười nhẹ và vòng tay ôm lấy y. "Em mong rằng một ngày nào đó anh có thể tin vào lời em nói." 

Scaramouche chỉ ậm ừ, điều Kazuha nói quá khó tin với y lúc này.

"Anh muốn ngồi đây cả đêm chứ?" 

"Chắc vậy, tôi chắc chắn sẽ không ngủ lại đâu." 

"Được rồi dấu yêu. Em sẽ ở bên anh. Sẽ luôn là như vậy." 

Scara cảm thấy gò má mình ửng đỏ trước cách gọi thân mật bất ngờ. Cụ thể hơn, toàn bộ cơ thể y căng cứng và nóng bừng lên một cách bất thường.

"Dừng lại."

"Dừng lại gì cơ?" Kazuha nghiêng đầu hỏi.

"Gọi tôi bằng những biệt danh vớ vẩn như thế...! Nó khiến lồng ngực tôi cảm thấy kì lạ!"

Kazuha nhìn Scara rồi bật cười.

"Này! Có gì đáng cười à?!" Y gắt lên, hai má càng lúc càng đỏ hơn. 

"Em xin lỗi. Xin lỗi mà. Em không thể nhịn được-" Kazuha lắc đầu. "Anh thấy lạ là tốt... Đó là vì anh thích mỗi khi em nói những lời ngọt ngào với anh."

"Không hề." Người lớn hơn ôm lấy hai đầu gối và vùi mặt vào chúng.

"Vậy em không nên gọi anh là dấu yêu nữa sao?"

Scaramouche ngẩng lên và lườm Kazuha, biết rằng cậu nhóc đang trêu chọc mình. Không thể hiểu nổi cậu ta. Y cam chịu dựa vào người cậu và khẽ càu nhàu. "Đừng như thế mà..."

"Được rồi, dấu yêu của em." Kazuha mỉm cười, âu yếm nhìn Scaramouche nằm xuống đùi mình. Cậu luồn những ngón tay qua mái tóc y nhằm giúp tình yêu của đời cậu phần nào thư giãn sau những điều y trông thấy trong giấc ngủ.

Họ cứ như vậy trong nhiều giờ, ngắm nhìn mặt trời trở dậy từ cuối đường chân trời trước khi bắt đầu một ngày mới, để cùng nhau một lần nữa cùng nhau du ngoạn đến những vùng đất mới lạ. Tên bác sĩ và quá khứ đau đớn kia, sau tất cả, là điều cuối cùng mà Scaramouche có thể nghĩ tới. Bởi lúc này, y đã có Kazuha ở bên mình.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net