Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trần Lập Ba không thể không thừa nhận, cậu thật sự đã bị mê hoặc bởi lời đề nghị hấp dẫn kia.

Sự cám dỗ về việc trở thành một luật sư tập sự quá lớn. Nếu như điều này thực sự xảy ra, cậu sẽ thực hiện được ước mơ thời sinh viên của mình và thậm chí có thể trở thành một luật sư chuyên nghiệp.

Công việc bảo vệ động vật luôn bị lãng quên ở nơi này. Ước mơ lớn nhất của cậu chính là trở thành một luật sư bảo vệ quyền động vật. Cậu muốn trao tiếng nói của mình cho tất cả những động vật đang chịu uất ức nhưng không thể lên tiếng ngoài kia.

Nhưng mà cậu thật sự có thể không?

- "Nếu như em đồng ý, tôi sẽ từng bước dẫn dắt em tham gia vào những dự án thực tế. Ở Bách Thành có rất nhiều hạng mục, và những thứ em đang nhìn thấy chính là một trong số đó."

- "Em rất muốn trở thành một luật sư chuyên nghiệp đúng không?"

Trương Trạch Nghị tiếp tục dụ dỗ một cách trắng trợn. Anh đã bắt được một tia hào hứng trong ánh mắt của đối phương và cũng biết rõ được suy nghĩ của cậu đối với những loài động vật.

Chỉ nhìn mỗi việc Trần Lập Ba dốc hết tâm sức cõng cả sở thú ốm yếu trên lưng để đi tìm tương lai cũng đủ thấy được trái tim của cậu đặt ở nơi đâu.

Trần Lập Ba cúi đầu, ánh mắt vẫn lưu luyến tập hồ sơ trên tay. Cậu biết rằng những thứ mà Trương Trạch Nghị đang cho cậu chính là một vực thẳm không đáy thế nhưng cậu vẫn muốn lao vào.

Nếu như thật sự có thể thì sao?

Những loài động vật đang bị đối xử bất công ngoài xã hội thật sự có thể tìm được tiếng nói, tìm được quyền được sống sao? Chúng thật sự sẽ được xã hội đối xử nhẹ nhàng hơn sao?

Chỉ cần một chút ánh sáng nhỏ nhoi cũng có thể thắp sáng được cuộc đời của bọn chúng. Lẽ ra chúng nên được đối xử nhân đạo hơn thế này!

Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc những lời này của đối phương đều ẩn chứa tâm tư thì cậu lại có chút do dự. Sau khi Trương Trạch Nghị thẳng thắn bày tỏ tâm ý của anh dành cho cậu cũng như lời tuyên bố hùng hồn ấy, liệu Trần Lập Ba có thể yên tâm chấp nhận lời đề nghị của anh được không?

Không! Cậu không muốn tạo cho người kia bất kỳ sự ảo tưởng hay một sự hiểu lầm nào về khả năng giữa hai người.

Trần Lập Ba lặng lẽ nhét tài liệu vào tay Trương Trạch Nghị: "Tôi không đủ tư cách." Nói xong, cậu cúi đầu chào anh sau đó quay người đẩy cửa phòng họp và đi ra ngoài.

Trương Trạch Nghị đứng im nhìn chằm chằm vào bóng lưng dần khuất xa của người kia. Anh đã tiếp nhận hợp đồng lao động của Trần Lập Ba và cũng biết được cậu đã đề cập đến vấn đề nghỉ việc.

Sẽ mất một tháng để hoàn tất thủ tục nghỉ việc và một tháng này chính là cơ hội cuối cùng của anh.

Nhưng nếu ngay cả một ánh nhìn cậu ấy cũng không chẳng buồn liếc nhìn anh thì phải làm sao đây?

Vào khoảnh khắc anh nhận ra bản thân đã thật sự yêu cậu ấy thì toàn bộ trái tim của anh đã nằm gọn trong lòng bàn tay của cậu.

Cho dù là bị giẫm đạp dưới chân hay được nắm chặt trên tay thì số phận của anh, tương lai của anh chỉ phụ thuộc vào suy nghĩ của người kia.

Trương Trạch Nghị vẫn chưa hiểu được bản thân đã bắt đầu thích đối phương từ khi nào. Cậu ấy hoàn toàn khác với những người mà anh từng gặp, vừa là trai thẳng lại còn không tinh tế. Thế mà một người đàn ông ngu ngốc trong miệng anh lại từng bước từng bước tiến vào trái tim anh, khiến anh càng lúc càng si mê.

Mặc dù Trần Lập Ba đã từ chối lời đề nghị của anh nhưng vào buổi chiều, anh vẫn đặc biệt dành thời gian nghiên cứu các dự án phúc lợi cộng đồng mà Bách Thành đã phụ trách trong vài năm qua. Có rất ít những dự án liên quan đến động vật.

Anh cũng là một doanh nhân, anh biết được lỗ hổng này chắc chắn không dễ dàng chắp vá như thế.

Nếu như Trần Lập Ba thực sự tham gia, liệu cậu ấy có thể chịu đựng được khó khăn cũng như những vấn đề phát sinh có thể xảy ra hay không?

Trương Trạch Nghị có chút tự ti. Anh tự cười nhạo chính mình, đến tư cách làm bạn bình thường cũng không được mà đã bắt đầu lo lắng cho người ta rồi!

Nhân viên bảo vệ trực ca ngày đến bảy giờ tối là có thể tan ca. Sau khi Trần Lập Ba đổi xong ca trực với đồng nghiệp, cậu khoác lên người một chiếc áo khoác mỏng rồi đi về hướng trạm xe buýt.

Lúc đi bộ ngang qua một bãi cỏ, hình như cậu nghe thấy tiếng mèo kêu yếu ớt. Trần Lập Ba dừng chân và yên lặng lắng nghe. Quả nhiên là tiếng mèo kêu nhưng là tiếng kêu gào thảm thiết.

Trong lòng cậu dâng lên một cảm giác bất an, cậu lặng lẽ bước chân về hướng phát ra âm thanh kia. Trần Lập Ba còn chưa tới gần đã nghe thấy một giọng cười thích thú của một người thanh niên: "Còn chạy à! Mày chạy nữa đi! Chết tiệt!" Lời này vừa dứt lại có tiếng vật nặng rơi xuống đất.

Trần Lập Ba thò đầu nhìn, có một người thanh niên mặc đồng phục giao hàng, trên tay hắn ta đang cầm con mèo đập mạnh xuống đất. Sức lực để vùng vẫy của con mèo dần yếu đi, rõ ràng là nó đang bị tra tấn đến chết.

- "Dừng lại! Cậu đang làm cái gì vậy?"

Trần Lập Ba hét lớn sau đó chạy tới đẩy người thanh niên ra phía sau. Con mèo trên tay hắn ta bất ngờ rơi xuống đất. Người kia quay đầu lại nhìn Trần Lập Ba bằng một ánh mắt dữ tợn.

- "Mẹ kiếp! Bớt xía vào chuyện của người khác."

Trần Lập Ba cau mày, ánh mắt cậu chuyển sang con mèo đang nằm thoi thóp trên đất với đôi chân run rẩy. Người thanh niên nhìn theo hướng nhìn của cậu, hắn ta cười khiêu khích: "Sao? Muốn làm anh hùng sao?" Nói xong, hắn lại giơ chân đá tiếp.

Trần Lập Ba không kìm được cơn tức giận đang dâng trào trong lồng ngực mình. Cậu biết đánh người là sai nhưng vẫn lao đến đấm thẳng vào mặt người kia.

Người thanh niên giao hàng giống như bị kích thích, hắn ta lập tức lao đến vật lộn với Trần Lập Ba.

Mặc dù Trần Lập Ba cao hơn hắn ta nửa cái đầu nhưng lại không có kinh nghiệm đánh nhau. Lúc đầu, cậu có thể tận dụng được lợi thế chiều cao cũng như sức lực của mình nhưng cuối cùng cậu vẫn bị đối phương nắm cổ áo và đấm liên tục lên mặt.

Khóe môi đã rướm máu, thậm chí ngay cả trán cũng đã xuất hiện vết trầy xước.

- "Mẹ mày đúng là đồ ngu! Còn muốn xía vào việc của ông đây? Có tin ông đập mày như đập nó không?" Hắn ta dùng bàn chân to lớn đạp thẳng lên bụng của Trần Lập Ba. Dưới sự che chở của màn đêm, tên này hoàn toàn phơi bày bản chất dã thú của mình.

- "Này!"

Có lẽ có người nhìn thấy hai người đánh nhau nên vội vàng lên tiếng. Thế nhưng khi giọng nói truyền đến tai Trần Lập Ba, không hiểu sao lại có cảm giác vô cùng thân thuộc.

Ban đầu Trương Trạch Nghị cũng không muốn nhúng tay vào vì chuyện đánh nhau vốn dĩ thuộc về trách nhiệm của cảnh sát. Thế nhưng khi ánh đèn đường chiếu rọi lên người đàn ông đang nằm dưới đất, Trương Trạch Nghị cảm thấy có chút quen mắt nên anh đã quyết định lo chuyện bao đồng một lần.

Nhưng khi lại gần hơn, Trương Trạch Nghị nghẹt thở, cả người gần như phát điên lên.

Người đàn ông đang bị đạp nằm dưới đất kia, không phải Trần Lập Ba thì còn ai được nữa?

Thời còn đi học, Trương Trạch Nghị thường xuyên gây chuyện nên việc đấm đánh là chuyện vô cùng bình thường đối với anh. Lúc này, anh dường như mất kiểm soát mà lao thẳng đến chỗ người thanh niên giao hàng với một đôi mắt đỏ ngầu. Trương Trạch Nghị túm lấy cổ áo và đấm thẳng vào mặt hắn ta.

Chỉ một cú đấm nhưng lực mạnh đến mức khiến hai chiếc răng của hắn bật ra ngoài kèm theo một dòng máu tươi chảy ra.

Trương Trạch Nghị điên cuồng vung nắm đấm về phía người kia mãi đến khi hắn ta không còn đủ sức để đứng vững được nữa thì anh mới ném sang một bên sau đó cúi xuống nhìn Trần Lập Ba đang nằm dưới đất.

Nhìn thấy gương mặt đầy thương tích của cậu, ngọn lửa trong ngực khiến trái tim anh như phát điên, lúc này chỉ muốn giết chết tên khốn kia ngay tại đây!

Tên giao hàng biết đã đụng phải người không nên đụng nên hắn ta không dám nói thêm bất kỳ lời nào nữa. Hắn vội bò đến chiếc xe của mình và đạp ga bỏ chạy.

Trần Lập Ba khép hờ đôi mắt đang sưng đỏ của mình. Khi nhìn thấy Trương Trạch Nghị, cảm giác xấu hổ cùng sự tức giận đột nhiên kéo đến cùng lúc. Đối phương từ từ đỡ cậu ngồi dậy, sau đó miệng tuôn một tràng những câu trách mắng.

- "Tan ca không chịu đi về mà chạy đến đây đánh nhau với người khác. Đánh nhau thì thôi đi, lại còn để tên khốn kia đánh vào mặt rồi đạp thẳng xuống đất thế này. Em đúng là giỏi thật đấy!" Miệng thì liên tục càm ràm mắng mỏ nhưng ánh mắt lại không giấu được sự đau lòng.

- "Đi bộ được không? Xe đang đậu ở bên đường, tôi đưa em đến bệnh viện."

Máu vẫn còn chảy trên mặt của Trần Lập Ba. Trương Trạch Nghị muốn đưa tay lau đi nhưng lại sợ làm đau cậu thế là bàn tay anh do dự đưa lên rồi lại hạ xuống.

- "Tôi không sao."

- "Mèo con đâu?" Trần Lập Ba cố gắng đứng dậy sau đó khom lưng tìm kiếm.

- "Mèo? Mèo gì? Đợi đã! Chỉ vì một con mèo mà em đi đánh nhau với người ta sao?" Trương Trạch Nghị thật sự không hiểu mạch não của người này. Thế nhưng khi nhìn thấy bộ dạng đáng thương của cậu, Trương Trạch Nghị thật sự không chịu nổi, chỉ có thể cúi người tìm kiếm mèo cho cậu.

- "Tìm thấy rồi! Em nhìn xem phải con mèo này không?" Mèo con chỉ lớn bằng bàn tay của con người. Trương Trạch Nghị bế đến trước mặt Trần Lập Ba, lần đầu tiên anh cảm thấy con mèo này cũng thật đáng yêu.

Cảm nhận được một động vật nhỏ đang nằm gọn trong lòng bàn tay khiến lòng anh đột nhiên có cảm giác kỳ lạ.

Hai mắt của Trần Lập Ba sáng lên, cậu đưa tay chạm vào mèo con trên tay đối phương sau đó ngẩng đầu nhìn anh: "Có thể đưa tôi đến bệnh viện thú y gần nhất không?"

- "Nó vừa bị tên kia đánh, tôi muốn cứu nó."

Trương Trạch Nghị nhìn mèo con thoi thóp trong tay rồi nhìn Trần Lập Ba đang ngồi xổm trước mặt, đột nhiên anh hiểu được vì sao bản thân mình lại thích người đàn ông này đến thế.

Rõ ràng bản thân bị đánh đến ngu người nhưng lại đi quan tâm đến sự sống chết của một con mèo.

Trương Trạch Nghị đưa tay sờ lên vết thương nơi khóe môi của người trước mặt sau đó anh khàn giọng nói: "Tôi đưa cả hai đến bệnh viện."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net