==18==

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không còn Nguyên bé cưng mỗi ngày trò chuyện cùng, Vương Tuấn Khải cũng tự phong bế mình với thế giới bên ngoài. Cánh cửa sổ đóng chặt lại, chặn đi ánh sáng cùng sự nóng bức ở bên ngoài trong phòng điều hòa được mở với nhiệt độ rất thấp, nếu ví dụ như có người ở bên ngoài bước vào đây có lẽ sẽ bị sốc nhiệt.

Vương Tuấn Khải ngồi ở trên chiếc thảm được trải gần giường, hắn cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì. Tay của hắn cứ nắm kéo lên những sợi lông trên tấm thảm, cứ tháo tháo gỡ gỡ không thể hiện được hắn đang vui hay buồn.

Iphone 6 sẽ sử dụng được trong bao lâu?

Vương Tuấn Khải thầm nghĩ, nếu một ngày nào đó hắn không cẩn thận mà để điện thoại bị hư thì Vương Nguyên cũng sẽ biến mất luôn sao?

Suy nghĩ đáng sợ này khiến cả thân thể hắn lạnh như băng, hắn lắc lắc đầu muốn quên đi chuyện vừa rồi.

........Vậy nếu như Vương Nguyên vĩnh viễn không biến mất, nhưng hắn lại chết đi thì sao.....

Những đầu ngón tay của Vương Tuấn Khải đều lạnh ngắc, hắn vươn tay phủi đi những sợi lông nhỏ đang bám trên người mình, hít một hơi rồi đứng lên.

Lát nữa còn có cuộc hẹn, hiện tại lại nghĩ đông nghĩ tây làm gì không biết.

Vương Tuấn Khải miễn cưỡng ép buộc bản thân không được nghĩ lung tung nữa, tiếp theo là đi lựa chọn quần áo rồi đi thay. Hắn nhìn chằm chằm điện thoại của mình một hồi lâu, cuối cùng cũng không có dũng khí đi gọi Vương Nguyên ra hai tay cứ chà xát lại với nhau giằng co nửa ngày cuối cùng cũng chỉ biết lấy điện thoại cất vào túi tiền, cầm theo chìa khóa nhà, mở cửa bước ra ngoài.

Sau khi ra ngoài thì trời hôm nay có vẻ không đẹp cho lắm, mặc dù chỉ mới 4h nhưng bầu trời đã muốn tối đen, đã có vài hạt mưa lất phất rơi, gió thổi đến không ngừng lâu lâu lại có sấm chớp. Vương Tuấn Khải đứng ở bên đường ngẩng đầu nhìn bầu trời, sau đó dời tầm mắt nhìn theo những hạt mưa va vào từng ô cửa kính của một cửa hàng bên đường, vì chỉ là mặt kính nên hạt mưa va vào vỡ tan rồi trượt dài xuống đất lưu lại một vết loang lổ.

Trong không khí hơi nước, Vương Tuấn Khải cảm thấy mình có chút không khỏe, hắn hiện tại đối với Vương Nguyên đều là cẩn thận từng chút thậm chí còn không dám lấy điện thoại ra mở nhạc nghe hay lướt wechat vì sợ bản thân sẽ quấy rầy tới cậu ấy.

Con người mỗi khi rảnh rỗi liền sẽ bắt đầu miên man suy nghĩ đến những chuyện kì lạ, Vương Tuấn Khải đút tay vào túi quần trong lòng có chút chua xót, hắn rất muốn cùng Vương Nguyên quay trở về như lúc ban đầu. Mặc dù Vương Nguyên đã ra gặp hắn nhưng hắn vẫn chưa thấy được nụ cươi tươi tắn của cậu lúc trước, nhưng có lẽ chuyện cậu đồng ý nói chuyện và mỉm cười lại với hắn có thể đã là cơ hội tốt rồi.

Vương Tuấn Khải nhắm mắt lại thở dài, điện thoại ở trong túi quần đột nhiên rung lên không ngưng, Vương Tuấn Khải nhất thời mỡ to mắt vốn dĩ đầu óc đang rối loạn giờ lại cảm thấy vô cùng vừa vui vừa sợ hãi, vốn dĩ có rất nhiều điều muốn nói lại thoáng chốc không biết nên nói gì đầu tiên.

"Nguyên ------." Lời nói liền nghẹn ngay cổ họng, Vương Tuấn Khải nhìn trên màn hình không thấy được người mình trông đợi mà chỉ là một cái tên của cô nàng đã thua cuộc hôm trước.

Vương Tuấn Khải trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng cũng đưa tay nhấn nút nghe.

"........Chuyện gì?" Hắn thử dùng giọng điệu bình tĩnh nhất để nói chuyện với người bên kia.

"Vương Tuấn Khải sao? Tôi đã đến trước cổng của rạp chiếu phim rồi này, cậu đang ở đâu?" Người bên kia đáp lại bằng một giọng nói đầy ngọt ngào, trong thanh âm còn có chút xấu hổ rụt rè lại còn ẩn ẩn chờ mong.

"Tôi cũng gần đến rồi, cô đợi một chút." Vương Tuấn Khải có chút nghe không nổi giọng nói này, hắn nhanh chóng cúp máy rồi đi thẳng một mạch đến rạp chiếu phim, sau lại dừng bước không biết đột nhiên nhớ tới cái gì mà lại rối rắm. Qua một hồi lâu, hắn mới nhấn nút home mở ra màn hình.

.........Có nên gọi em ấy xuất hiện không, dù sao em ấy cũng muốn xem phim mà.

Vương Tuấn Khải lo sợ bất an mà tìm một cái cớ cho chính mình.

Đột nhiên lúc này Vương Nguyên bổng từ đâu mà xuất hiện. Cậu vì tự nhốt bản thân mình cho nên cả người đều gầy đi một vòng lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu nay tái nhợt khiến người nhìn thấy đều đau lòng, cằm gầy đi, môi cũng trắng bệch. Bộ quần áo trên người cậu càng lúc càng rộng ra. Vẻ mặt vô cùng tiều tụy, trông vô cùng đáng thương, không nở một nụ cười nào.

Vương Tuấn Khải khổ sở nhưng không nói ra được lời nào, do dự một lâu mới mở miệng: "...........Nguyên Nguyên, em có phim gì muốn xem không?"

"Anh thích cái gì thì xem cái đó đi." Vương Nguyên nhìn hắn cố gắng mỉm cười: "Dù sao đây cũng là lần đầu tiên em đến rạp phim."

"Anh.........." Vương Tuấn Khải mở miệng muốn nói 'anh cũng không muốn xem cái gì, chỉ muốn em vui vẻ thôi là đủ rồi', lại muốn nói 'trong lòng anh em là quan trọng nhất', nhưng mà hắn lại khẩn trương quá nhiều khiến cho cái gì cũng không nói ra được.

Ở chung lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên Vương Tuấn Khải cảm thấy lạc lỏng vì cả hai đột nhiên có một khoảng cách vô hình.

"Được rồi." Thời điểm Vương Tuấn Khải lên tiếng, trong giọng nói đầy sự chua xót: ".......Vậy em ngoan ngoãn ở trong túi tiền xem phim nhé, đừng để người ta phát hiện."

Vương Nguyên cố gắng để bản thân mình trông như rất bình thường, giống như là chưa có gì xảy ra, vì thế cậu mỉm cười thật tươi, ngoan ngoãn mà ngồi xuống ngẩng đầu nhìn Vương Tuấn Khải.

"...........Em sẽ không trở về kia nữa phải không?" Vương Tuấn Khải cuối cùng cũng nói ra được lời mình muốn nói.

"Dạ." Vương Nguyên lại nặng nề gật đầu: "Em sẽ không quay về, em sẽ ngoan ngoãn ngồi ở chỗ này, anh yên tâm rồi chứ."

Vương Tuấn Khải cảm thấy mũi mình vô cùng xót, tương lai, chướng ngại, cảnh khốn khó, những suy nghĩ linh tinh đã hoàn toàn bị hắn đẩy xa đến cả vạn dặm, hiện tại hắn chỉ muốn nhìn ngắm Vương Nguyên mà thôi.

Vương Tuấn Khải miễn cưỡng thu lại ánh mắt cứ nhìn chăm chăm Vương Nguyên lại, hít sâu một hơi rồi cất điện thoại vào trong túi áo, bước đi.

Mưa cũng rơi ít đi nhiều, Vương Tuấn Khải không có ô nhưng vẫn chậm rãi đi đến rạp phim. Cô nàng hẹn hắn đứng ở gần đó, mặc trên người một chiếc váy ngắn mang theo chiếc ô nhỏ với họa tiết là những bông hoa, có trang điểm một chút nên nhìn vẻ ngoài của cô nàng này có chút xinh đẹp.

Vương Tuấn Khải nở nụ cười khách khí với cô nàng, trong đầu vẫn nhớ mãi hình ảnh đứa nhỏ của mình mặc chiếc áo sơ mi trắng, trông vừa nhỏ lại vừa gầy.

"Sao cậu đến trễ vậy, tôi chờ cậu thật lâu." Cô nàng mang theo giọng mũi có chút oán trách xen lẫn làm nũng.

Vương Tuấn Khải vờ như không nghe thấy ủy khuất của cô ta, chỉ ừ một tiếng rồi một đường đi thẳng vào bên trong.

Cô nàng kia sửng sốt, có chút tức giận mà nhìn theo bóng dáng của Vương Tuấn Khải, nén giận vội vàng đuổi theo: "Cậu đi nhanh như vậy làm gì?.......Cậu muốn xem phim gì."

Vương Tuấn Khải bước nhanh hơn chỉ thản nhiên nói 'gì cũng được', cô nàng kia liền lập tức bắt lấy cơ hội này nói rằng muốn xem một bộ phim mới ra gần đây, thể loại là thanh xuân vườn trường, một tình yêu thanh khiết của những người trẻ tuổi. Vương Tuấn Khải một đường đi chỉ đáp lời cho có lệ nhưng cô nàng này vẫn thích thú nói chuyện không ngừng cho đến khi Vương Tuấn Khải vô ý thức mà ngáp một cái.

Không nhận thấy được bầu không khí xấu hổ, Vương Tuấn Khải tự mình đi mua bỏng ngô, mua một hộp thật lớn sau đó chụp ảnh gửi đến cho Vương nguyên. Hiện tại trong đầu Vương Tuấn Khải chỉ có thể suy nghĩ đến việc khiến Vương Nguyên vui vẻ trở lại, dù chỉ một ít cũng được cho nên cũng không quá để tâm đến việc trai gái đi xem phim cùng nhau thì phải làm gì.

Cô nàng kia đã từng nghe qua về chuyện Vương Tuấn Khải lạnh lùng như thế nào, nhưng không hề nghĩ đến dây thần kinh của hắn có thể thô đến mức ấy. Cô nàng có chút không cam tâm mà cắn môi nhìn chằm chằm vào sườn mặt có chút lạnh lùng của Vương Tuấn Khải, cô nàng bắt đầu suy nghĩ nên tìm một thời điểm thích hợp  đưa ra ý kiến muốn sau khi xem phim xong liền kéo Vương Tuấn Khải đi ăn cùng mình.

.

.

Bộ phim mà cô nàng kia muốn xem là một bộ phim rất bình thường, tình tiết cũ rích được quay bằng tông màu cũ, Vương Tuấn Khải đeo tai nghe không nói lời nào chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình, cô nàng kia xấu hổ vô cùng nhưng vẫn có chút vui mừng, không biết nên bắt chuyện với hắn như thế nào.

Nhưng sao lại có thể vừa xem phim vừa đeo tai phone nhỉ. Cô nàng khẽ tự hỏi.

Có lẽ là do bởi vì mưa, cho nên ở trong phòng không có được mấy người đến xem phim, cô nàng kia là cố ý muốn ở trong bóng tối làm vài hành động mập mờ với Vương Tuấn Khải, nhưng đáng tiếc là hắn cứ ôm hộp bỏng ngô ngồi ăn suốt buổi, cũng chẳng nói tiếng nào.

Nhưng thật ra thì Vương Tuấn Khải từ đầu đến giờ cũng không để tâm đến việc phim đang chiếu gì. Khi vừa ngồi xuống ghế, hắn liền lấy tai phone ra gắn vào điện thoại trong lòng chờ mong Vương Nguyên có thể nói gì đó với hắn. Nhưng khác với chờ mong của hắn, từ lúc phim bắt đầu cho đến kết thúc Vương Nguyên đều im lặng không nói gì, mà Vương Tuấn Khải cũng dám nhìn vào màn hình điện thoại xem cậu có còn ở đó không.

...........Em ấy thật sự vui vẻ sao.

Một suy nghĩ đột nhiên nhảy ra khiến cho Vương Tuấn Khải cũng trở tay không kịp.

Độ dài của phim không dài, nam nữ chính chỉ gặp khó khăn một chút nhưng vẫn vượt qua được kết thúc phim đương nhiên là hạnh phúc cái kết mang đầy mơ mộng. Hai nhân vật chính trong phim ôm nhau mỉm cười, ánh đèn được bật lên, vài người cũng đứng dậy đi ra ngoài.

Vương Tuấn Khải như ở trong mộng bừng tỉnh, đứng lên theo, thầm nghĩ cuối cùng cũng hết sau đó muốn rời đi không ngờ đã bị cô nàng kia chặn lại: "Thời gian cũng còn sớm, nếu không chúng ta cùng nhau đến nhà hàng Tây gần đây ăn một chút đi được không?"

Vương Tuấn Khải đứng yên một chỗ rất muốn từ chối nhưng lại nghĩ đến việc dù gì người ta cũng là con gái, cũng đã mở lời trước nếu từ chối có phải khiến cô nàng kia quá mất mặt không, cho nên liền bước lên một bước nói: "Được, chúng ta đi thôi."

Cô nàng kia trông thấy sự tình chuyển biến theo mức tốt, nét vui mừng lộ rõ trên mặt: "Được, tôi đã muốn thử vài món ở đó, nhất là món xoài đá bào."

Vương Tuấn Khải nghe món xoài đá bào liền nhớ tới Vương Nguyên rất thích ăn ngọt, hắn cũng không nói gì nhiều cùng cô nàng kia rời khỏi rạp chiếu phim.

Cô nàng kia vì không đuổi theo kịp bước chân của Vương Tuấn Khải, cứ ở phía sau gọi với theo: "Này Vương Tuấn Khải cậu đi chậm một chút đi!"

.

.

Đoạn thời gian khi vào nhà hàng cũng giống như lúc ở rạp phim vậy, cô nàng ở trên bàn ăn thì cứ tìm hết chủ đề này đến chủ đề nói không ngưng còn Vương Tuấn Khải thì đang đặt tâm tư của mình ở nơi nào đó. Chỉ có khi món ăn được đưa lên Vương Tuấn Khải mới lấy lại tâm tình, lấy điện thoại ra chụp ảnh không ngừng, cô nàng kia liền oán giận cắn môi hờ hững nhìn từng động tác của Vương Tuấn Khải mất nửa ngày mới chịu thua mỉm cười rồi lại tiếp tục tìm chủ đề để nói chuyện với hắn.

"Cậu thích chụp ảnh sao?" Cô nàng kia hỏi: "Tôi thấy cậu cứ chụp ảnh không ngưng luôn."

Vương Tuấn Khải chần chờ một chút: "........Ừm, cũng có chút hứng thú."

"Cho tôi xem ảnh cậu chụp được không?" Cô nàng đưa tay ra, món súp nấm vừa được đem ra còn tỏa khói nghi ngút làm mờ đi khuôn mặt của cô nàng ấy.

"...........Không ---------." Vương Tuấn Khải đem những lời nói câu nệ để từ chối thu về, vốn dĩ định thẳng thắn nói ra nhưng chỉ vừa nói được một câu hắn liền không nói gì thêm.

"Không sao đâu, cho cô ấy xem đi, em sẽ không ra ngoài." Tai nghe đột nhiên truyền đến giọng nói nhu hòa của Vương Nguyên, giống như là đang an ủi hắn: "Khải Khải chụp ảnh thật sự rất đẹp, em đều rất thích."

Nghe được giọng nói của Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải cũng bỏ được một ít tâm tình không tốt của mình xuống, tháo tai phone ra đưa điện thoại qua cho cô nàng kia: "Được rồi."

Cô nàng kia thở ra một hơi, cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm vì cảm thấy mình đã gần được Vương Tuấn Khải tiếp nhận, không nghĩ tới cô nàng đột nhiên thất thần, tay buông nhẹ không cầm lấy được điện thoại, điện thoại được rơi tự do xuống phần súp nóng hổi vừa mới được đem lên kia.

Tiếp theo cô nàng hoảng sợ nhìn Vương Tuấn Khải, khuôn mặt hắn khi ấy vặn vẹo đến khác lạ hắn bật dậy rất nhanh, mạnh mẽ mà đem cái bàn vô cùng nặng đẩy một cái, hơi thở gấp gáp kịch liệt, đồng tử co rút lại, thần tình cứ như chuẩn bị bùng nổ tới nơi.

Cô nàng kia sợ hãi lắp bắp nói: "Tôi, thật xin lỗi ------."

Vương Tuấn Khải luống cuống tay chân, không thèm để ý đến cái nóng của món súp đưa tay mình vào bên trong lấy điện thoại ra, cả người hắn không ngừng run rẩy mà nhấn nút khởi động máy.

Nhưng... Điện thoại giống như đã chết, không có chút phản ứng nào.

Vương Tuấn Khải đờ người đứng ngốc ở một chỗ, khuôn mặt ngơ ngác nhìn điện thoại của mình thật lâu, cuối cùng cũng bùng nổ lớn hắn đem những gì ở trong tầm mắt ném khắp nơi, đồ vật này nọ đều bị hắn ném tan nát. Hai mắt của Vương Tuấn Khải giờ đây đều đỏ bừng , cả người run rẩy như có thể vào bất cứ lúc nào mà bật khóc.

"----Cô mẹ nó biến đi cho tôi." Hắn cắn răng chửi bậy một tiếng, đạp bàn một cái sau đó quay đầu chạy đi như điên.

Cô gái kia như bị dọa cho choáng váng ngồi đờ ra tại chỗ, mất một lúc lâu mới lẩm bẩm nói: "Cậu ta.......Vừa rồi đã khóc sao?"

=========

Okay báo trước cái kết là SE nhé mọi người chuẩn bị tâm lý đi (_ _|||)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net