/13/

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Thái Tiểu Quỳ mang quần áo mới đến, Thái Từ Khôn đang ngồi một mình ở trong hành lang bệnh viện dưới ánh đèn u ám, yên lặng ảm đạm.

"Anh."

Giọng nói khản đặc vang lên.

"Tại sao lại thế này?"

Bành mắt Thái Tiểu Quỳ đỏ hoe.

"Chính Đình bị ngã, bụng bị chấn động, mẹ Trầm lớn tuổi rồi, lúc đỡ Chính Đình xuống tầng thì bất cẩn bị ngã, vì vội quá mà quên tắt lửa trên bếp, cả biệt thự đều bén lửa cháy, Chính Đình không cử động được. Anh à, nếu như không có quản gia, thì lần này chúng ta đã mất ba mạng người."

Thái Từ Khôn ngẩng đầu nhìn tuyết trắng ngoài cửa sổ, thấp giọng thầm thì.

"Cậu ấy gọi điện cho anh, cậu ấy nói bụng mình rất đau, còn mẹ Trầm thì bị ngã, anh nghĩ rằng chỉ là do cậu ấy không muốn anh gặp Trầm Dục, gần đây tâm trạng của cậu ấy rất không ổn định."

Thái Tiểu Quỳ chưa bao giờ thấy Thái Từ Khôn suy sụp như vậy, giọng nói cô lạnh ngắt.

"Anh có yêu anh ấy không?"

Có yêu cậu ấy không?

Chẳng lẽ không yêu sao?

Anh nghĩ rằng là yêu, nhưng vào thời khắc này lại mờ mịt.

"Anh à, có lẽ là do tình cảm lâu năm giữa anh và Trầm Dục quá yên bình cho nên anh thực sự không hiểu omega là sinh vật như thế nào."

"Anh tự hỏi lòng mình xem, anh có nhất định phải đến giải quyết chuyện của Trầm Dục không? Không hề, anh hoàn toàn có thể cử thêm người đến, nếu thực sự không được nữa, thì dựa vào quan hệ giữa Chu gia và Trầm gia Chu thúc thúc cũng sẽ không ngồi yên mặc kệ họ."

"Ngược lại, kể cả là Chính Đình lừa anh thì sao? Bây giờ anh ấy đang ở trong giai đoạn nhạy cảm, giả sử như anh ấy không muốn anh đi thì tại sao anh lại không thể ở bên cạnh omega của mình?"

Khuôn mặt Tiểu Quỳ ướt đẫm nước mắt.

"Anh à, hiện tại sức khỏe của hai đứa trẻ rất yếu, nếu như chúng thực sự xảy ra chuyện gì thì Chính Đình chắc chắn sẽ không ở bên cạnh anh nữa đâu."

Sợi dây thần kinh cuối cùng của Thái Từ Khôn cũng đứt đoạn, làm sao anh quên được rằng ngay từ đầu, mối ràng buộc giữa hai người họ là đứa con này cơ chứ.

Đứng trước lồng ấp trong suốt, Thái Tiểu Quỳ nhìn hai đứa trẻ nằm ở bên trong, ngón tay khẽ gõ lên tấm kính.

"Bảo bảo à, hai con nhất định phải khỏe lên nhé, như vậy thì Chính Đình và Khôn mới có thể tốt lên, hai con là hy vọng của chúng ta đó."

Chu Chính Đình vừa tỉnh lại hồi trưa, ý thức vẫn còn đang mơ hồ, cả người mệt nhoài.

"Dậy rồi sao, có đói không?"

Giọng nói vừa trầm vừa dè dặt.

Chu Chính Đình nhìn người đang cầm bình giữ nhiệt, không còn thảm hại như buổi sáng nay nữa, quần áo sạch sẽ nhưng nét uể oải thì vẫn hằn rõ.

Thái Từ Khôn cẩn thận cho cậu ăn cháo, dáng vẻ ngoan ngoãn của Chu Chính Đình khiến anh ảo tưởng rằng cậu vẫn còn yêu mình.

Chu Chính Đình húp từng miếng cháo một, cậu muốn cố gắng để khỏe lên, con cần cậu.

"Thái Từ Khôn, có lẽ là do đã đi đến trước quỷ môn quan rồi cho nên tôi đã hiểu ra rất nhiều điều, chúng ta đã sai ngay từ khi bắt đầu, sau này lại càng mắc thêm nhiều lỗi lầm, cũng đến lúc kết thúc rồi."

"Từ đầu đến cuối trong mối quan hệ này chỉ có một mình tôi cố gắng, bây giờ tôi chỉ quan tâm đến con thôi, Thái Từ Khôn, chúng ta rời xa nhau đàng hoàng một chút đi."

"Chị tôi nói muốn tôi mang con về Pháp, nếu như mọi người muốn thăm hai đứa thì có thể để chúng về ở lại một thời gian, tôi..."

Thái Từ Khôn bỏ hết ở ngoài tai, tiếp tục động tác trong tay.

"Em phải khỏe lên trước đã, thời gian này tôi sẽ chăm sóc em, đến khi em khỏe hơn thì chúng ta sẽ nói đến chuyện ly hôn."

Con thỏ nhỏ cười rạng rỡ, hôm qua tuyết còn rơi dày đặc nhưng hôm nay không còn nữa, mặt trời đã mọc rồi, nhất định mọi thứ sẽ tốt lên.

Thái Từ Khôn chăm sóc Chu Chính Đình y như lời anh ta nói, không hơn không kém.

Mỗi ngày bố mẹ Chu Chính Đình đều đến đây, nói chuyện cùng cậu, còn ngoảnh mặt làm ngơ với người đang bận rộn ở bên cạnh.

Hầu như ngày nào Thái Tiểu Quỳ cũng đến, Vưu Trưởng Tĩnh cũng đến thăm cậu nữa, cả phòng bệnh trở nên náo nhiệt hơn nhiều.

Chỉ là khi ồn ào qua đi, một mình Thái Từ Khôn ở lại với cậu, căn phòng lại trở nên yên tĩnh.

"Trầm Dục thế nào rồi?"

Người kia duỗi tay ra định chạm vào khuôn mặt cậu nhưng lại dừng ở giữa không trung rồi thu tay lại.

"Bối Bối, chuyện giữa chúng ta không liên quan gì đến Trầm Dục."

"Tôi đi nấu cháo cho em, ngoan, đợi tôi trở lại."

Bóng lưng của người kia biến mất đằng sau cửa, Chu Chính Đình xoa xoa lông mày, cậu thực sự mệt mỏi.

Cửa phòng bệnh lại bị mở ra một lần nữa, người vừa xuất hiện làm cậu ngạc nhiên.

Khuôn mặt Trầm Dục còn tái nhợt hơn mặt cậu nữa.

"Em họ, mẹ anh nói rằng em bị thương rất nặng mà, tại sao lại xuống giường?"

Giọng điệu thân mật nhưng vẫn có một sự xa cách không thể nói thành lời.

"Anh à, từ trước đến nay anh không bao giờ gọi em là "em họ."

Dù đã bật máy sưởi nhưng không khí trong phòng vẫn lạnh đến âm độ.

"Chính Đình, xin lỗi."

Chu Chính Đình nở một nụ cười.

"Em gặp tai nạn mà, em cũng không phải là người gọi Thái Từ Khôn đến, xin lỗi cái gì cơ chứ."

"Có một số chuyện em nghĩ rằng anh nhất định phải biết."

"Vào đêm đính hôn đó, anh bị người ta cài bẫy, mục đích của hắn là ngăn cản nhà chúng ta và Thái gia trở thành thông gia, chỉ tiếc rằng anh là người bị chọn."

Chu Chính Đình nghi ngờ nhìn lên, lúc đó cậu vừa từ Pháp về, căn bản không có ai biết đến cậu, hơn nữa bình thường cậu cũng rất biết điều, tại sao người bị chọn lại là cậu?

"Thực ra ban đầu họ không biết thân phận của anh, ngày hôm sau khi truyền thông đưa tin thì mới biết quan hệ giữa hai chúng ta, cho nên mới dùng dư luận ép hai người kết hôn."

Sắc mặt Trầm Dục càng ngày càng trắng xám, môi không còn chút màu máu.

"Vậy mục đích của họ là gì?"

Chu Chính Đình vẫn không hiểu tại sao lại phải hao tâm tốn sức như vậy.

"Thái gia là gia đình tài phiệt lớn nhất nhì Bắc Kinh, Trầm gia lại thông thạo hai đạo trắng đen ở LA, nếu như trở thành thông gia thì họ sẽ tổn thất rất nhiều."

"Em biết chuyện này từ bao giờ?"

Dựa vào khả năng của Trầm Dục, không khó để biết những việc này.

"Trước khi hai người kết hôn, Thái Từ Khôn đến tìm em, em đã biết từ trước đó rồi."

Chu Chính Đình thực sự không hiểu đứa em họ mà mình đã chứng kiến cậu ấy lớn lên này đang nghĩ cái gì, nếu cậu ấy đã biết tất cả rồi thì sao lại đứng nhìn mình và Thái Từ Khôn kết hôn, rõ ràng chỉ cần cậu nói một câu thôi thì Thái Từ Khôn sẽ từ bỏ mọi thứ vì cậu mà.
Khuôn mặt Trầm Dục hằn lên một nỗi đau thương không thể nói bằng lời.

"Em và Thái Từ Khôn quen nhau từ nhỏ, người ta đều nói rằng hai chúng em là thanh mai trúc mã vô cùng phù hợp với nhau, nhưng anh đã từng thấy thanh mai trúc mã nào quanh năm suốt tháng chưa ở bên cạnh nhau được đầy một tuần chưa."

"Hai chúng em chưa từng cãi vã hay bất đồng, hoàn hảo như nhân vật trong truyện cổ tích, em đã từng nghĩ rằng như thế cũng tốt, mãi cho đến đêm đính hôn."

"Chính Đình, thực ra lúc đó em thực sự rất buồn, em muốn anh ấy phải dỗ dành em thật nhiều, nhưng anh ấy không yêu em nhiều như anh ấy nghĩ, hoặc có thể đó không phải là tình yêu mà chỉ là thói quen, anh ấy chỉ là đã quen với việc có em ở bên cạnh thôi."

"Anh ấy đối xử với anh rất khác, em chưa từng thấy một Thái thiếu gia kiên trì như vậy bao giờ cả."

"Chính Đình, từ trước đến nay em không bao giờ nghĩ đến việc muốn cướp của anh thứ gì, nếu như anh thật sự không thích thì chúng ta có thể bỏ đi, em sẽ tìm cho anh người khác tốt hơn."

Chu Chính Đình luôn biết rằng Trầm Dục là một người sáng suốt, từ nhỏ đã luôn như vậy, cậu ấy biết mình muốn gì và nên bỏ cái gì.

"Tiểu tử thối, em đến đây để giải thích hộ anh ta hả?

Đây là người em trai cậu thương mười mấy năm trời mà, là cậu em trai vừa nghịch ngợm quậy phá lại vừa ngoan ngoãn hiểu chuyện đây mà.

"Còn một việc nữa, tai nạn xe lần này không phải là tai nạn, còn Vương Tử Dị, anh ta là..."

"Cậu ấy không cần biết."

Trầm Dục còn chưa nói xong thì đã bị Thái Từ Khôn lạnh giọng cắt ngang, trong tay còn đang bưng bát cháo vừa nấu xong.

Chu Chính Đình nhấp một ngụm cháo, nhiệt độ vừa phải, là do có người dùng cả trái tim để thổi nguội.

Thái Từ Khôn đưa Trầm Dục về phòng bệnh của cậu, thu xếp xong thì chuẩn bị rời đi.

"Tại sao không cho em nói với anh ấy, rằng tai nạn xe lần này là có người cố ý, Vương Tử Dị cũng bị người khác mua chuộc nhằm ép anh rời khỏi Bắc Kinh?"

Đột nhiên Trầm Dục cảm thấy mình không hiểu nổi người đàn ông này.

"Vậy tại sao em không nói với cậu ấy rằng chủ mưu của buổi lễ đính hôn là Tô Thần? Anh ta làm bảo vệ của em để tiếp cận em, là bởi vì anh ta bảo vệ em trong tai nạn lần trước, suýt chết, cho nên em đã quên anh ta đã làm những gì sau lưng em rồi sao?"

Thái Từ Khôn nhìn sắc mặt trắng bệch của Trầm Dục, khẽ cười.

"Trầm Dục, em có người em muốn bảo vệ, anh cũng có. Bối Bối, cậu ấy mãi mãi không cần biết đến những chuyện này."

"Hay là em nghĩ rằng khi cậu ấy biết rồi thì sẽ tha thứ cho anh?"

"Là anh không tin tưởng cậu ấy, không liên quan gì đến việc anh đến cứu em cả. Nghỉ ngơi thật tốt, sau này đừng nói với cậu ấy về những chuyện này."

"Tô Thần rất nguy hiểm, tai nạn xe của em có liên quan đến anh ta đấy, Vương Tử Dị cũng bị anh ta mua chuộc, Trầm Dục, sau này anh không thể bảo vệ em được nữa, hãy cẩn thận."

Thái Từ Khôn gõ cửa phòng bác sĩ sau khi rời khỏi phòng bệnh của Trầm Dục.

"Thái tiên sinh, trước đây tôi đã nói rằng tình trạng của thiếu gia không tốt lắm, hai đứa trẻ lại bị sinh non, bây giờ tình hình của cô em gái thì khá hơn, còn đứa bé trai, có lẽ là không trụ lại được."

Lúc Thái Từ Khôn trở về thì cả Thái gia đều ở đó, tinh thần của Chu Chính Đình không được tốt lắm, có lẽ là những lời Trầm Dục vừa nói đã khiến cậu sững sờ, chính xác thì Thái Từ Khôn đang giấu giếm điều gì?

"Bối Bối, có muốn nghỉ ngơi một chút không?"

"Thái Từ Khôn, tôi muốn kể cho anh một câu chuyện có được không?"

"Lúc còn nhỏ, cha tôi mang về một chiếc gương rất đẹp từ một lâu đài cổ, chiếc gương đó đã đi cùng tôi mười mấy năm trời, thế nhưng một ngày nọ tôi lại bất cẩn làm vỡ nó. Tôi đã rất buồn, sau đó chị đã tìm cho tôi một tấm gương gần giống như vậy nhưng nhìn đi nhìn lại thì tôi vẫn không thấy đẹp bằng tấm gương đầu tiên, dùng được hơn một năm thì lại phát hiện ra mình càng ngày càng thích nó, thế nhưng sau đó cũng lại bất cẩn làm vỡ, anh thử nghĩ xem mất bao nhiêu lâu nữa thì tôi mới có thể chấp nhận được tấm gương thứ ba?"

Thái Từ Khôn giúp cậu thu dọn chăn, ngồi ở bên giường.

"Nói nhiều như vậy mục đích cũng chỉ là ly hôn thôi phải không, Bối Bối, tôi đồng ý."

Chu Chính Đình kinh ngạc ngẩng đầu lên, làm gì có chuyện đơn giản như thế?

"Thế nhưng Bối Bối, con, phải có một đứa là của tôi."

Lời Thái Từ Khôn nói giống như tuyết dày ngoài cửa sổ, lạnh buốt cả trái tim của Chu Chính Đình, sao cậu lại quên được nhỉ, rằng ngay từ đầu thứ anh ta muốn chỉ là đứa con trong bụng cậu thôi.

"Thái Từ Khôn, anh đúng là tàn nhẫn."

Cha Thái Từ Khôn vừa đi ra từ phòng bác sĩ, Thái Tiểu Quỳ ở bên cạnh khóc đỏ cả mắt.

"Anh, Chính Đình đã đặt biệt danh cho hai đứa bé."

"Gọi là Bánh Bao và Sủi Cảo, anh ấy nói rằng anh ấy thích ăn bánh bao và sủi cảo nhất, bánh bao và sủi cảo thực sự phải tách ra à? Hai người có thể đừng ly hôn được không..."

Bánh Bao và Sủi Cảo à?

Thái Từ Khôn đột nhiên nhớ ra khi anh ở bên cạnh Chu Chính Đình chờ ngày sinh con, mỗi ngày con thỏ nhỏ đều nghĩ đến việc đặt tên cho hai đứa bé, ngồi bàn bạc với mình.

"Khôn, đặt tên con là Đoàn Đoàn Viên Viên có được không?"

"Ừ, giống tên của đôi gấu trúc ở Tứ Xuyên, bảo vật quốc gia, rất hay."

"Khôn, đặt tên con là Bánh Màn Thầu và Bánh Bột Mì thì sao?"

"Bối Bối em đói hả? Muốn ăn cái gì tôi nấu cho em."

"Khôn..."

Mãi đến khi trời tối mà Chu Chính Đình vẫn chưa nghĩ ra cái tên phù hợp, lúc ăn cơm còn buồn chán không vui.

Thái Từ Khôn xoa xoa khuôn mặt tức giận của cậu, yêu chiều cười.

"Còn lâu con mới chào đời cơ mà, không vội, cứ suy nghĩ từ từ."

Chu Chính Đình nhìn những chiếc bánh bao nhỏ đầy màu sắc ở trên bàn, vẫn rầu rĩ không vui.

"Mẹ Trầm cố ý làm bánh bao cho em đấy, còn có sủi cảo nữa, muốn ăn cái gì?"

Tại sao con thỏ nhỏ lại đáng yêu như vậy, rất muốn bắt nạt cậu ấy nha!

"Bánh bao rau, sủi cảo thịt heo!"

"Ừm, cái tên này rất hay, đặt là Bánh Bao Sủi Cảo đi."

"Khôn, anh chắc chứ?"

"Em thích là được rồi mà, còn tôi thì chỉ thích em thôi?"

Đứa trẻ trong bụng đột nhiên đá cậu một cái, dường như đang phản đối!

Con thỏ nhỏ vui vẻ, xoa bụng mình, trong bữa cơm còn ăn thêm một cái bánh bao.

"Tiểu Quỳ, con ở lại chăm Chính Đình, ta có lời muốn nói với anh con."

Thái Từ Khôn xoa xoa đầu Tiểu Quỳ, ý nghĩ trong lòng càng thêm kiên định.

"Con không quay lại với Trầm Dục à?"

Bố Thái lạnh lùng nói.

"Bây giờ con có thể quên cậu ta đi rồi? À, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là Chính Đình còn muốn ở bên cạnh con không? Ta nghĩ là không muốn nữa đâu."

Sắc mặt của Thái Từ Khôn bỗng tối sầm lại.

"Cha, có phải người rảnh rỗi quá không?"

"Ta mà rảnh rỗi sao? Con ném toàn bộ vụ án của Lâm thị cho ta phụ trách, bây giờ thời gian ta ở bên cạnh vợ còn không có, rảnh rỗi chỗ nào cơ chứ?!"

Thái Từ Khôn bình tĩnh hỏi.

"Cha, người gọi con có chuyện gì?"

Bố Thái hời hợt.

"Nhìn con ngứa mắt, gọi ra đây khịa chơi vài câu."

Thái Từ Khôn vô cảm quay người chuẩn bị rời đi, đi được hai bước như nhớ ra chuyện gì, nghẹn giọng nói.

"Cha, cha mẹ có cãi nhau không?"

Bố Thái nghe vậy lạnh nhạt nói.

"Có."

"Vậy cha dỗ mẹ như thế nào?"

"Đều là bà ấy dỗ ta."

Vẻ mặt của Thái Từ Khôn lại càng thêm ảm đạm, cũng đúng thôi, tính cách của mẹ anh mềm mại như kẹo bông vậy đấy, đơn giản là cũng không có gan lên giọng với cha mình.

Thái Từ Khôn đi tới cửa, mở ra, chợt nghe thấy giọng nói lạnh ngắt của một người phía sau.

"Nhưng có một số người, khi bình thường thì không cần dỗ, nhưng đến khi con biết đến lúc cần dỗ rồi, thì lại không thể dỗ được nữa."

Bóng lưng của Thái Từ Khôn chợt dừng lại, sống lưng khẽ run lên.

"Cha, con nói với cậu ấy rằng con muốn nuôi một đứa trẻ."

Bố Thái thở dài.

"Con định không cho Chu Chính Đình gặp đứa còn lại à? Con mang đứa trẻ đi như vậy, nếu như nó có thể sống tiếp thì tốt, còn nếu như không sống được, Chính Đình sẽ hận con cả đời."

Thái Từ Khôn nhìn tuyết ngoài cửa sổ đã bay ngập trời tự lúc nào.

"Bác sĩ nói rồi, tỷ lệ mà đứa trẻ có thể sống sót được là rất nhỏ, tối hôm qua Bối Bối ngủ còn mơ thấy ác mộng, cậu ấy không chịu được cú sốc mất đi một đứa con đâu."

"Con đã sắp xếp xong với một người bạn ở bên Anh rồi, con sẽ dẫn đứa trẻ đi chữa bệnh, chờ đến khi đứa trẻ bình phục rồi con sẽ mang nó về bên cạnh Chính Đình, còn nếu như đứa trẻ... thì cứ để cậu ấy hận con mãi mãi đi."

Buổi tối, Thái Từ Khôn vẫn nấu cháo mang vào, Chu Chính Đình dùng giọng điệu bình tĩnh nhất nói.

"Thái Từ Khôn, bây giờ tôi chỉ cần con thôi, nếu như anh muốn tranh với tôi, tôi cũng không ngại để anh phải trả giá bằng cuộc sống an nhàn hạnh phúc."

Thái Từ Khôn nheo mắt, nhàn nhạt cười.

"Trả giá, trả giá thế nào?"

Chu Chính Đình ưỡn thẳng lưng, gằn từng chữ một.

"Khi kết hôn, cha anh đã nhượng cho cha tôi toàn bộ cổ phần của anh trong Thái thị."

Một nụ cười sâu thẳm trong đáy mắt của Thái Từ Khôn, anh chậm rãi nói tiếp.

"Vậy thì sao? Nếu em muốn lấy hết cổ phần của Thái thị ở trong tay tôi thì chỉ cần nói với tôi là được rồi, em có thật sự muốn không?"

Chu Chính Đình sửng sốt.

"Rõ ràng anh biết tôi muốn cái gì, anh muốn dùng tất cả cổ phần của mình để đổi lấy con, anh không cảm thấy cách giải quyết của mình quá xốc nổi à?"

Thái Từ Khôn vẫn bưng bát cháo, ôn hòa cười.

"Có cần tôi mang giấy chuyển nhượng đến cho em ngay bây giờ không?"

Chu Chính Đình không ngờ rằng kết quả sẽ như thế này.

Anh ta là doanh nhân, chỉ vì muốn chiếm được Lâm thị mà tính toán từng bước, làm sao có chuyện nhượng cổ phần Thái thị cho cậu một cách dễ dàng như thế.

Thực ra kết quả này cũng không quá bất ngờ.

Bởi vì anh chắc chắn thứ cậu muốn là đứa con này chứ không phải cổ phần ở trong tay anh, cậu lấy cổ phần làm cái gì cơ chứ?

Thái Từ Khôn nhìn vào đôi mắt lạnh lẽo của cậu, tao nhã gật đầu.

"Trong tay tôi đang có 21% cổ phần của Thái thị, dựa vào tình hình kinh doanh hiện tại của công ty, đảm bảo cuộc sống mười đời sau của em cũng không cần làm lụng gì."

"Thái Từ Khôn, anh đừng tưởng rằng tôi sẽ không lấy."

"Là em nghĩ rằng tôi sẽ không cho mà thôi."

Thái Từ Khôn nhẹ nhàng cười, đuôi lông mày cong cong mang chút thản nhiên.

"Cha đã để tôi ngồi vào cái ghế giám đốc Thái thị, thì cho dù có cổ phần hay không thì tôi vẫn sẽ cố gắng làm việc vì Thái thị, tiền tôi không thiếu, cùng lắm thì cũng chỉ là bị em phế truất chức vị của tôi trong đại hội cổ đông."

Thái Từ Khôn yên lặng một chút, nhìn sắc mặt càng ngày càng khó nhìn của cậu, nở nụ cười.

"Em cũng có thể đuổi tôi ra khỏi Thái thị, thậm chí là khiến tôi không thể sống sót ở Bắc Kinh được nữa, có phải là rất thú vị không?"

Chu Chính Đình điều chỉnh hơi thở của mình, nhắm chặt mắt vào rồi lại mở ra.

"Anh nhất định phải tuyệt tình như thế sao?"

Thái Từ Khôn nghe thấy vậy, đôi mắt sâu thẳm đảo quanh, sau đó mím môi khẽ cười.

"Bối Bối, tôi sẽ không kết hôn nữa, cũng sẽ không có bất kỳ đứa con nào khác, Thái gia phải có người thừa kế."

Chu Chính Đình nằm ở trên giường, nước mắt lướt dọc xuống theo gò má.

"Thái Từ Khôn, cho tôi thời gian ba ngày, tôi sẽ cho anh một câu trả lời."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net