/18/

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Theo địa chỉ trên danh thiếp, Chu Chính Đình nhanh chóng tìm đến nơi, nhưng Châu Duệ đang có bệnh nhân khám, nhìn thấy cậu cũng ngạc nhiên mấy phần.

Chu Chính Đình gấp gáp nói.

"Em có việc muốn hỏi anh."

Châu Duệ liếc mắt nhìn bệnh nhân, suy nghĩ gì đó.

Chu Chính Đình vội vàng nói thêm một câu.

"Em đợi bao lâu cũng được."

"Vậy thì được, nhưng mà không biết bao lâu nữa mới xong, em có thể tìm phòng thôi miên nghỉ ngơi một chút, bao giờ xong anh sẽ gọi em, đúng là biết chọn giờ, đúng lúc tôi vừa tan làm..."

Châu Duệ vừa nói vừa dẫn một người đàn ông vào phòng.

Chu Chính Đình muốn hỏi rất nhiều thứ, cậu đi loanh quanh vài vòng sau đó đẩy cửa phòng thôi miên ra...

Ngoại trừ một vài máy móc phức tạp thì căn phòng này cũng không khác phòng ngủ bình thường là bao.

Chu Chính Đình ngồi xuống mép giường, cảm giác như đang ngồi trên bông, đúng là vẫn có chỗ khác biệt...

Mặc dù trông giống nhau nhưng mỗi một thứ đều được thiết kế có chủ đích.

Dường như trong không khí còn vương lại mùi thuốc lá nhàn nhạt, mùi này... rất quen...

Chu Chính Đình nhìn quanh quẩn một hồi, trên cây mắc áo có treo một chiếc áo khoác, chiếc áo khoác này... còn quen thuộc hơn.

Chu Chính Đình đứng dậy đi tới lấy chiếc áo xuống, lật cổ áo ra nhìn, quả nhiên là không có gì, quần áo của Thái Từ Khôn đều được làm thủ công, không có nhãn hiệu, cũng chỉ có một cái, đây là hàng đặt riêng của anh, chắc chắn không sai.

Mặc dù biết lục lọi đồ của người khác là không tốt nhưng vẫn không kìm được mà thò tay vào túi áo khoác.

Vẻ mặt liền đông cứng lại rồi...

Rút tay ra, trong lòng bàn tay nắm đầy những viên kẹo tròn đủ màu sắc.

Chu Chính Đình ngơ ngác ôm chiếc áo khoác ngồi trên mép giường, ý nghĩ trong lòng càng ngày càng vững chắc.

Vô tình nhìn thấy thứ gì đó ở dưới gối, Chu Chính Đình rút ra nhìn thử, hóa ra là bức ảnh cưới cậu chụp cách đây bốn năm.

Trong ảnh, cậu mặc áo sơ mi trắng, nằm trong biển hoa, đẹp tựa tiên tử.

Tấm hình này đã rất cũ rồi, mép ảnh đều mòn vẹt hết, hẳn là có người vẫn thường nắm trong tay vuốt ve...

Nhìn những thứ này, đầu óc Chu Chính Đình rối loạn không nghĩ được gì, cậu nghĩ đến một khả năng, rồi lại cảm thấy thực sự không thể nào, chỉ biết đợi Châu Duệ đi ra để hỏi thì mới rõ.

Chu Chính Đình đứng ngồi không yên, chạy đến cửa phòng tư vấn của Châu Duệ đi đi lại lại đợi họ ra ngoài.

Ngay lúc cậu đang đợi đến nôn nóng bất an, cuối cùng cánh cửa cũng mở ra.

Châu Duệ còn chưa kịp chào tạm biệt bệnh nhân đã bị Chu Chính Đình kéo mạnh xuống ghế salon trong phòng thôi miên, sau đó bị ném vào tay chiếc áo khoác và một tấm ảnh.

Châu Duệ lúng túng nhìn cậu.

"Hahaha, có mỗi cái áo thôi, không thể chứng minh được là cậu ấy đâu đúng không..."

Chu Chính Đình khoanh hai tay trước ngực nhìn anh từ trên cao xuống.

"Anh nghĩ em là đồ ngốc à?"

Sau đó Châu Duệ khóc than nhận ra rằng tự mình nói sai rồi, câu vừa rồi chẳng khác nào chưa đánh đã khai.

Anh ôm chuyện này trong lòng đã lâu, mỗi lần nhìn thấy Chu Chính Đình lại đau lòng thêm một lần, không phải bởi vì thân là bác sĩ phải giữ bí mật của bệnh nhân, mà còn vì Thái Từ Khôn đã đặc biệt lưu ý rằng không được nói chuyện này cho Chu Chính Đình biết, anh làm gì được nữa bây giờ?

Thực ra, trước khi vào đây, anh để Chu Chính Đình đến phòng thôi miên nghỉ ngơi cũng không phải vô ý, mà là cố tình.

Thực ra đã lâu rồi Thái Từ Khôn không đến đây nên anh mới yên tâm không nghĩ đến chuyện này nữa, nhưng đau đầu là tình trạng của Thái Từ Khôn vừa ổn định xong lại bắt đầu tái phát.

Thậm chí còn có xu hướng nghiêm trọng hơn trước.

Đã lo lắng lại càng thêm lo lắng, hôm nay lại còn nhìn thấy Chu Chính Đình đến đây, anh cho rằng chắn hẳn việc bệnh tình của Thái Từ Khôn tái phát sẽ có liên quan đến chuyện này, cân nhắc kỹ càng, anh quyết định nhắc nhở Chu Chính Đình.

Cuối cùng thì có bị phát hiện không?

Nhìn lại, có vẻ như những thứ cậu ấy phát hiện ra còn nhiều hơn so với những gì anh nghĩ...

Cởi chuông phải do người buộc chuông, tuy rằng phải tiết lộ việc riêng tư của bệnh nhân, nhưng là vì sức khỏe của bệnh nhân mà...

Nghĩ đến đây Châu Duệ cũng yên tâm hơn một chút, điều chỉnh lại tâm trạng, cố gắng giải thích một cách đơn giản cho cậu.

"Nói sâu hơn em cũng không hiểu, đơn giản là PTSD?"

"Là cái gì?"

"Rối loạn căng thẳng sau chấn thương, là di chứng sau khi một người gặp phải căng thẳng hay kích thích lớn. Di chứng có thể biểu hiện ở nhiều dạng, trong đó phần lớn là mất trí nhớ có chọn lọc, còn di chứng của Thái Từ Khôn là bắt buộc nhớ lại, triệu chứng rõ ràng nhất đó là mất ngủ trầm trọng..."

Chu Chính Đình ngây người, kích thích lớn?

"Tình trạng này xảy ra bao lâu rồi?"

"Từ khi em đi."

Thực ra, ba năm trước, khi xảy ra vụ hỏa hoạn, Thái Từ Khôn đã đi tìm người khôi phục lại video của ngày hôm đó, xem đi xem lại, thêm việc Chu Chính Đình mỗi ngày ở bệnh viện đều mơ thấy ác mộng, anh mới quyết định giành quyền nuôi Bánh Bao.

Chu Chính Đình xoa trán, yên lặng một lúc.

"Nhưng em không nhận ra là anh ấy đang trị bệnh..."

Đặc biệt là từ khi anh chuyển về sống đối diện nhà cậu, Chu Chính Đình biết rất rõ hành tung của anh, rất ít khi không về nhà, nhưng gần đây...

Châu Duệ gật đầu.

"Đúng vậy, đó là bởi vì từ sau khi em về, bệnh trạng của cậu ấy cũng tốt hơn, số lần đến đây cũng rất ít, chỉ là đến kiểm tra định kỳ thôi."

Chu Chính Đình do dự hỏi.

"Gần đây... lại tái phát đúng không? Có phải bắt đầu từ một tháng trước không?"

Châu Duệ gật đầu chắc nịch.

"Đúng vậy, xem ra anh đoán không sai, đúng là có liên quan đến em."

Chu Chính Đình mím mím môi, luống cuống, cậu không ngờ cuộc chiến tranh lạnh này lại gây ra hậu quả nghiêm trọng như vậy.

Châu Duệ tỏ vẻ đau đầu.

"Chính Đình, anh xin em đấy, hai đứa đừng làm loạn nữa được không? Em thực sự không biết ba năm qua anh đã sống thế nào đâu."

"Anh làm sao?"

"Thái Từ Khôn chắc chắn là bệnh nhân bất hợp tác nhất trên đời này được chưa? Mỗi lần đến đây anh chỉ tức vì không ném được nó ra ngoài cửa đấy, đương nhiên là anh không dám rồi, tin anh đi, em chỉ cần dỗ nó một chữ "ngoan" là có hiệu quả hơn anh mỏi mồm khuyên nó ba năm trời!"

"Anh nói quá rồi đấy..."

"Thề không nói quá, nếu em nói thêm vài chữ, ví dụ như "ngủ ngoan đi" thì chắc chắn bệnh của nó khỏi luôn! Nhưng mà nó sống chết không nghe lời anh, còn đe dọa anh tuyệt đối không được nói cho em biết, đây là cái thể loại gì? Anh chưa thấy ai thích tự ngược như nó, đa số mọi người đều chọn mất trí nhớ, nó lại nhất quyết nhớ lại mọi thứ..."

Quả nhiên là nhịn gần chết, thao thao bất tuyệt.

Chu Chính Đình nghe xong, trong lòng bối rối, Thái Từ Khôn cũng thường giở khổ nhục kế với cậu, động một chút là dùng thủ đoạn làm cậu nhẹ dạ, nhưng chuyện lớn như thế này lại không nhắc đến nửa lời.

Buổi tối hôm ấy, trong lúc mơ màng anh đã nói một câu.

"Không có em, tôi không ngủ được..."

Lúc đó cậu chỉ cho rằng anh đang giở trò lưu manh thôi, nhưng hóa ra...

"Châu Duệ, cảm ơn anh đã nói cho em những chuyện này."

Lúc Thái Từ Khôn chạy đến nơi, Vưu Trưởng Tĩnh sắp bị Chu Chính Đình hành hạ chết rồi, Trầm Dục và Tô Thần chạy đến LA chơi, chỉ có một mình anh đáng thương bị Chu Chính Đình gọi đi uống rượu.

Lâm Ngạn Tuấn vừa gọi điện hỏi, anh ăn hết một hộp bánh mì to đùng rồi, bao giờ cậu mới về nhà?

Vưu Trưởng Tĩnh cố gắng đỡ Chu Chính Đình, người uống say rồi còn muốn nhảy thoát y, đúng là bó tay.

Nhớ lại sinh nhật năm đó của Chu Chính Đình, chỉ là ăn mười viên chocolate nhân rượu thôi mà sáu người, cả Trầm Dục và Đổng Hựu Lâm cũng không bắt cậu lên giường ngoan ngoãn đi ngủ được.

Bây giờ chỉ có một mình Vưu Trưởng Tĩnh nhỏ yếu đáng thương, ngồi xổm trong góc run lẩy bẩy.

Khi nhìn thấy Thái Từ Khôn nhanh chân bước đến, dường như Vưu Trưởng Tĩnh nhìn thấy được cả ánh sáng trên người anh.

Trên bàn la liệt một đống rượu, Vưu Trưởng Tĩnh vội vàng nói.

"Chính Chính chỉ uống một chai bia, hai ly whisky với một ly vang đỏ thôi!"

Uống rượu chỉ sợ uống rượu pha, đặc biệt là Chu Chính Đình, người có tửu lượng bằng không.

Thái Từ Khôn gật đầu, ngồi xuống bên cạnh cậu, cẩn thận đỡ lấy eo để cậu dựa vào vai mình, nhìn về phía Vưu Trưởng Tĩnh.

"Cảm ơn anh đã chăm sóc cậu ấy, cũng muộn rồi, em chở anh về nhé."

Vưu Trưởng Tĩnh liếc mắt nhìn điện thoại, đúng là không còn sớm nữa, giờ này chắc là con đã ngủ rồi, chỉ còn một bình giấm chua to đùng đang đợi ở nhà thôi!

Thái Từ Khôn bật máy sưởi, Chu Chính Đình ngồi ở ghế sau, Vưu Trưởng Tĩnh nghe thấy cậu nhắc đến cái gì đó, nhưng chung quy cũng không nghe rõ.

Lúc Vưu Trưởng Tĩnh về đến nhà, Lâm Ngạn Tuấn mặc quần áo ngủ đứng ở cửa, trong tay còn cầm theo một chiếc áo khoác dày cộp, bọc người thành cái bánh chưng, sắc mặt tối thui không nói không rằng.

Nhìn omega nhà mình luôn miệng dặn dò Thái Từ Khôn cái gì, khóe miệng cong lên nụ cười âu yếm, ôm người chặt hơn một chút.

Thái Từ Khôn quay đầu lại nhìn hai bóng người đang quấn lấy nhau, mặc cho bóng mình kéo dài theo ánh đèn đường, một ý niệm vừa được gieo mầm trong lòng.

Trong xe rất ấm, Chu Chính Đình nằm phía sau đã say giấc nồng, thỉnh thoảng lại chép chép cái miệng, nhỏ giọng lẩm bẩm gì đó.

Thái Từ Khôn lái xe thật chậm, hơn mười giờ tối, bầu trời bất chợt lác đác xuất hiện vài bông hoa tuyết.

Chu Chính Đình rất thích ngắm tuyết, năm đó, khi cậu mang thai, chỉ biết nhìn Bắc Kinh tuyết phủ mà thở dài, chỉ hận trong bụng có hai cục bảo bối cho nên không thể nào ra ngoài chơi thật thoải mái. Thái Từ Khôn ôm cậu ngồi trên ghế salon, xem những thước phim thanh xuân chán ngắt.

Tuyết đầu mùa của bốn năm sau, một người chầm chậm lái xe, người còn lại nằm ở ghế sau say khướt vì rượu.

Thái Từ Khôn lái xe đến tận cổng của khu nhà mới dừng lại, dọc đường đi, tuyết rơi càng ngày càng dày, dường như muốn trùm kín cả mặt đất.

Chu Chính Đình vừa bước từ trên xe xuống, ý thức được rùng mình một cái, Thái Từ Khôn cởi áo khoác của mình ra quấn lên người cậu, bế ngang người cậu lên, còn mình chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng tang.

Vừa đi được hai bước, Chu Chính Đình đã giãy dụa đòi xuống, Thái Từ Khôn không cưỡng được cậu, nhẹ nhàng thả người xuống, cẩn thận ôm vào trong tay.

Hình như là con thỏ nhỏ tỉnh rượu rồi, đưa tay dụi dụi mắt, vui mừng reo lên.

"Tuyết rơi rồi!"

Đã lâu lắm rồi Thái Từ Khôn không nhìn thấy cậu như vậy, cong miệng lên cười ấm áp, thấp giọng trả lời.

"Ừ, tuyết rơi rồi."

Tuyết rời càng ngày càng nhiều, chỉ một lát sau, trên đầu hai người đã phủ một tầng hoa tuyết mỏng manh, đúng là hoàn thành tâm nguyện của Thái Từ Khôn, ở bên nhau đến bạc đầu.

Chu Chính Đình đột nhiên nhớ ra những gì mình đã vô tình đọc được trong nhật ký của Thái Từ Khôn bốn năm trước.

"Bối Bối, chúng ta sẽ ở bên nhau đến già như bố mẹ tôi vậy."

Đột nhiên Chu Chính Đình cảm thấy trái tim mình đau nhói.

Bên nhau đến già.

Thái Từ Khôn, sao anh dám thề thốt như vậy?

"Thái Từ Khôn, anh là đồ khốn nạn, tôi yêu thầm anh có phải tội ác tày trời gì không, cho dù tôi khiến anh chia tay với thanh mai trúc mã thì tại sao đến bây giờ anh vẫn không chịu buông tha cho tôi? Anh có biết mỗi lần anh giận dữ với tôi là tôi buồn thế nào không? Tôi chỉ thích anh thôi mà, có sai trái gì đâu? Anh chỉ biết hung dữ với tôi, không để ý đến tôi, anh còn thân mật với người khác, cắm sừng tôi, là tôi bị mù mới thích anh..."

Thái Từ Khôn nhìn Chu Chính Đình đang ngồi sụp dưới đất ôm thùng rác không ngừng mắng chửi, không nhịn được mà ngồi xuống bên cạnh chọc chọc cậu.

"Bối Bối, tôi mới là tên khốn Thái Từ Khôn kia, em ôm tôi mắng có được không?"

Chu Chính Đình quay sang liếc mắt nhìn anh, tiếp tục ôm thùng rác, mắng càng hăng hơn.

Thái Từ Khôn ngồi bên cạnh cậu, nghe cậu bày tỏ hết những bất mãn của bốn năm qua, tuy rằng chín mươi chín phần trăm đều mắng Thái Từ Khôn là loại khốn nạn, nhưng anh vẫn rất vui.

Châu Duệ đã nói, khi nào Chu Chính Đình sẵn sàng trút bỏ mọi cảm xúc của mình, thì bệnh của anh sẽ được chữa lành hơn một nửa.

Sau hơn một tiếng đồng hồ, Chu Chính Đình mơ mơ màng màng ôm thùng rác ngủ mất, Thái Từ Khôn cõng người lên trên lưng, bước từng bước trên đường lúc 12 giờ sáng, dường như đã đi hết cả cuộc đời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net