v. & vi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

v.

Một số loài hoa thoạt nhìn trông thật kiêu kỳ, nhưng thực chất lại tiềm ẩn độc tố bên trong.

Hoa có thể đẹp, nhưng đôi khi chúng làm ta đau.

Bạn có thể nằm trên chiếc giường phút lâm chung, thở từng nhịp đều đặn trong khi chậm chạp rời xa thế giới này, chỉ bởi vì bạn chạm vào một bông hoa.

Không mấy bất ngờ khi nhận ra yêu cũng làm điều tương tự.

Đớn đau làm ta xót xa, từ chối khiến ta suy sụp, chúng đều đau theo những cách riêng.

Nhưng yêu đơn phương mới là thứ thực sự làm ta ngã quỵ.

Naegi biết rằng cậu không thể dựa vào cảm xúc của mình mãi.

Cậu biết ngay cả khi Komaeda không hẹn hò với ai thì nó không có nghĩa là anh ấy không thích ai đó.

Nó công bằng mà. Dù sao cậu cũng chẳng có quyền điều khiển người khác.

Nó rõ ràng mà. Từ ngày hôm đó, cậu đáng ra đã biết Komaeda phải lòng một người không có tình cảm với anh.

Naegi biết cậu không nên lún sâu vào những chuyện như thế này. Mọi người ai cũng bảo cậu là một người luôn lạc quan.

Cậu khá chắc đó luôn là cảm xúc của mình từ trước tới nay. Nó không sai được.

Cậu đã luôn là một người tích cực.

Cậu đã luôn có thể quên về nó. Hướng sự chú ý đến một thứ khác.

Cậu đã luôn có thể chấp nhận mà tiếp tục sống.


Thế nhưng một phần trong cậu bảo rằng việc đó là không thể ngay lúc này.

Thật đau lòng. Ngay từ đầu đã biết vậy, cớ sao cậu vẫn thấy nó thật xót xa.

Cái từ chối mà cậu nhận được thậm chí còn không phải nói thẳng nhưng nó vẫn thật nhói lòng.

Cậu cắn môi. Cậu chưa từng ngờ tới.

Cậu chưa bao giờ ngờ được nó làm cậu đau tới mức này.

Nhưng yêu là thế, càng nặng lòng hơn khi nó không được đáp lại. Cơn đau thuộc về xúc cảm này, cậu chưa từng một lần nghĩ nó có thể mang đến chừng ấy đau thương.

Nó chẳng công bằng một tí nào cả.

Ích kỷ mà nói, cậu vẫn nghĩ nó thật bất công.

Cậu biết anh chẳng hạnh phúc nổi. Cậu càng không hiểu tại sao Komaeda lại bảo rằng "Không sao cả" trong khi những gì anh cảm nhận gần như trái ngược.

Anh nói anh vẫn vui miễn bản thân còn yêu người ấy, nhưng đó không phải lời dối trá hay sao.

Không công bằng. Anh chẳng hạnh phúc đâu. Anh không thể như thế được.


"Sao anh lại nói dối em?" Cậu ước mình có thể hỏi anh "Ai lại thấy hạnh phúc khi tim mình đầy tổn thương chứ."

Giọng cậu chẳng giống mọi ngày nữa.

"Komaeda-kun, anh là một kẻ dối trả." Nụ cười nhàn nhạt trên gương mặt cậu, mơ hồ "Chi bằng tin em một chút nữa, đặt niềm tin ở em thêm một chút nữa."

Chỉ hôm nay thôi, cậu sẽ trải hết lòng mình, và quên đi mọi thứ.

"Sau tất cả, em..." Giọng cậu run rẩy, mặt cậu đỏ dần "Em là bạn... của anh... đúng chứ? Chúng ta là bạn không phải sao."

Đó là tất cả những gì hiện hữu trong cậu lúc này.

Tất cả đều đau đến vô cùng.

Cậu bắt đầu gào lên, như thể đó là cách duy nhất để quên đi tất cả.

Chẳng có ai nghe thấy. Cậu muốn xả đi tất cả những ứ đọng bấy lâu nay trong lòng.

Đã rất lâu rồi kể từ lần cuối cậu cảm nhận được cảm giác này. Cậu không phải là người hay rơi nước mắt.

Nhưng bây giờ thì có. Cậu gào đến khi phổi cậu như toạc ra, thổn thức đầy khổ sở đến khi cơ thể cậu không thể chịu được nữa.


Rõ ràng nó không quen với việc cậu như thế.

Cậu bắt đầu ho, ho, ho, lại ho.

Và ho một lần nữa.

So với những gì cậu đang chịu đựng thì ho có lẽ là dễ chịu nhất rồi.

Cổ họng cậu tê dần.

Cậu không chắc mình có thể cố thêm nữa.

Cậu không chắc lần cuối cậu gào lên như lúc này là khi nào, cậu không muốn nghĩ tới nó.

Vẫn tiếp tục cơn ho không có điểm dừng. Cậu tự hỏi bao giờ nó kết thúc.

Cậu với lấy chai nước đưa lên miệng. Cậu muốn nuốt hết xuống, nhưng lại nghĩ mình không nên.

Bật ra một tiếng ho nhẹ.

Theo đó là một cánh tulíp mỏng cũng rơi xuống.

Cậu chưa từng nghĩ tới điều đó.

"Có lẽ em và anh đều cùng đi trên một con đường." Cậu cười với chính mình "Thật không ngờ được nhỉ."

vi.

Hoa úa tàn thật nhanh chóng.

Thử nghĩ thì nó là lẽ đương nhiên.

Nếu chúng không chết đi thì đáng sợ lắm.

Như chúng sẽ trở nên nhiều hơn cả con người chẳng hạn.

Hoàn toàn có thể, chí ít là trong vài thế kỷ tới.

Sự tiến hoá sẽ dẫn tới điều đó.

Thế nhưng hiện tại, chúng vẫn tồn tại thật nhỏ nhắn và đáng yêu.


Naegi có nghĩ đến việc cúp tiết vì chúng không mấy quan trọng.

Nhưng mọi người có thể sẽ nghi ngờ, nên cậu quyết định sẽ ở đó một lúc rồi tìm cơ hội rời đi mà không ai biết.

Cậu không muốn bạn bè cậu phải lo lắng.

Cậu ngồi xuống ghế, thầm mong cơn ho không tới.

Chờ đợi có thể tốn rất nhiều thời gian, nhưng cậu luôn sẵn lòng.

Những suy nghĩ về một phương trời xa xôi mơ màng trong tâm trí cậu.

Nghĩ về nụ cười của Komaeda. Chúng thật đẹp.

Nghĩ về giọng nói của Komaeda. Chúng thật êm ái.

Nghĩ về đôi mắt của Komaeda. Chúng thật dịu dàng.

Nghĩ về tiếng cười của Komaeda. Chúng thật du dương.

Nghĩ về những lần Komaeda đỏ mặt...

Thật đau lòng... Cậu vẩn vơ trong lúc một cánh hoa vuột khỏi khuôn miệng, quá đỗi đắng cay.


Mọi người trong lớp xúm lại gần.

"Cậu ổn chứ?" Maizono hỏi, cậu gật đầu đáp lại.

"C-Chúng là... hoa...? C-Cậu bị bệnh sao?" Fujisaki có vẻ lo lắng, Naegi hiểu.

"Naegi-kun! Cậu không nên đến lớp nếu thấy mình không khoẻ!" Giọng Ishimaru vang lớn nhưng nó cũng đầy lo âu, Naegi không thích một chút nào.

Cậu không thích làm bạn bè mình lo lắng.

"T-Tớ ổn mà! Mọi người không cần phải quan tâm tới tớ!" Cậu trả lời kèm theo một nụ cười.

"Nhưng cậu đang bệnh! Tụi tớ đâu thể bỏ qua được!" Asahina khẳng định chắc chắn "Cậu cần đi phẫu thuật!"

Dường như đó là điều không thể. Cậu phải nói chuyện với bố mẹ trước.

Nhưng cậu cũng chẳng muốn mọi chuyện diễn ra như thế.


Komaeda sẽ không còn ai cả, nếu nó thật sự xảy ra.

Cậu không muốn ngừng yêu anh.

Naegi biết tình yêu của mình là chân thành. Cậu không muốn bỏ phí nó.

"Mọi chuyện sẽ ổn thôi." Cậu nói một cách lạc quan "Tớ biết mà."

Bây giờ cậu chỉ có thể hướng tới điều tốt đẹp nhất.

Chỉ cần cậu cố, cố hết sức.

"Nhớ phải đi bệnh viện đấy." Kirigiri đáp khi mọi người quay về chỗ của mình "Không ai trong chúng tớ muốn bạn mình bị bệnh đâu."

Cậu chỉ có thể cười, cậu không muốn nói "Được" bởi vì đó sẽ là nói dối.

Và nếu cậu nói "Không" thì lại càng khiến họ lo lắng hơn.

Vậy nên một nụ cười là chìa khoá cho tất cả.


Cậu nhìn xuống bàn mình nơi phủ đầy những cánh hoa, có nhiều loài cậu chưa từng biết.

Trông chúng thậm chí còn đẹp hơn lần cậu chứng kiến Komaeda với căn bệnh.

Phải, thật bất công khi cậu phải thừa nhận nỗi đau đi kèm cũng đẹp tựa vậy.

Cảm giác thật khó chịu. Cậu tự hỏi tại sao bệnh Hanahaki lại như thế này.

Cậu không biết nhiều về hoa. Nhưng cậu biết hoa hồng đỏ tượng trưng cho tình yêu.

Số còn lại cậu có thể tìm hiểu. Dù Naegi không phải tín đồ trung thành nhất về ý nghĩa của các loài nhưng sự khác nhau giữa chúng gợi cơn tò mò trong cậu.

Có lẽ cậu sẽ thử hỏi Komaeda, anh ấy thích những cái này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net