Chapter 4: Kid Stuff

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Vậy chúng ta nên tiến hành thế nào?" Jeongguk hỏi. Cả hai đang ở trong phòng làm việc của cậu ta, Jimin đã tải xuống tất cả các file đính kèm trong email mà Yoongi chuyển tiếp cho họ, và Jimin ngạc nhiên đưa mắt từ sổ ghi chú trắng tinh của mình lên nhìn cậu ta.

Đó không phải là việc của cậu à? Câu nói nhảy nhót trên đầu lưỡi Jimin nhưng anh không nói thành lời. Đó là điều mà một tên khốn sẽ nói. "Ờ, chúng ta có thể..." Jimin lên tiếng trước khi Jeongguk ngắt lời anh, bởi vì cậu ta là một tên khốn.

"Tôi nghĩ chúng ta có thể phân chia công việc theo chuyên môn của mình," Jeongguk nói, bày ra các bìa hồ sơ nhiều màu. "Tối qua tôi đã xem xét tổng quát dự án này và chia nó ra thành các nhóm chính. Anh có thể phụ trách những phần phức tạp hơn, vì anh có kinh nghiệm phong phú, còn tôi sẽ phụ trách những phần có tính thực tiễn cao hơn vì ưu điểm bằng cấp của mình, và sau đó cả hai chúng ta sẽ đánh giá chéo phần việc của nhau. Nó sẽ giúp chúng ta nắm rõ được toàn bộ dự án và bù trừ khuyết điểm cho nhau bằng cách đào tạo chéo, song song với việc thể hiện hết khả năng của mình trong công việc."

Jimin chớp mắt nhìn cậu, do dự chạm vào những bìa hồ sơ màu sắc kia. Đây dường như là phương pháp tốt, nhưng chắc hẳn có lỗ hỏng ở đâu đó. Anh sẽ tìm ra nó sau. "Đồng ý," anh nói. "Nghe hay đấy."

Anh thấy tên họ đã được dán sẵn trên những bìa hồ sơ, anh tự hỏi tại sao Jeongguk còn bận tâm hỏi ý kiến của anh khi cậu ta chắc mẩm mình biết làm thế nào là tốt nhất.

"Anh có thật sự nghĩ thế không hay anh chỉ đồng ý với tôi vì anh không biết cách tranh luận?" Jeongguk hỏi.

Jimin ngẩng phất đầu lên vì sốc, nhưng anh hít sâu rồi nói, "Tôi thật sự nghĩ như thế."

"Tốt," Jeongguk nói, chuyển những bìa hồ sơ dán tên Jimin qua cho anh. "Đây là của anh. Hãy xem qua và báo cáo lại với tôi vào cuối ngày. Tôi sẽ đưa chúng vào lịch làm việc của mình."

Jimin nhìn sơ qua và thấy một vài phần phức tạp, nhưng những thứ khác thì quá đơn giản so với kỹ năng của anh. Anh ngước nhìn Jeongguk, vẫn còn chút lưỡng lự và Jeongguk nhìn anh như thể không tin nỗi anh vẫn ngồi đây. "Ừm, tôi nghĩ có vài thứ bị lẫn lộn."

"Vì anh không có vẻ chắc chắn."

Bởi vì cậu là người nghĩ ra những miếng dán tên ngu ngốc này, không phải tôi, Jimin muốn nhưng không nói ra bất cứ điều gì vì anh cũng đang rối rắm, anh ghét tên nhóc này. Anh ghét cái Jeongguk ngu ngốc này và cậu ta còn muốn cuộc sống của Jimin khổ sở đến độ nào nữa.

Jeongguk khoanh tay, dựa lưng vào ghế. "Nếu tôi muốn ai đó đồng ý với mình mọi lúc mọi nơi, tôi sẽ đối thoại với tấm gương," cậu ta nói. "Tôi không biết Yoongi có phải là người không chấp nhận bất đồng ý kiến hay vì anh bẩm sinh đã dễ sai dễ bảo, nhưng cả hai trường hợp đều không có ích cho công việc."

"Mr. Min là một người sếp tuyệt vời," Jimin phòng vệ. "Tôi không cần phải bất đồng ý kiến với anh ấy vì anh ấy luôn làm mọi việc đúng đắn."

"Không như tôi?" Jeongguk hỏi. Cậu ta trông có vẻ bị chọc giận, nhưng chính cậu ta mới là tên khốn ở đây. Một cái cookie nói dối khốn khiếp.

"Đúng," Jimin lẩm bẩm, nhìn xuống máy tinh của mình. "Cậu là người mới. Cậu không thể lúc nào cũng biết mình đang làm gì, và cậu đã đưa nhầm hồ sơ cho tôi."

"Chính xác," Jeongguk chòm về phía trước và lấy lại một số tài liệu trong tay Jimin. "Anh có thể ra ngoài rồi."

"Vừa rồi là một cuộc thử nghiệm ư?" Jimin sửng sốt hỏi.

"Tất nhiên rồi," Jeongguk trả lời, như thể Jimin là một thằng ngốc. "Mọi thứ đều là thử nghiệm. Tôi cần biết anh sẽ phản kháng lại tôi nếu điều đó cần thiết. Tôi không có thời gian cho những kẻ nói gì nghe nấy. Tôi hầu như không có bước tiến triển nào khi ở đây, nhiệm vụ này đối với tôi cũng là một cuộc thử nghiệm. Tôi sẽ không thất bại bởi vì anh."

Jimin đứng lên, ôm sấp tài liệu trước ngực. "Tôi không hủy hoại việc gì cả. Tôi biết mình đang làm gì."

"Một mình, chắc chắn rồi," Jeongguk nói. "Tôi sẽ không ngần ngại đưa anh toàn bộ sổ sách và anh sẽ hoàn thành nó sớm hơn kỳ hạn một tuần lễ, không một sai sót. Có lẽ anh còn hoàn tất cả những việc khác của mình nữa. Anh là kiểu người đó."

"Kiểu gì?"

"Kiểu người nghĩ rằng những gì mình làm được quan trọng hơn cách mình làm nó như thế nào," Jeongguk nói. "Anh muốn vị trí quản lý này, đúng chứ?"

Cứ như cậu ta không biết vậy. Jimin gật đầu, siết chặt đôi tay ôm tài liệu của mình.

"Anh không phù hợp với nó," Jeongguk nêu lên thực tế. "Yoongi vô cùng muốn đưa anh lên, nhưng anh chưa ẵn sàng. Thậm chí còn chưa đủ điều kiện. Anh không biết làm cách nào để phù hợp với vị trí này."

Jimin cảm giác nước mắt đang trực trào bên trong, nên anh đã không nói gì mà quay người và rời khỏi căn phòng đó. Jimin đã bị xua đuổi khi cuộc hội thoại diễn ra mới một nửa, nhưng cũng không thay đổi được gì, và anh không muốn phải đứng đó thêm giây phút nào nữa, bị trách mắng bởi một tên nhóc giỏi giang hơn Jimin trên quá nhiều phương diện. Người không hề tốn một giọt mồ hôi nào để đâm vào tất cả yếu điểm của Jimin.

Khi trở về bàn làm việc, anh đặt trước một phòng họp ở tầng khác, sau đó thu xếp đồ đạc của mình rồi đến đó để bắt đầu làm việc. Sẽ không ai nhớ đến anh, anh chắc chắn, vì họ đã có tất cả các bảng hướng dẫn chi tiết của anh rồi. Khi đến đó, anh đóng rèm cửa, rồi hẹn thời gian với Jeongguk như yêu cầu, những giọt nước mắt nóng hổi lăn xuống gò má anh trong căn phòng tối.

Anh cho mình mười phút để suy sụp.

Đồng hồ bấm giờ vang lên, anh bật đèn và lạc vào bên trong sự rõ ràng, đơn giản của những con số.

-----

Anh gặp lại Jeongguk vào thời gian đã hẹn, cậu ta thậm chí chẳng để lộ một dấu hiệu nào cho biết mình còn nhớ cuộc đối thoại sáng nay khi chăm chú lắng nghe phần tóm tắt tài liệu của Jimin, cùng với kế hoạch và thời gian cho những bước tiếp theo. Cậu ta ghi chép tỉ mỉ, và khi Jimin báo cáo xong, cậu ta nhìn anh với nụ cười hài lòng. "Xuất sắc, Jimin. Rất có tổ chức. Nó sẽ giúp tôi dễ dàng thực hiện bài đánh giá, khi đến hạn."

Jeongguk buồn rầu nhìn xuống sấp giấy tờ của mình. "Tôi nghĩ anh sẽ thất vọng với nỗ lực của tôi (trong việc tóm tắt phần việc của chính mình)."

"Tôi nghĩ không sao đâu," Jimin nói, liền nao núng liệu anh có đang bảo gì nghe nấy lần nữa rồi không.

Vậy nên, Jeongguk không có gì cả. "Tôi không có gì để cung cấp ngược lại cho anh. Thực tế, anh đã vượt qua cả trình độ của tôi rồi. Chỉ cần cho tôi biết những tiến triển của anh trong dự án này, đặc biệt nếu có sự thay đổi về mặt thời gian, và nếu anh có thắc mắc gì cứ đến hỏi tôi. Không phải tôi hy vọng anh sẽ như thế. Chúng ta sẽ kiểm tra chéo cho nhau lần nữa vào cuối tuần này."

Jimin gật đầu, thu dọn đồ đạc của mình và chuẩn bị tan ca.

"Jimin," Jeongguk nói, ngăn anh lại trước anh mở cửa. Khi anh xoay người lại, anh đang đứng dựa vào bàn làm việc của mình. "Nhiệm vụ lần này không chỉ là hoàn thành việc kiểm toán. Anh biết điều đó đúng không?"

"Đương nhiên," Jimin trả lời mà không biết bản thân đang nói gì.

Jeongguk dường như biết điều đó, nếu tiếng thở dài của cậu chứa đựng ý nghĩa nào đó. "Đây chính là cơ hội tôi chứng minh với các lãnh đạo cấp cao rằng mặc dù chưa được đào tạo kỹ càng nhưng tôi vẫn có thể dựa vào một người khác để hoàn thành nhiệm vụ nào đó, và rằng tôi biết làm cách nào để bồi dưỡng nhân tài. Một vài thứ mà tôi sẽ cần khi tôi rời khỏi vị trí này. Và đây cũng chính là cơ hội để anh chứng minh với mọi người rằng anh có tài năng để khai thác. Năng lực quản lý. Thứ anh sẽ cần khi họ một lần nữa tìm kiếm ứng viên cho vị trí này. Nếu anh muốn bắt được sóng dò tìm của họ, anh cần phải lạnh lùng hơn nữa."

"Có lẽ tôi không muốn bắt được sóng dò tìm của họ."

"Nếu không muốn, anh nên ngừng ứng tuyển vào những dạng công việc này," Jeongguk nghiêm túc nói. "Bám chặt vào chiếc ghế của một chuyên viên phân tích tài ba, vì đây không phải là thứ anh có thể làm nửa chừng. Tôi đã nhìn ra được rất nhiều tay leo thang trong công ty này, và tôi chắc rằng họ sẽ ăn sống anh như bữa sáng khi anh thăng chức nếu anh vẫn cứ sẵn sàng ban phát lòng thành một cách háo hức như bây giờ."

Jimin cau mày. "Thân thiện không có gì là sai trái cả. Namjoon cũng thân thiện đó thôi."

"Namjoon là một con cá mập," Jeongguk cười cười nói. "Anh ta thật sự giỏi trong cuộc chơi này. Tại sao anh nghĩ rằng anh ta muốn anh nhận được vị trí của tôi? Những yêu cầu của bộ phận này sẽ mãi mãi nằm bên dưới danh sách công việc của phòng IT, và anh ta sẽ không bao giờ phải lo lắng về việc anh nổi trận lôi đình với anh ta, hay đe dọa sự nghiệp thăng hoa của anh ta bằng bất cứ cách nào."

"Chuyện này thật khó tin."

Jeongguk nhún vai. "Tôi không nói rằng anh ta không thích anh. Có lẽ anh ta thích anh. Có lẽ hầu hết những người ở đây đều thích anh. Nhưng tất cả mọi người đều thích anh cũng không đưa anh đến được tầm cao nào trong thế giới này. Hòa đồng với mọi người khi nó cần thiết, nhưng hãy ngừng việc cho đi, đó là tất cả những gì tôi muốn nói. Đó là những gì tôi đang dạy cho anh."

Jimin mở to mắt. "Cậu đang cố gắng làm gia sư cho tôi ư?"

"Kiểu thế," Jeongguk thích thú nói. "Tôi chưa bao giờ giỏi về nó cả. Tôi sẽ cố gắng để không để lại vết sẹo nào."

"Tôi sẽ không nhận một cậu thiếu niên làm gia sư cho mình," Jimin nói mà không cần suy nghĩ.

Nụ cười của Jeongguk bay mất. "Tôi 23 tuổi rồi."

"Không thể nào."

"Đó là sự thật," Jeongguk nói. "Về nhà thôi."

Jeongguk ngồi xuống, ý định xua đuổi rõ ràng trong câu nói của cậu ta, và Jimin rời khỏi văn phòng nhưng anh không về nhà. Anh tiếp tục làm việc cho đến khi anh thấy Jeongguk tan ca, chỉ bởi vì anh có thể làm thế. Và nếu Jeongguk nhìn anh một cái khi đi ngang qua bàn làm việc của anh, gõ tay xuống đồng hồ đeo tay, anh có thể dễ dàng giả vờ như không thấy.

-----

"Em đáng yêu thật đấy!" Hoseok nói, đưa tay véo đôi má ửng hồng của Jimin.

"Cảm ơn anh?" Jimin nói.

Họ đang ngồi trong một nhà hàng ngoài trời, bàn đặt ở góc khuất tầm nhìn, những cây đuốc lửa bao xung quang cùng âm nhạc lãng mạn, đây là buổi hẹn hò lạ lùng nhất của Jimin từ trước đến nay. Nó thậm chí còn không bắt đầu một cách bình thường vì Hoseok về cơ bản là không còn sự lựa chọn nào khác ngoài mời Jimin đi chơi khi Taehyung đã chọc vào vai anh suốt 10 phút cho đến khi anh đồng ý làm việc này. Và Jimin đã dành cả ngày chuẩn bị cho sự kiện hôm nay, anh lo lắng đến nỗi quăng lung tung hai mươi bộ quần áo khắp giường ngủ. Sau đó anh suýt chút nữa đã đâm sầm vào cánh cửa kính khi bước vào nhà hàng trong sự bối rối của mình.

Tình trạng căng thẳng của anh không được cải thiện khi Hoseok trượt người ngồi xuống cạnh Jimin ngay khi họ được dẫn đến bàn ăn. Anh ta áp sát Jimin như thể họ có mười người ngồi chen chút nhau, và dù bây giờ Jimin đã nhận biết được cơ thể của Hoseok tuyệt vời thế nào thì anh vẫn cảm thấy hơi ngột ngạt.

Và rõ ràng Hoseok bị ám ảnh bởi sự dễ thương của anh, đây chính xác không phải là hình tượng mà anh muốn xây dựng khi anh diện bộ quần áo này cho buổi tối hôm nay.

"Anh nói thật đấy," Hoseok nói, nụ cười điển trai của anh rất gần gũi với Jimin và không kém phần thu hút. "Anh khó có thể cưỡng lại. Anh không thể tin là Taehyung lại có một người bạn như em."

"Như? Theo hướng xấu à?"

"Không hề," Hoseok trả lời. Anh vươn tay lấy một món khai vị rồi đưa đến trước mặt Jimin. "Ăn nào."

Và Jimin ăn, nó có chút lạ lẫm, cũng có chút nóng bỏng, đặc biệt khi Hoseok phát ra âm thanh thỏa mãn lúc liếm đầu ngón tay của mình ngay bên cạnh anh.

"Tae đã kể anh nghe tất tần tật về cuộc sống của em kể từ khi em gặp nó ở đại học," Hoseok cười nói. "Chắc là hai lần. Nhưng trước đó thì sao? Một bé Jimin trông như thế nào nhỉ?"

Jimin nhướn mày nhìn anh, tự hỏi đây có phải là một dạng kink (tình dục lập dị) nào đó hay không. Anh không biết làm cách nào có thể hỏi một người rằng bạn có phải là kink của họ hay không mà không khiến nó ngượng nghịu, nhất là khi bạn đang ở trong một nhà hàng nơi các phục vụ viên cứ đột nhiên đến rót thêm nước cho bạn bất kỳ lúc nào.

Cuối cùng anh quyết định sẽ cắn viên đạn bọc đường này và nói chút gì đó, đặc biệt bởi vì Hoseok đang nhìn anh như thể anh ta sẽ véo má anh một lần nữa nếu anh không nói về thời thơ ấu của mình. "À, ừm, chuyện là, khi nói đến tình dục, tôi khá nhạt nhẽo," anh bắt đầu nói, liền ngừng lại khi cô phục vụ mang thức ăn đến và sắp xếp lại các đĩa thức ăn, Hoseok vẫn ngồi yên cùng với nụ cười càng nở rộng trên môi.

"Em vừa nói gì thế?" Hoseok hỏi lại khi cô ấy rời đi, đã chọc nĩa vào thức ăn của mình.

"Không phải là tôi không thích tình dục," Jimin nói một cách khổ sở, thậm chí không nhìn xuống đĩa thức ăn của mình. "Nhưng tôi chỉ thích...những thứ thông thường? Không thích bất cứ thứ gì khác thường. Không chơi trò nhập vai hay sao đó."

Anh biết mình sắp nổ tung rồi. Anh biết như thế. Nhưng anh đã đi xa đến mức này rồi, nên anh nghiến chặt răng mà nói, "Vì vậy, nếu anh có, daddy kink hay cái gì đó tương tự..."

Rồi Hoseok bật cười, cuối cùng cũng xê ra xa, biểu cảm trên gương mặt của anh ấy càng thêm chân thành. "Anh đã tự hỏi sẽ mất bao giờ để em nói ra điều gì đó. Xin lỗi, chỉ là anh không thể cưỡng lại được. Em thật sự rất đáng yêu. Không theo một cách lập dị nào. Chỉ là một cách thông thường."

"Vậy tất cả những thứ này đều là...một trò đùa dai à?" Jimin hỏi.

"Không phải tất cả," Hoseok nháy mắt với anh. "Nhưng về độ mãnh liệt thì đúng. Anh là một tên khốn, xin lỗi. Anh chỉ không quen thuộc với những chàng trai như em thôi."

"Anh cứ liên tục nói thế. Tôi không biết nó có nghĩa gì nữa."

"Sự chân thành," Hoseok nói, ánh mắt trong vắt nhìn thẳng vào anh. "Tất cả những người anh biết hoặc bị bao quanh bởi hàng trăm lớp vỏ mỉa mai hoặc đôi mắt tròn xoe, gương mặt ngây thơ để che giấu bản chất bên trong của họ. Nhưng amh bị ấn tượng khi em nhường ghế của mình cho một bà bầu vừa lên xe buýt, cứu mấy chú chim nhỏ rơi khỏi tổ của chúng cũng như rơi nước mắt chân thành trước ý tưởng về hòa bình thế giới. Nó thật hấp dẫn."

Jimin nhún vai, không chắc bản thân mình thuần khiết đến vậy. "Chắc vậy. Nhưng anh cũng là bạn của Tae. Cậu ấy rất bình thường."

"Không hề. Chắc chắn nó là loại người thứ hai," Hoseok nói. "Đừng hiểu sai ý anh, anh thích thằng nhóc, nhưng biểu hiện thiên thần đó hoàn toàn là một màn kịch đầy khói. Thằng nhóc bén như một con dao cạo khi em thách thức nó."

"Tae không như thế," Jimin cau mày nói. "Ý tôi là, ai cũng sẽ xấu tính, đôi lúc, khi anh chọc giận người ta, nhưng Tae là một người tốt. Rất dịu dàng."

Hoseok cười toe. "Với em thôi, có lẽ thật sự đúng như thế. Có điều gì đó ở em, Jimin. Khiến người khác hoặc muốn bảo vệ em hoặc muốn nhìn em bồn chồn bất an. Không may cho em, anh là loại người thứ hai. Anh có thể nhìn em đỏ mặt cả đêm."

Và Jimin đỏ mặt lần nữa, anh có thể cảm nhận nó, với chất lượng âm thanh trong giọng nói của Hoseok. Hoseok khúc khích cười còn Jimin ăn thức ăn của mình và cố gắng phớt lờ nó.

"Vậy thì, điều gì đã thật sự khiến em trở nên như này?" lúc sau Hoseok hỏi. "Rất chân thật? Hỏi nghiêm túc, không phải trò đùa dai nào cả."

Jimin lơ đãng xoắn sợi mì trên đĩa khi anh nghĩ ra cách trả lời. "Trường học đã từng thật khó khăn với tôi," anh nói, bởi vì một vài ly rượu hay bất cứ thứ gì đã làm Hoseok trút bỏ đi lớp mỉa mai của mình khiến anh xứng đáng nhận được câu trả lời. "Không phải đại học, trước đó nữa. Tôi không phải rất nổi tiếng. Tôi là mọt sách, đeo kính, nhút nhát và anh biết đó, mũm mĩm. Không theo cách dễ thương, mà theo một cách nhạo báng. Nó giống như một cơn ác mộng. Nhưng tôi đã học được rằng có thể nó sẽ đủ nếu như anh...thích người ta thật nhiều. Nếu anh mở lòng với họ đủ lớn. họ sẽ không muốn tổn thương anh nữa."

"Wow, thật dũng cmn cảm," Hoseok nói. "Anh không nghĩ mình sẽ làm được. Bởi vì sẽ ra sao nếu những tên khốn đó chỉ muốn tổn thương em nhiều hơn trước? Anh biết chúng tồn tại đâu đó ngoài kia. Anh đã từng là một trong số chúng, có lẽ."

"Họ tổn thương anh thật nhiều," Jimin cố gắng mỉm cười. "Nhưng anh sẽ vượt qua thôi."

Anh cắn môi. "Tôi đã quyết định trước khi lên đại học rằng sẽ thay đổi bản thân một chút. Về vẻ bề ngoài. Khiến bản thân ít trở thành mục tiêu của trò bắt nạt. Tôi tập gym, tìm cách sống mà không cần đeo kính, thử hoạt động một cách bình thường. Và bằng cách nào đó nó thật dễ dàng để tồn tại dù anh không bình thường ở đại học. Tae đã dạy tôi điều đó."

"Thằng nhóc chẳng bao giờ nói với anh những chuyện này," Hoseok nói. "Anh nghĩ nó đã kể mình nghe hết tất cả về em. Nó còn nghĩ em treo được cả mặt trăng lên bầu trời."

Jimin cười. "Tae không có quá nhiều không gian để dựng hậu cảnh đâu." Anh nói. "Khi anh gặp được cậu ấy, anh sẽ là anh. Đối với tôi, điều đó rất tốt, vì tôi đã luôn muốn được trở thành người như vậy. Tôi đã kể cậu ấy nghe vài chuyện, nhưng Tae không thật sự hiểu hết. Cũng không sao. Tôi cũng nghĩ cậu ấy treo được mặt trăng lên trời đấy."

Hoseok tặng Jimin một ánh nhìn ấm áp. Nó thậm chí không là một nụ cười, không còn nữa. Thật kỳ diệu. Giống như Jimin là một người mà anh muốn đặt lên kệ và ngưỡng mộ. Jimin không chắc mình có thích thế không, nhưng nó tốt hơn là bị ghê tởm.

Anh khẽ rùng mình, dưới những cái nhìn kia.

"Em có lạnh không?" Hoseok hỏi, nâng vai cởi áo khoác ra, và dù Jimin không lạnh nhưng anh vẫn thích cái cách Hoseok nghĩ như thế, nên anh gật đầu. Và anh có được cảm giác thỏa mãn khi đôi tay của Hoseok choàng qua mình, không phải để trêu chọc và nói anh dễ thương, mà là để quấn chặt anh trong một thứ gì đó ấm áp. Một chút tử tế.

Hoseok không buông tay khi anh ta choàng xong áo, thoải mái ăn bằng một tay, và anh tiếp tục nói về một ngày của mình. Anh ta là một vũ công tự do, nhận những công việc thời vụ như tham gia biểu diễn hoặc biên đạo hoặc nhận dạy cho diễn viên khi vai diễn đòi hỏi họ phải biết nhảy. Jimin không cần phải đóng góp gì nhiều, chỉ cười và gật đầu khi thích hợp, vì vậy anh được ăn và ngắm nhìn Hoseok khi anh ta độc thoại. Anh ta rất ồn ào, rất không ổn định, và Jimin không chắc mình có thích kiểu người như vậy không nhưng Jimin rất thích cách Hoseok liên tục lướt ngón tay cái qua vùng cổ của mình.

"Tóm lại, cô gái đó chắc chắn sẽ đục một lỗ trên chân anh bằng đôi giày cao gót ngu ngốc của cô ta," Hoseok nói. "Các nữ diễn viên nghĩ rằng mình biết nhảy là những học sinh nguy hiểm nhất, thề luôn. Này, anh sẽ hôn em ngay bây giờ, được chứ?"

Jimin sặc rượu, phun tung tóe, Hoseok cười thầm trong cổ họng. Anh ta dành lấy ly từ tay Jimin, trơn tru và quyến rũ, cúi xuống để tự mình bắt lấy đôi môi dính đầy rượu này.

Hóa ra là Hoseok hôn cũng mạnh mẽ như cách anh ta làm mọi thứ khác.

Jimin ré lên vì ngạc nhiên khi Hoseok áp vào anh, và Hoseok lại cười, một nụ cười vô nghĩa. Môi anh ta tự tin di chuyển trên môi Jimin, làm râm ran sống lưng anh, cướp mất hơi thở của anh. Những ngón tay cọ vào cổ anh trở nên táo bạo hơn, chậm chạp vẽ lên những vòng tròn trên động mạch của anh, và Jimin xoay người đối mặt với anh, đuổi theo đôi môi của Hoseok khi chúng lùi lại. Hoseok thích điều đó, nếu sự đáp lại tương tự của anh được xem là một dấu hiệu, và Jimin phát ra âm thanh đáng xấu hổ khác khi bàn tay còn lại của Hoseok tiếp cận đùi anh với một sự siết chặt thích đáng..

Họ đã mất một khoảng thời gian theo cách này, hôn nhau như đang ở chốn không người và Jimin suýt nữa đã cương lên để cảm nhận bằng hết nó. Hoseok chắc chắn đã luyện tập đủ nhiều để khiến Jimin chìm đắm trong đó. Nhưng những âm thanh chói tai của nhà hàng tấn công họ vào những thời điểm không mong muốn, như khi đôi môi tuyệt đẹp của Hoseok đang cố định ở hõm vai anh, đầu Jimin dựa vào lưng ghế phía sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net