2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Enjoy~

Phác Trí Mân đang ngồi tại chỗ làm, tay bận rộn sắp xếp báo cáo, miệng thì ngáp một cái. Từ buổi tối hôm khai chiến vòng battle đầu tiên, Phác Trí Mân và Điền Chính Quốc hầu như ngày nào cũng "chào hỏi" vài câu. Chỉ cần mấy phút không xem điện thoại bên kia đã có thể gửi sang 99+ tin nhắn, ví dụ như lúc này.

Những câu chuyện kỳ lạ trên thế giới — Phần <tăng tri thức nhất định phải xem> mở ra toàn bộ đều là truyện ma.

Thanh niên lớn tuổi sao vẫn độc thân? Nguyên nhân lớn nhất của việc không tìm được nửa kia? — Truy cập thì chỉ có một câu duy nhất: Vì bạn quá ngốc.

Một trăm tấm ảnh giúp ăn xuôi cơm nhất, mở ra đã khiến người ta muốn ói! Mấy cái ảnh giải phẫu này là từ đâu ra chứ, như thế cũng gửi được sao?

Tiếp tục mở ra thêm mấy chục liên kết nữa, Phác Trí Mân đã miễn dịch luôn rồi. Mấy ngày "quan tâm" nhau, Phác Trí Mân đã quá quen với những trò đùa trẻ con rẻ tiền và nhạt nhẽo của Điền Chính Quốc. Phác Trí Mân nhìn trọn bộ tiểu thuyết Mary Sue trong mục đánh dấu trang, đợi chút nữa sẽ gửi toàn tập qua hết, chắc chắn sẽ làm người ta buồn nôn muốn chết!

Vừa muốn ấn gửi, Điền Chính Quốc đã lại chuyển sang một liên kết mới. Phác Trí Mân có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế mãn tính, không chịu được cái nút đỏ nho nhỏ trên điện thoại, cũng không nỡ tắt đi. Trở lại phần hội thoại, mở liên kết tên "Phúc lợi đêm khuya, độc thân phải xem". Anh thầm nghĩ, dựa vào trình độ kia của Điền Chính Quốc, chắc cũng chỉ là mấy tấm hình hoặc truyện kinh dị mà thôi.

Vòng tròn trên màn hình quay quay được nửa phút liên kết mới mở ra, lần này thứ được gửi tới thật sự rất đặc sắc.

"Ưm....ah...."

"Đừng mà....ah......"

"Bỏ ra ah— chỗ đó.....chỗ đó không cần!"

Đậu má! Nhìn hai thân thể trần truồng quấn lấy nhau trên màn hình, Phác Trí Mân cố gắng không buông một câu chửi thề. Đang trong lúc tay chân hỗn loạn, đến trang web cũng quên cách tắt, lại còn không dùng tai nghe nữa chứ. Ahhhh, Điền Chính Quốc cái đồ lưu manh!

Mà đã đen đủi thì uống nước lạnh cũng bị mắc răng. Đúng lúc Phác Trí Mân đang luống cuống tay chân tắt âm điện thoại và tìm tai nghe, một nhóm đồng nghiệp cùng lãnh đạo vừa họp xong đi vào văn phòng của bọn họ.

"Phác Trí Mân! Đang trong giờ làm cậu làm cái gì thế hả?"

Phác Trí Mân cứng đờ đứng dậy, nhìn boss nổi cơn thịnh nộ, trong lòng thầm lôi Điền Chính Quốc ra chửi rủa vô số lần.

Ở bên kia, Điền Chính Quốc đang tiến hành công cuộc biên tập video, đột nhiên hắt xì hơi một cái rõ to, cậu buông chuột máy tính nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Haiz, đổi mùa rồi, phải mặc thêm áo thôi.

-

"Em hẹn hò cùng người có mối quan hệ mơ hồ~*" Điền Chính Quốc một bên ngâm nga bài hát, một bên xào đồ ăn. Được thưởng thức mùi hương mỹ vị tâm tình cậu tốt lên trông thấy. Chế biến, cho ra khỏi nồi, bày ra đĩa, tự nấu nướng thực sự mang lại cho người ta cảm giác hạnh phúc vô cùng. Điền Chính Quốc ngó qua điện thoại, giờ này chắc Phác Trí Mân đang chuẩn bị trả lời rồi đây, muốn xem bộ dạng bụng đói cồn cào của hàng xóm nhỏ. Điền Chính Quốc nhanh chóng chụp một tấm gửi wechat cho Phác Trí Mân, ôi, cậu bé tội nghiệp, nhìn thấy cái này chắc sẽ càng đói đúng không?

*Trích lời Boy in luv bản Trung

Đặt điện thoại xuống, Điền Chính Quốc hài lòng chuẩn bị bát ăn cơm, vừa mới gắp được miếng thịt lợn om, đã nghe thấy tiếng đập cửa dồn dập.

"Điền Chính Quốc! Ra đây!" Là Phác Trí Mân. Điền Chính Quốc mơ mơ hồ hồ, ai lại chọc giận anh ta rồi, sao có thể giống hệt quả pháo, hơi tí lại phát nổ vậy?

"Anh đến làm gì? Không phải bên bất động sản không cho chúng ta gặp nhau sao?" Điền Chính Quốc mở cửa, thuận tay làm một thế tự vệ phòng thân.

"Điền Chính Quốc cậu cố ý phải không, có phải cậu cố ý nhân giờ làm việc gửi tôi cái thể loại clip đó?"

"Clip gì? Anh đang nói gì vậy?"

Nhìn mặt Điền Chính Quốc một vẻ hoang mang, Phác Trí Mân mặc định cậu đang giả ngốc, từ trong túi lấy ra điện thoại của mình. Tìm cái clip "Ưm ưm a a" đưa cho Điền Chính Quốc xem.

"Tôi... gửi anh cái này hả?" Xem được đoạn phim với quy mô hoành tráng, Điền Chính Quốc ngây người.

"Cậu nói xem?"

"Tôi thực sự không biết, tôi chỉ là thuận tay gửi đi, còn tưởng là ảnh dọa người thôi, tôi thực sự không biết là thể loại này mà."

"Cậu nói thật sao?" Phác Trí Mân có chút do dự, phản ứng của Điền Chính Quốc khi xem clip với phản ứng của anh không khác là mấy, không lẽ thực sự là lần đầu tiên xem sao?

"Thật đó! Nhưng mà... anh có thể đem nó tắt đi được không, hai người đàn ông chúng ta như vậy, kỳ cục lắm.

Điền Chính Quốc vừa nói, Phác Trí Mân mới phát hiện bầu không khí quả thật rất kỳ quái.

"Mặc kệ là cậu có cố ý hay không, sự phát tán này của cậu tạo nên ảnh hưởng rất nghiêm trọng tới tôi có biết không hả? Tiền thưởng tháng này của tôi mất hết rồi." Nhắc tới ví tiền vô duyên vô cớ bốc hơi, Phác Trí Mân liền thấy bất bình.

"Vậy cứ tôi gửi là anh xem hả? Anh không mở ra xem thì đã không có chuyện gì rồi."

"Cậu còn nói!"

"Được được được, lỗi của tôi, vậy phải làm sao? Tiền thưởng của anh bao nhiêu, tôi đền cho anh là được chứ gì?" Bộ mặt bất bình, trông cũng thật đáng thương.

"Ai thèm tiền của cậu, tôi là người dễ dàng nhận tiền của người khác sao?" Phác Trí Mân khịt mũi một cái, ngửi thấy mùi đồ ăn trong nhà Điền Chính Quốc, cái bụng này chẳng để cho chủ nhân mặt mũi gì cả.

"Phì-- Anh đói à? Hay là thế này, tiền thưởng của anh đổi thành tiền cơm, tôi bao anh ăn tối trong một tháng, được không?"

Phác Trí Mân không lên tiếng, trong đầu lấy ra chiếc bàn tính, đồ ăn ngoài không dinh dưỡng mà cũng chẳng ngon miệng, hơn nữa cơm nhà Điền Chính Quốc có vẻ rất được, phiếu cơm một tháng này...

"Thành giao!"

-

Vừa nhìn bàn thức ăn, Phác Trí Mân á khẩu. Anh chưa từng thấy người nào làm 3 món mặn, 1 món canh, 1 nồi cơm thế này.

"Cậu... hôm nay có khách sao?" Phác Trí Mân do dự hỏi.

"Nhẽ ra là không, nhưng không phải có anh tới đó sao."

"Vậy có nghĩa là, tất cả chỗ này làm cho một mình cậu ăn?"

"Đúng vậy, đây chưa tính là nhiều. Tôi còn có một biệt danh gọi là Điền Lục Dũng (6 cái thùng), anh biết nghĩa là gì không?"

"Một lần nhấc được 6 cái thùng hả??"

"Không, là một lần ăn hết 6 thùng mì."

"......"

-

Ăn uống no say, Phác Trí Mân hạ bát chuẩn bị vác mông về nhà, trước khi đi không quên để lại một câu "Tôi nói cậu nghe, chuyện này chưa xong đâu, mặt mũi tôi tại công ty mất sạch rồi, cậu phải bồi thường cho tôi, bồi thường thế nào để tôi nghĩ kỹ rồi nói."

Điền Chính Quốc tựa vào khung cửa thấp giọng cười. Như gặp ảo giác cậu thấy bóng lưng đắc ý của Phác Trí Mân có thêm cái đuôi ngoe nguẩy, thật giống với một loài động vật nhỏ đáng yêu nào đó.

Tắm rửa xong, Điền Chính Quốc thấy sữa rửa mặt và kem mắt trên bồn rửa thì nhớ lại lúc ăn tối phát hiện quầng thâm mắt của Phác Trí Mân rất đậm, tâm trạng bỗng dưng có chút rối loạn. Điền Chính Quốc lấy điện thoại ra, tìm kiếm các phương pháp bảo vệ mắt cùng thuốc bổ, gửi qua Phác Trí Mân. Còn chưa kịp tự tuyên dương bản thân, đập vào mắt đã là dấu chấm than màu đỏ, vậy là cậu... bị block sao?

"Phác Trí Mân đúng là không thể yêu thương được mà!"

-

Sáng ngày hôm sau, Điền Chính Quốc đúng giờ rời giường đi chạy bộ, vừa mới mở cửa đã thấy Phác Trí Mânhoảng hoảng hốt hốt chạy về phía thang máy, cậu cũng vào theo.

"Phác Trí Mân, anh chạy cái gì?"

"Cậu không nhận ra tôi sắp muộn giờ rồi sao?" Phác Trí Mân vừa chỉnh cà vạt vừa trả lời.

Điền Chính Quốc cúi đầu xem đồng hồ, đúng thật là, hiện tại chỉ cách giờ làm của Phác Trí Mân chưa tới 40 phút.

"Sợ muộn giờ mà không biết đường dậy sớm một chút."

"Có phải cậu bỏ thuốc ngủ trong cơm không vậy? Tôi hôm qua về nhà đã lên giường, ngủ một mạch tới tận trời sáng, còn sắp bị muộn giờ nữa."

"Vậy là do ăn no quá rồi, ăn quá no sẽ khiến anh giống heo đó."

"Cút đi cho ông!"

"Được được, trước tiên anh đợi chút, đây là ngoại ô không gọi được xe đâu, tôi lấy xe đưa anh đi."

Không sai, đây chính là phát ngôn của người đàn ông tối qua nói Phác Trí Mân không đáng để yêu thương.

-

Phác Trí Mân nổi lòng ghen tị, rành rành hai người chẳng cách nhau bao tuổi, tại sao Điền Chính Quốc cậu ta! Có xe hơi!

"Cậu làm công việc gì vậy, buổi sáng không đi làm sao?" Phác Trí Mân gặm bánh mỳ hàm hồ hỏi.

"Tôi có một văn phòng làm việc riêng, gọi là GCF, chuyên quay và biên tập video, sau đó đăng lên mạng. Ai da, Phác Trí Mân anh ăn xong rồi hẵng nói, vụn bánh rơi hết xuống xe tôi rồi."

"Đăng video lên mạng? Thế cũng kiếm được tiền?" Xe to nhà lớn, chỉ cần đăng đăng mấy cái là kiếm được sao, Phác Trí Mân có chút không tin.

"Cái đó thì đương nhiên, ví dụ nhà anh đi thuê đúng không? Còn của tôi là mua." Điền Chính Quốc đầy đắc ý nói.

"Sự so sánh này hoàn toàn không cần thiết." Trong lòng Phác Trí Mân thực sự cảm nhận được hương vị bị vả mặt.

"Ha, thế thì thật ngại quá." Điền Chính Quốc giả vờ giả vịt nói xin lỗi.

Suốt chuyến đi, trong xe tỏa ra mùi thuốc súng, Điền Chính Quốc thành công đến trước giờ chấm công 5 phút, thả Phác Trí Mân trước cửa công ty.

"Cái kia... cảm ơn cậu."

"Một chút thành ý cũng không có, gọi tiếng "anh" nghe xem nào!" 

Chút cảm kích cuối cùng của Phác Trí Mân biến mất. Phát hiện ra sự thách thức của Điền Chính Quốc, anh tiêu sái xoay người—

"Tạm biệt nhé đệ đệ ngốc."

--end chap 2--

07.06.20

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net