6.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phác Trí Mân

 ra khỏi thang máy là đến luôn nhà Điền Chính Quốc, chuẩn bị gõ cửa, phát hiện căn bản cửa không khóa.

"Tôi đến rồi đây, cậu làm gì mà không khóa cửa hả?"

"Chính là để đợi anh." Điền Chính Quốc nằm trên sofa uể oải nói, khuôn mặt không còn sức sống nhìn Phác Trí Mân.

"Sao... Sao vậy? Tôi đã hại cậu cái gì?" Dưới bầu không khí u ám này, Phác Trí Mân hơi chột dạ.

"Anh xem bộ đồ ngủ trên bàn trà kia, là của anh phải không."

"Là của tôi, sao thế?"

"Đồ ngủ của anh sao không mang về nhả hả! "

"Đây không phải lần trước ăn lẩu, cậu làm đổ dầu mè lên quần áo của tôi đấy ư ? Cậu bảo thay ra để cậu giặt còn gì? Sao bây giờ lại bắt bẻ* tôi chứ?" Phác Trí Mân nhận hàm oan, lập tức bày ra bộ mặt phẫn uất nhìn Điền Chính Quốc.

*Gốc: "Sao cậu lại cắn ngược lại tôi một cái chứ?" Nhưng thôi nghe giống cún nên t chỉnh lại

"...Thì, thì cứ cho là vậy đi, anh đường đường là đàn ông, sao lại đi mặc đồ ngủ Pink Panther (Điệp vụ Báo Hồng) vậy chứ!" Điền Chính Quốc bị Phác Trí Mân làm cho cạn lời, nhưng vẫn như cũ đổ tội cho người kia.

"Đàn ông thì không được mặc hồng! Báo Hồng nợ cậu tiền hay sao mà cậu ghét nó? Cậu liến thoắng nửa ngày, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì hả? " Phác Trí Mân có chút mất kiên nhẫn, thúc giục Điền Chính Quốc nói chuyện chính.
Vừa nghĩ đến việc mới gặp phải, Điền Chính Quốc cúi gằm mặt, ngồi im tại chỗ.

"Mẹ tôi hôm nay vừa tới, nhìn thấy đồ ngủ của anh liền nói tôi tìm bạn gái lại còn đưa về ở qua đêm."

"Vậy thì có sao đâu, cậu lớn từng này rồi, tìm bạn gái cũng không phải chuyện lớn gì chứ ?" Phác Trí Mân tỉnh bơ nói.

"Không, anh không hiểu. Mẹ tôi rất nghiêm túc, muốn tôi đưa người đến gặp mặt. Không gặp được thì sẽ không chịu đi. Trời ơi, từ cao trung tôi đã không ở cùng với bố mẹ, giết tôi đi." Nghĩ đến phong cách hành sự quyết đoán, đã nói là làm của mẹ mình, cậu lập tức thấy đau đầu.

"Vậy cậu đã giải thích với mẹ chưa?"

"Giải thích rồi, nhưng mẹ tôi không tin, còn nói nếu như tôi cố ý không cho bà gặp đối tượng của tôi thì coi như không có. Sau đó sẽ sắp xếp xem mặt cho tôi, một ngày 8 lượt, đưa người đến tận cửa." Cảnh tượng đó, tưởng tượng thôi cũng thấy kỳ diệu.

"Hahahahahahaha như vậy thì tốt quá, mỗi ngày đều có các chị gái vây quanh cậu, không vui sao ?" Phác Trí Mân không hề kiêng nể mà cười lớn, ngang nhiên cười trên nỗi đau của người khác.

"Tôi không thích con gái, đáng sợ quá rồi, bắt tôi xem mắt thì thà làm thịt tôi đi còn hơn."
"Cậu không thích phụ nữ, vậy chắc là thích đàn ông?" Phác Trí Mân đảo mắt, buông một câu nói đùa.

"Ừ."

"Hả ?"
.

Phác Trí Mân căn bản chỉ muốn nói đùa một chút, không nghĩ tới Điền Chính Quốc cứ thế mà gật đầu, không khí đột nhiên có chút bối rối. Thấy Phác Trí Mân ngẩn người, Điền Chính Quốc mới phát hiện anh có thể đã hiểu lầm gì đó, liền giải thích ngay.

"Ấy ấy! Anh đừng nghĩ nhiều, ý tôi là, đó là tôi nói với mẹ tôi."

"Cậu nói với mẹ, cậu thích đàn ông?" Phác Trí Mân mắt lại càng trợn to hơn, Điền Chính Quốc này cũng dữ quá đi, come out mà nhẹ như không ?

"Ờm... tôi nói bộ đồ ngủ này là của bạn trai tôi để lại... tôi cứ nghĩ bà nghe xong sẽ tức giận rồi không quản được tôi, không bắt tôi xem mắt nữa." Điền Chính Quốc đau khổ nắm tóc, Phác Trí Mân thấy cũng sợ hết hồn hết vía, sợ cậu cứ thế một lúc nữa có thể sẽ trọc đầu.

"Vậy mẹ cậu bỏ cuộc chưa?"

"Ahh, tôi không thắng nổi bà ấy. Mẹ tôi nói kể cả tôi tìm một người ngoài hành tinh về, bà cũng muốn gặp, gặp rồi lại nói tiếp."

Điền Chính Quốc nói xong câu, đột nhiên mắt lóe lên mà nhìn Phác Trí Mân. Trong khoảnh khắc, anh có dự cảm mình sắp bị tính kế.

"Vì thế...cậu muốn...."

"Chuyện này nghiêm túc mà nói, đều tại bộ đồ ngủ của anh."

"??? Còn muốn đổ tội, tôi liền xiên chết cậu!"

"Được được được, vậy coi như anh tội nghiệp tôi, tôi không muốn sống cùng mẹ, cũng không muốn xem mặt. Anh giúp tôi đi Trí Mân." Điền Chính Quốc đi đến bên cạnh Phác Trí Mân, giả khóc lóc kể lể một cách tội nghiệp. Một bên nói một bên vuốt vuốt vai người kia.

"Tôi... tôi sao phải giúp cậu, cậu tránh xa tôi một chút. Đừng sờ vào tôi." Nhìn Điền Chính Quốc trước mặt như một con cún lớn làm nũng cầu xin sự giúp đỡ, Phác Trí Mân có chút mủi lòng.

"Anh giả làm bạn trai tôi, cùng tôi ăn một bữa cơm với mẹ tôi, sau đó để bà tự đi là được rồi." Thấy ngữ khí Phác Trí Mân có vẻ thả lỏng, liền tranh thủ nói với anh điều muốn nhờ vả.

"Thế cũng gượng quá đi, hay là tôi trực tiếp nói bộ đồ đó của tôi, tôi là hàng xóm của cậu." Phác Trí Mân nhân sinh lần đầu tiên diễn kịch, vai diễn lại khiến người ta ngại ngùng, anh sợ không thể diễn tròn vai.

"Mẹ tôi không tin đâu. Hơn nữa, anh mà nói như vậy, mẹ tôi nhất định bắt tôi xem mắt. Xin anh đó, chỉ một buổi tối thôi." Điền Chính Quốc ôm cánh tay Phác Trí Mân, liều mạng lay. Có vẻ nếu anh không đồng ý, cậu sẽ làm cái cánh tay này quăng ra ngoài. Phác Trí Mân sợ đến mức khẩn trương rút tay ra gật đầu đồng ý.

"Vậy khi nào cùng mẹ cậu ăn cơm."

"Tối nay, mẹ tôi xuống mua thức ăn rồi, chắc một lúc nữa sẽ quay lại."

"Thế cậu còn kéo tôi làm cái gì! Tôi phải về thay quần áo!"

-
8 :30 tối, căn hộ 1302 của Điền Chính Quốc, bắt đầu dùng bữa.

Vốn dĩ cho rằng không khí sẽ vô cùng ngại ngùng, sau đó bị mẹ Điền Chính Quốc châm chọc mỉa mai, Phác Trí Mân đem theo tinh thần "quyết tử" mà ngồi xuống bàn ăn. Thế mà đón anh lại là sự nhiệt tình của mẹ Điền qua từng câu nói.

"Ôi! Đây là Trí Mân đúng không, thật là đẹp trai."

"Chào dì, con là Phác Trí Mân."

"Đứa trẻ này con xem xem, trắng trẻo đáng yêu, giọng nói cũng dễ nghe."

"Không... không đâu ạ, dì quá khen rồi, con--"

"Tiểu Quốc nhà chúng ta có bắt nạt con không, ở chung vẫn tốt chứ ?"

"Không có không có bắt nạt con, chúng con--"

"Lại đây ăn thử món dì làm, đừng khách khí. Mau ăn tôm đi, còn có cá, gà xào ớt cũng thử một miếng."

"Dì cũng ăn đi ạ, không cần để ý con, con--"

"Trí Mân à, dì nói với con...."

Phác Trí Mân chẳng thể nói nổi một câu hoàn chỉnh. Cuối cùng vẫn là Điền Chính Quốc cắt đứt bài diễn thuyết mà mẹ đang thao thao bất tuyệt, cứu Phác Trí Mân một bàn.

"Mẹ cũng ăn đi đừng ép người ta nữa, Trí Mân không thích ăn hải sản, hai ngày nay bị đau bụng không được ăn cay." Điền Chính Quốc ngăn chặn mẹ Điền tiếp tục động tác gắp thức ăn vào bát Phác Trí Mân. Sau đó rất tự nhiên mà gắp những thứ anh không ăn được và không được ăn bỏ vào bát của mình.

Vốn dĩ đang định nói gì đó, nhưng nhìn thấy tương tác giữa hai người, mẹ Điền lại không nói nên lời, đành cúi đầu im lặng ăn tiếp.

.
Ăn cơm xong, Phác Trí Mân thở dài một hơi, cảm thấy nhiệm vụ đã hoàn thành, chuẩn bị chào hỏi để về nhà. Kết quả lại phát hiện, bản thân đã bị Điền Chính Quốc lôi xuống một cái hố lớn.

"Dì ơi, hôm nay cũng muộn rồi, con về trước đây ạ."

"Trí Mân về đâu cơ ?"

"Nhà con ở phía đối diện."

"Đôi tình nhân các con không phải sống chung một nơi sao? Đồ ngủ cũng để bên này mà."

"Cái này...ờm......."

"Dì hiểu rồi, có phải vì dì ở đây nên mấy đứa ngại đúng không? Không sao, dì hiểu cả. Không cần giấu giấu diếm diếm."

"Dì, chúng con vẫn chưa--"

"Dì ngủ phòng cho khách, sẽ không làm phiền các con. Hai đứa cứ về phòng nghỉ ngơi đi, mẹ thu dọn một chút rồi sẽ ngủ."

"Hả? Cái đó..."

Lời còn chưa nói hết, Phác Trí Mân bị Điền Chính Quốc kéo vào phòng ngủ.

.
"Mẹ cậu phóng khoáng thế à? Mới đó mà đã tiếp nhận cậu có bạn trai rồi, còn động viên chúng ta sống chung nữa?" Phác Trí Mân hôm nay hoàn toàn được khai sáng cách nhìn về cha mẹ, quả là theo kịp thời đại.

"Mẹ tôi thông minh lắm, anh còn không nhìn ra sao? Bà chỉ đang thử chúng ta thôi." Con trai hiểu mẹ nhất, Điền Chính Quốc bày ra vẻ mặt bí ẩn nói với Phác Trí Mân.

"Dì phát hiện ra rồi?" Phác Trí Mân thầm nghĩ diễn xuất của bản thân cũng đâu đến nỗi tệ lậu vậy.

"Không cần biết mẹ tôi đã phát hiện chưa, chúng ta phải tiếp tục diễn, không thì công sức đổ sông đổ bể hết. Hôm nay anh cứ ở lại thêm một chút, hiện tại không phù hợp, nên anh cứ đợi mẹ tôi ngủ rồi anh hẵng chuồn về."

"Cũng được."

Một tiếng rưỡi mãi không được về nhà, Phác Trí Mân quyết định không sốt ruột nữa, bắt đầu tham quan phòng ngủ của Điền Chính Quốc. Cậu là một người đam mê nhiếp ảnh, trong phòng ốc toàn là sách vở chuyên ngành, máy ảnh quý giá, còn có album ảnh của người nổi tiếng. Loại đam mê này giống như tình cảm của anh với vũ đạo, nghĩ đi nghĩ lại, Phác Trí Mân có chút ủ dột.

Điền Chính Quốc nghe động tĩnh bên ngoài, cảm giác mẹ mình đã về phòng, xoay người gọi Phác Trí Mân. Vừa quay đầu, đã nhìn thấy người kia ôm album ảnh của mình đến ngây người, trông không có vẻ gì là thích thú.

"Sao rồi? Xem album ảnh của tôi đến phát ngốc, không phải anh yêu tôi rồi đấy chứ ?"

"Khốn nạn." Điền Chính Quốc vừa lên tiếng, đánh tan phiền muộn của Phác Trí Mân. Nhìn thấy sự quan tâm và lo lắng trong mắt người kia, trong lòng dấy lên một chút ấm áp. Giống như những lúc ở cùng Điền Chính Quốc, anh rất ít khi có tâm trạng tiêu cực, lại luôn vui vẻ.

"Mẹ tôi về lại phòng rồi, anh có thể trốn về được rồi." Điền Chính Quốc mở hé cửa, bên ngoài tối om. Có vẻ mẹ Điền đã ngủ rồi, đèn phòng khách và bếp đã được tắt hết.

"Bên ngoài tối quá, tôi không nhìn rõ." Phác Trí Mân là người kén ăn, hậu quả chính là vitamin không được bổ sung đầy đủ cho nên buổi tối thị lực có chút kém.

"Tôi giúp anh, đưa anh ra ngoài." Điền Chính Quốc theo sát phía sau Phác Trí Mân.

"Ah! Cậu giẫm lên dép tôi rồi!"

"Anh đừng động đậy, tôi nhấc chân ra."

Điền Chính Quốc nhấc chân, khiến người hiện đang gắng sức rút dép ra – Phác Trí Mân - không kịp thu lại lực, lập tức ngã về phía sau. Lúc hoảng loạn anh nắm chặt áo người kia, kết quả kéo theo cậu ngã xuống đất. Điền Chính Quốc ngã trên người Phác Trí Mân, điểm rơi của đôi môi vừa hay lại chính là môi anh. Khoảnh khắc môi chạm môi, não Phác Trí Mân bỗng trống rỗng. Anh biết phản ứng theo bản năng nên là tức khắc đẩy người phía trên ra mới đúng, nhưng tay anh chẳng thể làm gì. Trái tim lại càng vô dụng, như một chú linh dương, nhảy tới nhảy lui không ngừng nghỉ. Điền Chính Quốc cũng chẳng bình tĩnh. Sự cố hôm nay, gốc rễ cũng là do bản thân nói dối mẹ, nhưng cũng là vì không muốn xem mặt. Điền Chính Quốc chính tại thời khắc này tìm được đáp án.

Cậu động tâm, mà vừa hay là động tâm với Phác Trí Mân.

Đóng băng một hồi, hai người như đang thăm dò đối phương mà không ai chịu động đậy. Cho tới khi đầu Điền Chính Quốc bốc hỏa muốn đâm lao phải theo lao, dứt khoát hôn cho đúng nghĩa thì phía sau cửa phòng cho khách bật mở.

"Ôi, mẹ không nhìn thấy gì hết, hai đứa tiếp tục, tiếp tục đi nhé. Ha ha, ha ha ha."

--- end chap 6 ---

23.10.20

Team mình đang tuyển mem, ai muốn về chung một nhà với tụi mình thì nhanh tay đăng ký nhé ^^ *yêu thương*
#Vồng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net