Ngôi sao thất lạc 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời tiết lại trở lạnh. Dù không có tuyết nhưng Jimin vẫn cần hơn 1 chiếc áo khoác để ra ngoài.

Anh cố gắng kìm lại nụ cười trên môi, nhưng cảm giác hạnh phúc đang tràn ra từ anh. Cảm giác như đây là một buổi hẹn hò vậy, nhưng không phải vậy đâu, chỉ là cảm giác như thế thôi.

Anh chọn loại nước hoa mà Jungkook vẫn nói rằng rất thơm – Bôi đúng một lượng vào cổ, cổ tay và sau tai. Anh cũng chọn bộ quần áo phù hợp nhất, chính anh cũng không hiểu vì sao anh lại lo lắng về cuộc hẹn này như thế. Chỉ một chút không hoàn hảo thôi cũng đã khiến anh khó chịu rồi. Điều duy nhất làm anh không hài lòng chính là mái tóc của mình, nhưng sau 2 giờ đầy mồ hôi và nước mắt cuối cùng anh cũng hài lòng. Không phải anh chuẩn bị sẵn từ 2 giờ trước đâu, làm ơn đi, anh có rất nhiều việc phải làm.

Jimin ngắm mình trong gương lần cuối và rời khỏi phòng, nhìn điện thoại. Anh thấy nó rung lên, là … Trước tiên anh nhận ra thời gian…Trời ạ! Anh đến muộn rồi! Họ đã nói sẽ gặp nhau vào 7 giờ tối, nhưng giờ đã là 6 giờ 45 và anh thậm chí còn chưa gọi taxi. Một việc nữa là máy anh sắp hết pin rồi, chỉ còn lại 4% và nó đang cạn kiệt nhanh chóng. Lúc Jimin đang định tìm bộ sạc thì điện thoại lại rung lên, anh thấy 12 tin nhắn chưa đọc và 3 cuộc gọi nhỡ.

Jimin mở khóa điện thoại trong sự lo lắng, một chút sợ hãi lan khắp xương sống anh. Anh ấn vào biểu tượng 12 tin nhắn và cơ thể lập tức đóng băng. Anh ngơ ngác mất 3 giây rồi nhanh chóng ấn dãy số quen thuộc mà mẹ muốn anh phải nhớ. Nhưng đáng chết, Jimin còn chưa kịp nhập số cuối cùng thì điện thoại anh hết pin. Trái tim anh đập mạnh, cổ họng như tắc nghẽn.

“không, không, không, không.” Anh lầm bầm ấn loạn trên màn hình. “Không!” giọng anh vang thật lớn trong căn nhà im lặng. Tất cả mọi người đã ra ngoài “Chết tiệt!”

Jimin nhìn đồng hồ treo trên tường, có lẽ Jungkook đã xuất phát rồi. Em ấy phải học ở trường cả ngày nên họ quyết định gặp nhau ở công viên cạnh quán Karaoke, Jimin không thể báo trước với cậu rằng anh sẽ tới muộn. Anh muốn tìm bộ sạc của mình để báo cho Jungkook nhưng khi những dòng tin nhắn hiện lên trong tâm trí anh lần nữa, rút hết máu từ huyết quản của anh, Jimin cảm thấy da mình tái nhợt. Đó là khi anh cảm thấy tuyệt vọng, thật sự tuyệt vọng.

Mình đang làm gì vậy?

Jimin cầm lấy chìa khóa trên bàn, nhanh chóng chạy ra khỏi cửa và đóng lại thật mạnh.

Anh xin lỗi.

******

Jungkook đã có 1 ngày đọc sách, học, nghe và làm bài tập ở trường học. Cậu sẽ coi đây là ngày địa ngục nếu không phải hôm nay Jimin hẹn cậu ra ngoài. Nhưng vì họ đã quyết định như thế nên đối với Jungkook đây vẫn là một ngày tuyệt vời. Mọi kiến thức đều như những món quà, các bạn học xung quanh thân thiết hơn bao giờ hết. Nhưng đó chỉ là cảm giác trong 2 giờ đầu tiên thôi, còn sau đó thời gian thật là dài và chậm chạp trôi, nó bò như 1 con rắn lười biếng vậy.

Jungkook cố gắng tập trung vào những việc mình phải làm, những kiến thức cậu phải học. Thế nhưng tâm trí cậu lại không làm thế, nó chỉ tự hỏi những câu hỏi vô dụng: Jimin sẽ mặc áo khoác nào? Có mặc áo len không? Hy vọng là có. Nếu anh ấy đội một chiếc mũ len và đeo khăn quàng cổ vì trời lạnh thì….

Jungkook quá chìm đắm vào thế giới riêng nên cậu bị giật mình khi bạn học xung quanh bắt đầu đứng lên thu dọn đồ đạc. Cậu nhìn chằm chằm vào điện thoại, màn hình hiển thị 5: 30 PM – là thời gian tan học. Nụ cười nở trên khuôn mặt và trái tim trong lồng ngực cậu đập liên hồi. Jungkook thấy những đầu ngón tay của mình ngứa ran khi cậu nhặt từng món đồ bỏ vào ba lô.

Cậu đi tắm và thay quần áo ở phòng thay đồ. Jungkook mặc chiếc áo thun mà Jimin từng nói rằng đó là chiếc áo mà anh thích. Nước hoa cũng là loại tốt nhất mà cậu có – một fan đã tặng nó cho cậu, nó thơm đến nỗi mà Jungkook thấy tiếc khi phải dùng. Nhưng hôm nay thì không, cậu vui sướng sử dụng nó.

Jungkook nhìn bản thân qua tấm gương mờ và mỉm cười. Đêm nay sẽ là đêm tuyệt vời, họ sẽ cùng nhau đi hát karaoke, vui chơi, sẽ là đêm của họ, chỉ dành cho họ. Và khi trời về khuya hơn họ sẽ tìm một rạp thật vắng và xem một bộ phim. Không còn gì tuyệt vời hơn nữa.

Jungkook lau bàn tay ướt mồ hôi lên quần – dù cậu mới tắm xong – và bước ra khỏi phòng thay đồ. Cậu nhìn lại thời gian, đã 6 giờ 20 phút. Có nên nhắn tin cho anh ấy không? Nhưng…có lẽ chỉ nói “này, anh đã sẵn sàng chưa?” Không được, không thể được Jungkook à. Hai người họ đã nói địa điểm gặp mặt, thời gian và mọi thứ liên quan rồi, chẳng có lý do gì để cậu phải nhắn cho anh cả. Dù sao thì chưa đầy 1 giờ nữa cậu cũng sẽ gặp anh thôi.

Jungkook để điện thoại vào túi sau khi gọi taxi, cậu đeo kính râm, đội mũ len và đeo khăn quàng cổ để che dấu khuôn mặt tốt nhất có thể và đợi xe trước cổng trường. Không mất quá nhiều thời gian, Jungkook đã đến địa điểm hẹn lúc 6 giờ 48, cậu tả tiền taxi và không quên cảm ơn người lái xe tốt bụng.

Khí lạnh phả lên má Jungkook – cậu ôm lấy tay mình, tìm chút hơi ấm từ chiếc áo khoác. Có vài người ở đây, nhưng không có ai ở công viên mà họ quyết định gặp nhau.

Bầu trời pha trộn nhiều màu sắc khác nhau, chẳng mấy chốc nó lại có màu xanh thẫm, Jungkook ngồi trên một chiếc ghế gỗ và chờ đợi.

Cho đến khi đồng hồ điểm 7 giờ tối và chẳng có ai đứng trước mặt cậu nữa. Cậu nhìn quanh tìm kiếm Jimin nhưng không thấy.

Không sao, anh ấy vẫn luôn đến trễ mà. Jungkook mỉm cười với suy nghĩ của mình và cố gắng thoải mái hơn.

7: 15 pm

Jungkook đứng dậy khỏi chỗ ngồi và bắt đầu đi dạo xung quanh, cậu nhìn vào cuối con đường bên trái và bên phải với hy vọng sẽ nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc bước đến, nhưng chỉ gặp toàn là những người xa lạ và bước nhanh qua mình, những người ấy đang muốn về nhà thật nhanh, tránh xa cái đêm lạnh lẽo này.

7: 28 pm

Jungkook bắt đầu cân nhắc sẽ gọi cho anh, có lẽ có chuyện gì đó xảy ra nên Jimin đến muộn hơn thời gian dự kiến. Nhưng nếu thật sự có chuyện gì đó xảy ra mà cậu gọi anh thì sẽ càng khiến Jimin lo lắng hơn đúng không? Cậu không cách nào thực hiện cuộc gọi, cậu sợ việc ấy sẽ xảy ra. Vậy nên Jungkook chẳng thể làm gì ngoài chờ đợi. Ổn thôi, rồi Jimin sẽ đến.

7: 43 pm

Jungkook nghe thấy tiếng bước chân ngày càng gần, cậu dời mắt khỏi trò chơi trên điện thoại. Nhưng đó không phải là Jimin. Là một chàng trai chạy đến cạnh cô gái, họ trao nhau 1 cái ôm, có lẽ họ sẽ bắt đầu buổi hẹn hò, hãy nhìn những biểu cảm nồng nàn ấy mà xem. Lạnh quá.
Những cơn gió bắt đầu thổi mạnh hơn, người Jungkook run lên từng cơn. Cậu nuốt nước bọt, cổ họng khô khốc và mũi lạnh cóng. Cậu ủ ấm nó bằng cách trùm kín khăn lên. Ổn rồi.

7: 56 pm

Nếu 8 giờ Jimin vẫn không tới thì cậu sẽ gọi anh, nhưng điều đó không cần thiết. Anh ấy sẽ đến mà, phải không? Tất nhiên là vậy rồi. Jimin sẽ không bao giờ để cậu phải chờ đợi. Nếu anh không thể đến thì nhất định anh sẽ nhắn tin cho cậu.

8: 00 pm

Jungkook hít sâu một hơi lạnh vào cổ và cố gắng bình tĩnh. Cậu muốn phân tích chuyện này bằng sự logic, nhưng những giọt nước mắt đã tràn ra, tiếng nức nở vang lên lặng lẽ.

Cậu không ngồi lâu thêm nữa – đi xung quanh công viên, ngẩng đầu thật nhanh mỗi khi nghe thấy âm thanh với hy vọng khuôn mặt Jimin sẽ xuất hiện một cách kỳ diệu. Nhưng không, chẳng có phép màu gì cả. Anh không xuất hiện lúc 8 giờ, và cũng chẳng xuất hiện trong 24 phút tiếp theo mà cậu chờ đợi. Jungkook quyết định gọi Jimin, nhưng cậu chỉ nghe giọng nói yêu câu để lại lời nhắn sau tiếng bíp. Cậu tắt máy và khóc, cậu không muốn tin rằng Jimin đã đối xử với mình như thế.

Sự thiếu an toàn của cậu giờ không chỉ dừng lại ở việc nghĩ về những kịch bản vì sao Jimin không đến nữa, Myeong là một trong những lý do. Jungkook kìm nén nức nở khi lần nữa gọi taxi, lại kìm nén khi bước lên chiếc xe màu vàng và rời khỏi.

Người lái xe nhìn khuôn mặt Jungkook và không nói gì, cũng không hỏi gì khi ông nhận ra vừa nãy thôi cậu đang vui vẻ tươi sáng, còn giờ lại lặng lẽ khóc và dựa vào cửa kính xe lạnh lẽo.

*****

Căn hộ Myeong ở rất xa, giữa lúc tuyệt vọng này mà Jimin lại chẳng thể tìm được một chiếc taxi nào trên đường, vậy nên anh phải dùng 1 chiếc xe đạp để đi. Chết tiệt, một chiếc xe đạp đi tận 5km dưới thời tiết lạnh giá và trong cái trường hợp khẩn cấp bây giờ. Anh nắm chặt tay cầm, những đốt ngón tay trắng bệch dưới ánh đèn thành phố.

Đôi chân anh như kiệt sức khi anh nhắm mắt lại trong giây lát và hình ảnh Jungkook lóe lên, cậu đang đợi anh, một mình trên phố lạnh.

Anh nuốt ngược nấc nghẹn vào lòng, nhìn về phía trước và cảm xúc được xoa dịu khi anh nhìn thấy nhà Myeong.

Với một bàn tay đầy máu chống đỡ cơ thể mình, Jimin đứng dậy – tâm trí anh không ngừng hiện lên những suy nghĩ khủng khiếp

Myeongie – 6: 44 pm
Jimin
Giúp
Giúp em
Ông ta đang ở đây
Em bị khóa rồi
Chỉ anh mới có chìa khóa nhà em
Ông ta đã ra ngoài rồi
Làm ơn nhanh lên
Gọi cho cảnh sát
Đừng chần chừ gì cả
Ông ta muốn giết
em.

Đó là những tin nhắn Myeong gửi cho anh sau khi anh không nhận điện thoại. Những tin nhắn ấy lơ lửng trong tâm trí Jimin khi chân anh không ngừng run rẩy cố gắng chạy lên cầu thang, lượng oxy dường như cung cấp chẳng đủ để máu tuần hoàn. Cuối cùng tầng 5 cũng xuất hiện trước mắt anh với ánh sáng chói lòa và sự im lặng đáng sợ. Anh dừng lại ở rìa cầu thang thở gấp, tầm nhìn mờ đi.

Jimin nghe thấy tiếng tim mình đập mạnh khi đôi chân di chuyển – Nhưng cuối cùng, khi anh đến của nhà Myeong và mở nó ra thì những nhịp tim ấy được thay thế bằng tiếng ù tai mạnh mẽ.

Người em thân thiết của anh đang ngồi trên ghế bành, cuộn tròn lại, hai tay ôm lấy đầu gối, cố gắng chôn thật chặt bản thân trong cơ thể mình. Jimin thấy Myeong chưa bao giờ nhỏ bé như thế.

Khi cậu ta ngẩng mặt lên, đôi mắt chứa đầy sự sợ hãi, Jimin dường như quên mất cách thở như thế nào. Làn da Myeong bầm tím những vết máu tụ, khuôn mặt đầy đáng sợ.

Mắt trái bầm đen và sưng lên, to gần bằng cả nắm tay, không thể mở ra được. Máu trên mặt đã khô, đỏ như da chảy ra từ những vết thương mới, mũi cậu ta có vẻ như đã gãy.

Jimin nuốt một ngụm nước bọt, cố gắng không tạo ra âm thanh gì, Myeong là người đầu tiên di chuyển. Một sự nhẹ nhõm hòa lẫn những giọt nước mắt khiến đôi mắt Myeong mờ đi, cậu ta chống tay xuống đất để đứng lên nhưng nó chẳng thể chịu đựng được sức nặng của cả cơ thể, cậu ta ngã xuống. Jimin giật mình tỉnh táo lại, lao nhanh về phía cậu ta, luồn tay xuống đỡ Myeong lên.

“Có…có chuyện…” Anh nuốt nước bọt khi thấy tình trạng của Myeong và cố gắng bình tĩnh lại. “G – gì vậy?”

Myeong im lặng đầy yếu ớt. Một lúc sau anh mới nghe thấy giọng Myeong. Một giọt nước mắt rơi trên mặt cậu ta “đưa…đưa em…đi khỏi đây”

Ánh mắt Jimin rơi trên làn da sưng phồng của Myeong – cánh tay cậu – một cậu nhóc luôn cố giả vờ trưởng thành hơn mặc dù vẫn còn là một đứa nhóc. Cậu nhóc chạy trốn khỏi nhà, sợ hãi khi phải đối mặt với thế giới tàn khốc đang chờ đợi mình – một lần nữa nuốt vào sự tuyệt vọng , những giọt nước mắt chảy ra phá vỡ vỏ bọc của cậu – phá vỡ cậu ra.

“Ai đ-đã làm v-vậy?”

Myoeng ôm mặt với những ngón tay run rẩy và nhìn chằm chằm anh, cổ họng vang lên những tiếng nức nở.

“J-Jimin… làm ơn…ông ta…sắp – sắp trở về rồi…”

Trong căn phòng trống, Jimin gật đầu, anh hiểu đây là điều cần làm bây giờ, không cần giải thích gì cả, Myeong đang muốn được bảo vệ. “Trước tiên hãy đem điện thoại cho anh.” Myeong yếu ớt chỉ vào chiếc điện thoại đã vỡ trên sàn nhà.

Jimin với lấy và bấm số cảnh sát. Khi một người phụ nữ bắt máy anh đã thuật lại thật nhanh và chính xác nhất có thể, nhưng khi cô gái yêu cầu anh bình tĩnh lại và chờ cảnh sát đến thì không khí đột nhiên tràn ngập sự nặng nề và mùi rượu lan tỏa, âm thanh Myeong yếu ớt vang lên trong góc. Anh cúp máy.

Xuyến qua cánh cửa sau lưng anh chính là bố Myeong – To lớn, mập mạp và có sự thay đổi rõ rệt.

Tâm trí Jimin đóng băng mất một nhịp, anh rất sốc, vừa nhìn mặt bố Myeong, vừa nhìn mặt cậu – một thằng nhóc tuyệt vọng trốn tránh ở cửa, nỗi kinh hoàng khủng khiếp vẫn còn hiện trên khuôn mặt, Jimin mất một chút thời gian để hiểu chuyện gì đang xảy ra. Một tiếng cười to và thô bạo vang lên khắp phòng.

“hoh…tốt quá, không phải là Jiminie quý giá của chúng ta đây sao?...” Người đàn ông với chai soju trên tay cất giọng chế nhạo. Ông ta vẫn thô lỗ như vậy – từ lúc Jimin còn bé – có những đêm ông ta thực sự hung bạo. “Thằng nhóc rác rưởi này đã gọi mày đến giúp nó sao? Nó đã làm vậy à?” Mắt ông ta lóe lên “Đáng lẽ tao nên đập cái điện thoại này nát hơn nữa…” Ông ta mở nắp chai, uống một mạch 3 ngụm rượu lớn “Hah…”, ông ta dùng tay áo lau rượu trên miệng mình. “Nhưng mày thấy đấy, Jiminie….chẳng có cách gì có thể giúp nó giờ đâu…”

Jimin nhìn Myeong – run rẩy và khóc lóc – sự tức giận trào lên trong lồng ngực anh. Tay anh nắm chặt đến nỗi móng tay bấm vào lòng bàn tay, cố gắng bình tĩnh điều hòa hơi thở của mình.

“C…chính ông đã làm điều này sao?” giọng anh thật trầm, trong lòng đang không ngừng gào thét.

“huh? Đúng vậy…” giọng điệu bình tĩnh của ông ta khiến Jimin nghiến chặt răng. “Tại sao vậy? Ông nghĩ cậu ấy đáng bị thế sao? Và…đừng nói với tôi…” Jimin cất giọng đầy khinh bỉ và ghê tởm. “Đừng nói với tôi ông là loài cầm thú chết tiệt!”

Jimin nghe thấy tiếng Myeong thì thầm ở góc phòng “Jimin…tránh xa ra đi…làm ơn…tránh xa ông ta…” những tiếng nức nở sợ hãi.

“hah? Vậy mày là ai? Một thứ rác rưởi? Trời ạ, bố mày sẽ thất vọng đấy…” ông ta lại uống rượu trước khi tiếp tục nói, hơi thở của Jimin đầy nặng nề.

“Tất cả bọn mày đều đáng chết…đồ súc vật bẩn thỉu.” Ông ta say đến không thể đứng thẳng lại, mất thăng bằng. “Một điều tệ hơn…” ông ta chỉ vào Myeong “Nó không thể quyết định tất cả…nó đã đi* mày chưa? Hah, cái đồ lưỡng tính! Nhảm nhí…”

Lồng ngực Jimin phập phồng khi anh nhìn Myeong, cậu ta đang vùi mình ở góc tối căn phòng, trốn tránh như thể thỏ con trốn quỷ dữ. “Nhảm nhí!” cái chai rơi xuống sàn vỡ thành từng mảnh nhưng nó không khiến Jimin giật mình. Anh đang đắm chìm trong sự giận giữ và muốn tìm lấy hơi thở của chính mình.

“Ông…” anh nhỏ giọng. “Ông …mẹ nó đã làm điều này với chính con trai mình” tay anh nắm thật chặt, không thể ngăn lại sự run rẩy của bản thân.

“Thứ quỷ này không phải con trai tao…” cũng với tiếng vỡ vụn, mọi thứ xảy ra cùng một lúc – bầu không khí thay đổi, khuôn mặt bố Myeong tối sầm lại và Myeong lại càng co mình hơn vào bước tường phía sau. “Tao sẽ giết chết nó.” Ông ta vừa nói vừa di chuyển, đôi chân mập mạp kéo lê trên sàn nhà và bước nhanh về phía cậu nhóc đang run rẩy sau lưng Jimin.

Nhưng Jimin đã nhanh hơn, anh túm lấy cổ người đàn ông trong nháy mắt và không để ông ta di chuyển thêm nữa. “Không được chạm vào cậu ấy.”

Ông ta thoát khỏi tay Jimin chỉ trong 1 giây, rõ ràng ông ta to khỏe hơn anh.

“Mày nghĩ mình là ai hả thằng nhóc kia? Cố ngăn cản tao sao!”

Một giây bối rối và liều lĩnh, Jimin nắm chặt cổ tay ông ta ném qua vai, cơ thể người đàn ông đập xuống sàn nhà vang lên một tiếng thật lớn. Anh không biết mình lấy can đảm từ đâu để làm vậy, nhưng khi người đàn ông kia cố đừng lên thì anh đã đấm vào mũi ông ta, tất cả cơn giận như dồn nén ở cú đấm của anh. Cú đấm mạnh khiến tay anh đau đớn nhưng không sao hết, anh dùng cánh tay còn lại tiếp tục đấm.

“Đi* mẹ mày ask…” Jimin lầm bầm, “Khốn khiếp, em ấy là con trai ông, ông đã bế em ấy, nuôi nấng em ấy…” chất lỏng trên mặt rơi vào miệng, Jimin không biết đó là nước mắt hay là máu trên môi mình nữa. “Trời ạ…”

Jimin cố gắng đứng lên, run rẩy và hổn hển thở. Bố myeong vẫn nằm trên mặt đất với đôi mắt ngây dại nhìn lên trần nhà, máu mũi ông ta tràn ra, khuôn ngực phập phồng thở dốc.

Jimin rời khỏi ông ta, chạm vào Myeong và ôm lấy cậu, trấn an và bảo vệ cậu để cậu biết rằng giờ cậu không cô đơn. Họ âm thầm khóc cùng nhau, sự đau đớn đè sâu tận đáy lòng. Thế giới này thực sự không được tạo ra dành cho họ.

Cha Myeong vẫn còn nằm trên mặt đất cho tới khi cảnh sát đến và còng tay ông ta đem đi. Ông ta đi rất lặng lẽ, chẳng có sự chống cự nào cả, có lẽ ông ta biết rằng đó là cái giá xứng đáng mà mình phải trả - nhưng Jimin không cho phép mình được đồng cảm với ông ta, ông ta nhất định phải mục ruỗng trong tù cho đến chết.

Jimin rất ghét bệnh viện, vẫn luôn như thế. Anh đã trở nên ghét nó hơn khi anh phải nhập viện vì nhịn ăn, lúc ấy anh được chăm sóc và giảng giải về tầm quan trọng của chế độ ăn uống lành mạnh trong 3 tiếng đồng hồ. Anh ghét kiểu kiến trúc đơn điệu và độc một màu trắng, ghét sự im lặng không chịu nổi và sự buồn bã của chỗ này – Jimin ghét mọi thứ ở đây.

Nhưng đêm nay anh không thấy ghét nơi này nữa. Nỗi đau dồn nén trong lòng anh, cổ họng anh nghẹn lại vì sự bất lực trước những điều anh không muốn xảy ra nhưng bản thân lại không có sức mạnh thay đổi điều ấy. Tâm trí anh tràn ngập hình ảnh Jungkook, Jungkook đang đứng một mình, Jungkook đang đợi anh, một Jungkook với trái tim tổn thương, Jungkook, Jungkook, Jungkook…Anh cố mượn một chiếc di động nhưng iphone của Myeong đã bị bỏ lại căn hộ khi họ rời đi. Myeong sống một mình, vậy nên anh chính là người chịu toàn bộ trách nhiệm chăm sóc cậu ta. lúc này.
_____
Còn phần cuối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net