Chap 2: all the roads you took came back to me

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tháng 10 năm 2017

Jeon Jeongguk sẽ 22 tuổi vào tháng 9 này, và bây giờ cậu đã biết cảm giác trái tim tan vỡ thành từng mảnh nó sẽ thế nào. Cậu không thể xác định được cậu đã cảm nắng Park Jimin từ khi nào, có lẽ từ khi Jimin không chỉ là một dongsaeng dễ thương mà đã trở thành một dongsaeng trân quý, nhỏ bé trong cuộc đời của Jeongguk, chỉ một và duy nhất của cậu. Giống như cậu đã yêu Jimin từ khoảnh khắc đầu tiên đôi mắt họ giao nhau trong khu vui chơi, nhưng bây giờ nó đã không còn là vấn đề nữa. Tình cảm của cậu sẽ không được đáp lại và thậm chí cơ hội của cậu cũng đã tiêu tan, bởi vì từ vài tháng trước Namjoon hyung đã xuất hiện và trở thành một người không thể thiếu trong cuộc sống của họ. Không phải Jimin không hẹn hò trước đây – kể từ khi em bắt đầu học cấp 3, em đã gặp gỡ và hẹn hò với rất nhiều người – nhưng họ luôn chỉ có một vài ý nghĩa nhất định, hoàn toàn không nghiêm túc. Tuy nhiên, có thể thấy rõ, Namjoon thật sự khiến Jimin hạnh phúc. Mỗi khi Jimin trở về nhà từ buổi hẹn hò của họ, có ánh sáng rực rỡ trong mắt em và nụ cười rộng ngốc nghếch nở rộ trên mặt em, và em không thể ngừng nói về việc Namjoon thật thông minh, vụng về dễ thương ra sao, về việc anh kèm Jimin rất tốt trong môn Hóa vào chiều hôm đó, lúm đồng tiền dễ thương của anh vào bữa tiệc sinh nhật lần thứ 23, và cặp đùi anh quyến rũ thế nào trong chiếc quần jean đen bó sát. Jeongguk biết rằng em xứng đáng được hạnh phúc, và Namjoon dường như là một chàng trai thật sự ân cần, chu đáo, lịch sự và nhạy cảm. Jeongguk không thể phủ nhận rằng cậu từng thần tượng người lớn hơn vì tài năng của anh với cách viết lời nhạc độc đáo và dí dỏm nhất mà Jeongguk từng biết. Vì thế cậu nghĩ rằng được nhìn thấy Jimin hạnh phúc là quá đủ đối với cậu, nhưng –

Nhưng.

Có một lần Namjoon dẫn Jimin đến công viên ngoài trời và họ chơi mê cung kỳ dị. Nếu Jeongguk có ở đó cùng với Jimin, cậu sẽ mang những chùm bong bóng và kẹo mút cho người nhỏ hơn, lôi kéo em tham gia những vòng đu quay hoặc lái những chiếc roller coaster với em thay vì đi vào cái mê cung kỳ dị chết tiệt đó vì cậu biết rằng Jimin là một chú mèo sợ sệt, thậm chí có những cơn ác mộng sau khi xem Stranger Things. Một lần khác, Namjoon gọi một phần thức ăn bất ngờ cho ảnh và Jimin; đó là ức vịt với những lát xoài kèm theo salad với giá đỗ. Jimin ăn ngấu nghiến cả đĩa cùng với một nụ cười tươi, nhưng Jeongguk biết Jimin cực kỳ ghét xoài và giá, và em ăn chúng chỉ bởi vì lịch sự mà thôi. Namjoon cũng cho Jimin nghe cả hip hop và rap, người nhỏ hơn cứ nhún nhảy theo những giai điệu và âm bass cùng với nụ cười toe toét nhưng Jeongguk biết em thích loại nhạc chậm hơn cùng với những lời nhạc gợi cảm, và Namjoon không bao giờ quên khen Jimin xinh đẹp ít nhất một lần một ngày nhưng Jeongguk nghĩ từ "xinh đẹp" không đủ để diễn tả hết đuọc vẻ đẹp thu hút và quyến rũ của Jimin.

Bất cứ khi nào Jimin và Namjoon đi ra ngoài chơi vui vẻ, Jeongguk như bị bỏ lại một mình phía sau cùng với những suy nghĩ giận dữ, cậu luôn cố gắng làm bản thân xao nhãng nhưng chỉ sau nửa giờ đồng hồ cậu lại tiếp tục ganh tị suy nghĩ về những nụ cười tỏa sáng mà Jimin dành tặng cho Namjoon ngay lúc này, và cả tiếng khúc khích kêu vang mà chỉ Namjoon có thể nghe nhưng Jeongguk thì không. Cậu cứ đi loanh quanh khu bếp không mục đích, chợt một ý nghĩ đen tối bật lên, đầu độc tâm trí cậu, và Jeongguk cũng chả nỗ lực để ngăn nó lại. Được thôi, Namjoon có thể làm Jimin hạnh phúc, và có thể cơn ghen tuông đã che mờ lí trí của cậu một chút, nhưng Jeongguk không thể ngừng tự hỏi liệu cậu có thể làm tốt hơn Namjoon khi sắp-trở-thành bạn trai của Jimin không.

Có thể Namjoon là thiên tài, trưởng thành và có nụ cười má lúm, nhưng anh ấy có biết rằng giống mèo yêu thích của Jimin là mèo tam thể không? Ảnh có biết Jimin thích đồ chua nhưng thậm chí em vẫn thích đồ ngọt hơn, và em không thể tỉnh táo hoạt động nếu thiếu đi một thanh chocolate và nước ép lê mỗi ngày? Ảnh có biết khi Jimin cười, mặt trời sẽ bị che mờ và không khí trở nên ấm áp hơn, và khi em cười thì những chú chim ở đâu đó sẽ hót vang? Anh có biết có một điểm ở phía sau lưng Jimin luôn bị đau mỗi ngày và phương pháp hiệu quả nhất để xoa bóp là nhấn 40 lần – phải là 40, không hơn không kém – cùng với lực vừa phải? Anh có biết Jimin từng tập ballet trong nhiều năm và vết sẹo trên bàn tay trái là do một lần em không may té ngã trong lúc tập luyện cho lịch trình? Anh có biết răng trước của Jimin hơi lệch –đó là điều dễ thương nhất, và có những sợi lông nhỏ trên những ngón tay và một nút ruồi trên ngón tay út? Anh có biết – rằng Jeongguk có lẽ biết rõ Jimin hơn cả bản thân cậu ấy, cậu biết tất cả vị trí từng vết sẹo của người nhỏ hơn và câu chuyện đằng sau mỗi cái, quá khứ của họ đan xen vào nhau đến nỗi Jeongguk thường không biết đâu là nơi Jimin kết thúc và đâu là nơi Jeongguk bắt đầu. Cậu biết rằng điều đó thật ích kỉ nhưng cậu đã quen với việc Jimin luôn đi theo cậu như một chú cún nhỏ bị lạc, luôn theo sát chân cậu và  ngưỡng mộ cậu như một người hùng, tắm táp cậu với vô số những lời khen bởi vì "Jeonggukie hyung mạnh đến nỗi có thể mở được bất kì hủ mứt hoặc bịch snack nào" và "Jeonggukie hung là ngầu nhất bởi vì món khoai tây ngào đường ảnh làm dính đến nỗi có thể chống lại trọng lực", và bây giờ cậu không biết làm thế nào để vượt qua sự thiếu chú ý và ảnh hưởng duy nhất của cậu đến Jimin. Jimin đã trở thành một phần trong thế giới của cậu 20 năm rồi – chính xác là trung tâm của cuộc sống cậu - nhưng ngay lúc này Jeongguk chỉ biết rằng nỗi đau nhớ em sẽ kéo dài mãi mãi.

~~~

Một buổi sáng Jeongguk trở về nhà sau khi nhấn chìm bản thân qua đêm tại nhà bạn để học chuẩn bị cho kì thi sắp đến, cậu thấy trong phòng bếp không có một ai khác ngoại trừ một Namjoon kiệt sức và ở trần cùng với dấu hickey trên cổ, đang ngâm nga và dường như có tâm trạng rất tốt. Chợt Jeongguk cảm thấy giận dữ vô lý khi trông thấy cảnh tượng kì quái kia, và trong một khoảnh khắc, cậu cảm nhận được một sự thôi thúc mạnh mẽ muốn đá phăng Namjoon ra khỏi căn hộ. Ra khỏi căn hộ của cậu và Jimin. Cậu đánh mắt nhìn dấu hickey lần nữa, nghiêng đầu về phía Namjoon như một lời chào hỏi thầm lặng cùng với một sự đau đớn trong lồng ngực và lưỡi đẩy mạnh vào má. Cậu biết cậu đang trở nên khá thô lỗ và hành xử như một đứa trẻ khi cậu đi đến phía tủ lạnh, vai nhẹ nhàng và không-hề-cố-ý đụng vào vai trần của Namjoon. Cậu mở cửa tủ, lấy sữa và chuẩn bị ngũ cốc bữa sáng cho cậu và Jimin như thường lệ trong khi Namjoon đang chờ cà phê của anh sẵn sàng, họ trao đổi với nhau vài câu lần đầu tiên kể từ khi người lớn hơn bắt đầu hẹn hò với Jimin.

"Làm ơn hãy chăm sóc cho em ấy, hyung." Jeongguk là người đầu tiên phá vỡ sự lặng im không mấy dễ chịu đó, cậu nói nhẹ nhàng, đổ sữa vào trong tô, không nhìn vào Namjoon. "Jiminie rất dễ bị tổn thương, và –" Và em ấy quá trẻ, dễ tổn thương, ngây thơ và hoàn hảo, em ấy xứng đáng với toàn bộ thế giới chết tiệt này, cậu muốn bổ sung vào nhưng lại không thể.

"Đương nhiên," Namjoon nghiêm túc hứa, vẻ mặt không đoán được như thể anh muốn đọ sức với cơ thể vững chắc của Jeongguk từ bên ngoài quầy bếp, tay gõ nhẹ lên mặt bàn.

"Em nghiêm túc." Jeongguk vô thức siết chặt chai sữa, một vài giọt sánh ra ngoài bàn. "Được gặp em ấy là điều tuyệt nhất đã xảy ra trong cuộc đời em," cậu nói khẽ, giọng nói ấp úng, nhưng Namjoon có thể nghe thấy cậu rất rõ ràng. Jeongguk quá tập trung vào việc lau dọn phần sữa bị đổ đến nỗi cậu đã bỏ qua ánh nhìn khó hiểu nhưng đặc biệt buồn bã và thương xót từ người lớn hơn dành cho cậu.

"Em có thể tin ở anh," Namjoon cuối cùng cũng cam đoan một lần nữa trước khi tóm lấy cốc cà phê – Jeongguk khó chịu khi nhận ra người lớn hơn đang sử dụng cái cốc của cậu với hình Usagi trên đó – và rời khỏi khu bếp. Cậu đi thẳng đến phòng Jimin và sau đó trở ra ngoài khi đã khóa cửa từ phía trong. Jeongguk nhìn chằm chằm sau khi anh biến mất vài phút, cậu chôn chân trong bếp, sữa chảy xuống sàn nhà từ miếng bọt biển trong tay cậu, hơi cà phê vương vấn quanh cậu như sương mù buổi sáng, cậu cảm thấy tê dại và trống rỗng từ bên trong, biết rằng đó không phải là cơn đói mà có thể lấp đầy bằng ngũ cốc.

~~~

Qua cánh cửa mở từ phòng bếp, Jeongguk có thể nhìn thoáng thấy họ đang ôm ấp nhau trên ghế bành – trên chiếc ghế bành màu đỏ của cậu và Jimin trong phòng khách – và dù miễn cưỡng nhưng cậu phải thừa nhận họ rất đẹp đôi. Namjoon thì cao và gầy trong khi Jimin thì nhỏ và săn chắc, và cái cách anh có thể dễ dàng tựa cằm vào đầu Jimin làm ngực Jeongguk thít chặt. Những ngón tay cậu xoắn lại khi cậu nhìn Jimin rúc mũi vào cổ Namjoon, vừa khít trong vòng tay người lớn hơn như thể em thuộc về nơi đó vậy. Có thể em đã, sau tất cả; có thể họ là những mảnh ghép còn thiếu của nhau và cuối cùng cũng được ghép vào đúng nơi.

Nếu Jeongguk ở vị trí của Namjoon, cậu có thể ôm em trong vòng tay mình, thậm chí còn tốt hơn, bởi vì cậu vạm vỡ hơn và mạnh mẽ hơn, và cậu biết rõ từng đường cong cơ thể Jimin như lòng bàn tay. Nếu Jeongguk đủ dũng cảm để nói với Jimin về cảm xúc của cậu, thì có lẽ bây giờ cậu đã có thể hôn em thật rồi.

Nếu.

Từng chút từng chút mùi vị của hối hận đang lan dần trên lưỡi cậu, một chuỗi vô tận của "nếu, nên, sẽ và có thể" cứ cuộn tròn trong trái tim cậu như một sợi dây gai. Cậu tiếp tục nhấm nháp cà phê, vai buông thõng khi Jimin đặt một nụ hôn nhẹ nhàng trên má Namjoon bằng đôi môi mềm như bông, có lẽ là thứ mềm mại nhất trên trái đất, âm thanh âu yếm khó chịu và tiếng cười khúc khích ngại ngùng, Namjoon tít mắt cười toe toét, bị mê mẩn bởi sự dễ thương của Jimin. Jimin mỉm cười e thẹn và nhìn Namjoon với đầy sự tôn trọng và yêu mến, nhìn anh như thể anh chính là một người hùng, là trung tâm, động lực của toàn vũ trụ, đầy sức mạnh và không thể phá hủy được. Đó chính là cái nhìn mà em đã từng nhìn Jeongguk và Jeongguk nhớ nó.

Nhớ tha thiết.

Jimin thổi và nhấp một ngụm chocolate nóng cẩn thận, đỉnh mũi chạm vào lớp kem, và Jeongguk muốn thì thầm rằng em ấy đáng yêu thế nào, muốn quan tâm Jimin như cậu đã từng, "Cẩn thận, jjokkomi, đừng làm bỏng những ngón tay em chứ," nhưng bây giờ Namjoon đã thay cậu làm tất cả những việc ấy. Mắt Jeongguk cứ tập trung vào thứ chất lỏng đen ngòm trong cốc nhưng hình dáng mềm mại của Jimin cứ luôn thấp thoáng trong tầm nhìn của cậu, khiến tim cậu cứ siết chặt cùng với khát khao mãnh liệt. Cậu có lẽ nên đi đến thư viện để học nhưng sao đôi chân cậu lại nặng nề mệt mỏi và lồng ngực căng tràn sự đau đớn như thế. Namjoon nghiêng người hôn lại người nhỏ hơn, và Jeongguk cảm thấy dạ dày mình không ổn, cậu di chuyển nặng nề về phòng và tóm lấy cái cặp, chịu đựng quá đủ với những hành động ngọt ngào lộ liễu của cặp đôi ngoài kia.

"Hyung?" Giọng Jimin vang lên khiến cậu ngừng lại, một tay siết chặt cái cặp, tay còn lại xoay tay nắm cửa.

"Hm?" Cậu quay đầu lại, vẻ mặt dịu đi khi nhìn thấy khuôn mặt đang bĩu môi của Jimin.

"Anh đi đâu vậy?" Jimin ngẩng mặt về phía cậu, bàn tay nhỏ được bàn tay to hơn của Namjoon bao trọn, Jeongguk thở hắt ra.

"Thư viện. Học bài." Cảm giác như những từ ngữ thoát ra khỏi cổ họng cậu đầy sắc nhọn. Cậu mở cửa và sẵn sàng bước ra khỏi căn hộ mà không chào tạm biệt khi Jimin gọi cậu lần nữa.

"Jeonggukie hyung! Anh ổn chứ?"

Jeongguk nắm chặt tay nắm cửa đến nỗi những khóp ngón tay cậu dần trắng bệch. "Yeah, đương nhiên rồi. Mọi thứ đều rất tuyệt." Cậu liếm lấy đôi môi nứt nẻ khi những lời nói dối dứt khoát dễ dàng thoát ra khỏi miệng cậu. Cậu kiềm chế nét mặt, mong rằng mặt cậu đủ vô cảm, nhưng khóe môi cậu khẽ giật khi ánh nhìn đầy ngờ vực của Namjoon đặt trên cậu. Cậu đóng cánh cửa lại cùng với âm thanh thật dữ dội.

Khi cậu trở về nhà vào buổi tối, âm thanh cót két của chiếc giường vang lên không ngừng trong phòng Jimin, ngay lập tức cậu gọi cho một người bạn của mình, Hoseok, để xin một nơi ở lại qua đêm. Cậu cắn móng tay, kìm nén nước mắt, tuyệt vọng cố gắng không để tâm đến những gì đang xảy ra trong phòng của Jimin trong khi chờ đợi Hoseok bắt máy.

Jimin mềm mại, cmn rất mềm mại, linh hoạt và mạnh mẽ, giọng nói du dương và xinh đẹp của em trở nên cao vút khi em rên rỉ. Sau hàng giờ đồng hồ lăn lộn, xoay người nhưng vẫn tỉnh táo trên chiếc giường trống của Hoseok, Jeongguk cuối cùng cũng ngủ thiếp đi vào đêm đó, cậu mơ về một chiều không gian khác, nơi có một Jimin tuyệt dịu, trần trụi đang thở hổn hển dưới thân cậu, bàn tay phải của họ đan chặt vào nhau, và có hai chiếc nhẫn vàng trắng đang lấp lánh trên ngón tay thứ tư của họ.

______________________________

Hellooo chỉ còn 1 chap nữa thôi là mình sẽ kết thúc bộ truyện này rồi, đây là tác phẩm đầu tiên của mình nên mình biết chắc rằng ẻm còn nhiều sai sót và có những chỗ khá ngượng nữa, nhưng mình vẫn rất vui vì có thể đem đến cho các bạn một mẫu truyện dễ thương và ấm áp như vậy, các bạn cứ thoải mái cmt nêu cảm nghĩ về em nó nha, mình rất thích đọc những cmt từ các bạn để có thêm động lực đó mà =))) Mình khá thích thể loại như vậy nên đã tìm kiếm rất lâu, thật may là cuối cùng đã tìm được em nó. Mình cũng cảm ơn các bạn vì đã ủng hộ mình nhé <3

Bật mí xíu là mình đã tìm được thêm một truyện siêu siêu đáng yêu, là ABO đó nhưng tiếc là mình vẫn đang trong quá trình xin per từ bạn tác giả, mình đã nhắn cho bạn ấy lâu rồi nhưng vẫn chưa được rep nữa, khá là buồn nên mình không biết có nên đăng lên không nữa. Các bạn cho mình xin ý kiến với :(

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net