Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

【 四 】

"Chính Quốc không biết hôm qua điện hạ giận đến mức nào đâu." Thanh Thanh pha trà cho Điền Chính Quốc, vừa cười vừa nói, "Điện hạ tâm cao khí ngạo, không chịu cúi đầu trước ai cả, nên cứ ra vẻ vậy thôi. Thanh Thanh thấy ngài ấy đối với Chính Quốc đã là hết lòng đối đãi."

"Y chỉ coi ta là món đồ mua vui mà thôi."

"Điện hạ không phải là người như vậy." Thanh Thanh dịu dàng nói, "Mấy ngày nữa Chính Quốc được rời khỏi đây rồi. Điện hạ đã đến cầu xin hoàng thượng cho phép giữ đệ bên mình đấy."

"Tỷ tỷ lừa ta chứ gì."

Điền Chính Quốc bĩu môi không tin, nhưng hai chân lắc tới lắc lui đến là vui sướng.

Hắn ngủ ở phòng chứa củi nên không có đồ đạc gì cần mang theo, ngoại trừ con diều giấy cất trong hộp gỗ. Trong cung của Kim Thái Hanh đã chuẩn bị đầy đủ đồ dùng thiết yếu.

Nơi ở của Điền Chính Quốc bé bé xinh xinh, nhìn thẳng ra hồ sen xanh mướt. Trong sân còn treo mấy chiếc xích đu gỗ bên dưới tán cây râm mát. Sinh hoạt thường ngày của hắn vẫn do Thanh Thanh và các nô tài Kim Thái Hanh cử đến lo liệu. Đôi khi y còn cố ý sai người mang đồ ăn ngon đến, dặn tất cả tuyệt đối không được nói cho Điền Chính Quốc biết. Nhưng Thanh Thanh biết gì cũng chủ động nói hết cho hắn.

Điền Chính Quốc nghe Thanh Thanh kể về khung cảnh xa hoa, tráng lệ vào lễ sinh thần của Lục hoàng tử. Hắn ôm lòng chờ mong trông ra cửa chính. Đáng tiếc chờ đến khi trời tối mịt, Lục hoàng tử vẫn không ghé thăm.

Hàng ngày Thanh Thanh dạy hắn viết chữ, thi thoảng lại mang sách từ thư phòng của Kim Thái Hanh đến cho hắn xem. Trên các trang giấy có nét chữ của y, từ non nớt đến thành thục.

Mỗi khi chỉ có một mình, Điền Chính Quốc thường ngồi đu đưa dưới tán cây, dùng tay ôn lại các chiêu thế Kim Thái Hanh từng dạy. Rồi lại hối hận vì trước đó đã nóng giận bẻ gãy thanh kiếm gỗ. Nếu hoàng tử xấu tính kia mà biết, chắc chắn sẽ tức sùi bọt mép.

Điền Chính Quốc chán nản gảy cơm trong bát, nửa vô tình nửa hữu ý hỏi hoàng huynh khi nào mới đến thăm ta. Thanh Thanh bấm đốt ngón tay tính nhẩm, nói là sắp đến ngày sắc phong Đông cung hoàng thái tử, Lục hoàng tử bận tối mắt không thoát thân ra được. Thấy Điền Chính Quốc xụ mặt buồn bã, Thanh Thanh mủi lòng, bí mật dẫn hắn tới tẩm cung của Kim Thái Hanh, đứng bên ngoài nhìn trộm qua khe cửa.

Cả người y bị cánh cửa khép hờ che gần hết, chẳng nhìn thấy gì ngoài góc áo của y.

"Sau này hoàng huynh sẽ bận hơn nhiều, làm gì còn tâm trí nhớ đến ta nữa."

Điền Chính Quốc tủi thân nói, Thanh Thanh ở bên cạnh che miệng cười khẽ, "Tình cảm của Chính Quốc và điện hạ thật tốt."

"Kẻ nào đang nấp ở kia?"

Từ chỗ rẽ truyền tới tiếng quát, Điền Chính Quốc không ngờ hai người họ sẽ bị phát hiện, vội ngồi thụp người xuống, vô tình phát ra tiếng động to hơn.

Tiểu công công dẫn theo thị vệ tới đây, bắt quả tang hai người có hành vi lén lút đáng nghi đang rình rập bên ngoài tẩm cung của Lục hoàng tử.

"To gan! Thứ nghiệt chủng như ngươi cũng dám ở đây rình mò?"

Giọng nói của tiểu công công nghe còn quái dị hơn trước. Hắn lệnh cho thị vệ lôi Điền Chính Quốc ra phạt trượng.

Điền Chính Quốc bị hai thị vệ tóm lấy cổ tay lôi đi xềnh xệch, hắn ra sức vùng vẫy mà không tài nào thoát ra nổi. Đúng lúc ấy có tiếng cửa kẽo kẹt mở ra.

"Các ngươi đang làm loạn đấy à!".

Giọng nói kia cũng không giống với giọng nói Điền Chính Quốc từng nghe. Nó đã trở nên sâu hơn, trầm hơn.

Điền Chính Quốc nghiêng đầu sang chỗ khác, không muốn đối diện với y. Khuôn mặt hắn ngày nhớ đêm mong giờ đã mang một thần thái khác. Vẻ cao ngạo non nớt thu lại gần hết, thay vào đó là sự lạnh lùng, lãnh đạm, thậm chí còn phảng phất cả sự khinh thường.

"Ai cho ngươi tới đây?"

Kim Thái Hanh phất tay ra hiệu thị vệ thả Điền Chính Quốc ra. Hắn lập tức chạy đến trốn sau lưng Thanh Thanh, không dám ló mặt ra nữa.

"Là, là nô tì tự ý đưa Thất hoàng tử tới..."

"Ồ?" Kim Thái Hanh cao giọng, nhưng sắc mặt y vẫn lãnh đạm như cũ, đến lông mày cũng không buồn nhướn lên, "Đúng lúc ta cũng đang muốn gặp hắn."

Điền Chính Quốc vô thức lùi về phía sau né tránh, bị thị vệ lôi hẳn ra đằng trước, đường đường chính chính quỳ trong tầm mắt của Kim Thái Hanh. Hai má hắn nóng bừng lên, đầu cúi thấp không dám nhìn thẳng vào vị ca ca luôn coi hắn như đồ chơi, tim đập nhanh như sắp vỡ ra đến nơi.

"Ta đang thiếu người luyện võ cùng, giờ thân ngày mai ngươi tới đây tìm ta."

Nói xong y lại quay người đi vào thư phòng, trong không khí chỉ còn lưu lại hương thơm.

Điền Chính Quốc nhìn theo bóng lưng Kim Thái Hanh, vọng tưởng có thể nhìn thấy bóng dáng y qua khe cửa. Tiểu công công lấy phất trần gõ vào đầu hắn.

"Còn không mau cút đi!"

Thanh Thanh vội vàng kéo con người còn đang ngơ ngẩn kia trở về.

Trong mắt Điền Chính Quốc, đây là con đường nguy hiểm vạn phần. Là nơi Kim Thái Hanh bế hắn ra từ nơi ở của hạ nhân, đưa hắn về cung tắm rửa, cho hắn ăn đồ ăn ngon. Hiện tại Điền Chính Quốc đang bước trên đó, hình bóng Kim Thái Hanh luẩn quẩn trong đầu.

So với sự tức giận ngây thơ ngày Điền Chính Quốc vô tình làm đứt dây diều, tính tình Kim Thái Hanh đã có nhiều chuyển biến. Tương lai hai người bọn họ sẽ là thái tử tôn quý và Thất hoàng tử chỉ có hư danh, đối nghịch nhau như ngày và đêm, như mặt trăng với mặt trời.

Đêm hôm ấy lại là một đêm mất ngủ. Sáng sớm hôm sau, trời còn tối mịt Điền Chính Quốc đã lồm cồm bò dậy, đứng ngoài cửa bồn chồn đi tới đi lui. Chờ mãi không thấy Thanh Thanh tới đón, hắn đành ăn tạm miếng bánh còn thừa tối qua cho đỡ đói, rồi đạp lên ánh bình minh tới tìm Kim Thái Hanh.

Bụi hoa hai bên đường có tiếng côn trùng kêu vang. Điền Chính Quốc thầm nghĩ, hình như đây là lần đầu tiên hắn tự mình danh chính ngôn thuận bước trên con đường này.

Điền Chính Quốc tiến vào trong đại điện, trời vừa mới sáng nên trong đó không một bóng người, chỉ có sự tĩnh lặng tuyệt đối.

Có lẽ là do dậy sớm nên đầu óc không được tỉnh táo, Điền Chính Quốc như bị ma quỷ ám ảnh, lần mò tìm đến tẩm cung của Kim Thái Hanh giống như cách hôm qua Thanh Thanh đưa hắn đến.

"Trước mặt Thanh Thanh, điện hạ không cần phải cảm thấy xấu hổ."

Từ cửa sổ truyền ra giọng nói dịu dàng của Thanh Thanh. Điền Chính Quốc khẽ hé cửa sổ ra, nhìn thấy Kim Thái Hanh đang ngồi trên giường quay lưng về phía hắn.

Thanh Thanh thuần thục hầu hạ Kim Thái Hanh rửa mặt, thay y phục. Nét mặt nàng tươi cười tràn đầy nhu tình, phảng phất màu hoa anh đào mà Điền Chính Quốc chưa từng thấy qua, như ẩn như hiện dưới ánh nến trong tẩm cung.

"Sớm muộn điện hạ cũng sẽ trải qua chuyện này. Không biết tối qua điện hạ tìm đến mộng đẹp như nào?"

"Đã gọi là mộng làm sao có thể nhớ rõ, tỷ tỷ đừng đùa ta nữa."

Kim Thái Hanh vừa mới ngủ dậy, thanh âm dinh dính như đang làm nũng, đánh vào đáy lòng Điền Chính Quốc. Trái tim hắn chợt đập mạnh, trơ mắt xem Thanh Thanh giúp Kim Thái Hanh cởi bỏ lớp trung y.

"Vai ta có chút đau nhức, tỷ tỷ giúp ta xoa bóp một lát."

Thanh Thanh cười nhẹ đáp ứng, ngồi xuống bên cạnh Kim Thái Hanh, chậm rãi xoa bóp bả vai cho y.

"Sắp đến ngày lập trữ, không biết điện hạ đã cân nhắc đến việc lập thái tử phi chưa?"

Kim Thái Hanh nói gì đó mà Điền Chính Quốc không nghe rõ, chỉ thấy bóng lưng thân cận của hai người giữa căn phòng mờ mịt thoang thoảng hương thơm. Hắn không hề muốn xem tiếp, thật muốn nhấc chân rời đi. Nhưng có thứ gì đó sâu trong tâm khảm níu chân hắn ở lại.

Kim Thái Hanh như đã quên mất lời hẹn với Điền Chính Quốc, mặc triều phục xong lại nhàn nhã ăn điểm tâm, tham dự tảo triều. Điền Chính Quốc đứng trong đại điện buồn ngủ díp hết cả mắt, mãi đến giờ thân hai khắc Kim Thái Hanh mới xuất hiện trước mặt hắn.

Điền Chính Quốc lòng mang giận dỗi, nên ngoài mặt biểu hiện cung kính và xa cách. Hắn buông một câu "Nô tài tham kiến Lục hoàng tử" trôi chảy, rõ ràng, hành lễ xong cũng không buồn ngẩng mặt lên.

"Được rồi," Thanh âm trầm thấp của Kim Thái Hanh ép trái tim đang nhảy loạn của hắn xuống tận lòng đất, "Đứng lên đi, Chính Quốc không cần xa lạ với ta như thế."

"Tạ Lục hoàng tử."

Điền Chính Quốc ngẩng đầu, vô tình bắt được ánh nhìn bất đắc dĩ trong mắt Kim Thái Hanh. Nhưng chỉ là thoáng qua thôi, lập tức không còn thấy nữa. Y cầm hai thanh kiếm gỗ, dài hơn so với loại kiếm trước kia. Dĩ nhiên trên đó không khắc lên hai chữ Chính Thái.

Kim Thái Hanh không nói hai lời, giơ thẳng kiếm gỗ ra hiệu Điền Chính Quốc có thể bắt đầu. Đôi mắt bẩm sinh đã mang theo ngạo khí giờ phút này càng thêm phần bén nhọn, đâm thẳng vào lòng hắn.

Tại sao hoàng huynh không còn dịu dàng với mình như xưa?

Thanh âm mềm mại, yếu ớt của Kim Thái Hanh ban sáng bỗng nhiên vang lên bên tai Điền Chính Quốc, vào giờ phút này nó chẳng khác gì câu phù chú đầy ám ảnh.

Điền Chính Quốc nắm chặt chuôi kiếm, dồn toàn bộ sức lực vào những chiêu thức đã thuộc nằm lòng mà Kim Thái Hanh từng dạy. Ấm ức, tức giận dồn hết vào thanh kiếm gỗ kia. Mỗi chiêu hắn đánh ra, y sẽ chỉ nghiêng người tránh thoát, hoặc nhấc kiếm phòng vệ. Trong khi đó, Điền Chính Quốc lại như con thú phát cuồng, mỗi một lần đánh tới đều dùng hết sức bình sinh.

Tiếng lạch cạch vang lên, kiếm của Kim Thái Hanh bị đánh rơi xuống đất. Điền Chính Quốc chĩa thẳng mũi kiếm vào cổ y.

Thị vệ đứng xung quanh cùng xông tới chế trụ hắn. Kim Thái Hanh vẫn giữ nguyên thần sắc, không hề nổi giận như trong tưởng tượng của Điền Chính Quốc. Y ra hiệu cho đám thị vệ lui xuống.

"Từ nay Chính Quốc sẽ là thiếp thân thị vệ của ta."

Điền Chính Quốc vừa được buông ra, lảo đảo suýt ngã. Hắn nhìn thấy Kim Thái Hanh mỉm cười.

"Nếu là người khác ta sẽ không yên lòng. Nhưng Chính Quốc sẽ không bao giờ thừa dịp ta ngủ mà giết ta, phải không?"

Điền Chính Quốc không hiểu hàm ý trong câu nói của Kim Thái Hanh, im lặng nghe y nói tiếp.

"Từ giờ trở đi, Điền Chính Quốc sẽ là người của Kim Thái Hanh."

Ngữ khí nhẹ tựa lông hồng, ẩn giấu tính cách ngang ngược của y. Điền Chính Quốc cảm nhận rõ tim mình đang đập nhanh đến phát đau.

Buổi chiều Thanh Thanh mang bánh ngọt đến cho hắn, nói là theo lời phân phó của Lục hoàng tử. Điền Chính Quốc sững người, khuôn mặt tươi cười của Thanh Thanh khơi gợi lại chuyện ban sáng hắn đứng bên ngoài tẩm cung nhìn trộm Kim Thái Hanh.

Đó là thanh âm và thái độ dịu dàng y chưa bao giờ dành cho hắn. Điều đó khiến Điền Chính Quốc sinh lòng ghen tỵ với nữ nhân trước mặt.

"Sao tỷ không ở bên kia với hoàng huynh."

Điền Chính Quốc đẩy đĩa bánh ngọt ra xa, quay đầu đi chỗ khác không đối mặt với Thanh Thanh.

"Xùy, đệ đừng nói linh tinh. Ngày trước Lãng Nguyệt nương nương còn không cho phép ta kề cận bên người điện hạ. Thanh Thanh đâu có diễm phúc được ở bên ngài ấy mọi lúc mọi nơi."

Điền Chính Quốc quay đầu lại, thấy nàng đang ngồi chống cằm, hai má ửng hồng, trong mắt ẩn hiện xuân sắc.

"Nào giống như Chính Quốc, không phải ai cũng được làm thiếp thân thị vệ của điện hạ đâu. Là điện hạ đích thân cầu xin hoàng thượng đấy."

"Ta chỉ là con chó ngài ấy nuôi thôi."

Điền Chính Quốc hờn dỗi nói, Thanh Thanh cuống quít che miệng hắn.

"Chính Quốc không được phép nói vậy, đệ không biết điện hạ nặng lòng với đệ như thế nào."

"Ta nói đùa thôi, tỷ tỷ đừng nói cho hoàng huynh biết."

Dứt lời Điền Chính Quốc im lặng không nói chuyện với Thanh Thanh nữa. Đĩa bánh ngọt lẳng lặng nằm đó, không ai động tới.

Thanh Thanh lớn hơn Điền Chính Quốc bốn tuổi, đã quen với tính cách thất thường của hắn nên luôn chủ động nhường nhịn. Hiện tại Thanh Thanh không hiểu vì sao đột nhiên Điền Chính Quốc lại giận dỗi, nhưng nàng không hỏi.

Xế chiều ngày hôm ấy, có vài người tìm đến Điền Chính Quốc nói lời chúc mừng, ca ngợi hắn là quý nhân của thái tử tương lai. Bọn họ đưa tới không ít lễ vật, bị Điền Chính Quốc nhét vào kho hết, chỉ lấy ra trong đó một cái túi thơm đưa cho Thanh Thanh, coi như thay lời xin lỗi cho thái độ thất lễ ban sáng.

Ngày hôm sau Điền Chính Quốc đến gặp Kim Thái Hanh, cung kính nhận lấy lệnh bài thị vệ. Võ công của hắn chẳng đâu vào đâu, nếu như hôm trước Kim Thái Hanh không nhường hắn, thì dựa vào năng lực yếu kém cùng tâm trí rối loạn lộ ra trăm ngàn sơ hở, hắn hoàn toàn không phải là đối thủ của Kim Thái Hanh.

"Ta sẽ dạy lại võ công cho ngươi, ở bên cạnh ta ngươi không cần tỏ ra xa lạ như vậy." Y rút kiếm ra khỏi vỏ, ngẩn người nhìn vào lưỡi kiếm bóng loáng, không biết đang suy nghĩ điều gì, một lúc lâu sau mới nói, "Ta không cần ngươi bảo vệ ta. Ta là sợ người khác ám hại ta."

Lời này lọt vào tai Điền Chính Quốc, được hắn lí giải thành: Ngươi không hại được ta, bởi vì ngươi không đánh lại ta. Nếu có người rắp tâm hại ta, ngươi sẽ thay ta cản lại.

Thân phận bùn đất thì chỉ xứng làm tốt thí mà thôi. Điền Chính Quốc cười tự giễu, khúm núm tuân chỉ.

【 五 】

"Sao trên người tỷ lại có mùi thơm?"

Thanh Thanh đang hầu Kim Thái Hanh rửa mặt, thay y phục như thường ngày, mùi hương từ túi thơm toả ra, quanh quẩn trong không khí.

"Là Chính Quốc cho ta, hôm qua không hiểu sao lại giận ta."

Kim Thái Hanh khẽ cau mày, "Tỷ thích cái túi thơm này sao?"

"Món quà của Chính Quốc, đương nhiên ta sẽ thích rồi..."

"Không được, ta không đồng ý." Kim Thái Hanh tức giận đưa tay giật lấy túi thơm trên người nàng. Thanh Thanh không né tránh, mặc cho túi thơm rơi vào tay y. "Tỷ tỷ sao có thể đeo loại túi thơm tục khí này, ta sẽ tặng cho tỷ túi thơm thượng hạng nhất."

Nói xong y ném túi thơm vào góc giường, rồi nghiêm mặt nhìn thẳng về phía trước. Thanh Thanh khẽ cười:

"Chỉ là một chiếc túi thơm, điện hạ đâu cần tức giận đến thế."

"Tỷ tỷ mau nói cho ta, có phải Chính Quốc thích tỷ không?" Rồi không đợi Thanh Thanh trả lời, Kim Thái Hanh đã đập bàn nói, "Vì tỷ đối tốt với hắn, khiến hắn sinh lòng ái mộ."

"Nói về chuyện đối tốt với đệ ấy, chẳng phải điện hạ mới chính là người dẫn đầu hay sao?"

"Nhưng hắn mãi mãi không hiểu lòng ta."

Thanh Thanh lắc đầu đầy bất lực, im lặng chải tóc cho Kim Thái Hanh, vuốt xuôi những sợi tóc bướng bỉnh đang vểnh ra về đúng vị trí.

Sáng hôm đó, Điền Chính Quốc đến luyện kiếm cùng Kim Thái Hanh, bị y đánh cho không ngóc đầu lên nổi. Kim Thái Hanh đánh rơi kiếm của hắn, chĩa thẳng kiếm vào đầu hắn. Năm nay Kim Thái Hanh đã mười bảy tuổi, đường nét trên mặt ngày càng sắc bén, không còn vẻ mềm mại, non nớt như xưa. Điền Chính Quốc ôm lòng bất mãn trừng mắt nhìn y, như đứa trẻ con đang phát cáu.

Điền Chính Quốc bắt đầu thực hiện trọng trách của một thị vệ thiếp thân, ngày đêm hầu bên người Kim Thái Hanh. Trừ lúc lên triều và khi thay y phục, còn lại thời thời khắc khắc đều đi theo. Vậy là hắn đã đạt được tâm nguyện canh giữ mỗi đêm trong tẩm cung của Kim Thái Hanh, lặng yên không một tiếng động bầu bạn y chìm vào giấc ngủ say.

Điền Chính Quốc cảm thấy Kim Thái Hanh là người ngang ngược quá mức, mấy vị khách nhân thường ghé thăm hắn cũng nhận xét Kim Thái Hanh như vậy.

Y giống hệt mẫu phi Lãng Nguyệt, không coi ai ra gì, kiêu ngạo bất tuân, từng bước tước đoạt tất cả mọi thứ của Điền Chính Quốc: Mạng sống của mẫu thân, tuổi thơ hạnh phúc, thậm chí là cả túi thơm hắn đưa cho Thanh Thanh.

Điền Chính Quốc cũng là hoàng tử giống như Kim Thái Hanh. Vậy mà hắn phải hạ mình cho y giẫm lên người.

Điền Chính Quốc không hiểu đến tột cùng bản thân vì lí do gì lại muốn ở bên cạnh Kim Thái Hanh. Rõ ràng y đã không còn là Thái Hanh ca ca năm xưa, không còn là ánh sáng soi rọi thế giới tăm tối của hắn. Bất tri bất giác y đã nhìn nhận hắn bằng thân phận "con của tiện tì" từ lúc nào không biết, có lẽ là ngay từ khi bắt đầu. Trong mắt Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc hắn đây giống như con thỏ của Bát Nguyệt nương nương, nên an phận làm sủng vật mà thôi.

Không hiểu vì sao, Điền Chính Quốc luôn cảm thấy Kim Thái Hanh đang sợ hãi trốn tránh điều gì đó.

Giống như cách y nói y không cần ai bảo vệ, nhưng lại lo âu người khác hãm hại y.

Người nào đủ sức hãm hại y đây?

Kim Thái Hanh tương lai sẽ là thái tử, rồi trở thành vị hoàng đế nối tiếp triều đại. Bên cạnh y có phụ hoàng và mẫu phi, kế thừa giang sơn rộng lớn. Xung quanh y có vô số người, bao gồm cả Điền Chính Quốc võ công ngày một tiến bộ, sẽ không để ai tổn hại đến y, cho dù chỉ là một sợi tóc.

Vậy nên Điền Chính Quốc không hiểu, Kim Thái Hanh đang sợ hãi và trốn tránh điều gì.

Một buổi sáng nọ, Kim Thái Hanh giật mình tỉnh giấc khỏi cơn mộng mị. Đôi mắt y long lanh ánh nước, cổ họng bật ra một tiếng:

"Chính Quốc....."

Điền Chính Quốc đứng sau lớp rèm khẽ giật mình, thanh âm kia vừa ngọt ngào lại vừa mềm mại, giống như thanh âm hắn nghe lén ngày nào.

Kim Thái Hanh dùng thanh âm kia, gọi một câu "Chính Quốc."

"Điền, Điền Chính Quốc..."

Nhìn thấy Điền Chính Quốc đang tròn mắt nhìn mình, Kim Thái Hanh thất kinh, nóng nảy che giấu sự cố ngoài ý muốn, vô duyên vô cớ biến thành phẫn nộ đổ lên đầu hắn.

"Điền Chính Quốc, ngươi cút ra ngoài cho ta!"

Điền Chính Quốc đã quen với một Kim Thái Hanh vui giận thất thường, nhưng vào thời khắc y vừa nhu tình gọi tên hắn, câu quát kia lại chẳng khác nào đòn cảnh cáo tát vào mặt buộc hắn phải tỉnh ngộ. Điền Chính Quốc đè nén bất mãn, cung kính lui ra ngoài. Hắn nghe thấy Kim Thái Hanh gọi Thanh Thanh vào. Thanh Thanh còn cười:

"Điện hạ không cần xấu hổ, Thanh Thanh sẽ không giễu cợt người."

Rốt cuộc Kim Thái Hanh đã mơ thấy gì.

Điền Chính Quốc không hiểu, vì hắn chưa tới tuổi trải qua chuyện đó.

Lục hoàng tử hai lần trong mộng tìm xuân làm bẩn giường, Lãng Nguyệt nương nương liền cùng hoàng thượng cân nhắc đến chuyện tuyển phi cho nhi tử.

Ngày lành tháng tốt, Lục hoàng tử được sắc phong làm thái tử. Kim Thái Hanh di giá Đông cung, hoàng thượng tổ chức yến tiệc chúc mừng. Đêm đó Đông cung sáng trưng như ban ngày. Điền Chính Quốc lẳng lặng cầm kiếm đứng bên cạnh y.

Các đại thần thay nhau tiến lên kính rượu, tửu lượng của Kim Thái Hanh không đấu lại được, chớp mắt đã say. Y ngồi còn không vững, phải dựa vào người Điền Chính Quốc.

Kim Thái Hanh không cho phép bất kì ai ngoại trừ Điền Chính Quốc đến gần y. Thành ra đến khi yến tiệc kết thúc, hắn chính là người đảm nhiệm trọng trách đỡ y về tẩm cung. Tất cả mọi người đang tập trung hết ở chính điện, nên ngoài hành lang vắng tanh không một bóng người.

Kim Thái Hanh say rượu không biết trời trăng là gì, cả người mềm nhũn như miếng bánh nếp đậu đỏ. Điền Chính Quốc không ngờ y lại gầy đến vậy, hắn nghĩ là do bản thân hắn cũng đã trưởng thành, trở nên cao lớn cường tráng hơn nhiều.

"Chính Quốc------"

Kim Thái Hanh vòng tay ôm lấy cổ Điền Chính Quốc, hai chân như sắp nhũn ra, ngả cả người về phía hắn. Điền Chính Quốc đứng im không dám động đậy, chỉ sợ thái tử say rượu nổi cơn điên, khéo còn lôi hắn ra chém đầu không chừng.

Kim Thái Hanh nghiêng đầu, nheo mắt dí sát mặt y vào mặt Điền Chính Quốc. Sau đó đột nhiên nhoẻn miệng cười, hai tay bưng lấy má hắn vò lấy vò để.

"Thỏ đệ đệ của ta."

Ánh nến như tầng sa mỏng, ảm đạm phủ lên hai người.

Kim Thái Hanh mặt mang ráng hồng, trong mắt là ánh lửa đang nhảy múa. Đôi môi trơn bóng, da thịt mềm mại, khiến đáy lòng Điền Chính Quốc ngứa ngáy lạ kì.

Hắn vốn tưởng mình sẽ khinh bỉ bộ dạng thất thố của y, không ngờ lại vì thế mà rung động. Thậm chí Điền Chính Quốc còn hoài nghi có người đã giở trò, bỏ bùa mê thuốc lú ở Đông cung, nếu không tại sao hắn lại cảm thấy cổ họng khô nóng, râm ran cả người.

"Thái tử điện hạ, nên đi ngủ....."

"Không, không, ta không muốn," Kim Thái Hanh lắc đầu nguầy nguậy, còn dùng tay che miệng Điền Chính Quốc, cười ngây ngô dụi mặt vào ngực hắn, "Chính Quốc mau gọi ta là Thái Hanh ca ca."

Người ta nói rượu có vị cay, nhưng Điền Chính Quốc lại cảm thấy mùi rượu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net