Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đúng như nàng nghĩ, Lệnh Quý Phi thật sự rất hợp với màu đỏ tươi. Làn da giống như thiếu nữ chưa xuất giá, đôi tay thon thả mềm như không xương bao quanh nàng.


Hơi thở của cô, nhiệt độ cơ thể cô, khiến Phú Sât Dung Âm khó lòng kiềm chế, đặc biệt là câu lấy thân đền đáp kia.



Gương mặt Lệnh Quý Phi đỏ ửng, nhưng làm ra vẻ đại nghĩa hùng hồn, làm như người cô cố tình quyến rũ đang muốn ức hiếp cô.



Phú Sát Dung Âm không kìm được vuốt ve khuôn mặt đang nóng bừng bừng của cô. Tuy bình thường nàng và Lệnh Quý Phi rất thân thiết nhưng cũng chưa từng không thành thể thống thế này. Vì có người khác nên luôn phải chú ý tránh để những kẻ có mưu đồ nhìn thấy.


Giờ đã nhìn rõ tâm tư của cô rồi thì sao có thể buông tha chứ!


Nhưng Lệnh Quý Phi lại khẽ giữ lấy bàn tay vuốt ve mặt mình lại, rồi nghiêng đầu hôn lên lòng bàn tay nàng.


- ....



Trên chiếc giường phượng của nàng yên lặng tới mức chỉ còn tiếng thở của hai người, ánh mắt hai người chạm nhau, dường như có thể nhìn thấy hình ảnh của mình từ đôi mắt trong veo tựa tấm gương của đối phương.

Kẻ to gan kia càng thêm càn rỡ, hé miệng liếm lên lòng bàn tay nàng.

Mềm mại, ẩm ướt, thật sự là không xương.

Nàng không thích mèo nhưng cũng từng thấy trong cung, có một lần tình cờ nàng thấy, bèn cho người tìm cá cho nó ăn, giống như cái đuôi của nó khi ấy khẽ lướt qua cổ nàng, rồi lại liếm liếm tay nàng như lấy lòng.

Thấy Nguỵ Anh Lạc ngẩng lên nhìn mình, trong ánh mắt ấy là sự khao khát chưa từng có trước đây, Phú Sát Dung Âm biết lần này chắc chắn phải cho con hồ ly này ăn no thì mới yên.

Khi Phú Sát Dung Âm đang định có hành động, tay dừng ở eo của Lệnh Quý Phi, nàng bỗng nhíu mày. Trang phục của bọn họ trước nay luôn khiến cơ thể họ có vẻ lớn hơn thực tế, rất nhiều tầng áo càng khiến người ngoài khó nhìn được bên trong là cơ thể như thế nào.


Giờ nàng bất giác tức giận, bình thường vì sức khoẻ của cô, nàng thường xuyên lệnh cho trù phòng làm món ngon đưa tới, không ngờ cô lại đối xử tệ với bản thân như vậy.

Tuy Nguỵ Anh Lạc tuổi còn trẻ, cộng với nữ tử vốn nên gầy gò một chút, nhưng kẻ to gan này lại gầy tới mức chẳng thấy thịt đâu thế này, chỉ cần chạm một chút là gần như có thể đếm được hết có mấy cái xương rồi.

Nàng coi như đã biết sự không thích ăn của Lệnh Quý Phi mà hoàng thượng nói rồi, khiến người sầu não tới mức khi xử lý chính sự cũng không yên tâm.

- Ở đây phải có thêm chút thịt mới được.

Phú Sát Dung Âm dùng ngón tay khẽ lướt qua eo khiến Nguỵ Anh Lạc buồn buồn.

- Hoàng hậu nương nương đừng chọc thần thiếp nữa.

- Thì ra ngươi sợ cái này.

Nhưng nàng không có ý định buông tha cho con người chỉ biết chọc giận người khác này.

Nguỵ Anh Lạc thấy tình hình không ổn, vội nhổm dậy lùi về sau. Nhưng giường của hoàng hậu nương nương cho dù có lớn hơn giường của phi tần khác thì cũng chỉ là cái giường, cùng lắm là thêm chữ phượng, có trốn nữa cũng vẫn là trên giường.

Có điều Lệnh Quý Phi là người thế nào, cô ôm lấy eo hoàng hậu Đại Thanh, hai người ngã xuống chiếc chăn không còn phủ lên người Lệnh Quý Phi nữa.

- Hoàng hậu nương nương, hôn thần thiếp đi có được không?

Lệnh Quý Phi có rất nhiều tâm tư, cũng rất xấu xa, nếu không lúc này cũng không gọi nàng là hoàng hậu nương nương. Rõ ràng là đang nhắc nhở thân phận của nàng, đồng thời nhìn hoàng hậu chỉ thuộc về hoàng thượng, thuộc về lục cung, thuộc về Đại Thanh, chỉ không tuân theo quy củ, không giữ luân thường vì cô.

Nhưng nàng lại quá yêu con người này.

Đương nhiên cô có bất cứ thỉnh cầu gì, nàng cũng sẽ đáp ứng.

Có thể là do trong Diên Hy Cung trồng rất nhiều hoa dành dành, trên người cô cũng mang mùi hương nhàn nhạt của loài hoa này. Khác với sự mạnh mẽ và mùi long đàm nồng đậm trên người hoàng thượng, nàng thích mùi hương thanh nhã này hơn.

Nữ tử là mềm mại, nơi bờ môi lại càng là như vậy, chỉ cần thử một lần thì lần sau không thể nào chỉ thưởng thức lướt qua được.

Nguỵ Anh Lạc nheo mắt, màu đỏ lan từ tai lên má, cô biết chắc chắn hoàng hậu nương nương sẽ không để nàng yên ổn, nếu không cũng sẽ không giày vò cô như vậy, rõ ràng là không muốn cô được thoải mái, thật sự là đang hành hạ người.

Hơn nữa ánh mắt nương nương chưa có phút nào rời khỏi mắt cô...

Cô tận dụng khe hở, đẩy người bên trên ra.


- Nếu không thích thì bản cung sẽ cho người đưa ngươi về Diên Hy Cung.


Nguỵ Anh Lạc nhìn người bên trên chăm chăm, khoé miệng hàm ý cười, hoàn toàn không phải có ý muốn đuổi cô, cô ấm ức chu môi.

- Rõ ràng hoàng hậu nương nương mới là người hư nhất.

Phú Sát Dung Âm nhướn môi, không tỏ thái độ gì, đưa tay buông rèm hai bên, tấm lụa vàng tươi với những đường thêu chìm rủ xuống, che đi chút ánh nến còn lại trong nội điện.

Nàng cũng từng lén lút thân mật với Lệnh Phi như thế này, nhưng cũng vì lo rất nhiều chuyện sau này, nghĩ đến suy nghĩ của cô, cho dù bình thường Lệnh Quý Phi có không theo quy củ với nàng thế nào thì cũng chỉ dừng lại ở đó.

Nhưng giờ thì không cần nghĩ nhiều như vậy nữa rồi, con đường này có cô ở bên, hai người họ có thể đi cùng nhau.

Trước kia với chuyện này nàng chỉ coi đó là trách nhiệm của thê tử, môn đăng hộ đối gả vào Bảo Thân Vương phủ, đâu có tình yêu gì đâu. Vốn dĩ nàng cũng không để tâm những điều này, gia tộc nàng thuộc kiểu truyền thống, nhưng tâm nàng thì không muốn tuân theo kiểu truyền thống này.

Lại được gả vào Bảo Thân Vương phủ, lại được vương gia yêu thương, sau đó lại trở thành hoàng hậu Đại Thanh.

Nhưng cuối cùng, chỉ có Lệnh Quý Phi này, Nguỵ Anh Lạc này có thể khiến lòng trái tim tĩnh như nước của nàng không còn bình tĩnh nữa.

Mỗi hành động, mỗi nụ cười của cô đều khuấy động trái tim nàng, bình thường chép ngự thi đều sẽ viết ra tên của cô.

Vì thế dù thế nào nàng cũng không thể buông tha cho con người bất tri bất giác đã chiếm lĩnh trái tim nàng.

- Đối phó với kẻ hư hỏng ngươi thì phải dùng cách hư hỏng hơn.

Phú Sát Dung Âm không đợi cô phản ứng lại, trực tiếp cúi xuống hôn Lệnh Quý Phi chỉ biết chọc tức người khác này. Chuỗi hạt đeo trên tay vì động tác của nàng mà chạm vào làn da hở của Nguỵ Anh Lạc.

Hạt châu lạnh chạm vào phần eo đã nóng lại nhạy cảm khiến cô muốn kêu lên, nhưng lúc này vẫn đang bị hôn, tiếng kêu vô thức đã tạo cơ hội cho người bên trên càng thêm nồng nhiệt.

Bất công nhất là trên người cô chỉ còn chiếc yếm che chắn cuối cùng, còn hoàng hậu nương nương thì không thiếu một thứ gì, toàn thân vẫn chỉnh tề, chỉ cần có người gọi là nàng cũng không cần chỉnh trang gì, trực tiếp đi ra cũng không khiến người ta cảm thấy có gì không ổn.

Nguỵ Anh Lạc cảm thấy ấm ức, nhưng vẫn phải đón nhận sự đòi hỏi của người phía trên, sự không vui muốn thoát ra từ miệng, cô xấu xa cắn đầu lưỡi nàng khiến nàng chau mày trừng mắt với cô.

Phú Sát Dung Âm cũng có sự kiêu hãnh của mình, sao có thể cho phép cô tuỳ tiện thăm dò sự uy nghiêm của hoàng hậu là nàng.

Bên tay cầm chuỗi hạt dùng lực ôm lấy eo Lệnh Quý Phi, thân thể như không xương dính chặt vào trang phục hoàng hậu của nàng. Sáng sớm nay chúng phi tần thỉnh an, nàng không có việc gì khác cũng không thay y phục.

Còn Lệnh Quý Phi thì chẳng dễ chịu chút nào, người thường không thể sánh được với tay nghề của cung nữ Tú Phường, mà hoàng hậu lại là người tôn quý nhất ngoài hoàng thượng ra, y phục làm cho nàng đều là loại vải loại chỉ tốt nhất. Tuy là hoàng hậu nương nương bình thường vẫn rất tiết kiệm, không thích dùng chỉ vàng chỉ bạc, nhưng bộ triều phục gặp gỡ thần tử là bộ thể hiện địa vị hoàng gia của nàng nhất.

Mà Nguỵ Anh Lạc lúc này đang tiếp xúc một cách thân mật với những chất liệu hảo hạng kia.

Loại chỉ thượng hạng, loại vải thượng hạng, lúc này đang chạm tới nơi mềm yếu nhất của cô.

- Dung Âm...

Cho dù bình thường cô có cương ngạnh thế nào cũng không chịu nổi sự kích thích này, thái độ đành mềm mỏng, cầu người phía trên có thể giúp cô dễ chịu hơn.

Nhưng người kia thấy cô yếu ớt như vậy lại không buông tha cô.

- Ngoan.

Phú Sát Dung Âm gỡ chiếc yếm trên người cô, nhưng lại không bỏ hẳn ra, mà cách một tầng lụa hôn lên nơi mềm mại kia.

Nàng và Nguỵ Anh Lạc đều là nữ tử, đương nhiên biết cách làm vui lòng cô.

- Dung Âm.

Nguỵ Anh Lạc cảm giác có một ngọn lửa bùng lên tận sâu thẳm trong trái tim, càng muốn trào dâng từ nơi xấu hổ kia. Cô không biết phải làm thế nào mới giảm bớt được sự khổ sở này. Rõ ràng cho dù là lúc thân mật với hoàng thượng cũng có được xúc cảm như vậy.

Đành phải ôm chặt lấy người mình yêu, đôi chân thon dài càng không biết liêm sỉ không tự chủ được kẹp lấy eo nàng mà ma sát.

Phú Sát Dung Âm tuy không muốn buông tha cho cô, nhưng cũng không muốn cô khó chịu như vậy, bàn tay còn lại chậm rãi di chuyển, chạm tới nơi ấy.

- Ưm...

Tiếng rên khẽ đầy thoả mãn của Lệnh Quý Phi khiến mặt nàng nóng bừng. Nàng chưa từng nghe thấy âm thanh nào phóng đãng như vậy, cho dù là bản thân nàng cũng chưa từng...

Có điều, lần này hãy để người làm hoàng hậu là nàng hầu hạ Lệnh Quý Phi cũng không có gì không tốt cả.

Bên ngoài, những giọt nước mưa chảy men theo cửa sổ làm tăng vài phần sinh động cho từng đợt thở dốc bên trong phòng, tiếng sấm chốc chốc lại vang lên cũng giấu đi những tiếng rên rỉ khó kiềm chế.

Các cung nữ ngoài sân đã che xong hoa, tất cả đều ướt đẫm nước mưa. Đại cung nữ Nhĩ Tình đứng bên cửa phòng nghe không rõ lắm nhưng cũng đoán được vài phần, liền bảo các tiểu cung nữ đi thay y phục rồi cầm ô cùng Minh Ngọc đi chuẩn bị bữa tối.

Đương nhiên bất cứ ai cũng không được tới gần tẩm điện.

Mưa không có dấu hiệu muốn ngừng, tình ý trong nội điện đương nhiên cũng sẽ không tan.


- Như vậy đã mệt rồi sao?

Lệnh Quý Phi thất thần nằm dưới thân, mái tóc xoã một bên nghiêng đầu không nhìn nàng, hơi thở vẫn chưa hồi phục trạng thái bình thường, trong gian tẩm điện chỉ có hai người nàng có vài phần đáng hổ thẹn.

Lệnh Quý Phi sợ buồn, nhưng hoàng hậu nương nương hiếm khi động tâm tư xấu xa, vào khoảnh khắc cô sắp lên đỉnh, nàng dùng một tay khẽ trêu chọc phần hông khiến cô không kịp ứng phó.

Nhưng chỉ còn cách điểm đó một bước, khiến cô càng khó kiềm chế liền trao thân.

Trừng mắt nhìn thủ phạm, thấy nàng nhướn mày lại định hạ thủ, Nguỵ Anh Lạc vội vàng cầu xin.

- Hoàng hậu nương nương là tốt nhất, Anh Lạc mệt rồi.

Nhìn chiếc yếm trên người nàng đã bị mình vò nát, còn đẫm mồ hôi của Lệnh Quý Phi, Phú Sát Dung Âm khẽ vuốt ve má cô, nằm xuống bên cạnh.

- Nghỉ một lát rồi dùng bữa, trưa nay không ăn chắc đói rồi?

Nguỵ Anh Lạc thấy thần sắc nàng buông lỏng, ý cười trên môi càng lan rộng.

- Đói rồi, muốn ăn hoàng hậu nương nương.

- Hả?

Không đợi nàng kịp hiểu, vị trí của hai người đã đảo ngược. Lệnh Quý Phi nhỏ hơn hoàng hậu nương nương tận hơn chục tuổi, thể lực đương nhiên không yếu như nàng tưởng.

Biết rõ mình lại bị lừa, Phú Sát Dung Âm mặt nóng muốn bốc khói, biết thế đã đòi thêm vài lần, xem con người kia còn sức lực như thế này không.

Nhưng lúc này nàng vẫn nên lo lắng cho mình thì hơn.

- Đâu có cái lý để hoàng hậu nương nương hầu hạ phi tử chứ. Thần thiếp là Lệnh Quý Phi, chắc chắn phải hậu hạ hoàng hậu nương nương tử tế, không phụ nỗi khổ tâm hàng ngày hoàng hậu nương nương dạy dỗ thần thiếp.

Nàng đâu phải khổ tâm, rõ ràng là miệng đắng mà không thốt ra được!

Nhưng vì đúng người, nàng cam tâm tình nguyện, cũng không có những suy nghĩ khác.

Phú Sát Dung Âm bắt chước Lệnh Quý Phi quàng hai tay lên cổ kéo cô về phía mình.

- Vậy Lệnh Quý Phi muội muội phải hầu hạ thật tốt, cẩn thận bản cung phạt ngươi.

- Thần thiếp xin tuân theo ý chỉ của hoàng hậu nương nương.


Đã cháy hết không biết bao nhiêu cây nhang rồi, các tiểu cung nữ sốt ruột nhưng không dám lên tiếng. Nhưng Minh Ngọc là ai, là đại cung nữ tính cách nóng nảy nhất Trường Xuân Cung.

- Nhĩ Tình, tỷ nói chuẩn bị bữa tối, không tới một tuần nhang là hai nương nương chắc chắn sẽ ra, giờ đã bao nhiêu cây nhang rồi?

Nhĩ Tình đau khổ, vốn dĩ nghe ngóng thì chắc cũng sắp xong rồi, sao lại... Hơn nữa âm thanh lần này hình như không phải của Lệnh Quý Phi, mà giống chủ tử hoàng hậu nương nương hơn.

- Tỷ còn không cho ta đi thông báo. Thế tỷ nói xem hoàng hậu nương nương và Lệnh Quý Phi rốt cuộc đang làm chuyện mờ ám gì?

- Cái này cô tự hỏi Lệnh Quý Phi đi.

Bảo cô nói chi bằng ban Hạc Đỉnh Hồng!

Nhưng cũng may không lâu sau thì bên trong cuối cùng cũng có động tĩnh, nhưng người mở cửa không phải hoàng hậu nương nương mà là Lệnh Quý Phi.

- Minh Ngọc, chuẩn bị bữa tối.

- Lệnh Quý Phi nương nương, đã chuẩn bị xong rồi, chỉ đợi nương nương và hoàng hậu nương nương thôi.

Nguỵ Anh Lạc gật đầu, chắc hẳn lúc này hoàng hậu nương nương cũng đã chỉnh trang xong, bèn cho người đưa đồ vào trong.

- Lệnh Quý Phi nương nương, nô tỳ có thể hỏi một chút không. Vừa rồi nương nương và hoàng hậu nương nương làm gì vậy? Bọn nô tỳ làm nóng cơm mấy lần liền hai người mới ra, cũng qua giờ dùng bữa rồi.

Phú Sát Dung Âm nghe thế suýt nữa đã nghẹn, vội vàng ăn mấy miếng cơm.

Nguỵ Anh Lạc thấy mặt nàng muốn bốc khói, trong lòng cảm thấy buồn cười, rõ ràng ban đầu nàng là người hăng nhất, sao giờ giống như cô ức hiếp nàng vậy.

Nhưng cô cũng không định khiến người mình yêu khó xử, nhướn môi để lại cho Minh Ngọc bốn chữ rồi bảo họ đi ra.


- Nhĩ Tình, tỷ nói xem "loan phụng hoà minh"* là ý gì?

- Tự cô nghĩ đi!


Không nghĩ Nhĩ Tình lại tức giận, Minh Ngọc cảm thấy có chút kỳ lạ, hơn nữa rõ ràng Lệnh Quý Phi là bắt nạt cô, cho cô một câu đố khó như vậy.

Minh Ngọc hừ một tiếng, Lệnh Quý Phi không nói thì cô hỏi hoàng hậu nương nương là xong.

Cô nghĩ vậy, tâm tình cũng tốt hơn không ít, lại lệnh cho trù phòng làm mấy món ngon cho người đem đi.





< tbc >


*Loan phượng hoà minh: chim loan, chim phượng cùng hót. chỉ cảnh xum vầy, hoà thuận và hạnh phúc của vợ chồng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net