Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bình thường cung nữ Trường Xuân Cung đều rất cẩn thận, nghiêm túc. Tuy hoàng hậu nương nương đối xử với mọi người đều không quá nghiêm khắc, rất tốt với người dưới. Nên mọi người đều làm việc nghiêm túc, không làm bừa bãi. Hoàng hậu nương nương bình thường đối tốt với họ thế nào thì họ cố gắng báo đáp hoàng hậu nương nương như vậy.

Đối với việc ở Trường Xuân Cung, tuy bình thường không nói nhiều, nhưng nói cho cùng cũng là nhìn thấy. Vị phi tần nào đối xử tốt hay không tốt với nương nương họ đều thấy cả.

Nhưng hôm nay thì lạ lắm, mọi người túm năm tụm ba lại bán tán chuyện trong điện.

Mới sáng sớm Cao quý phi đã tới Trường Xuân Cung, hoàng hậu nương nương còn chưa dậy thì nàng ta đã ngồi đây hàng giờ. Nếu là bình thường thì việc này tuyệt đối không thể xảy ra. Trong hậu cung có ai là k hông biết quý phi nương nương trước nay ngông cuồng, càng không coi hoàng hậu nương nương ra gì, sao hôm nay lại như vậy, đúng là mặt trời mọc đằng tây rồi.

Cao quý phi trong lòng phẫn hận, thường ngày nàng ta đâu có chịu ấm ức thế này bao giờ, nhưng kẻ khiến nàng ta giận dữ nhất vẫn là Nguỵ Anh Lạc đang đứng một bên như không có chuyện gì xảy ra.

- Nguỵ Anh Lạc! Tiện tỳ nhà ngươi, ngươi có tin bổn cung ngay lập tức sẽ...

- Ai da quý phi nương nương, nô tỳ không nhận nổi hậu ái của nương nương đâu. Nhưng bộ hý phục của nương nương hình như ở chỗ nô tỳ, nếu nô tỳ thực sự không nhìn được, cùng lắm là cùng với nó đồng quy vu tận thôi. Chỉ là thế thì đáng thương cho bảo bối của quý phi nương nương quá!

- Ngươi, ngươi...

Cao Ninh Hinh chỉ vào cô mãi không nói nên lời, nếu không phải bộ hý phục đó có ý nghĩa vô cùng đặc biệt thì nàng ta còn lâu mới bị một nô tỳ khống chế như vậy! Cái mạng nhỏ nhoi của Nguỵ Anh Lạc mất thì thôi, nhưng không tìm lại được bộ hý phục thì đúng là được không bù lại được mất!

- Ngươi đúng là vô sỷ! Nhớ lần đó ngươi còn làm bộ làm tịch trước mặt bổn cung!

- Nô tỳ cũng là bất đắc dĩ để giữ mạng mà thôi.

Nguỵ Anh Lạc nhún nhún vai, vô cùng lễ dộ đưa trà tới đặt xuống trước mặt Cao quý phi, thấy nàng ta ngoảnh đi không có ý uống, cô khẽ cười thành tiếng.

Nếu Cao Ninh Hinh có thể kín đáo kiềm chế hơn một chút thì cũng không có kế hậu mưu đồ thâm sâu như Huy Phát Na Lạp Thị rồi. Nhưng thế sự nhân qua tương báo tương ứng, một người rốt cuộc có thể trở thành như thế nào, cũng không phải điều cô có thể quyết định. Mọi chuyện dường như đều đã định sẵn, còn điều cô muốn làm, cũng nhất định phải làm, chính là thay đổi vận mệnh của hoàng hậu nương nương, để người không dẫm vào vết xe đổ kiếp trước.

Minh Ngọc hầu hạ hoàng hậu nương nương làm vệ sinh sáng, giờ đã mở nội môn đi ra hành lễ rồi dìu hoàng hậu nương nương đi ra.

Nguỵ Anh Lạc thấy hoàng hậu nương nương dường như vẫn chưa tỉnh nhưng vẫn làm bộ rất tỉnh táo, trong lòng cảm thấy thật đáng yêu, rồi vội cúi người hành lễ để tránh người nhìn thấy nụ cười của cô kẻo người lại tức giận.

- Ai da, thần thiếp xin thỉnh an hoàng hậu nương nương!

Thấy Cao Ninh Hinh hành lễ xong lại ngồi xuống ghế, bộ dạng tức giận mà không dám nói, Phú Sát Dung Âm kín đáo nhìn sang Nguỵ Anh Lạc đứng bên cạnh, rồi ngồi xuống chỗ của mình.

- Cao quý phi, đúng là khách quý.

- Thần thiếp cả đời này, đây là lần đầu tiên bị người khác uy hiếp.

Vừa nói quý phi nương nương trừng mắt nhìn Nguỵ Anh Lạc, hận không thể xẻo thịt cô.

- Trong cung có tin đồn quý phi và bản cung quan hệ không tốt, gặp mặt là tranh cãi đấu đã, nhưng bản cung thấy không phải vậy. Sau này quý phi vẫn nên tới đây thỉnh an nhiều một chút, để tránh tin đồn thất thiệt trong cung, ảnh hưởng không tốt.

- Hoàng hậu nương nương nói phải, sau này thần thiếp nhất định thường xuyên tới thỉnh an.


Mắt tiễn Cao quý phi rời đi, Minh Ngọc đi làm việc hàng ngày phải làm, Nguỵ Anh Lạc cầm chén trà Cao Ninh Hinh không hề động tới, chuẩn bị đem đi thì bị nương nương nhà mình chặn lại.

- Anh Lạc, bản cung có chút tò mò ngươi đã nói những gì với quý phi khiến nàng ta tức giận đến vậy.

Phú Sát Dung Âm quá biết tính tình của Cao Ninh Hinh, nếu là bình thường nàng ta đã cho người kéo Nguỵ Anh Lạc ra ngoài đánh rồi. Nhưng giờ lại nhẫn nhịn, để cho Nguỵ Anh Lạc sắp đặt, đúng là hiếm thấy.

Nguỵ Anh Lạc cười, dường như nhớ lại chuyện từ rất lâu.

Tỷ tỷ vào cung làm cung nữ phường thêu, hơn nữa còn là người có tay nghề xuất chúng nhất. Cao quý phi thích hý phục như vậy, từng làm rất nhiều bộ, với tính cách của Cao quý phi chắc chắn sẽ gọi người giỏi nhất làm cho mình. Tỷ tỷ tới lúc đủ tuổi rời cung mới vị bức hại, trong thời gian bao năm ấy chắc bình thường quý phí cũng đối xử tốt với tỷ tỷ.

- Quý phi đối với Anh Lạc mà nói chỉ giống như tiểu tú nữ mới vào cung tuyển tú, vẫn chưa đủ hoạt bát.

Sau đó cô trở thành hoàng quý phí, có mánh khoé gì mà cô chưa từng thấy, Cao quý phi có tính cách đặc biệt nhưng đáng tiếc vẫn chưa đủ trình độ.

- Ngươi ấy à.

Phú Sát Dung Âm ấn ấn chóp mũi cô, nghe ra ý tứ đằng sau lời nói của Nguỵ Anh Lạc, vừa cảm thấy hành động của cô thú vị nhưng cũng thấy buồn vì Nguỵ Anh Lạc phải chịu bao đau khổ trong cái thời gian mà nàng không biết kia.

- Đúng là già mà không tôn trọng bản thân, chỉ biết ức hiếp nàng ta, ngươi biết rõ đầu óc nàng ta không nhanh nhạy bằng ngươi mà.

Sau khi thẳng thắn nói chuyện, hoàng hậu nương nương đối xử với cô cũng không có gì thay đổi nhiều, nhưng cũng có chút khác biệt, có lẽ là vì muốn cô cảm nhận được tình cảm ấm áp, nhưng thỉnh thoảng vẫn thấy đau lòng vì những gì cô đã phải trải qua.


Nguỵ Anh Lạc sẽ không nói cô thấy nương nương len lét lau nước mặt vì chuyện của cô, đó là bí mật của cô, là minh chứng cho thấy nương nương quan tâm cô.

- Vì nương nương, Anh Lạc nguyện ý làm bất cứ việc gì.

Vì thế kiếp này, cô tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không để bất cứ ai làm hại hoàng hậu nương nương.

- Nhưng ngươi phải biết, lần này có bản cung ở bên ngươi.

Nguỵ Anh Lạc bưng trà tới trù phòng Trường Xuân Cung, chưa tới thời gian dùng cơm thì ở đó không có ngươi.

Cô đặt chén trà xuống, lấy ra chuỗi hạt hoàng hậu nương nương đã trả cô, cầm trong tay nhìn ngắm hồi lâu. Cô có một suy nghĩ, nhưng đến giờ vẫn cần phải chứng thực.





Minh Ngọc đang tỉa hoa tự dưng bị kéo đi mà không hiểu vì sao, Nguỵ Anh Lạc cần người giúp, đương nhiên là phải lôi kéo người gần nhất rồi.

Thấy Minh Ngọc vẫn tính cách trong nóng ngoài lạnh, Nguỵ Anh Lạc có một khoảnh khắc hoảng hốt, trước kia, đều là giúp cô đi hết chặng đường Minh Ngọc vẫn luôn bên cạnh cô, tính cách tuy vẫn nóng nảy, nhưng cũng là vì cô mà có chút tâm tư không thuộc về cô ấy.

Sau khi hoàng hậu nương nương qua đời, cô bị đưa tới Chung Tuý Cung, bị đưa ngân trâm vào người, lấy đi lấy lại mà vẫn sót một cây đã chạy vào tận sâu bên trong. Chỉ cần nghĩ tới việc Minh Ngọc chỉ cần tức giận một chút, hoặc đi đứng ngồi nằm, cây ngân trâm đó đều sẽ gây tổn thương sâu hơn cho Minh Ngọc, cô chỉ hận không thể tự giết mình.

Là cô vội vàng muốn Minh Ngọc hạnh phúc, muốn gả cô đi một cách vinh quang, nhưng lại không để ý tới suy nghĩ của cô ấy, mới khiến cô ấy tự sát. Có lẽ trong đó có nguyên nhân từ Thuận Tần mượn gió bẻ măng, nhưng cô mới là thủ phạm thật sự.


- Ta nói cô này, kéo ta ra đây nhưng lại cứ ngẩn ra như vậy, rốt cuộc là có ý gì hả?

Nguỵ Anh Lạc sực tỉnh, đưa chuỗi hạt cho Minh NGọc, giờ họ đang đứng trong một con ngõ, ngõ ngách trong cung phần lớn đều thẳng tắp, như vậy vừa hay có thể kiểm chứng suy đoán của cô.

- Cô cầm chuỗi hạt này đứng ở đây, nếu thấy ta bất thường thì đuổi theo ta nhé.

Minh Ngọc lúc này mới nhìn kỹ vật trong tay, nhưng khiến cô giật bắn mình.

- Đây không phải chuỗi hạt hoàng hậu nương nương thích nhất hay sao? Sao lại ở chỗ cô?

Nguỵ Anh Lạc lắc đầu, cứ tự mình đi về phía trước.

Ban đầu rất bình thường, cho tới khoảng trăm mét mới có rất nhiều điểm bất thường.

Cô không ngừng suy nghĩ, suy nghĩ cô tên là gì, tại sao lại ở trong cung, đã xảy ra những chuyện gì, nhưng cuối cùng trong đầu chỉ có bốn chữ.

Phú Sát Dung Âm.


Bị Minh Ngọc vỗ mạnh vào vai, cô lập tức tỉnh lại, lúc này cô đã hiểu hết rồi.

Không ngờ thế gian lại còn có chuyện như thế này! Cô đem theo chuỗi hạt trở về quá khứ, không ngờ nó lại chứa ký ức của cô, chỉ cần rời xa nó vài trăm mét là cô sẽ quên luôn cả bản thân là ai!

Nếu vậy, nếu chuỗi hạt bị huỷ thì sao?

Nguỵ Anh Lạc cầm lấy chuỗi hạt từ tay Minh Ngọc, định ném xuống đất thì bị Minh Ngọc giữ lại.

- Cô điên à! Đây là đồ của nương nương, cho dù nương nương có tặng cô thì cũng phải giữ gìn cho tốt! Sao cô có thể muốn ném là ném được!

Cô nhìn Minh Ngọc hồi lâu, cuối cùng vẫn là cười thoả hiệp.

Cô nghĩ, chuỗi hạt này ở bên cô, sẽ không tự dưng mà hỏng được, có gì phải lo lắng đây.

- Vâng vâng, nghe Minh Ngọc tỷ tỷ.

- Hứ, cô mà biết nghe lời ta à.

Loanh quanh như vậy cũng quá mất giờ trưa, nhưng cũng may nương nương dùng bữa đã có người hầu hạ, nếu không về là lại thấy một hoàng hậu nương nương bừng bừng tức giận.


Nguỵ Anh Lạc nhàn nhã tỉa hoa tỉa cây trong vườn, bên Cao Ninh Hinh thì không thể nào chỉ biết tấn công nàng ta, cần phải cho chút ngọt bùi vừa phải thì mới nắm giữ được nàng ta.

Nhưng không đợi cô nghĩ xong đối sách thì bị tiếng bước chân dồn dập phía sau làm giật mình.

- Hoàng thượng! Hoàng thượng người từ từ thôi!

Thấy đương kim thánh thượng mặt đỏ phừng phừng, bất chấp lời Lý Ngọc, loạng choạng đi vào từ ngoài cổng Trường Xuân Cung. Cô vội cúi đầu, quỳ xuống hành lễ, nhưng không ngờ lại bị nhấc lên, ghìm chặt trong lòng hoàng thượng.


- Ái phi, nàng lại chơi trò gì với trẫm? Lần này lại đóng giả cung nữ à?

- Hoàng thượng?

Lúc này Nguỵ Anh Lạc không biết đang có tâm trạng thế nào nữa, nhưng nhiều nhất vẫn là sự kinh hãi, lẽ nào... hoàng thượng cũng trở lại?

Khi ngửi thấy mùi rượu trên người hoàng thượng, cô ngạc nhiên, hôm cô trở về cũng là đang uống rượu. Giờ cô nghĩ lại, ban sáng nương nương tuy không có biểu hiện gì nhưng cũng thiếu sức sống, giờ đương kim hoàng thượng lại uống say bí tỉ, không khó để biết hôm nay là ngày gì.

Ngày giỗ Vĩnh Liễn.

Nhưng giờ cô không thể nghĩ nhiều như vậy, vẫn nên đừng để hoàng hậu nương nương trong điện nhìn thấy tư thế khiến người ta dễ hiểu lầm này thì hơn!

Chỉ là, Nguỵ Anh Lạc không biết, từ khi hoàng thượng vào Trường Xuân Cung, Phú Sát Dung Âm đã đứng ở cửa nhìn rồi.

- Hoàng thượng, buông nô tỳ ra!

- Nô tỳ? Hoàng quý phi của trẫm thành nô tỳ từ bao giờ vậy? Nguỵ Anh Lạc!

Không biết tại sao Hoằng Lịch đột nhiên đẩy cô ra, Nguỵ Anh Lạc mất thăng bằng liền ngã ra đất.

- Trẫm không cho phép nàng chết! Nàng lợi dụng ta xong là vứt bỏ! Trẫm không cho phép!

- Hoàng thượng xin hãy nhìn cho kỹ, nô tỳ không phải ái phi của người!

- Trẫm nhìn rất rõ! Lẽ nào ngay cả Nguỵ Anh Lạc của trẫm như thế nào trẫm cũng không nhớ hay sao?

- Hoàng thượng, Phú Sát thị hoàng hậu còn...

- Hoàng thượng, người say rồi, thần thiếp đỡ người vào trong nghỉ ngơi.

Hoàng hậu đột nhiên xuất hiện khiến Nguỵ Anh Lạc cảm thấy hoảng hốt trong một khoảnh khắc, nhưng rồi rất nhanh đã che giấu được, vội quỳ xuống hành lễ.

Hoằng Lịch dường như cũng bị cảnh tượng trước mặt doạ giật mình, được đỡ vào trong điện miệng vẫn còn nói liên tục.

- Dung Âm? Hoàng hậu?

- Vâng, hoàng thượng.

Hai người vào trong điện, không còn âm thanh gì vọng ra, Nguỵ Anh Lạc lúc này mới đứng dậy, suýt chút nữa cô đã quên còn có đối tượng phiền phức này nữa.

- À... Nguỵ cô nương, vừa rồi?

- Lý công công, hình như hoàng thượng uống quá nhiều, có lẽ nhận nhầm người rồi.

Cô vốn tưởng hoàng thượng sẽ ở lại Trường Xuân Cung, nhưng không ngờ chẳng lâu sau thì Minh Ngọc đi ra, còn bảo cô vào trong...

Nguỵ Anh Lạc thấp thỏm đi vào điện, thấy hoàng thượng ngồi trên phượng sàng của hoàng hậu nương nương, nàng thì đứng bên cạnh, cô định hành lễ thì bị Hoằng Lịch ngăn lại.

- Nguỵ Anh Lạc, nàng nói trẫm nghe, rốt cuộc là chuyện gì?

- Hoàng thượng, nô tỳ...

Thấy hoàng thượng trừng mắt nhưng Nguỵ Anh Lạc vẫn nói tiếp như không có chuyện gì.

- Hoàng hậu nương nương còn ở đây một ngày, nô tỳ không thể trở thành phi tử của hoàng thượng.

- Đúng vậy, nàng không thành phi tử của trẫm, nhưng lại có ý đồ với phi tử của trẫm rồi.

- Á?

Nguỵ Anh Lạc bị câu nói bất ngờ này doạ giật thót mình, hoàng thượng thật sự uống quá nhiều rồi.

Nhưng hoàng thượng cũng không nhìn cô nữa, chỉ nắm lấy tay hoàng hậu nương nương nói.

- Hoàng hậu à, Nguỵ Anh Lạc này thật sự ngông cuồng bao nhiêu năm như vậy rồi. Nàng không biết, khi xưa Nam tuần, Nguỵ Anh Lạc còn đòi trẫm một ca kỹ! Nói là xinh đẹp, để bên cạnh bổ mắt!

- Hoàng thượng!

- Vậy sao? Thần thiếp thật tình không biết, sau này nhất định sẽ quản giáo nghiêm khắc hơn

- Hoàng hậu nương nương!

- Trẫm nói với nàng này, giờ Thuận tần còn chưa xuất hiện, nàng không biết khi ấy hai người bọn họ dính lấy nhau tới mức nào đâu. Trẫm còn tưởng giống như tin đồn giữa nàng và Thuần phi.

- Vậy thì thần thiếp phải cẩn thận hơn rồi.

Chuyện gì đây? Hai người họ đang người tung kẻ hứng à?

Liếc thấy bộ dạng nghi hoặc của Nguỵ Anh Lạc, Hoằng Lịch quyết định nhắc nhở cô một chút, tránh để con người chỉ sợ thiên hạ không loạn này lại gây ra chuyện gì nữa.

- Rượu hôm nay là hoàng hậu nương nương tặng trẫm.

Nguỵ Anh Lạc kinh ngạc nhìn, thấy hoàng hậu nương nương nhà mình gật đầu cười.

- Hoàng thượng khi còn là Bảo Thân Vương, chỉ cần uống rượu là trở về, bình thường thì vẫn không có gì khác.

- Nguỵ Anh Lạc, bao năm như vậy rồi nàng tưởng trẫm không biết chút ý đồ của nàng sao? Thôi được rồi, hoàng hậu và Lệnh hoàng quý phi của trẫm đã qua đời từ lâu, giờ trẫm cũng nên tỉnh rượu thôi.

Phú Sát Dung Âm tiễn Hoằng Lịch, quay lại thấy Nguỵ Anh Lạc vẫn đứng ngẩn ngơ tại chỗ, nàng cười, dịu dàng nắm lấy hai tay cô.

- Không phải ngươi vẫn coi hoàng thường là gai trong mắt sao, giờ vấn đề này coi như giải quyết rồi.

- Hoàng hậu nương nương, người gạt Anh Lạc!

Nói thế thì nương nương đã biết chuyện của cô lâu rồi, còn cả hoàng thượng kia nữa thật sự đáng ghét, chắc hẳn vừa rồi giả vờ cố tình khiến cô luống cuống!

- Bản cung vẫn luôn tò mò ngươi rốt cuộc là người thế nào.

- Vậy Anh Lạc khiến nương nương thất vọng sao?

- Anh Lạc luôn là niềm tự hào của bản cung.

- Thế Anh Lạc có thể biết vừa rồi nương nương nói gì với hoàng thượng không?

Phú Sát Dung Âm cười, vuốt má cô.

- Bản cung xin hoàng thượng một người.

- ... Ai ạ?

- Anh Lạc, gần ngay trước mắt.








------- Lời của tác giả -------

Vì nhiều bạn có thể không hiểu nên ta giải thích một chút:

1. Tại sao Anh Lạc lại muốn ném vỡ chuỗi hạt

Cô vẫn chưa chắc chắn được chuỗi hạt này có ảnh hưởng gì lớn tới cô không, nhưng chỉ là định ném, thử mang tính tượng trưng nên bị Minh Ngọc ngăn cản.

2. Điểm khác biệt giữa Hoằng Lịch trở lại và Anh Lạc trọng sinh

Ta vốn không muốn để hắn xuất hiện, nhưng vì cuộc sống hạnh phúc sau này của Lệnh Hậu nên đành vậy.

Anh Lạc là trọng sinh đúng nghĩa, gần giống như hai thế giới song song, Nguỵ Anh Lạc ở thế giới kia đã chết, trọng sinh tới thế giới mà hoàng hậu vẫn sống, nhưng hai thế giới vẫn đang tiếp diễn song song.

Khi ấy Nguỵ Anh Lạc đại hạn đã tới, uống rượu say ở Trường Xuân Cung rồi trọng sinh, thực tế là cô không được uống rượu, như vậy là trực tiếp chết ở Trường Xuân Cung.

Hoằng Lịch trở về, gần giống như bug, nhưng phù hợp với trọng tâm của chương này, là hoàng thượng ở cả hai thế giới đều uống say nên mới trở về quá khứ.

Hắn là hoàng đế không thể ngày nào cũng uống rượu, nên sau này đương nhiên cũng không trở về nữa.

Vì thế hắn có thể coi là nhân vật hỗ trợ.

(' . .̫ . ')

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net