2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


 Qua chuyện lần trước, cô gái được cứu đó có lòng mang quà đến công ty của Vương Việt gửi lời cảm ơn. Vương Việt khá lúng túng tiếp nhận phỏng vấn và thăm hỏi bên phía phóng viên lẫn cảnh sát, còn có vài tên Alpha xấu xa cũng chen lên trước, may mà đều bị Lăng Duệ ngăn lại.

 Đúng thế, bác sĩ Lăng Việt cũng ở đây, từ khi họ quen biết nhau ở bệnh viện đến nay, không rõ vì sao lại thường xuyên nhận được đơn giao hàng từ bệnh viện, còn kèm theo rất nhiều khen thưởng. Khi Vương Việt giao hàng xong ngồi ăn cơm trên ghế dài ngoài bệnh viện, cũng thường gặp Lăng Duệ ra ngoài ăn cơm, hai người cứ như thế mà dần dần thân nhau.

 Trong lúc xô đẩy, Vương Việt bất ngờ bị ai đó đẩy một cái suýt ngã nhoài. Một đôi tay to lớn ấm áp lại mạnh mẽ ôm lấy eo của cậu, Vương Việt sững sờ nhìn bác sĩ Lăng cách cậu chỉ một quả táo, nhịp tim đột nhiên gia tăng. Phóng viên xung quanh sửng sốt một lúc, sau đó mới nhớ giơ máy ảnh lên, chụp lại cảnh tượng xinh đẹp này.

 Đêm khuya, Vương Việt xem tin tức buổi tối trên điện thoại, không biết vì sao, bức ảnh Lăng Duệ ôm cậu đã lên đầu trang nhất, thêm cả tiêu đề nổi bật: "Bác sĩ x nhân viên giao hàng ♥ Tình cờ gặp nhau mà yêu mến nhau". Vương Việt bực bội vuốt tóc, sao chuyện lại phát triển theo hướng kỳ quái này?

 Trong tiểu khu cao cấp, Lăng Duệ uống ngụm rượu vang đỏ cuối cùng, nhìn thấy nội dung tương tự, tựa lên ghế sô pha nheo mắt, giống như một con báo săn đang thỏa mãn, hết sức tập trung nhìn chằm chằm vào con mồi của mình. Nghĩ kỹ lại, hình như anh lần đầu tiên gặp gỡ thì đã thích cậu ấy, Vương Việt à Vương Việt, phải làm sao để em cũng yêu tôi đây?

 Vào cuối tháng năm sẽ thường đổ mưa bất ngờ, Vương Việt lấy được đơn cuối cùng trong ngày, không ngờ khi đến tiệm đợi món, bên ngoài bắt đầu mưa. Vương Việt không mang theo áo mưa, nhìn số tiền của đơn này rất lớn nên vẫn bất chấp xông vào làn mưa.

  Dù cách tiểu khu này cách cũng không xa, khi Vương Việt đến dưới lầu, toàn thân đều ướt đẫm, lau đi nước mưa trên mặt, ấn chuông cửa, nhìn thấy người xuất hiện trước mặt, Vương Việt sửng sốt. "Bác sĩ Lăng?" Bác sĩ Lăng mặc đồ ngủ, nhận lấy hàng trong tay cậu. "Vương Việt? Là cậu à."

  Lăng Duệ giả vờ không để ý quét qua toàn thân của cậu, không ngoài dự đoán đã ướt đẫm, T-shirt màu trắng phong phanh dán chặt lên thân thể, mờ ảo lộ ra màu sắc bên trong. "Cả người cậu đều ướt rồi, đi vào lau một chút đi". Vương Việt có chút thận trọng xiết chặt quần áo trên người. "Không cần đâu, bác sĩ Lăng, hôm nay muộn lắm rồi, tôi phải về nhà trước".

  Lăng Duệ đặt túi hàng lên kệ trước cửa, cúi xuống lấy ra một đôi dép lê mới tinh từ trong kệ đặt trước mặt cậu, ánh mắt trong veo từ đầu đến cuối. "Mau vào đi, bên ngoài vẫn còn mưa, cậu về nhà như thế thì cũng không an toàn, may mà hôm nay tôi có chuyện liên quan đến bệnh tình anh trai cậu muốn nói cho cậu.

  Vương Việt đứng dưới vòi hoa sen, bắt đầu nghĩ chuyện sao lại biến thành như thế này. Cậu muốn biết bệnh của anh trai có thể chữa trị hay không nên tiến vào nhà, dù cậu bình thường rất cẩn thận. Thế nhưng bác sĩ Lăng thật sự là người tốt nên cũng không nghĩ quá nhiều. Ban đầu bác sĩ Lăng chỉ đưa cậu một chiếc khăn lông, bảo cậu lau tóc, sau đó lại lấy một bộ quần áo mới tinh của mình ra, bảo cậu đi tắm nước nóng. Da mặt cậu mỏng từ chối không được thì đã ngơ ngác đi vào.

  Vương Việt mất mất tự nhiên đánh giá phòng tắm, ở đây rất gọn gàng sạch sẽ, chỉ có mộc chiếc cốc đánh răng và sữa rửa mặt, thì ra bác sĩ Lăng sống một mình. Trước khi cởi đồ, Vương Việt xé miếng dán che phần gáy xuống trước, món đồ này bị mưa thấm ướt, đã không còn tác dụng. Lại cởi bộ quần áo ướt sũng ra, mở vòi hoa sen, bất cẩn không chỉnh đúng nhiệt độ nước nên bị bỏng một trận. Vương Việt nhỏ giọng "A" một tiếng, Lăng Duệ bên ngoài lập tức hỏi. "Vương Việt, sao thế?"

 Vương Việt sợ anh bước vào nên nói không sao, nhưng không ngờ càng vội càng loạn, vừa đóng vòi hoa sen, lại làm rơi cốc đánh răng và sữa rửa mặt xuống đất. Nghe thấy âm thanh hỗn loạn bên trong, Lăng Duệ sốt ruột mở cửa, đúng lúc nhìn thấy Vương Việt đang cúi xuống nhặt đồ, nghe thấy tiếng động ở cửa, hoảng hốt nhìn qua.

 Đối với Lăng Duệ mà nói, thứ đập vào mắt là người trong lòng trần như nhộng, dù cổ và cánh tay màu lúa mạch, cơ thể lại trắng nõn như ngọc. Trong không khí còn tràn ngập mùi hương hoa sơn chi vừa thanh nhã lại vừa mê người, là mùi tin tức tố của cậu.

 "Bác sĩ Lăng, anh...". Vương Việt ngại ngùng lấy khăn che đi nửa thân dưới của mình, Lăng Duệ lặng thinh đi đến bên cạnh cậu, nhặt đồ rơi dưới đất đặt lên lại. Vương Việt nghĩ anh sẽ ra ngoài ngay, không ngờ anh ta dường như hoàn toàn không định ra ngoài, ngược lại càng ngày càng gần cậu, chống tay nhìn cậu với khoảng cách gần. "Tiểu Việt, anh có thể hôn em không?".

 Vương Việt kinh ngạc mở to mắt nhìn anh, chưa kịp lên tiếng đã bị Lăng Duệ đè sau gáy hôn lên. "A..." Vương Việt lấy tay đẩy anh ra, mất một lúc mới đẩy anh ta ra được. "Bác sĩ Lăng, anh làm gì thế?". Vương Việt cho rằng minh chẳng có dung mạo xuất sắc khiến Alpha mê đắm, hơn nữa cậu tin tưởng nhân phẩm của bác sĩ Lăng nên mới đi vào.

 Ánh mắt mà Lăng Duệ nhìn cậu thật sự làm người ta nhũn cả chân. Dù anh ta có vẻ còn xinh đẹp tinh xảo hơn cả Vương Việt. Nhưng ánh mắt lại có vẻ luôn mang theo một loại ma lực. "Tiểu Việt", thực ra anh đã thích em từ lâu, cho anh làm bạn trai của em được không?". Vương Việt sửng sốt, có lẽ là kích thích nhận được trong hôm nay quá nhiều, cậu thốt ra suy nghĩ thật sự. "Nhưng chúng ta không hợp nhau chút nào".

 Con người Lăng Duệ trông có vẻ dịu dàng, thực ra trong lòng luôn có suy nghĩ riêng. Anh giơ tay sờ mái tóc mềm mại của Vương Việt. "Anh chưa kết hôn em cũng thế, có gì mà không hợp?". Vương Việt có chút không chịu nổi ánh mắt chăm chú của anh, xoay đầu nhìn sang một bên. "Bác, bác sĩ Lăng, anh chỉ 31 tuổi là đã là bác sĩ chính của bệnh viện lớn, mà tôi thì, tôi có một người anh trai trí lực không phát triển, tôi không học hành, cũng chẳng có công việc vẻ vang gì, hơn nữa cũng chẳng xinh đẹp, sao anh thích tôi được?".

 "Ai nói vậy?". Lăng Duệ cúi người véo mặt của cậu. "Em rất xinh đẹp, với cả anh thích em, người anh thích chỉ mỗi mình em, không liên quan gia đình học lực hay công việc của em, chỉ cần anh thích em, em thích anh, chúng ta đương nhiên có thể bên nhau".

 Chưa từng có ai nói những lời như vậy với Vương Việt, từ sau khi ba mẹ cậu không may gặp tai nạn xe qua đời, họ hàng thân thích cũng không đến nữa, cậu luôn dựa vào nỗ lực của mình mới nuôi sống được cậu và anh trai, đạo lý đối nhân xử thế cậu đã sớm thấy quá nhiều. Vốn dĩ thế giới này còn có người không để ý thân phận gia thế sao? Không biết vì sao, nếu người này là Lăng Duệ, cậu sẽ nguyện ý thử xem sao.

 Cuối cùng đã nói ra tấm lòng của mình, Vương Việt không từ chối thẳng thừng, Lăng Duệ tất nhiên vô cùng vui vẻ, lại vò mái tóc của cậu, lùi về cửa rồi đóng lại. Vương Việt còn chưa kịp thở, cửa lại bị mở ra. Cậu lắp bắp nói: "Bác, bác sĩ Lăng, anh để tôi suy nghĩ nha". Lăng Duệ không tử tế thổi phù một tiếng, mỉm cười, liếc nhìn nửa thân dưới của anh một cái. "Tiểu Việt, anh chỉ muốn nói với em, khăn rơi rồi".

 Nói xong thì vô cùng nhanh nhẹn đóng cửa, Vương Việt đơ người nhìn cái khăn dưới đất. Cái khăn nay, có phải rơi ngay lúc bác sĩ Lăng hôn cậu không, thật sự là không còn mặt mũi nhìn ai.

 Vương Việt lề mề trong nhà tắm hồi lâu, làn da được tắm rửa cũng có chút ửng hồng, vốn còn chưa suy nghĩ xem tiếp theo nên ở bên bác sĩ Lăng thế nào. Cuối cùng không ngờ lúc cậu bước ra, Lăng Duệ đã chỉnh đèn rất tối, đang xem phim, nhìn thấy cậu lau tóc đi ra, vui vẻ gọi cậu ngồi xuống, sau đó rất tự nhiên lấy khăn giúp cậu lau khô tóc.

 Vương Việt chưa từng ở gần Alpha như thế, hơn nữa tay của người kia còn có vẻ như lơ đãng mơn trớn phần gáy của cậu. Vương Việt rất cố gắng thả lỏng cả người không dám lộn xộn nữa, sợ Lăng Duệ lại chạm đến nơi mẫn cảm nào đó, hoàn toàn không xem được phim đang diễn cái gì. Trong đầu toàn là tại sao không mang theo miếng dán dự phòng. Lần này bác sĩ Lăng chẳng phải đã biết mùi hương tin tức tố của cậu sao, nhưng vẫn không biết mùi tin tức tố của bác sĩ là gì. Chắc sẽ là mùi hương rất dễ chịu nhỉ.

 Lăng Duệ ngắm nghía tuyến thể có thể nhìn thấy mạch máu trong suốt nho nhỏ sau gáy, còn cả lỗ tai hơi ửng hồng, không nhịn được lặng lẽ nuốt nước bọt, đúng là không nên để cậu ở lại, thấy được nhưng không ăn được, điều này quả thực là đang tra tấn bản thân.

 "Tiểu Việt"

 "Bác sĩ Lăng"

 Hai người đồng thời mở miệng, Lăng Duệ cười một tiếng, ra hiệu cho cậu nói trước, ánh mắt của Vương Việt trở nên rất nghiêm túc. "Bác sĩ Lăng, bệnh của anh tôi, có cách chữa trị hữu hiệu nào sao?"

 Lăng Duệ đứng dậy vắt khăn lên, lại quay lại ngồi cạnh cậu, nắm lấy tay cậu. "Tiểu Việt, thầy của anh là bác sĩ chuyên khoa thần kinh, gần đây ông ấy vừa trở về từ nước ngoài. Ông ấy nói có thể thử xem, nhưng thời gian khá lâu rồi, vẫn bảo tôi khuyên em đừng ôm hy vọng quá lớn".

 Dù nói thì nói như thế, nhưng Vương Việt rất vui. "Cảm ơn anh, bác sĩ Lăng, bây giờ có cơ hội này tôi cũng đã mãn nguyện, không biết chi phí giai đoạn trước trị liệu là bao nhiêu". Lăng Duệ dựa càng gần cậu hơn một chút: "Nếu em đồng ý để tôi làm bạn trai em, thì là thân nhân rồi, còn nhắc đến tiền bạc gì nữa".

 "Bác, bác sĩ Lăng, chúng ta không...". Vương Việt vừa muốn nói mấy câu kiểu chúng ta không phù hợp gì đó, ngón tay thon dài của Lăng Duệ đã để trên môi của cậu. "Đùa với em thôi Tiểu Việt, thầy nói tình trạng của anh em rất đặc biệt, ông ấy đồng ý không thu tiền chữa trị cho anh em, cho nên đừng lo lắng được không?".

 Nằm ngoài dự đoán của cậu, Vương Việt đột nhiên đưa tay ôm lấy anh, Lăng Duệ ngẩn người một lúc, vừa ôm cậu ấy lại, đã cảm thấy có giọt nước mắt ấm áp rơi trên bờ vai mình. Lăng Duệ sờ đầu của cậu, còn chưa kịp nói gì, Vương Việt lại rời khỏi cái ôm của anh, bắt đầu cuối đầu tự mở nút áo. Cậu cũng chẳng phải trẻ con non dại, càng hiểu rõ không ai lại vô duyên vô cớ đối xử tốt với mình. Nếu đây là điều Lăng Duệ muốn, cho anh ấy thì có hề hấn gì.

 "Bác sĩ Lăng, chỉ cần đừng tiến vào, đừng đánh dấu tôi, anh muốn thế nào cũng được". Lăng Duệ nhìn thấy nước mắt của cậu đang rơi trên ngón tay đang không ngừng run rẩy, giữ tay của cậu lại, Vương Việt không dám ngẩng đầu nhìn anh, chỉ nghe thấy chất trọng trầm thấp của anh truyền đến bên tai mình.

 "Tiểu Việt, anh không có ý đó, tại sao em không chịu tin trên thế giới này sẽ có người thật lòng yêu em thế. Cách đây không lâu bệnh viện có tiếp nhận một cô gái, đó là một Omega rất xinh đẹp, bởi vì bị một Alpha cưỡng ép đánh dấu mới đến bệnh viện tẩy dấu. Nhưng sau khi cô ấy tẩy đi nó, cơ thể trở nên rất yếu. Hôm ấy ngay từ lần đầu gặp em anh đã nghĩ, cách em dũng cảm đứng ra dù rất ngu ngốc, nhưng em đã bảo vệ được một cô gái khác. Có thể vào thời khắc anh đặt em lên giường bệnh, anh đã yêu em. Anh thậm chí nghĩ rằng anh độc thân lâu như thế là để gặp được em".

 Vương Việt bị lời tỏ tình đột nhiên xuất hiện này dọa cho ngu người, đọng lại những giọt lệ sắp rơi ngay trên mặt mình. Lăng Duệ lau đi nước mắt của cậu, lấy ra thức ăn ngoài từ trong lò vi sóng, lại lấy mấy bình nước trái cây từ trong tủ lạnh ra, đặt trước mặt cậu.

 "Em chắc chưa ăn cơm nhỉ, anh mua rất nhiều, ăn chung với anh đi, ăn cơm xong thì anh đưa em về nhà". Vương Việt nhìn tôm hùm đất ngoan ngoãn bị lột sạch vỏ qua đôi tay của Lăng Duệ, muốn đi lấy găng tay mới phát hiện xung quanh chỉ có một đôi đang nằm trên tay Lăng Duệ, không phải chứ, cậu thấy chủ tiệm đặt vào mấy đôi lận. Sau đó Lăng Duệ mỉm cười nhìn cậu, đưa con tôm lột xong đầu tiên đến bên miệng cậu. "Mau thử xem có ngon không?".

 Vương Việt cắn con tôm hùm đất này, một mùi vị có tên là thỏa mãn bùng nổ cả vị giác. Cậu cũng cười thành tiếng. "Mùi vị cũng được, nhưng không đủ cay". "Vậy sao?". Lăng Duệ nghi ngờ ăn một con, khuôn mặt bị cay đỏ ửng lên ngay. Vương Việt cười giúp anh vặn mở nước trái cây, đưa đến bên miệng anh. Lăng Duệ nhìn tay của cậu, uống mấy ngụm nước trái cây xong mới bình ổn lại.

 Cố gắng giữ khuôn mặt bình tĩnh tiếp tục lột tôm. "Cái độ cay này, khụ, miễn cưỡng ăn được". Vương Việt vẫn còn cười, sau đó đương nhiên là đợi anh đưa cho ăn. Lúc trước cậu nghĩ bản thân mình giống một kẻ lang thang trên thế giới này sẽ luôn rất cô đơn, nhưng hiện tại có vẻ như không còn như thế nữa, cậu bỗng dưng như đã có một bến cảng để mình có thể cập bờ.

 Thì ra được người ta yêu thích, được họ quý trọng,là cảm giác như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net