6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Lăng Duệ chẳng sợ gì, chỉ sợ dáng vẻ dè dặt này của Vương Việt, sờ tóc cậu dỗ dành: " Đừng suy nghĩ lung tung, chỉ là một chút thuốc gây ảo ảnh, nếu là ma túy, sao anh có thể để em an tâm xuất viện"

 Bộ dạng của Lăng Duệ không giống như đang nói dối, Vương Việt mới yên tâm: "Thế thì được". Nói xong thì ôm chặt lấy eo của Lăng Duệ, Lăng Duệ của bật cười ôm lấy cậu: "Được rồi, đừng lo lắng, mau đi nghỉ ngơi một lát đi, chút nữa còn ăn cơm, nếu em còn ôm anh không buông, anh không xào rau mà 'xào' em đó".

 Anh nói câu này xong, Vương Việt đã bắt đầu ngại ngùng, lập tức buông anh ra, nằm lên sô pha. Lăng Duệ mỉm cười, buộc chặt lại tạp dề đi nấu cơm.

Cơm nước xong, không bao lâu đợt phát tình thứ hai của Vương Việt đã đến. Lăng Duệ ôm người vào phòng chốt cửa, dày vò thỏa thích cả đêm.

 Hôm sau lúc Vương Việt thức dậy, phát hiện Lăng Duệ không ở bên cạnh, cậu dụi dụi mắt, lại nhận ra đã mười giờ, trong phòng bếp có tiếng thái rau, chắc là bác sĩ Lăng đang nấu ăn.

 Uống hết nước nóng trước bàn, Vương Việt cử động thử, mới nhận ra cơ thể đau nhức kinh khủng, cả người cũng chẳng có tinh thần, lần đầu cậu biết thì ra kỳ phát tình trôi qua như vậy, ngẫm lại còn rất xấu hổ.

 Dường như thần giao cách cảm một cách trùng hợp, cậu vừa tỉnh, Lăng Duệ đã đi đến, cúi đầu tặng cho cậu một nụ hôn sau: "Tỉnh rồi à, có chỗ nào khó chịu không?"

 Vương Việt lắc đầu vòng lấy eo anh: "Bác sĩ Lăng, em chưa từng nghĩ rằng em sẽ sống hạnh phúc như vậy".

 Lăng Duệ cuối đầu nâng mặt của cậu lên: "Tiểu Việt, mặc kệ lúc trước em thế nào, em phải tin rằng em xứng đáng, chúng ta cũng sẽ ngày càng tốt hơn, à mà, không chừng trong bụng em đã có đứa nhỏ của anh, chúng ta lại càng hạnh phúc".

 "Ừ, ừ?", Vương Việt mới nhận ra anh nói cái gì, vùi mặt vào trong lồng ngực của anh, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Đâu ra mà nhanh như vậy". Trong lòng lại nhớ đến hình như kỳ phát tình của Omega, nếu bắn vào trong lỗ sinh dục, quả thực là có tỉ lệ mang thai rất cao. Hôm qua bọn họ đã làm mấy lần, cũng không có biện pháp an toàn gì, không lẽ đã thật sự có.

 Lúc Vương Việt còn đang suy nghĩ lung tung, Lăng Duệ đã bế người lên: "Được rồi, đừng nghĩ nhiều như thế, đi ăn cơm trước". Khuôn mặt của Vương Việt đỏ bừng, ôm lấy cổ của Lăng Duệ.

 Buổi sáng ngày đầu tiên sau khi kỳ phát tình trôi qua, Vương Việt vốn dĩ muốn đi tìm công việc mới, kết quả cơ thể đau nhức không dậy nổi. Cậu xấu hổ, mang theo tức giận trừng mắt với kẻ đầu sỏ. Lăng Duệ nhìn thái độ thẹn thùng của người yêu, không kìm nổi lại cúi người ôm cậu vào lòng mà hôn tới tấp.

"Đừng..." Vương Việt còn giận anh đấy, cố gắng đẩy anh nhưng kết quả đẩy cũng không ra, ánh mắt xem ra càng đỏ hơn.

 Lăng Duệ ngửi thấy trên người đối phương đều là mùi tin tức tố của mình, nở nụ cười đầy thỏa mãn: "Tiểu Việt, đừng vội tìm việc như thế, anh khó khăn lắm mới xin nghỉ phép được để ở bên cạnh em thêm mấy ngày, hơn nữa hôm nay chúng ta còn có việc quan trọng hơn phải làm".

"Hôm nay có việc gì?". Vương Việt không hiểu mà hỏi. Lăng Duệ giơ tay ra ở trước mặt cậu, đồng thời cho cậu xem qua chiếc nhẫn của mình. "Tiểu Việt, chúng ta đều là người trưởng thành, phải chịu trách nhiệm với việc mình đã làm, cho nên, hôm nay chúng ta đi đăng ký kết hôn đi".

 Vương Việt nghe được câu này, trái lại còn bình tĩnh lạ thường, cậu cảm thấy mình như vừa tỉnh lại từ trong một giấc mộng đẹp: " Bác sĩ Lăng, anh thật sự muốn kết hôn với em sao? Em không thông minh, cũng không xinh đẹp, còn có một một người anh trai thiểu năng trí tuệ, lúc trước anh ở bên em có thể do hứng thú nhất thời, nhưng mà thời gian dài thì anh thật sự có thể chấp nhận em như thế sao?"

 Lăng Duệ cảm thấy như đã nhìn thấy một chú mèo con bị mưa xối ướt, nhẹ nhàng vuốt ve đầu cậu: "Vương Việt, anh chưa từng sáng suốt như vậy, anh thích em, muốn mãi mãi ở bên em, hơn nữa, em không biết mình tốt thế nào, nếu anh chọn một người để đi cùng anh suốt quãng đời còn lại, người đó nhất định là em".

 Vương Việt nghe anh nghiêm túc nói xong, ánh mắt cũng sáng lên, ôm lấy anh bằng hết sức mình: "Thế bác sĩ Lăng bị em quấn lấy thì không cắt đuôi em được đâu".

 Lăng Duệ ôm lại cậu, hôn lên đỉnh đầu của cậu: "Vui vẻ chịu đựng"

 Nằm một mạch đến xế chiều, Vương Việt mới đứng dậy tìm quần áo thay, vừa mở tủ đồ đã phát hiện mấy bộ đồ mới tinh xinh đẹp, chắc chắn mấy bộ này do bác sĩ Lăng chuẩn bị. Cũng đúng, ảnh kết hôn dù sao cũng là chuyện cả đời. Cậu đã chọn một bộ áo sơ mi trắng cùng âu phục trắng, quần áo cũng rất vừa vặn, ngược lại còn lộ ra khung xương nhỏ của cậu.

 Lúc còn đang soi gương tán thưởng, Lăng Duệ mặc một bộ sơ mi lẫn tay trang trắng đi đến phía sau cậu, hơi cúi đầu ôm cả người cậu vào lòng, nhìn làn da mịn màng của người yêu, khen ngợi từ tận đáy lòng: "Tiểu Việt, em thật đẹp".

 Nói xong lại giống như làm ảo thuật, đeo lên cho cậu một đôi hoa tai ngọc trai: "Quà cưới, thích không?"

 Đôi hoa tai ngọc trai trong gương phát ra ánh sáng chói mắt, nhưng Vương Việt cảm thấy cũng không bằng hào quang rực rỡ trên người phía sau mình. Lăng Duệ, chắc chắn đã lập mưu từ lâu.

 Sau khi lãnh giấy kết hôn, Vương Việt đột nhiên không còn buồn ngủ, ngồi trên ghế phụ khen cái cuốn sổ nhỏ màu đỏ này mãi, khóe miệng thỉnh thoảng nở một nụ cười. Lăng Duệ nhìn thấy dáng vẻ của cậu, không nhịn được mà chọc cậu: "Tiểu Việt, bắt đầu từ hôm nay chúng ta chính là đôi phu phu hợp pháp, muốn đi du lịch không?"

 Vương Việt khép giấy kết hôn lại, quay đầu nhìn anh: "anh đã xin nghỉ hết ngày phép, làm gì còn thời gian? Hơn nữa em vẫn muốn tìm công việc mới, không thì sau này nuôi gia đình thế nào, nuôi con làm sao?"

 Nói xong cậu mới cảm thấy ngượng ngừng, xoay đầu nhìn ra cửa sổ. Lăng Duệ đưa một cánh tay qua đan tay với cậu: "Đúng đúng đúng, anh nhất định cố gắng làm việc, cố gắng kiếm tiền, để Tiểu Việt của anh không vất vả như thế, dẫu sao chúng ta còn phải nuôi con" .

 Sắc đỏ trên khuôn mặt của Vương Việt cũng đã lan ra đến sau tai, thả tay cậu ra đặt lại lên vô lăng: "Đừng quậy nữa, lo mà lái xe, bây giờ chúng mình phải cố gắng làm việc, chuyện du lịch kết hôn về sau hẵng bàn".

 "Được được rồi". Lăng Duệ ngoài miệng đồng ý, nhưng trong lòng đã có quyết định

 Ba tháng sau, Lăng Duệ giấu một đóa hoa hồng sau lưng, cẩn thận ấn mã khóa, đẩy cửa vào rồi thay dép lê, ngẩng đầu nhìn, Vương Việt quả nhiên đang bận rộn trong bếp. Từ sau khi họ kết hôn, Vương Việt đã tìm được một công việc văn phòng nhẹ nhàng, 5 giờ rưỡi đã tan ca, cho nên bình thường đều là Vương Việt nấu cơm.

 Lăng Duệ đi đến phía sau cậu mà không hề có một tiếng động, đưa bó hoa đến trước mặt cậu: "Vợ ơi, sinh nhật vui vẻ!". Vương Việt bị dọa giật nảy mình, khẽ vỗ lồng ngực mình: "Lăng Duệ, anh dọa em hết cả hồn".

 Lăng Duệ đặt hoa lên bàn, ôm lấy vòng eo thon thả của Vương Việt: "Vợ, anh có một tin tốt muốn nói với em."

 Trên tay Vương Việt còn dính hỗn hợp trứng đánh, chỉ sợ cọ dính quần áo anh, không kiềm được duỗi tay ra trước: "Chuyện gì mà không đợi em thái xong rau rồi nói".

 Lăng Duệ nhận thấy cậu giãy dụa, lại ôm cậu chặt hơn, đôi môi trong lúc vô tình xẹt qua tuyến thể mềm mại của đối phương. Lần này Vương Việt không dám nhúc nhích nữa, sợ anh hứng lên lại làm càn ngay trong nhà bếp.

"Vợ ơi, bệnh viện cuối cùng đã phê duyệt cho nghỉ kết hôn, tròn một tháng luôn, nói đi, muốn đi đâu? Em cũng xin nghỉ phép bên công ty em đi, chúng ta đi bù một chuyến du lịch cho tuần trăng mật. Anh còn tìm một bà vú, có thể chăm sóc anh trai giúp chúng ta. Chúng ta có thể yên tâm đi chơi. Em muốn đi Roma hay Paris".

 Lúc này Vương Việt mới lấy tạp dề lau tay: "Sao đột ngột thế? Đúng rồi, em cũng có chuyện muốn nói với anh". Vương Việt nắm lấy tay anh đặt lên bụng của mình, còn chưa lên tiếng lỗ tai đã đỏ lên: "Em, em có em bé rồi".

 Lăng Duệ ban đầu còn chưa phản ứng kịp, cả người rơi vào trạng thái ngẩn ngơ, bốn phía trở nên yên tĩnh lạ thường. Hồi lâu, anh mới giống như đề hồ rưới lên đỉnh đầu mà tỉnh táo lại, nhẹ nhàng xoa cái bụng còn bằng phẳng của Vương Việt: "Tiểu Việt, là thật sao, anh sắp làm bố?"

 Vừa dứt lời, khóe miệng của Lăng Duệ nở nụ cười đến tận mang tai, nhẹ nhàng ôm lấy cậu: "Thế Tiểu Việt em có khó chịu không, đứa bé đã ba tháng sao? Đều trách anh quá sơ ý, thế mà không phát hiện chút nào".

 Sau đó lại nhớ đến chuyện càn quấy trong kỳ phát tình của hai người vào tuần trước, vẻ mặt trong nháy mắt suy sụp: "Tiểu Việt, tuần trước chúng ta quấn nhau tận mấy hôm, đứa nhỏ có bị ảnh hưởng gì không?"

 Vương Việt sợ anh sẽ suy nghĩ lung tung, vỗ vỗ lưng anh: "Yên tâm đi, em đã hỏi bác sĩ, anh ta nói làm chuyện chăn gối cũng được, chỉ đừng quá mức, đứa nhỏ quả thực đã ba tháng, nhưng rất khỏe mạnh".

 "Vậy thì tốt, vậy thì tốt". Lăng Duệ lúc này mới thở dài một hơi, tiện đà ôm lấy người vào lòng, đặt lên sô pha: "Vợ đại nhân, nghỉ ngơi cho tốt, anh đi nấu cơm, sau này để anh nấu cơm, em có trách nhiệm cố gắng ăn uống, cô gắng dưỡng thai".

 Vương Việt sờ lên bụng mình, nhìn bóng dáng người yêu đang bận rộn trong bếp, không nhịn được mà bật cười: "Thế chuyến du lịch của chúng mình vẫn đi chứ?"

 Lăng Duệ suy nghĩ nghiêm túc, xoay đầu nói: "Chuyến du lịch thì vẫn phải đi chứ, anh cũng đâu dễ gì xin nghỉ phép được, sau này đến khi sinh con, chúng ta chắc chắn càng không có thời gian gì".

 "Vâng". Vương Việt cũng cảm thấy nên đi, trong khi bụng của cậu còn chưa lộ, dù sao cậu cũng thật sự muốn đến Roma với người yêu một chuyến.

 Sau khi chuẩn bị xong hành lý, Lăng Duệ mua vé máy bay đến Roma nhanh nhất, lúc lên máy bay, vẫn luôn bảo vệ Vương Việt nửa bước cũng không rời, sợ cậu ngã xuống. Vương Việt nhìn anh căng thẳng như vậy, không nén được mà lên tiếng an ủi: "Đừng sợ hãi như vậy, em đã mang giày chống trượt mà anh mới mua cho em đó, sẽ không ngã đâu".

 Lăng Duệ dìu cậu ngồi vào ghế rồi mới thở phào một hơi: "Nói thì nói như thế, nhưng anh vẫn sợ, trên máy bay nhiều người như thế, ngộ nhỡ va vào em thì sao?"

"Đồ ngốc". Vương Việt nhìn anh cười: "Bác sĩ không phải nói đứa bé rất khỏe mạnh à, cho dù ngồi máy bay cũng không sao, sao mà anh căng thẳng vậy?". Lăng Duệ giúp cậu mở bàn nhỏ ra, rồi phủ chăn lên: "Tiểu Việt, lần đầu anh làm ba, em đừng có cười anh".

 "Rồi rồi rồi". Vương Việt cũng phủ chăn lên cho anh: "Không trêu nữa, trên đường đi mệt rồi nhỉ, mau ngủ đi". Lăng Duệ lấy bình giữ nhiệt từ trong túi ra, để lên bàn: "Anh không mệt, em mệt rồi à, ngủ đi, anh nhìn em ngủ". Vương Việt không lay chuyển được anh, thêm cả chính mình cũng thật sự mệt mỏi, chậm rãi khép đôi mắt lại.

 Sau mười hai tiếng, hai người cuối cùng đã đến Roma. Lăng Duệ xách theo hành lý và dìu lấy Vương Việt, bắt xe đến khách sạn trước. Vừa đến khách sạn, Vương Việt đã chạy thẳng đến nhà vệ sinh, quỳ cạnh bồn cầu rồi bắt đầu nôn điên cuồng.

 Lăng Duệ cuống cuồng đặt hành lý xuống chạy theo, khẽ vỗ lưng giúp cậu: "Tiểu Việt, rất khó chịu sao?". Vương Việt nôn xong đã thấy ổn hơn một chút, nhận lấy nước khoáng anh đã mở để súc miệng, xoa xoa bụng: "Không sao, thai nghén bình thường thôi, anh đừng lo".

 Lăng Duệ vội nâng người dậy, rửa tay cẩn thận cho đối phương: "Hôm nay chúng mình cũng đã mệt, nghỉ ngơi cho tốt trước đã, ngay mai hãy ra ngoài chơi".

 "Vâng". Lăng Duệ hiển nhiên rất đồng ý, thuận tiếp giúp Lăng Duệ lau mồ hôi trên đầu anh.

 Sáng sớm hôm sau, hai người đã đến Đài phun nước Trevi. Bởi vì không phải ngay mùa du lịch, người ở đây cũng không đông. Lăng Duệ móc ra đồng xu đã chuẩn bị từ sớm, đặt lên tay của Vương Việt.

 "Sao anh biết em muốn đến đây?". Đôi mắt Vương Việt sáng lấp lánh, trong mắt tràn ngập hạnh phúc. Lăng Duệ giúp cậu chỉnh lại tóc: "Đương nhiên do chúng ta thần giao cách cảm, hơn nữa đây chính là hồ ước nguyện nổi tiếng nhất của Roma, nghe nói nếu tình nhân cùng nhau ném đồng xu vào trong đài phun, tình yêu của họ sẽ vĩnh hằng giống như thành phố Roma này. Anh cũng là một người phàm tục, đương nhiên sẽ động lòng thôi".

 Vương Việt mỉm cười, ôm lấy Alpha của cậu ở trước đài phun nước xinh đẹp này: "Cảm ơn anh, Lăng Duệ". Em biết anh nhất định đã thấy được giấy ghi chú tâm nguyện của em, cho nên mới muốn cùng em đến Roma.

"Thế chúng ta tung đồng xu đi".

"Được được được". Lăng Duệ ôm lại Omega của anh, hai người bật cười, tung ra đồng xu cùng một thời điểm. Âm thanh đồng xu rơi vào trong hồ tươi mát lại sâu sắc, giống như tình yêu của bọn họ, một mai khi đã gặp nhau thì đến khi chết cũng không thay đổi.

Hoàn

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

 Thế là đã kết thúc "Chuyện tình của kẻ lang thang", cảm ơn mọi người vì đã theo dõi, ủng hộ bản dịch cũng như là tác giả. Mọi người nếu thích có thể vào lofter của tác giả để theo dõi nhiều truyện khác hơn nha.

 Tiếc là truyện không có thịt nhưng mình cũng đã dịch hai bộ H, mọi người nếu thích có thể gặm bù nha ^v^



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net