Let's play a little game

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuông tan học vang lên và Donghyuck gần như đã chạy nước rút về phía cửa, bỏ lại Chenle phía sau để nó có thể chui vào một phòng vệ sinh nhanh nhất có thể.

Ngay khi nó chuẩn bị quẹo vào căn gần nhất, một ai đó đã bắt kịp nó, khoác lấy tay và thì thầm vào tai nó.

"Tụi mình có lớp toán liền bây giờ nè, mà cậu đi đâu kia chứ?" Jaemin ngân nga. Donghyuck quay lại nhìn cậu trai, người hiện tại đang nở một nụ cười vô cùng ngây thơ và giữ lấy tay nó hòa nhã nhưng chắc nịch.

"Tớ chỉ định đi xả nước cứu thân thôi mà..." Donghyuck thì thầm đáp trả, không biết nên nói gì khi mà nó và Jaemin chưa từng tám nhảm với nhau bao giờ trước đây, thế thì làm thế nào hiện tại nó có thể nói với cậu rằng nó sắp sửa đi sóc lên tận nóc trong khi nghĩ về những tấm ảnh khỏa thân ấy và cả cái cách cậu xoa nắn bản thân trong lớp được đây?

Jaemin ném cho nó một ánh nhìn nghi hoặc trước khi kéo lê nó về phía lớp học. Donghyuck kéo vạt áo đang được đóng thùng gọn gàng ra ngoài quần, một nỗ lực che đi chỗ phồng lên ngay phía trước, nhưng Jaemin đã nhìn thấy và ngay lập tức túm lấy vạt áo nó và nhét lại vào vị trí cũ. Donghyuck suýt nữa thì đã chịu một cơn đau tim thứ thiệt với cái cách nó có thể cảm nhận rõ mồn một ngón tay của Jaemin trượt xuống phía trước của nó, cách đũng quần nó một khoảng bé đến không ngờ.

"Đừng bỏ áo ra ngoài như thế chứ!" Jaemin gần như đã thét lên, gương mặt cậu trưng lên biểu cảm kinh ngạc đầy ngây thơ trước hành động của Donghyuck. "Làm sao mọi người có thể nhìn thấy chiếc thắt lưng xinh đẹp này của cậu nữa? Tại sao cậu lại che nó lại chứ?"

Donghyuck thở dài bức bối. Nó không ngốc, nó biết Jaemin đang đùa giỡn với nó. Cho dù đó là vì Mark đang theo sát phía sau họ hay bởi vì Jaemin thật sự có hứng thú, Donghyuck chẳng biết, mà nó cũng chẳng quan tâm.

Jaemin buông tay Donghyuck và một lần nữa chọn chỗ ở cuối lớp, từ chối mọi giao tiếp ánh mắt với nó. Đây là một thời khắc quan trọng, Donghyuck biết rõ điều đó, thế nên nó quyết định phớt lờ Mark hoàn toàn thay vì hướng về anh ta ánh nhìn mơ mộng thường ngày, trong lúc tiếp bước đến cuối lớp và ngồi xuống bên cạnh Jaemin.

Nó không chỉ muốn một phần nào đó của cậu trai này, mà còn là để cho tên người yêu cũ ngu ngốc của cậu biết rằng việc công khai ảnh khoả thân của cậu sẽ chẳng ảnh hưởng gì đến cậu cả. Thực tế thì, bây giờ nghĩ lại, Donghyuck sẽ chẳng ngạc nhiên gì nếu Jaemin đã tự đăng chúng.

Mark lườm mắt nhìn cả hai và Donghyuck chủ động đặt tay lên đùi Jaemin. Tuy vậy giây phút Mark quay mặt đi, nó liền thu tay về.

Cái cách Jaemin rên rẩm vào tai nó về việc nó rút tay đi khiến Donghyuck trong giây phút mất cảnh giác. Trước khi nó kịp nói bất kì điều gì, thầy giáo đã tiến vào lớp.

Bây giờ thì Donghyuck thật sự có một vấn đề lớn cần quan tâm đây. Nó đang trong tình trạng chào cờ lấp lửng và cậu trai khiến cậu em của nó ngóc ngẩu thì lại tỏ ra như thể mình chẳng biết gì và chép bài vô cùng chăm chú.

Donghyuck không thể tập trung như Jaemin, nên thay vào đó nó tập trung vào Jaemin. Nó biết là nó đang tự đào hố chôn thân khi nó để ánh mắt mình chu du đến lưng chiếc áo sơmi của cậu, khi nó bắt gặp cảnh Jaemin cắn môi mình hoặc đầu viết. Niềm tò mò về những việc khác cậu có thể làm với khuôn miệng ấy xâm chiếm hoàn toàn suy nghĩ của nó.

Cảm xúc này có chút lạ lẫm với Donghyuck bởi lẽ nó chưa từng coi Jaemin trên mức một cậu bạn cùng lớp, đùa, nó thậm chí còn chẳng nhận ra sự tồn tại của cậu cho đến trước thời điểm này.

Jaemin ngoảnh đầu lại và dành cho Donghyuck một nụ cười nửa miệng mang chút gì đó cám dỗ, hơi cuối đầu xuống trong lúc cậu đưa mắt nhìn phần cộm lên vẫn còn hiện rõ giữa hai chân nó.

Áp sát đầy nguy hiểm vào một bên tai Donghyuck, gần đến nổi nhiệt phả ra từ hơi thở của cậu khiến toàn bộ lông tơ nơi sau cổ Donghyuck dựng đứng, Jaemin thì thầm chậm rãi, "Nói tớ nghe nào, là toán vốn dĩ lúc nào cũng căng như vầy, hay là chỉ có cậu thôi?"

Donghyuck thận trọng chuyển ánh nhìn để bắt gặp đôi mắt của Jaemin, ham muốn hiện rõ trong ánh mắt và hơi thở run rẩy khi Jaemin trượt tay đến khoá thắt lưng của Donghyuck. "Cậu biết không, tớ rất thích dây thắt lưng này," cậu nói, khá lớn so với âm lượng thân thiện dành cho một lớp học. "Có ổn không nếu tớ lấy nó...?"

Jaemin tạm dừng, rồi thì thầm vào tai Donghyuck "Ngay bây giờ?"

Donghyuck gật đầu mơ hồ nhưng cũng vô cùng chắc chắn. Nó rất muốn Jaemin chạm vào nó, và được chạm vào cậu, có thể làm một trận mây mưa nhanh gọn trong nhà vệ sinh, nhưng cái viễn cảnh lén lút làm điều này trong lớp là thứ mà nó chưa từng được trải nghiệm qua cũng như chưa từng nghĩ đến. Nguy cơ bị bắt gặp cảm giác tựa như là quá lớn.

Jaemin quay mặt đi, hướng ánh nhìn trở về phía thầy giáo trong khi tựa cằm lên một tay trưng ra biểu cảm đầy buồn chán. Tuy nhiên, phía dưới bàn với bàn tay còn lại của mình, cậu nhanh chóng tháo bỏ sợi dây thắt lưng của Donghyuck.

Không gây ra chút tiếng động nào, cậu bỏ chiến lợi phẩm vừa lấy được cho vào balo và quay lại nhìn Donghyuck. "Có lẽ sau này cậu có thể dùng nó để đánh tớ." Cậu gợi ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net