PILOT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Good morning!Thức dậy nào...Thức dậy nào...THỨC DẬY NÀOOOOO!!!"

Sulli rên rỉ với tiếng chuông báo thức buổi sáng trong phòng. Chuông báo thức reo lên đến nỗi cô phải lấy một cái gối khác để che đầu mình lại. Thay vì dừng lại, nó bắt đầu reo thêm lần nữa,lần thứ n cho đến khi Sulli quyết định phải tắt nó đi.

Cô thở dài và từ từ bò trở lại giường một lần nữa. Đó là đêm thứ 5 của cô khi ở trong phòng của Sooyoung và cô vẫn không thể thích nghi với đồng hồ báo thức mà chị họ của cô đã sử dụng. Cô luôn nhắc nhở bản thân mình phải tắt nó đi mỗi tối trước khi đi ngủ, nhưng sau đó lại quên mất vì quá bận rộn với việc tẩy trang hoặc nói chuyện quá lâu với Krystal cho đến khi cô ngủ thiếp đi.Sulli không biết tại sao Sooyoung lại đặt nó khắp phòng nhưng dựa trên kinh nghiệm của cô, nó đã có tác dụng đánh thức những người lười biếng như cô.

Sulli úp mặt với cái gối, quyết định ngủ thêm vài phút nữa nhưng quyết định của cô sụp đổ ngay lập tức khi Seunghyun đột nhiên vỗ nhẹ xuống lưng cô.

"Thức dậy đi nào!" Seunghyun vừa nói vừa ôm lấy cơ thể của Sulli, biến cô thành một chiếc bánh sandwich kẹp giữa cơ thể anh và chiếc giường.
"Ah Oppaaaaaa!" Cô nói với giọng khàn khàn, chân đá lên không trung nhưng không thành công,trong khi đó đôi chân dài của Seunghyun một lần nữa ấn cô xuống giường.

"Trông em như một con rùa vậy." Seunghyun cười khúc khích và nằm sang bên cạnh cô.

Sulli ho khan vài tiếng rồi hít thở một hơi thật dài. Seunghyun bật cười trước phản ứng của cô, nhưng không quá lâu sau đó khi Sulii dùng tay đánh vào ngực anh. Anh lè lưỡi trêu chọc cô. "Sao sớm vậy ..." Sulli nói khi cô nhắm mắt lại.

"Em có muốn đi chơi đâu đó không?" Seunghyun hỏi,ngón tay vân vê trên tấm ga trải giường.

Sulli mở mắt ra, cau mày trước lời nói của anh họ mình. "Anh nói là ra ngoài sao? Nhưng ở đâu?"

"Anh Không biết" anh nhún vai. Ý anh là,em đã ở Seoul hơn 5 năm rồi, Baby. Em không nhớ nơi đây à? "

" Em nhớ unnie ... "Sulli nói với giọng ủ rũ.

"Tsk ..." Seunghyun nói. "Vì vậy, có nơi nào em muốn đến xem không?"

"Chỉ có anh và em? Sẽ chán đến mức nào chứ..." Sulli trả lời.

Choi Seunghyun, anh họ của cô, được biết đến như ông hoàng của những bữa tiệc.Cuộc sống của anh chủ yếu xoay quanh công việc, gia đình và tiệc tùng.Cô vẫn là maknae và không có ý định sẽ tham gia vào những bữa tiệc và câu lạc bộ.

Một lần nữa, Seunghyun cười thầm. "Không, tất nhiên là không ...Anh cảm thấy hơi chán với công việc của mình gần đây ..." anh thở dài. Khuôn mặt điển trai của anh lộ rõ ​​sự mệt mỏi. Sulli nhìn Seunghyun. Thật bình thường nếu anh cảm thấy buồn chán vì anh không có ai ở bên anh. Bố mẹ anh chủ yếu sống ở nước ngoài,để anh một mình với ngôi nhà trống mà không có Sooyoung bên cạnh.

"Chúng ta hãy ăn trưa cùng nhau và sau đó có thể thư giãn tại quán cà phê.Anh thấy thế nào?" Sulli nói. Seunghyun mỉm cười và gật đầu."Ok,hãy đảm bảo mọi thứ sẽ sẵn sàng trong vòng một giờ.Bạn anh đã giới thiệu một nhà hàng rất ngon,chúng ta có thể đến đó thử." anh nói khi đứng dậy khỏi giường,để lại Sulli ở trong phòng. Sulli nhìn chằm chằm lên trần nhà, thật là nhàm chán khi không có Sooyoung ở đây.Cô nhớ khi mình còn nhỏ,cô luôn luôn theo sát Sooyoung ở mọi lúc mọi nơi nhưng Sooyoung không bao giờ cảm thấy bận tâm về sự xuất hiện của cô.Giống như một người chị thực sự, cô ấy luôn đi cùng Sulli bất cứ khi nào cô ấy muốn và yêu cầu. Và việc cô ở trong phòng của Sooyoung là điều có thể nói là bình thường. Bởi vì mỗi lần cô ở trong nhà của dì, cô sẽ tự động ở lại phòng của Sooyoung.

Cô luôn cảm thấy nhàm chán và cô đơn khi không có Sooyoung ở bên cạnh,giống như lúc Sooyong quyết định sang Paris vậy.Lúc đó Sulli đã rất ghen tị với Kris, bạn trai của Sooyoung, người dễ dàng đến thăm chị họ của cô ở đó trong khi Sulli phải vật lộn để vượt qua kỳ thi cuối cùng ở trường trung học. À, nói về Kris, Sulli đột nhiên nhớ anh quá,anh rể tương lai của cô.

Cuối cùng cô vẫn phải rời khỏi giường chuẩn bị đi chơi với Seunghyun. Không lâu sau khi cô mặc quần áo và trang điểm,làm tóc, tiếng chuông báo thức lại vang lên. Cô đứng dậy để kiểm tra xem chuông báo có bị lỗi hay không, vì giờ đã là buổi chiều nhưng nó vẫn không ngừng kêu. Thay vì âm thanh 'THỨC DẬY' lớn,màn hình báo thức kỹ thuật số lại hiển thị một dòng tin nhắn ngắn trên màn hình.

'Max's.Tầng bốn, thứ hai, 7 '

Sulli cau mày nhìn dòng tin nhắn mà cô tìm thấy trong báo thức. Nó kêu bíp nhiều lần rồi dừng lại sau một phút. Cô cố đọc lại nhưng vẫn không hiểu ý nghĩa của tin nhắn.Nó muốn nói gì?

"Max? Đó là tên người, tôi đoán vậy ... Và mã này là gì? Có phải unnie đang chơi trò chơi thám tử không?" Cô nghĩ lại, nhưng rồi lại bật cười vì suy nghĩ của mình.

"Sulli,em đã sẵn sàng chưa?Chúng ta đi thôi ..."

Sulli nghe thấy giọng nói của Seunghyun từ tầng một.Cô gần như quên mất rằng mình phải đi cùng Seunghyun vì dòng tin nhắn trong báo thức. Cô ghi chú vào điện thoại và nhanh chóng đi ra khỏi phòng. Nên có nhiều thời gian để kiểm tra nó sau khi cô trở về nhà.

"Em tới đây, Oppa!"
—————————————————————
"Có chuyện gì với em vậy?Không phải em muốn đến trung tâm thương mại sao?Tại sao lại đột nhiên muốn về nhà?Trời còn chưa tối mà..." Seunghyun nói một tràng khi lái xe về nhà. Anh cảm thấy mình như một ông bảo mẫu đang trông chừng một cô gái 23 tuổi.

"Hmm ... Em đã để quên một cái gì đó, vì vậy em cần phải kiểm tra lại nó ..." cô trả lời khi nhìn vào ghi chú trên điện thoại.'Tầng thứ tư, thứ hai, 7.'Cô tự lẩm bẩm, phớt lờ Seunghyun, người đang nhìn cô với sự tò mò.

"Em giấu một chàng trai ở nhà và sợ rằng mẹ anh sẽ tìm thấy anh ta?"

"OPPA!" Sulli vỗ cánh tay của Seunghyun, người đang cười trước phản ứng của cô.

"Em vẫn còn quá trẻ để yêu", anh nói khi tiếp tục lái xe về nhà.

Sulli trợn tròn mắt, cuộc sống tình yêu của cô giờ không còn quan trọng bằng dòng ghi chú trên tay cô.Cô rất tò mò với ý nghĩa đằng sau của dòng ghi chú.

Có phải chị họ của cô ấy đang che giấu điều gì đó? Max là ai? Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy một cái tên như vậy.

Khi họ về đến nhà, Sulli rời khỏi xe Seunghyun và đi thẳng đến phòng của Sooyoung.Dì và chú của cô đã đi ra ngoài theo như lời của người giúp việc.

Sulli ngồi trên giường và nhìn quanh phòng, nghĩ về manh mối đầu tiên. "Tầng bốn" cô đọc lại manh mối.

Những gì có thể có 4 tầng?Đây là một ngôi nhà ba tầng, có một tầng hầm nhưng Sulli nghĩ rằng nó được tính đến ở đây. Có lẽ đó là một cái gì đó trong phòng. Sulli nhìn xung quanh một lần nữa, cái gì có thể có 4 tầng đây? Cô đứng dậy và bắt đầu đi tìm kiếm.Cô vỗ tay khi phát hiện ra manh mối đầu tiên.Tủ!Có 5 cái tủ trong phòng, cô ngạc nhiên với số lượng quần áo mà chị họ của cô có. Cô nhìn vào mỗi tủ, chỉ có một tủ có bốn khu vực được phân chia theo chiều dọc.Cô tìm thấy 3 chiếc hộp ở đó,nhưng không biết phải làm gì.

Sulli quyết định lấy cái lớn nhất,nhưng chỉ tìm thấy những món quà từ Kris tặng cho Sooyoung.Sulli mỉm cười vì điều đó, họ là cặp đôi yêu thích của cô. Cô có thể cảm nhận được anh yêu chị họ cô nhiều như thế nào chỉ bằng cách nhìn vào những món quà đó.Sulli cũng ước rằng cô có thể có được một người bạn trai tốt giống như Kris đối với Sooyoung vậy.Cô đặt chiếc hộp lại vị trí ban đầu vì dường như nó không liên quan đến đầu mối mà cô có. Cô lấy cái nhỏ nhất, nó trống rỗng.Vì vậy, nó phải là cái giữa không quá lớn cũng không quá nhỏ. Cuối cùng cô cũng hiểu ý nghĩa từ 'giây' của chiếc hộp.

Khi cô mở chiếc hộp ra, đôi mắt Sulli gần như mở to hơn khi cô nhìn thấy có hơn 10 cuốn sách bên trong.Tất cả đều là nhật ký của Sooyoung.Sulli lấy ngẫu nhiên một trong những cuốn sách trong đó và mở nó ra, tất cả đều được Sooyoung viết gọn gàng. Cô còn dán một số nhãn dán dễ thương hoặc biểu tượng cảm xúc bên trong mỗi trang.Sulli mỉm cười khi nhìn thấy nó, cô không bao giờ biết rằng chị họ của mình lại thích viết nhật ký như vậy.Vậy nên không có gì ngạc nhiên khi chị họ cô lại chọn con đường trở thành một nhà văn.

Bàn tay của Sulli dừng lại ở trang đầu tiên.Cô cảm thấy thật kỳ lạ khi đọc nó. Nó được viết vào 3 năm trước.

"Mùa xuân ảm đạm.

Đó là một ngày buồn chán. Tôi ngồi ở băng ghế và thấy ai đó trông giống anh, nhưng tôi không chắc lắm. Kiểu tóc và cách ăn mặc của anh và người ấy khác nhau. Tôi không chắc đó có phải là anh ấy hay không,nhưng một phần trong tôi vẫn luôn muốn tin rằng đó là anh.Tôi nghĩ là tôi lại nhớ đến anh ấy rồi. Chà,thật là không hay chút nào?Chúng tôi đã không gặp nhau khá lâu.Tôi sợ tôi sẽ quên mất khuôn mặt của anh ấy. Nhưng... chuyện gì xảy ra vậy? Tôi không nghĩ rằng tôi muốn quên đi anh ấy mặc dù '

Sulli dừng lại một lúc. Chàng trai mà Sooyoung đang nói đến chắc chắn không phải là Kris. Trong suốt mùa xuân ba năm trước, Kris đã ở Seoul trong suốt thời gian đó khi chị họ cô cảm thấy nhớ Hàn Quốc.

"Thời tiết thật giống như khi chúng tôi cùng nhau nói chuyện trong công viên sau giờ học ở trường trung học vậy.Chúng tôi luôn dành ra một ngày vào mùa xuân để cùng nhau ra ngoài.Chúng tôi không làm gì cả, chỉ ngồi trong công viên và bận rộn làm những việc của riêng mình nhưng tôi luôn cảm thấy thật tuyệt.Anh ấy chỉ tập trung vào trò chơi của mình trong khi tôi thực hiện bản nháp cho câu chuyện tôi đang viết.Đó chắc chắn là một điều tốt đẹp.

Tôi đã luôn hy vọng anh ấy sẽ đến sớm.

Em nhớ anh, SCM '

"Điều này là không thể ..." Sulli khẽ nói khi đọc những dòng trong nhật ký.Cô lắc đầu không tin,đánh rơi cuốn nhật ký vào lòng.

Kể từ khi cô biết Sooyoung đang yêu Kris, cô không bao giờ tưởng tượng được chị họ của mình sẽ hẹn hò với bất kỳ chàng trai nào khác. Tất nhiên họ đã cãi nhau và chia tay nhiều lần, nhưng sau cùng họ vẫn luôn ở bên cạnh nhau. Nhưng ý tưởng về việc Sooyoung thích một anh chàng khác khi cô ấy rõ ràng có mối quan hệ với Kris khiến cô không thể chấp nhận được.Và hơn hết chị họ cô biết anh chàng này trước cả khi cô gặp Kris. Sulli lại lắc đầu, vẫn không thể tin vào những gì cô vừa đọc. Có chuyện gì với Sooyoung vậy? Và một điều quan trọng khác là ...

'SCM là ai?'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net