Chapter 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Yongsun. Đang. Hôn. Mình.

Có lẽ vì quá thiếu oxy nên khiến cho não của Byulyi thu nhỏ lại thì phải, bởi vì một câu nói mạch lạc hoàn chỉnh giờ dường như cũng trở nên không thể thực hiện được nữa. Byulyi có thể cảm thấy hàng lông mi của Yongsun cọ khe khẽ vào da cô, chóp mũi Yongsun nhấn nhẹ vào với Byulyi. Và đôi môi của cô ấy - oh Gods - chúng lạnh vì điều hòa, nhưng lại thật mềm thơm mùi dâu tây, chuyển động thật nhẹ, thật nhẹ. Dịu dàng. Byulyi nghe thấy một tiếng là lạ phát ra từ cổ họng của người kia, nghe như tiếng gầm gừ và rên rỉ pha trộn vào nhau vậy, bởi cô cũng không chắc rằng cô muốn đẩy Yongsun ra xa hay là kéo cô ấy sát lại mình. Và điều đó thật đáng sợ.

20 giây sau Yongsun mới đẩy ra. 20 giây sau Byulyi mới lại được thở.

Cho dù là đã được tách ra, khuôn mặt của Yongsun vẫn thật gần, mọi đường nét hoàn hảo đều được tia nắng ấm áp chiếu xuyên qua khung của sổ kia tôn lên. Đôi mắt họ gặp nhau và khóa chặt, cặp đồng tử màu vàng sáng rực của Yongsun giữ lấy Byulyi trong cái nắm chặt không thể phá vỡ, sự tự tin và thách thức ẩn trong ánh mắt ấy.

Đó là điều đặc biệt mà Byulyi cảm thấy lúc này. Tất nhiên, trước đó cô đã từng hôn vài người con trai rồi - không hề có một cô gái nào, nhưng thật không may là, bởi vì cô chưa từng hẹn hò với một ai - họ lúc nào cũng rất nhạt nhẽo và thiếu chuyên nghiệp. Cảm giác như trái tim đang chuẩn bị ngừng đập chăng? Cảm giác như hai lá phổi cô không còn khả năng hít lấy oxy nữa? Lưng Byulyi vẫn dựa vào tường, bàn tay cô tỳ mạnh vào tấm gỗ. Yongsun lùi lại vài bước, một nụ cười tò mò hiện trên khuôn mặt. Đôi mắt ấy ánh vàng và - tàn độc.

"Nếu như cô vẫn chưa tìm ra thì, tôi đã nói dối 3 phút trước về chuyện tôi không muốn hôn cô. Tôi đã tự hỏi rằng nó sẽ như thế nào. Đúng như tôi nghĩ." Yongsun nhẹ nhàng vén một lọn tóc đi lạc vào sau tai Byulyi. Giọng của người con gái đó thật khó đoán.

"Cô nghĩ gì?" Byulyi ghét cái cách cô phát âm như bị bóp nghẹt và yếu ớt như thế.

Đôi mắt ấy nhìn sâu vào Byulyi làm cho cô như thể sẽ bị thiêu rụi dưới ánh mắt đó vậy. Cô không hề thấy bất kì cảm xúc nào trong nó cả, điều đó khiến cô thấy hơi sợ. "Nó không tệ. Không tệ một chút nào cả," Yongsun nói, cuối cùng cũng thả cánh tay Byulyi ra và lùi thêm nữa khiến khoảng cách giữa họ rộng hơn. Đôi môi kia nhếch lên thành một nụ cười nửa miệng.

Byulyi không biết phải nghĩ gì về chuyện này. Yongsun vừa mới hôn cô, và cô thấy thật khó để thuyết phục bản thân mình rằng nó không hề tệ. Nó không hề tệ. Không hề tệ một chút nào cả. Có nghĩa là, nó rất...tuyệt. Có phải là vì cô cũng vừa mới hôn Solar không, vì đó là cơ thể của Solar?

"Cô đã nói dối? Về việc cô thích tôi?" Byulyi hỏi bằng cái giọng đều đều.

"Well, Moon Byulyi, không có gì để có thể ghét cô được cả," Yongsun nói một cách đơn giản, "Ngoại trừ việc cô rất giỏi lừa dối bản thân mình."

"Giỏi lừa dối-"

"Đúng. Cô là một người quá dễ đoán, bác sĩ ạ. Đối mặt với nó đi. Cô không có cơ hội nào với Solar đâu, và cô biết điều đó mà. Solar đã đính hôn với Jaehyuk rồi, cô ấy là gái thẳng, cô ấy chỉ coi cô như một người bạn mà thôi." Yongsun chế nhạo. Giọng điệu ấy rất có uy lực, và Byulyi cũng phải đồng ý với điều đó. Cô thừa biết rằng cô chẳng có cơ hội nào với Solar cả.

"Tóm lại là cô muốn nói gì đây? Nó có liên quan gì đến việc tôi tự lừa dối mình không?"

"Tôi nghĩ là tôi sẽ để cô tự tìm ra nó." Yongsun mỉm cười. "Gần đến giờ rồi. Người yêu của Solar sắp đến đón cô ta rồi."

"Tôi không thể tìm ra được! Chúa ơi, Yongsun, đầu tiên là cô hôn tôi và giờ cô lại quay ra chơi trò cân não với tôi à!" Byulyi nghiến chặt hàm răng, sức nóng lan tỏa trên khuôn mặt cô, đôi môi ngứa ran, màu đỏ sẫm. Cô không muốn nhắc đến nụ hôn đó một chút nào cả, nhưng nó đã tự bật ra rồi. Làm sao cô ta có thể vừa hôn mình như thế rồi lại hoàn toàn không có chút phản ứng nào cơ chứ? Cô ta không hài lòng với nó sao? Mình nghiệp dư đến vậy sao?

"Thật buồn cười khi cô tức giận lên như vậy đấy, tôi sẽ thừa nhận. Biểu cảm của cô rất thú vị."

"Tại sao cô lại hôn tôi, Kim Yongsun?" Byulyi cong ngón tay lại, móng tay cào vào mặt gỗ của bức tường.

"Tôi hôn cô là bởi vì tôi muốn thế, và có lẽ nó sẽ giúp cô mở mang đầu óc thêm một chút. Manh mối để trả lời cho câu đố cô tự lừa dối mình, bác sĩ ạ. Đó là một khái niệm rất đơn giản khi cô nhận được vài thứ từ tim chuyển lên não đấy, bởi vì tôi biết là não cũng như cô, sẽ phủ nhận mọi sự thật không mong muốn mà nó không thể xử lý được." Yongsun nói, đưa tay lên như muốn chạm vào khuôn mặt Byulyi, nhưng rồi lại dừng lại khi chỉ cách vài inch.

"Có phải cô nói là tôi rất ngu ngốc không?" Byulyi cau mày.

"Phải không nhỉ?" Yongsun chạm vào mặt người đối diện, da Byulyi nóng bừng mỗi khi ngón tay Yongsun chạm nhẹ vào. Yongsun cười. "Bằng chứng rằng cô không phải là kẻ ngu ngốc sẽ được biểu hiện một khi cô đã phá vỡ được sự ảo tưởng này. Tôi sẽ chờ. Với vòng tay rộng mở."

"Ra khỏi phòng tôi ngay." Byulyi gằn giọng, ánh mắt sắc lại nhìn Yongsun. Đôi lông mày của người phụ nữ kia đơn thuần chỉ là hơi cong lên một chút.

"Dù gì thì tôi cũng định vậy. Ah, có lẽ để Solar quay trở lại có khi lại là một ý hay đấy chứ nhỉ. Tôi cũng không muốn làm cho Jaehyuk của cô ta cảm thấy hoảng sợ." Đôi mắt vàng của Yongsun đã lạnh rồi nay dường như càng trở nên lạnh hơn, nếu nó có thể. Byulyi nghĩ vậy, là một mặt trái ngược hoàn toàn với Solar, cô ấy ghét Jaehyuk nhiều như tình yêu Solar dành cho anh ta vậy. Đột nhiên cô sực nhớ đến điều gì đó.

"Chờ đã. Liệu Solar...liệu cô ấy có nhớ chuyện đó đã xảy ra không?" Móng tay Byulyi cứ chọc vào đầu đinh được đóng trên tường.

"Chuyện gì đã xảy ra cơ?"

"Cô đã hôn tôi, Yongsun."

Yongsun nghiêng đầu, ngón tay cái đút vào túi quần. Cô nhìn Byulyi một hồi. "Tôi không phải là Solar, bác sĩ à. Có thể chúng tôi cùng chung một cơ thể, nhưng tôi không phải là một người đọc được suy nghĩ của người khác và chắc chắn là tôi không thể biết được cô ta đang nghĩ gì. Tôi không biết cô ta có nhận thức được những chuyện đã xảy ra hay không. Bộ não là một cơ quan rất kỳ lạ. Nó sẽ chọn lựa những điều cần lưu ý để ghi nhớ. Tôi cũng không rõ được cách thức hoạt động của nó đâu, cô biết mà. Còn đây là câu hỏi dành cho cô. Cô có muốn cô ta biết không?

Byulyi lắc đầu. "Không, không hề. Cô ấy không nên biết."

"Cô giữ bí mật với Solar nhiều thứ quá đấy. Cô cứ trung thành việc nói dối với cô ta như thế à?" Yongsun mỉm cười.

"Ừ đấy, chết tiệt!" Byulyi lớn tiếng.

"Oh, bác sĩ," Yongsun khẽ khàng thở dài. "Khi nào cô mới học được rằng, đôi khi, cô phải làm điều gì đó cho chính bản thân mình đây?" Trước khi Byulyi có thể trả lời, đôi mắt cô nhắm lại.

Chết tiệt, thật là hèn hạ-

Đôi mắt ấy lại mở, lần này là màu nâu choco và trống rỗng. Byulyi nhanh chóng bị hoảng hốt, bộ não cô làm việc một cách chóng mặt để thích ứng kịp với màn hoán đổi đầy ngoạn mục này. Sự bực tức với Yongsun vẫn còn đâu đây bên trong cô. Cô bước nhanh đến, nắm lấy cánh tay Solar, chất giọng chứa đầy sự quan tâm. "Solar? Solar? Cô không sao chứ?"

Ánh mắt Solar cũng nhìn sang cô, Byulyi điều chỉnh thái độ của mình, nhẹ nhàng hơn.

"Tôi lại ngất đi nữa sao? Đã xảy ra khá nhiều chuyện trong đợt điều trị vừa rồi. Cái gì - hôm nay tôi đã đi ngắm nhìn các bức tranh, đúng không?" Solar hỏi, giọng nói có chút mơ hồ. Cô ngó nghiêng hết bên này lại đến bên kia. "Pepe với mái tóc giả màu vàng...tôi nhớ là đã nhìn thấy nó trước đây rồi."

"Mm đúng, Pepe. Um. Buổi điều trị của cô cũng sắp kết thúc rồi, Solar. Tôi xin lỗi. Mau lại ngồi xuống cái ghế kia đi rồi tôi đi lấy cho cô ly nước nhé?" Byulyi cố giấu sự hoảng loạn bên trong giọng nói. Làm ơn, làm ơn đừng nhắc gì đến nó.

"Ừm, được rồi." Rồi cả hai bước về phía chiếc sofa, Solar ngồi xuống, thở dài. Byulyi tự hỏi rằng làm thế nào mà khuôn mặt đó lại có thể khác biệt đến như vậy chỉ trong vòng 2 phút như thế chứ. Yongsun trông rất quyến rũ và đầy tự tin. Solar thì lúc nào cũng mệt mỏi và buồn bã. "Tôi không biết được trước đó đã xảy ra chuyện gì. Tôi nghĩ nó có thể là vì công việc quá căng thẳng hay gì đó khác. Lúc nào tôi cũng trống rỗng và ngất đi suốt buổi điều trị. Tôi có nên đi gặp bác sĩ không nhỉ?"

"Tôi đang xem xét xem vấn đề đó là gì. Đang nghiêng cứu. Uh, tôi không phải là bác sĩ tâm lý có kinh nghiệm nhất trong lĩnh vực này, vì vậy cô sẽ phải chịu đựng cùng với tôi trong một khoảng thời gian nữa. Cô có thể làm được mà. Cô là một người rất mạnh mẽ." Byulyi cười, ngả người ra trước vỗ nhẹ lên bàn tay Solar như một lời động viên. "Khi ấy, tôi muốn cô thực hiện những bài tập làm giảm bớt căng thẳng mà tôi đã gửi cho cô, và phải hứa rằng cô sẽ nói với tôi và Jaehyuk về mọi thứ cô muốn nói, được chứ? Hứa với tôi đi."

Gò má Byulyi có chút hồng hào. Solar mỉm cười, khuôn mặt cũng như ai kia.

"Tôi hứa sẽ cố hết sức mình." Tiếng chuông điện thoại vang lên bên trong túi xách của cô. "Tôi nghĩ là anh ấy tới rồi. Gặp cô tuần sau nhé, Byulyi."

"Tạm biệt." Byulyi cười và vẫy tay khi Yongsun đứng dậy cùng với chiếc túi, bước về phía cửa rồi mở nó ra. Cô đi giày vào, lưng quay về phía căn phòng, dành cho Byulyi một nụ cười cuối cùng trước khi đóng cánh cửa lại. Byulyi tựa người ra sofa, nhắm mắt.

Cô ấy không nhắc gì đến nụ hôn ấy cả. Nếu như cô ấy có nhớ đến, chắc chắn là cô ấy sẽ nhắc tới.

Byulyi kéo đầu gối sát ngực mình, úp hai lòng bàn tay lên mắt. Môi cô vẫn còn ngứa ran, cảm giác bờ môi mềm mại của Yongsun đặt lên đó vẫn cứ tua đi tua lại trong tâm trí cô. Thoáng chốc sau tất cả những gì đã xảy ra, khi cả thế giới vẫn đang đứng yên trong phút giây cùng chung nhịp thở ấy, Byulyi gần như...gần như quên mất rằng chủ nhân thực sự của cơ thể đang đứng trước mặt cô là Solar. Cô khẽ thở dài.

Kim Yongsun...cô đang làm gì tôi thế này?


­

--


Chiếc chuông nhỏ nơi cánh cửa quán cà phê kêu lên leng keng, lộ ra dáng vẻ Byulyi đẫm mồ hôi với vài vệt sơn hiện lên dưới cái nắng chói chang trải dài khắp con phố. Cô đưa tay lên trán, quệt đi những giọt mồ hôi. Ở đây sắp không còn chỗ trống rồi, và Byulyi phải đứng đó, nhìn xung quanh một hồi để thấy được người mà cô đến gặp.

Cao, luôn thu hút ánh mắt người đối diện, tóc nâu...oh, chắc cô ấy kia rồi. Byulyi thấy một người đúng với những gì miêu tả đang ngồi một mình gần bức tường bên trái. Cô nhìn kỹ hơn, người phụ nữ trông cũng quen lắm. Byulyi chắc chắn là mình đã từng gặp cô ấy hồi còn ở trường đại học rồi. Cô gái ngồi một mình đó trông khá xinh đẹp, biểu cảm khá thoải mái. Byulyi nhận ra rằng cô ấy cũng mặc trang phục tương đồng với phong cách ăn mặc của Byulyi - chiếc sơ mi sọc xanh với quần trắng.

Cô đi qua vài cái bàn. Cô gái liền nhìn lên khỏi chiếc điện thoại, trông có vẻ hơi bối rối.

"Xin chào. Cô là Heehyun có phải không?" Byulyi cười, hỏi.

"Vâng là tôi. Cô chắc hẳn là Byulyi. Rất vui được gặp cô." Đôi mắt Heehyun long lanh, cô mỉm cười, đứng dậy rồi bắt tay Byulyi, và Byulyi quyết định rằng mình sẽ thích cô gái này ngay lập tức. Như là, thích theo kiểu bạn bè thông thường thôi, chứ không phải là thích theo kiểu kia. Cũng chẳng có nghĩa lý gì.

"Rất vui được gặp cô." Byulyi kéo cái ghế đối diện Heehyun ra rồi ngồi xuống. "Xin lỗi vì đã đến muộn, tôi vừa mới nói chuyện với khách hàng của tôi xong."

"Oh, không sao đâu. Tôi đã gọi đồ ăn cho chúng ta rồi. Cà phê đen và bánh chocolate đen cho cô, được chứ? Tôi nhớ là Hyejin đã nhắc đến vài thứ về nó khi đang nói chuyện với tôi." Heehyun nhướng nhẹ lông mày.

"Khá tỉ mỉ, đúng không? Hay thật. Các chuyên gia tâm lý đều phải rất tỉ mỉ." Byulyi gật đầu xác nhận. Cô phục vụ bàn - Byulyi còn nhớ cô ấy. Yuju, nhỉ? - bước đến, đặt một nửa cái khay lên mặt bàn khi cô dọn những đĩa đồ ăn lên đó - hai bánh chocolate đen, cà phê đen, và một cà phê latte. Cô nở một nụ cười thân thiện rồi quay đi sau khi hai người họ đã nói lời cảm ơn.

"Vậy thì, cô là một bác sĩ tâm lý. Cô cần sự giúp đỡ gì từ một bác sĩ thực tập đây? Hyejin có nói đến gì đó về rối loạn đa nhân cách, hay điều gì đó liên quan đến nó."

Một bác sĩ thực tập. Bác sĩ.

Byulyi cảm giác như có ai đó đang giật giật tóc cô, mặc dù cô đã phá tan những suy nghĩ đó, cầu nguyện tới những vị thần trên cao kia rằng khuôn mặt cô không trông như thể cô đang đấu tranh với chính bản thân mình. Chết tiệt, cái từ bác sĩ này sẽ khiến cô lúc nào cũng nghĩ đến điều không thể nói ra này hay sao? Cô xua đi những suy nghĩ đó nhanh nhất có thể ra khỏi đầu mình.

"Uh, đúng, nó là điều gì đó có liên quan đến hội chứng rối loạn đa nhân cách. Tôi không thể tiết lộ về bất cứ điều gì cả, bởi vì đó là về khách hàng của tôi. Nhưng, um, tôi nghĩ là sẽ tốt hơn cả khi nghe vài điều từ người học chuyên sâu về hội chứng này. DID chính xác là cái gì?"

"DID là một tình trạng tâm lý khá phức tạp mà có thể bắt nguồn từ rất nhiều thứ, kể cả những chấn thương nghiêm trọng có từ thời thơ ấu. Lạm dụng tình cảm, lạm dụng thể chất, những thứ như vậy. Đó là một dạng phân tách nghiêm trọng mà chúng ta đều đã cảm nhận trước đó, bởi vì chúng ta thường hay mơ mộng. Đó là một quá trình tinh thần, kết quả của việc thiếu đi sự kết nối trong suy nghĩ, ký ức, cảm giác, hành động hay là ý thức nhận dạng của một người." Heehyun giải thích, ánh nhìn trong mắt cô chuyển từ thân thiện sang chuyên nghiệp trong tích tắc. Byulyi phải nói rằng cô ấy thực sự rất hiểu biết về lĩnh vực này.

"Có phải là có một cái bình thường - mà từ đúng nhất để sử dụng là - nhân cách chính? Như là, nhân cách ban đầu? Có phải nhân cách ban đầu sẽ kiểm soát phần lớn các phần khác không?"

"Luôn có một nhân cách "chủ", hay là nhân cách "chính" trong một cá thể, đúng vậy. Nhân cách này được nhận dạng bằng tên thật của người đó. Có thể nó có vẻ thú vị đấy, nhưng nhân cách chủ thường thường sẽ không có ý thức về sự hiện diện của những nhân cách khác đâu."

Nhận dạng bằng tên thật của người đó...?

Byulyi bắt đầu thấy rối. "Nhân cách chủ và những nhân cách khác có thể cùng sử dụng tên thật của người đó không?"

"Vâng, tôi nghĩ là có. Tôi chưa bao giờ thực sự có một buổi trị liệu tâm lý với một bệnh nhân DID cả, nên tôi không thể chắc được. Nhưng có đấy, tôi nghiêng về việc tin rằng họ có thể, nếu họ muốn thế. Tôi không hoàn toàn chắc cho lắm." Heehyun nói, mỉm cười như xin thứ lỗi. Cô gãi gãi phần thái dương bên phải, ngay phía trên đường kẻ lông mày.

Solar có thể là một cái tên giả. Nhưng cô ấy là nhân cách chủ mà, phải không? Cô ấy không có ý thức gì về sự tồn tại của Yongsun. Yongsun sử dụng tên thật của Solar, nhưng cô ta không thể là nhân cách chính được. Cô ta - không thể. Cô ta hiểu Solar, là một nhân cách khác.

"Tôi hiểu rồi. Tôi cũng có đọc một số thứ về các triệu chứng của DID và cách thức nó xảy ra, nhưng có vài điều còn khiến tôi thấy hơi mơ hồ chính là việc chẩn đoán." Byulyi công nhận, lơ đãng ngồi khuấy tách cà phê đen trước mặt. Cô đặt cái thìa lên đĩa rồi nhấp một ngụm.

"Ah, chẩn đoán." Lông mày Heehyun hơi cau lại. Cái nĩa với một miếng bánh lớn dần biến mất bên trong miệng cô, làm mờ đi màu son đỏ. Cô nhai chậm rãi rồi nuốt xuống. "Để chẩn đoán một người nào đó có bị DID không thì còn cần thời gian. Ước tính rằng các cá nhân bị rối loạn phân tách phải trải qua 7 năm trong quá trình chăm sóc sức khỏe tinh thần trước khi đưa ra chẩn đoán chính xác nhất. Nó khá là chung chung, bởi vì danh sách các triệu chứng nhận định rằng một người có bị rối loạn phân tách hay không để tìm cách điều trị khá là giống với việc chẩn đoán những bệnh về tâm thần khác."

"7 năm trong quá trình chăm sóc sức khỏe tinh thần sao?" Byulyi bất ngờ.

Heehyun nhún vai. "Một số người hoài nghi về việc tin rằng DID không thực sự là một tình trạng hiện thời một chút nào. Nó cần thời gian để phân biệt chính xác nhất sự khác nhau với những triệu chứng của các rối loạn nhân cách khác, như những đường ranh giới, và DID. Hay là bệnh tâm thần phân liệt, mặc dù chúng là những tình trạng hoàn toàn khác nhau."

"Chẳng phải bệnh tâm thần phân liệt có liên quan đến ảo giác và không có nhiều nhân cách hay sao?"

"Thế nên tôi mới nói là chúng hoàn toàn khác nhau, mặc dù đôi lúc có hay nhầm lẫn. Người bị tâm thần phân liệt có thể nghe thấy những giọng nói, nhìn thấy những ảo ảnh, hay tin rằng những người khác đang điều khiển ý nghĩ của họ. Không giống với rối loạn nhân cách chút nào." Heehyun rắc ít đường đỏ vào tách cà phê rồi uống, móng tay cô gõ gõ lên mặt bàn theo một giai điệu nhẹ nhàng.

"Vậy thì, tôi, giả thiết là, nghi ngờ một bệnh nhân mắc chứng DID. Hay ít nhất là có một số dạng của rối loạn nhân cách. Bệnh nhân này nói rằng không hề biết gì về tình trạng của mình, và cô biết là tôi không phải là người quen thuộc với những trường hợp như này mà. Vậy tôi nên làm gì?"

"Tôi không bao giờ ngờ được có một ngày một chuyên gia tâm lý lại hỏi tôi xin lời khuyên đấy." Heehyun khúc khích cười, Byulyi để ý thấy khi cười, khóe môi cô sẽ xuất hiện vài nếp nhăn.

"Chỉ là bởi tôi không chuyên về DID thôi, cô đừng có hy vọng nhiều quá." Byulyi đáp, dành cho Heehyun một cái nhìn ngạo mạn. Heehyun cười lớn.

"Được rồi. Thành thật mà nói thì, còn tùy vào cô muốn giải quyết chuyện này như thế nào thôi. Cô sẽ phải chờ đợi lâu hơn, phải liệt kê các triệu chứng, có thể có, và cố gắng quan sát xem họ có trùng khớp với loại rối loạn mà cô đang nghĩ đến không. Hoặc cô sẽ phải cân nhắc đưa bệnh nhân này đến chỗ của một bác sĩ tâm thần hay là một bác sĩ tâm lý, bất cứ điều gì cô cho là tốt nhất, ai sẽ là người có kinh nghiệm trong việc điều trị những bệnh nhân mắc chứng rối loạn nhân cách này."

"Mm. Nhưng nếu bệnh nhân này có xu hướng hơi...phải nói thế nào nhỉ...nhạy cảm. Tinh tế. Và nói là bệnh nhân mà tôi nghi ngờ mắc chứng DID có thể nào khiến họ cảm thấy đau khổ buồn rầu không?"

"Vẫn phải như thế, đau khổ còn hơn là không điều trị gì cả," Heehyun khẳng định, chỉ vào một mẩu bánh chocolate đen.

"Cô nói đúng," Giọng Byulyi trầm hẳn. "Tôi nghĩ tôi nên bỏ việc rồi trở thành một họa sĩ hay một barista toàn thời gian thôi. Tôi không thể ôm quá nhiều quyết định như thế này được."

"Tâm lý thì không có gì là dễ dàng cả. Chúng ta đều biết điều đó một khi đã tham gia vào lĩnh vực này mà." Heehyun nói, nếp nhăn cạnh khóe môi cô lại xuất hiện. "Nhưng tại sao, trong tất cả các công việc, cô lại chọn trở thành một barista? Cô hứng thú với việc pha chế cà phê sao?"

"Rất." Byulyi uống một ngụm nữa. "Sự thích thú với một lượng vừa đủ đấy."

"Tuyệt thật. Nhưng vì cô đang ở thì hiện tại, có lẽ tốt hơn là cô nên suy nghĩ về bệnh nhân của cô đi, bởi vì, thật không may là cô vẫn phải đưa ra quyết định dù sớm hay muộn." Heehyun ăn xong cái bánh, hơi ngả người ra trước, cánh tay cô đặt thoải mái trên mặt bàn. Byulyi tự hỏi làm thế nào là cô gái này lại có thể bằng tuổi với Wheein và Hyejin được nhỉ - hay là, làm thế nào là Wheein lại bằng tuổi với Hyejin và Heehyun cơ chứ. Hai người phía sau trông có vẻ trưởng thành hơn rất nhiều.

"Yeah, tôi sẽ làm vậy. Vì bệnh nhân của tôi."

"Cô nên hi sinh cho công việc của mình nhiều hơn đi, để cô có thể tìm ra lời khuyên về DID cho bệnh nhân của cô nữa. Bệnh nhân này đã làm việc với cô lâu chưa?" Heehyun có chút tò mò.

"Không lâu lắm. Được vài tháng rồi. Tôi không biết điều này có được coi là hi sinh cho công việc không. Tôi nghĩ nó chỉ là tôi đang làm việc mà thôi."

"Yeah," Heehyun nói, "Tôi hiểu."

"Cô nên biết là một khi cô đã tốt nghiệp và trở thành bác sĩ tâm lý. Hoặc là bác sĩ tâm thần. Cô thấy thích cái nào hơn?"

"Bác sĩ tâm lý. Tôi không lên kế hoạch học từng ấy năm ở trường Y chỉ để trở thành một bác sĩ tâm thần và kê đơn thuốc." Heehyun lắc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net