Chapter 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi xin lỗi, có lẽ tôi hơi quá rồi." Solar nói khẽ, môi cô nở ra một nụ cười gượng gạo. Cô cứ thế để cho từng câu từ của mình chìm vào sự im lặng đầy khó xử này, thần trí cô bơ phờ. Cô vẫn đang tự hỏi xem rằng cô Moon Byulyi này có đáng tin không - nói rằng mắt cô chuyển sang màu vàng sao? Thật ư? Có thể bên trong cô có một con quái vật, nhưng cô không giống với mấy con quỷ từ dưới địa ngục ấy. Cô hoàn toàn có thể chắc chắn rằng cô là con người 100%.

Cô ấy đang chơi trò đấu trí với mình chắc? Có phải cô ấy đang bóng gió nói mình bị tâm thần? Solar cố để không lườm Byulyi, sự không vui lại xuất hiện trên khuôn miệng cô. Vành môi cong xuống, đôi lông mày nhíu lại, đôi mắt lóe lên đầy sự nguy hiểm. Cô ta bị cái quái gì vậy? Cố để ra vẻ rằng mình trông như một thế lực siêu nhiêu nào đó chắc?

Nhưng cô phải thừa nhận rằng, cô thực sự chưa bao giờ thấy căng thẳng nhiều như thế, trừ mấy ngày đầu cô bị ốm ra.

Thật là...kì lạ. Mình chưa bao giờ để ý rằng mình đã không - mình không - bị căng thẳng. Kể cả mình có thay đổi cảm xúc hay hoàn toàn chán nản. Mình thực sự cảm thấy rất ổn trong tuần này. Đầu lông mày Solar nhíu càng ngày càng ra chính giữa. Chẳng nhẽ cơn sốt đã ảnh hưởng đến mình sao? Nhưng nó chẳng liên quan đến cẳng thẳng hay cảm xúc chút nào cả.

Và giờ cô ấy đã bắt đầu hiểu được một tình thế khó xử của một nhà tâm lý là như thế nào. Đầu cô đau nhức chỉ để cố gắng sắp xếp các dữ kiện với nhau - những suy nghĩ của cô đều lộn xộn ngổn ngang, như thể chúng đang cứng đầu để có thể đặt cạnh nhau thật gọn ghẽ. Solar nhẹ nhàng trút hơi thở, đôi mắt cô quét dọc trần nhà, tại một vệt sơn xanh đã khô trên chiếc xà ngang.

"Xin lỗi vì đã không nói nhiều lắm," đến lượt Byulyi xin lỗi, giọng nói trầm ấy khiến Solar giật mình mà nhìn về phía người đối diện. Vị bác sĩ tâm lý này giờ đã xắn tay áo lên đến khuỷu, rồi chống cằm lên tay, tay kia đùa nghịch với mấy sợi dây trên chiếc quần jeans. Thậm chí Solar còn không biết chiếc skinny jeans này lại sặc sỡ đến thế, nhưng bằng cách nào đó, nó lại khá phù hợp với vị bác sĩ và khiếu ăn mặc kì lạ của cô.

"Công việc của cô phải nói nhiều ư?" Solar không biết sự tự tin này đến từ đâu, nhưng cô ấy không phàn nàn. Hey, nói nhiều hơn cũng tốt mà, phải không?

"Có lẽ." Byulyi thừa nhận, chuyển ánh mắt xuống chiếc cốc rỗng không trước mặt, rồi đến chiếc của Solar. "Tôi sẽ đi pha thêm chút cà phê nữa. Tôi cần ít caffeine để kích thích bộ não hoạt động. Tôi chỉ là...không thể suy nghĩ được." Vị bác sĩ chuyển rời ánh nhìn, cầm lấy hai chiếc cốc rồi đi đến chiếc mày pha cà phê.

Mình chưa bao giờ trải qua điều trị một liệu pháp tâm lý nào trước đây, nhưng mình khá chắc rằng một nhà tâm lý học không muốn trở thành một nghệ sĩ và một barista đâu. Nhưng rồi, Solar chỉ quan sát cô ấy. Tư thế của cô ấy có thư giãn hơn một chút khi cô bật cái máy lên, căn phòng lại lắp đầy bởi tiếng ù ù và hương thơm của espresso. Ánh nắng chiều ngả mình lên mái tóc màu nâu mật ong, đặt lên khuôn mặt cô một màu cam ấm áp.

Có lẽ mình nên yêu cầu một bác sĩ tâm lý khác. Một người có một văn phòng chuyên nghiệp hơn, mặc trang phục phù hợp hơn, không trông thấy những điều kì lạ và không pha cà phê suốt đống thời gian chết tiệt này.

Solar khẽ thở dài rồi hướng khuôn mặt mình lên vệt sơn xanh trên trần nhà, nhắm mắt lại. Cô cố gắng suy nghĩ, cố gắng xóa những điều trên đi. Xóa tất cả mọi thứ đi. Cô đã làm thế. Nhưng đây là lần đầu tiên, kể từ khi cô bắt đầu cảm thấy thực sự căng thẳng, tâm trí cô rất thoải mái, không có một chút nào nóng giận cả.

"Nó...thật là lạ. Tâm trí tôi giờ giống như một cái khung tranh trống vậy." Solar nói thành tiếng, rồi cô nghĩ cái yên lặng này sẽ lại nuốt chửng lấy từng lời của cô đến khi Byulyi trả lời.

"Khung tranh trống là để vẽ lên đấy," vị bác sĩ tâm lý nói, giọng cô thấp và thận trọng. Mùi cà phê ngày một nhiều thêm, và Solar nghe thấy những âm thanh yếu ớt của thứ chất lỏng ấy đang chạm xuống đáy cốc. "Thú vị thật, cô nên sử dụng nó như một việc tương tự. Giờ những gì tôi có thể nghĩ là làm thế nào mà tâm trí cô lại trông giống một cái gì đó mà Picasso có thể vẽ lên nếu như ông ấy bị bịt mắt và say rượu nhỉ."

Solar nghe thấy tiếng bước chân nhè nhẹ, nghe thấy tiếng của một chiếc đĩa được đặt lên mặt bàn, tiếng của tấm đệm da khi vị bác sĩ ngồi xuống.

"Sự miêu tả khá là đúng đấy." Solar nói, đôi môi nhếch lên trở thành một nụ cười mỉa. Cô mở mắt ra, trông thấy người đối diện nhìn chằm chằm vào mình như vậy, cô chớp mắt, hơi mất bình tĩnh. "Có gì đó trên mặt tôi sao?"

"Không, không có gì trên mặt cô cả. Tôi chỉ đang nghiên cứu thôi."

"Mặt tôi."

"Đúng." Byulyi thậm chí còn chẳng thấy xấu hổ khi cô bị bắt quả tang đang nhìn chằm chằm vào Solar. Cô vuốt cái mái màu nâu mật ong ra khỏi mắt bằng ngón tay thon dài, tựa lưng ra sau ghế với vẻ suy tư. "Cô có vẻ...rất khác, bằng cách nào đó. Chắc chắn vào bản thân nhiều hơn. Sự tự tin cũng nhiều hơn. Có phải là do cô không còn thấy căng thẳng nữa hay không?"

"Thành thật thì tôi không có lý do nào cả, cô Moon ạ."

Và cô mong rằng vị bác sĩ sẽ hạ thấp tầm nhìn, nhấp cà phê và làm gì đó khác. Điều gì cũng được. Nhưng Byulyi gõ nhẹ ngón tay lên môi, vẫn nhìn vào Solar. Nở một nụ cười có chút buồn bã.

"Cô thật đẹp khi cười." Byulyi nói, cuối cùng cũng chuyển ánh nhìn đi nơi khác.

"Cô nói vậy chỉ để làm tôi cảm thấy khá hơn à. Bỏ đi. Không ai nghĩ rằng nó hoàn toàn là một lời khen ngợi đâu." Từng lời cay đắng của Solar phủ đầy một nỗi buồn. Cô chỉnh lại tư thế ngồi một chút, cầm lấy cái cốc trên mặt bàn rồi uống, mặc kệ sức nóng của nó.

Với đôi mắt không thể hiểu thấu của Byulyi. "Cô thực sự nghĩ rằng tất cả những lời khen ngợi đều phải trả tiền hết sao cô Solar?"

"Từng câu một thưa cô Moon." Solar chắc nịch nói, đặt chiếc đĩa lên trên đùi mình. Những nụ cười giả tạo, những lời nói nhiệt thành quá mức mà mọi người thốt ra khi thì thầm vào cô. Tất cả đều thật nhảm nhí, cô biết điều đó.

"Nó...uh..."

"Không may?" Solar hỏi cộc cằn. Cô vén một vài sợi tóc nâu ra sau tai, cảm nhận được bề mặt lạnh ngắt của chiếc nhẫn kim cương cọ vào dái tai. Cô thả lỏng một chút, Byulyi trông thấy một ngọn lửa mập mờ trong mắt cô. "Vâng, tôi biết. Đấy là lý do tại sao tôi lại ở đây đúng không? Để giải quyết tất cả những vấn đề đó?"

"Không phải mọi lời khen ngợi đều là giả dối, cô biết mà. Chỉ là cô suy nghĩ quá tiêu cực thôi. Nếu như tôi có thể biết...vài vấn đề nào đó khác, tôi có thể giải quyết chúng dễ dàng cho cô."

Cô có thể. Nhưng mình có phải là một phần nguyên nhân không? Solar lại uống thêm ngụm nữa, để đôi mắt lang thang trong không gian thoáng đãng. Trước đó cô không hề nhận ra, nhưng hiện diện trên bức tường gỗ, phần lớn đều là những bức tranh sơn dầu, đa số đều đã được hoàn thành. Cô thấy những bức tranh phong cảnh, đồ ăn, động vật - "Có vẻ như cô không hề có bức tranh nào về nam giới cả," Solar khẽ nói, nâng mày lên. Màn thay đổi chủ đề khá ấn tượng. Đôi má Byulyi chuyển sang một chút hồng nhạt.

"Là chi tiết, hay nam giới nói chung đều không có trong danh sách yêu thích của tôi lúc này. Họ không và sẽ không có đâu, tôi thề đấy." Giọng Byulyi đều đều, xem xét phản ứng của Solar.

Cô gái kia cau mày, rồi chớp mắt. Đôi môi hé mở, một làn hơi thoát ra từ khuôn miệng.

"Cô đồng tính."

Và Byulyi gật đầu. "Điều đó có khiến cô hoảng sợ không?"

"Không, hoàn toàn không." Đúng là như vậy, cũng đủ để ngạc nhiên. Solar luôn nghĩ rằng mọi nghệ sĩ đều là người đồng tính, cả nghĩa bóng lẫn nghĩa đen, và việc Byulyi là người đồng tính cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cô cả. "Điều đó là khá tốt đấy, tôi nghĩ vậy."

"Có một chút khó khăn khi sống ở đây. Đất nước Hàn Quốc này khá bảo thủ. Dù sao thì mọi người cũng phải học cách chấp nhận nó - rằng tôi chỉ là người đồng tính thôi. Tôi không thể thay đổi điều đó được."

Solar cười lớn. Thật thành thật, một con người tốt bụng, cái chất giọng the thé rồi lại dịu dàng, Byulyi cảm thấy hài lòng khi chính cô là người khiến chúng được bật ra. Hầu như, cô cảm thấy ấm áp mà bản thân chưa từng nhận thấy trong một khoảng thời gian rồi - sự ấm áp của lòng chấp nhận. Có lẽ tất cả những gì mà cô ấy cần lúc này chỉ là một ai đó nói chuyện với cô ấy thôi. Một ai đó có thể hiểu được cô ấy. Làm gì có ai khác tốt hơn ngoài một bác sĩ tâm lý cùng giới tính chứ?

"Chúng ta hoàn toàn đối lập đấy, phải không cô Moon?" Solar đưa tay trái ra, cầm chiếc cốc bằng tay phải, ngọ nguậy ngón tay đeo nhẫn của mình. Chiếc nhẫn đính hôn lấp lánh trong ánh sáng tự nhiên.

"Đúng, đúng." Byulyi cười. Cô để ý thấy vệt đường cằm nho nhỏ khi Solar cười lớn, và cái cách đôi mắt cô ấy nheo lại, hàm răng trắng hiện ra khá rõ. Chắc chắn là cô ấy trông đẹp hơn là khi cười mỉm. Sao cô ấy không tin mình nhỉ?

"Ý tôi là, tôi thậm chí còn không vẽ được hình người que hay là một hình mặt cười để khiến bản thân tốt hơn cơ mà."

Và giờ cô ấy quá tự tin đi? Cái sự tự tin ẩn hiện này có từ đâu đây? Chỉ là nói chuyện với mình? Từ sự quan tâm của vị hôn phu của cô ấy chăng? Byulyi chớp mắt. "Chắc hẳn cô sẽ cảm thấy tốt với những điều khác. Mọi thứ đều tốt ở một vài khía cạnh khác mà."

"Tôi không chắc về điều đó đâu." Solar đặt cái cốc xuống, liếm lấy môi. Byulyi chăm chú đến hành động đó trong vô thức, chợt tỉnh ra khi Solar cất tiếng hỏi, "Tôi có thể xem kĩ hơn những bức tranh của cô được không cô Moon?"

"Oh - tất nhiên rồi. Chỉ cần cô đừng phán xét và chạm vào chúng là được." Byulyi cười đầy lo lắng. Chết tiệt, mình mới rùng mình khi trông thấy khách hàng của mình liếm môi à? Mình nghĩ người cần giúp phải là mình mới đúng.

Solar đứng dậy và tiến về cái khung gần nhất, trong đó là chân dung của một số idol Kpop nữ - Solar không thể nhớ tên được. Cô ấy đến từ nhóm...Red Velvet? Mình không nhớ được. Còn người bên cạnh, Solar nhận ra. Krystal Jung? Cô ấy là fan của F(x) à? Đáng yêu thật.

Cô không biết rằng Byulyi đang bước đằng sau cô, nên giật mình khi nghe thấy giọng của cô ấy là điều đương nhiên. "Xin đừng phán xét tôi."

"Tôi đâu có. Cô thật là một họa sĩ tuyệt với." Solar chuyển sang bức tiếp theo, đó là một bức tranh trừu tượng gây ảo giác với rất nhiều màu đỏ, vàng, lục rồi xanh khiến Solar cảm thấy thật chóng mặt khi nhìn vào đó. Tiếp theo là bức tranh vẽ một con mắt, chi tiết đến từng cái lông mi, nó khiến Solar nhìn chằm chằm với cái miệng mở to cho đến khi cô bị kéo ra khỏi dòng mơ tưởng bởi tiếng ho của người kia.

Hai mươi phút tiếp theo được dành cho việc đi tham quan các tác phẩm quý giá của Byulyi, thậm chí có vài bức còn khiến cô như trở về thời xa xưa. Solar chỉ ngắm nhìn rồi nhướng mày lên, đôi khi có hỏi vài câu, Byulyi thì chỉ hồi tưởng lại những kỉ niệm, chủ yếu là để trả lời và giải thích chúng.

"Cô đã vẽ bức chú chó này à?" lông mày Solar đặc biệt nhướng nhiều hơn.

Byulyi lấy vội tấm vải nhỏ ra, khẽ thổi lớp bụi bám trên góc, nhìn vào bức tranh ấy. Rồi cô cười. "Một chú shiba inu. Tôi đồng ý là nó trông không được giống lắm."

Vài bức sau, Solar nhận ra một vài kho báu bị ẩn giấu trong những khung tranh nhỏ khác: bức con ếch đội tóc giả màu vàng của Pepe. Solar lại cười lớn lần nữa khi trông thấy nó, và Byulyi cho rằng có lẽ bức tranh nửa mùa của cô cũng đáng giá vài giây vui vẻ của cô Solar này.

Mình đúng là một bác sĩ rộng lượng. Thật tốt cho cô ấy.

Cả hai bước tiếp. Ở đó có một vài nhân vật anime, một con sư tử, cảnh hoàng hôn, một khu rừng, một con khủng long, và một bức chân dung tự họa. Khuôn mặt Byulyi đỏ lựng lên khi cô thô bạo mà tóm lấy tấm vải, nhưng Solar cũng đã né được, cầm bức tranh giơ trước ánh sáng mặt trời.

"Wow, thực sự trông rất giống cô. Cô có tài năng đấy cô Moon. Ngay cả cái cơ mũi kia nữa. Một lúc nào đấy cô nên vẽ chân dung tôi." Solar cười tinh nghịch. Tay Byulyi có hơi do dự để chụp lại bức tranh.

Thể hiện nhiều cảm xúc hơn. Cô ấy đang thấy vui? Cái quái gì đã khiến cô ấy thay đổi nhiều như thế nhỉ? Cô tóm được bức tranh rồi nhét nó ra đằng sau vài bức khác. Cùng lúc đó, Solar vớ lấy cái khung có vẽ một con minion, rồi làm mặt y chang nó.

"Tại sao thế giới này lại khiến cô quyết định vẽ một bức về sinh vật vàng chuối từ sâu thẳm dưới địa ngục này nhỉ?" Solar hỏi, trông có vẻ khá khó chịu.

"Tôi không biết. Một khách hàng của tôi đã tặng tôi một mô hình minion sau khi cậu ta hoàn thành xong buổi điều trị và cảm thấy hoàn toàn ổn. Điều đó khá là bất ngờ bởi chưa có ai tặng tôi những vật nào như thế." Byulyi cười khẽ khi nhớ về chuyện đó. Solar nhìn cô không biểu cảm, Byulyi cười rộng hơn. "Tiếp tục thôi."

Có vẻ như đây là một hình thức tâm lý của cô ấy. Bình tĩnh.

Solar đi đến những bức tranh được đặt dưới cửa sổ, tất cả đều được đặt bên dưới chiếc bàn gỗ mà Byulyi vẫn hay để các loại sơn và cọ vẽ. Ánh sáng mặt trời khiến cô chớp mắt, nhưng khi đôi mắt cô đã điều chỉnh được độ sáng, cô bắt đầu xem kĩ từng bức một.

Byulyi tựa người vào bức tường bên cạnh, quan sát. Khuôn miệng lúc nào cũng cong xuống của Solar giờ nâng lên ở hai bên khóe môi, và đôi mắt cô ít đi những sự căng thẳng và nặng nề hơn trước đó. Vẫn là màu nâu êm dịu, điều đó thật tốt. Byulyi trút ra tiếng thở dài thất vọng mà cô gái kia không hề nghe thấy.

Mình không thể hình dung được cô ấy. Lần điều trị trước cô ấy đã khóc bởi sự căng thẳng, lần sau, cô ấy cứ như thể chưa từng bị trong lần đầu tiên. Nhưng trước đó là một cơn sốt, sức nóng đằng sau nhãn cầu cô ấy - mình không hiểu nổi. Làm sao chúng liên quan đến nhau được đây?

Cô chăm chú xem cái cách đôi môi Solar cong lên, cái rãnh nhỏ xuất hiện dưới cằm. Mỉm cười.

Tiếng chuông điện thoại reo. Tiếng chuông của iPhone. Solar đặt bức tranh xuống rồi tìm trong túi xách, lục lọi một hồi rồi trở lại với chiếc điện thoại trong tay. Jaehyuk, một địa chỉ ID đơn giản nhưng khiến cô ấy cười. Cô nhấn nút trả lời.

"Sol à? Em xong chưa? Anh đang ở dưới đợi em rồi."

Solar liếc chiếc đồng hồ treo tường, ngạc nhiên khi nhận ra rằng một tiếng đồng hồ đã trôi qua. "Uh, em xong rồi. Chúng em đang kết thúc và em sẽ xuống ngay bây giờ đây."

"Mm, được rồi. Đừng để anh đợi lâu đấy nhé. Yêu em."

Rồi anh cúp máy, Solar bỏ điện thoại vào lại trong túi xách. Byulyi bước lại gần cô, phủi bụi trên tay cô đi, rồi đặt bức tranh vào vị trí ban đầu. "Hôn phu của cô à?"

"Ừm, anh ấy đang ở dưới. Một tiếng đã hết rồi." Solar đeo cái túi lên vai, nở một nụ cười với vị bác sĩ. "Cảm ơn cô đã dành thời gian cho tôi. Tôi nghĩ rằng mình đã thấy tốt hơn sau cuộc trò chuyện và chiêm ngưỡng các tác phẩm của cô rồi."

Byulyi lau tay vào quần rồi hất mấy sợi tóc mái ra khỏi tầm nhìn, cơ mũi hiện lên khi cô cười. "Tôi rất vui vì cô cảm thấy thế, cô Solar."

Solar quay đi, bước về phía cánh cửa, đặt tay vào tay nắm, Byulyi lên tiếng khiến cô hơi giật mình.

"Oh, cô Solar này," nụ cười của Byulyi có chút đặc biệt. "Tôi đã nói dối khi nói rằng cô trông đẹp hơn khi cười đấy."

Đôi lông mày Solar cau lại.

"Thực sự thì cô lúc nào trông cũng rất xinh đẹp. Cho dù là lúc cô không cười. Và," Byulyi giơ một ngón tay lên. "Đừng nghĩ là tôi sẽ chọc cô. Tôi không phải loại người thích đi hành hung người khác đâu. Hẹn gặp cô tuần sau, cô Solar."

Sự ấm áp lan ra từ cổ lên đến đôi gò má, Solar vội vàng rời khỏi phòng.

Chỉ khi nào thấy được hiệu quả của đợt điều trị trong vòng một tháng, cô mới thanh toán tiền, và ngồi trong xe của Jaehyuk, cô nhận ra rằng có lẽ cô sẽ tin vào một vài lời khen ngợi.

Hay có lẽ nó chỉ đến từ Moon Byulyi.

--

Những ngày tiếp theo khá bình thường, với những căng thẳng ở mức độ không quá lớn. Cô đã rất bận rộn nên tất cả những sự căng thẳng đó đã bị đẩy sang một bên. Nhưng dù gì, sự căng thẳng của cô cũng cao hơn so với những người đồng nghiệp khác. Jaehyuk nhận ra tâm trạng cô đã có chút cải thiện, và niềm vui khi làm việc nhà của cô có khi còn tăng lên gấp 10 lần. Hyejin và Wheein, luôn định kì đến thăm cô đều thấy mừng cho cô ấy.

Ngày thứ bảy hôm đó có bão, bầu trời bị bao phủ bởi một đám mây xám xịt, thậm chí còn có thể thấy được từng mảnh bầu trời ngoài kia. Solar thức dậy từ giấc ngủ không mộng mị, một chút nhức đầu, thật khó để cô có thể mở rõ đôi mắt.

Trời đất, đêm qua mình có uống à? Đầu mình như bị xẻ làm đôi vậy. Solar rên rỉ, xoa xoa đôi mắt. Tay kia mở ngăn kéo đầu giường ra, mắt vẫn nhắm mà dò dẫm, rồi cầm lấy vỉ thuốc Aspirin được để đó phòng cho trường hợp khẩn cấp.

Cô lấy một viên ra rồi nuốt khan nó, nhăn mặt khi đầu cô đau nhức từng đợt.

Cái cảm giác nóng rát sau con mắt lại xuất hiện, nó khiến cô thực sự rất khó chịu. Cô cố gắng mở mắt ra, ngước lên chiếc đồng hồ - 10 giờ sáng.

Mình nên ăn chút gì đó. Có lẽ để sau đi. Cô lăn vòng tròn trên giường rồi nhắm mắt lại. Để sau đi.

Mở mắt ra là 11:30, cơn đau đầu cũng thuyên giảm đủ để cô ngồi dậy và đi hâm nóng lại vài miếng pizza của ngày hôm qua. Bầu trời bên ngoài vẫn u ám và tăm tối, và nó không thể nào cải thiện tâm trạng lúc này của Solar được.

Solar xem Running Man trên laptop trong khi ăn pizza và uống chút sữa chua. Thuốc giảm đau vẫn khiến cô thấy buồn ngủ.

Mình có nên ở nhà không nhỉ? Nhưng còn cuộc hẹn...nah, mình không thể bỏ nó được. Mình cũng dự định là sẽ thanh toán tiền rồi. Hy vọng rằng sau đó mình sẽ thấy tốt hơn. Cô đặt cái đĩa vào bồn rửa rồi đi tắm, chải lại mái tóc và đánh răng sạch sẽ. Cô đã phải ngồi trong nhà vệ sinh một lúc bởi tiếng van lơn cứ ở trong đầu cô.

Sắp rời khỏi nhà, cô phải chắc rằng mình đã đóng tất cả cửa sổ lại và cầm lấy một cái ô. Trời vẫn chưa mưa, nhưng thể nào cũng thế.

Hôm nay Jaehyuk bận nên không thể đưa cô đến đó được. Cô gọi taxi, mặc dù cô không hề muốn đi phương tiện công cộng chút nào. Mất 20 phút để chiếc taxi đưa cô tới nơi, cô vội vã trả bằng vài tờ tiền hơi nhàu.

Vẫn là Seo Yuna đứng sau quầy. Cô nở một nụ cười lộ cái má lúm với Solar.

"Chị Kim Solar? Chị có thể lên được rồi."

Solar bước lên cầu thang, tay day day thái dương. Đôi converses đen vẫn ở trong góc đó, cô cũng tháo đôi giày của mình ra, để chúng thật gọn gàng.

Cô gõ cửa và có tiếng của vị bác sĩ ấy trả lời. Đẩy cửa mở, cô trông thấy Byulyi đang ngồi bắt chéo chân trên chiếc ghế da, cốc cà phê đen để trên bàn đã vơi đi phân nửa, đang gõ gõ gì đó trên điện thoại. Cô mặc chiếc sơ mi bằng nỉ mỏng màu đỏ, vẫn xắn ống lên đến khuỷu tay, đeo một chiếc choker màu đen và quần jeans bó bị vấy màu và vài đường nguệch ngoạc. Vạt áo đằng trước thì cắm thùng. Điều đáng ngạc nhiên là, Solar nghĩ cô ấy trông cũng rất vừa mắt trong trang phục đó.

"Cô Solar," Byulyi rời mắt khỏi màn hình, mỉm cười. Rồi nụ cười cũng nhanh vụt tắt. Cô đứng dậy. "Cô không sao chứ? Trông cô nhợt nhạt quá."

"Tôi bị đau đầu. Nhức mắt." Solar lẩm bẩm, đóng cửa lại rồi tiến về chiếc ghế tựa. Cô đặt cái túi xuống đất và ngồi xuống. "Cơ bản thì cũng không có gì cả."

"Mắt cô đau à?"

"Nếu là về vấn đề mắt tôi có màu vàng thì, mắt tôi không có màu vàng. Tôi đã kiểm tra lại rồi." Solar nói, nhắm mắt lại, dụi dụi bằng mu bàn tay. Cái nóng vẫn còn ở đó. "Okay, nó không hẳn là đau. Chỉ là hơi nóng thôi."

Byulyi ngồi trên ghế, nhấp ngụm cà phê, lông mày cô cau lại.

"Một tuần qua cô thấy thế nào?"

"Vẫn như tuần trước, tôi nghĩ vậy. Mọi thứ đều tốt cho đến ngày hôm nay. Tôi tỉnh dậy với cơn đau đầu khủng khiếp này." Solar thở hắt ra, nghiến răng lại như thể một cơn đau dữ dội đang đập thẳng vào đầu cô. "Chết tiệt, Aspirin không có tác dụng."

"Thật tốt là cảm xúc của cô đã trong tầm kiểm soát. Ít căng thẳng hơn rồi phải không?"

"Đúng, ít -" Solar nhăn mặt. "căng thẳng hơn."

"Cô có chắc là mình tiếp tục được nữa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net