14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Tuấn Khải mặc áo tắm ra mở cửa, Dịch Dương Thiên Tỉ kinh ngạc nhìn Vương Nguyên tuỳ tiện mà sờ soạng cơ ngực của Vương Tuấn Khải sau đó lập tức hướng bên trong đi vào.

Vương Tuấn Khải đối Dịch Dương Thiên Tỉ xin lỗi mà cười, gật gật đầu khách khí, "Làm phiền anh rồi, Nguyên Nguyên nhà tôi không có gây rắc rối cho anh chứ?"

Dịch Dương Thiên Tỉ há miệng muốn cười, sau lại nghĩ đối diện là Vương Tuấn Khải vì thế liền nuốt xuống, "A...... Không có việc gì."

Dịch Dương Thiên Tỉ đi rồi, Vương Tuấn Khải đối Vương Nguyên oán giận nói, "Tên con trai em vừa mang về kia cư nhiên muốn cười anh."

Vương Nguyên nhướng mày hỏi, "Anh cùng anh ấy nói gì đó?"

Vương Tuấn Khải huơ tay múa chân hình dung một lần.

Vương Nguyên: "Ha hả."

Vương Tuấn Khải: "?!"

"Anh xem đến em còn muốn cười anh, đừng nói là anh ấy."

Em nói rất đúng rất có đạo lý, anh quả thực vô pháp phản bác...... Cái rắm a. "Vương Nguyên Nhi cái thằng nhãi này, có phải đủ lông đủ cánh rồi liền muốn thoát khỏi ca ca, ca ca hiện tại rất đau lòng a, tâm tình không tốt tí nào."

Vương Nguyên quả thực không biết làm sao với ông anh trai này, tố chất thần kinh thật giống lão ba, nói như vậy quả nhiên mới là cha con a.

Ba Vương Nguyên cùng lão ba của Vương Tuấn Khải là huynh đệ mặc chung một cái yếm, nga không, nói sai rồi, mặc chung một cái quần mà lớn lên, cùng nhau chịu cực khổ, sống chết có nhau, giao tình cực tốt, rốt cuộc đến khi phát đạt, thành gia lập nghiệp, Vương lão ba cũng muốn cùng huynh đệ hưởng phúc tuổi già, lại không nghĩ tới vị huynh đệ mỗi lần bị thương đều có thể bình tĩnh nói không có việc gì kia lại ra đi không có trở về.

Đối với Vương Nguyên, Vương lão ba rất là áy náy, rốt cuộc vẫn là xin lỗi huynh đệ, nhiều năm loạn lạc như thế, rốt cuộc có thể an ổn thì người lại ra đi, cũng làm một sinh mệnh nhỏ không còn cha mẹ, cho nên tự nhiên mà mà thu dưỡng Vương Nguyên, cũng đem cậu trở thành con trai mình.

Nhưng rốt cuộc cũng không phải con ruột, huống chi Vương Nguyên còn có một ông ngoại, người trực tiếp tác động gây ra cái chết cho ba mẹ cậu, cho nên chỉ có thể đem Vương Nguyên cất giấu, sợ cậu một ngày nào đó chui từ dưới đất lên, lại dễ dàng mà tiêu tán ở trong không khí. Nỗi đau mất đi huynh đệ làm Vương lão ba đối với Vương Nguyên bảo hộ tới nỗi hình thành một gông xiềng vô hình, đây là giọt máu duy nhất mà huynh đệ của ông để lại cho ông. Mỗi khi Vương lão ba nghĩ như vậy, lại cảm thấy vô cùng may mắn Vương Nguyên lớn lên giống mẹ của cậu, ngẫu nhiên chỉ có khi lạnh mặt mới có thể nhìn ra bóng dáng vị huynh đệ của ông.

Lúc trước người cổ vũ huynh đệ theo đuổi mẹ Vương Nguyên là ông. Tuy rằng không sai, đây là vận mệnh không thể vãn hồi, nhưng là như cũ có điểm nghẹn ở trước ngực, vừa nhớ tới liền rầu rĩ khổ sở cùng áy náy.

Cùng nhau xông pha, khổ sở đều cùng nhau, nhưng là cuối cùng mật ngọt chỉ có một ông nhấm nháp.

Đối với Vương Nguyên, Vương lão ba vô cùng sủng nịch, nhưng là một nam nhân thô lỗ nên chưa bao giờ biết biểu đạt tình cảm một cách tinh tế, chỉ có thể vụng về mà dùng phương thức khôi hài chọc cười đứa trẻ kia.

Vương Tuấn Khải khi còn nhỏ rất ghen ghét Vương Nguyên, anh cảm thấy ba đối với anh luôn là nghiêm túc trách móc nặng nề, đối với Vương Nguyên lại rất tốt, mẹ thic luôn đối với hai người ôn nhu giống nhau, nhưng là lại làm Vương Tuấn Khải khi còn nhỏ cảm thấy không vui, rồi lại bởi vì anh là ca ca, nên vẫn không thể bất mãn với đứa em trai kia.

Cho đến khi Vương Tuấn Khải phát hiện, mỗi lần trong nhà có tiệc, ba mẹ luôn đem anh kéo đến trước mặt, mang chút kiêu ngạo mà cùng người khác nói đây là con trai bọn họ, mà Vương Nguyên chỉ là lẳng lặng đứng ở chỗ ngoặt cầu thang nơi mà đám người không nhìn thấy được, để chân trần, áo sơ mi màu trắng ở dưới ánh trăng cùng ánh đèn vô cùng nổi bật, khi thấy anh nhìn, sẽ hướng về phía anh cười cười, không có không cam lòng, cũng không có bộ dáng phản kháng, gần như trên khuôm mặt tái nhợt là tính trẻ con ngây thơ.

Vương Tuấn Khải lúc này mới ý thức được em trai của anh không giống anh, chưa bao giờ ra ngoài đi học, tự nhiên cũng chưa từng cùng ba mẹ đi du lịch ở bên ngoài, như là một tù nhân bị cầm tù ở trong phòng lạnh lẽo, lại không có một câu oán hận. Mọi bất mã một khắc kia tựa hồ tan thành mây khói, Vương Tuấn Khải đột nhiên hiểu ra, anh có được rất nhiều thứ, sau này sẽ có được càng nhiều hơn, nhưng Vương Nguyên em ấy chỉ có mẹ ôn nhu cùng ba bảo hộ, còn có anh, một người anh trai luôn lạnh lùng với em ấy. Hơn nữa sau này có lẽ không thể có được thêm thứ gì, bởi vì em ấy chưa từng xuất hiện trong mắt người ngoài, không ai biết quan hệ giữa hai người, cuối cùng cuối cùng em ấy cũng chỉ có thể lẳng lặng mà quay về căn phòng vắng.

Thiếu niên ấu trĩ từ ngày đó bắt đầu học ba mình, làm thế nào chọc Vương Nguyên cười, hơn nữa gánh vác trách nhiệm giúp em trai học tập.

Thiếu niên còn cố chấp mà cho rằng tuy rằng không thể nói với người ngoài, nhưng là anh em bà con vẫn là có thể, liền kéo tới mấy anh em Lưu gia, thay phiên nhau giúp Vương Nguyên học, cùng cậu chơi, may mắn tình bạn của trẻ nhỏ rất dễ dàng xây dựng.

Bởi vì đối với Vương Nguyên vô cùng thương xót cùng trách nhiệm của một người anh trai, cho nên Vương Tuấn Khải nhiều năm qua vẫn luôn là chỗ dựa của Vương Nguyên, nhường nhìn cậu. Vương Nguyên đôi khi nhận thấy được tâm tư của anh trai mình, sẽ thở dài nói với anh là không cần như vậy, nhưng Vương Tuấn Khải vẫn là cảm thấy anh cướp đi sự tán thưởng của người khác dành cho Vương Nguyên, đều là con của ba mẹ, mà Vương Nguyên lại không được thừa nhận.

Vương Nguyên luôn cảm thấy chòm Xử Nữ là sinh vật phiền toái nhất trên thế giới, một Vương Tuấn Khải, một Lưu Chí Hoành, cảm thấy cậu đáng thương. Sau đó hai người cùng nhau sáng tạo một giấc mộng, Vương Tuấn Khải biến Vương Nguyên trở thành minh tinh được công chúng biết đến, Lưu Chí Hoành ở trong tối bảo hộ cậu chu toàn.

Kỳ thật Vương Nguyên thực thích ngốc ở trong phòng mình. Chính là mấy ông anh kia lại cảm thấy cậu như vậy thật không tốt, đem cậu đẩy ra bên ngoài, cậu không thể không đồng ý.

Quá lâu không cùng người khác giao tiếp cực dễ phát bệnh tự kỷ. Ít nhất hiện tại vẫn còn khỏe mạnh, nhưng là về sau thì sao?

Không có về sau, Vương Tuấn Khải một chân đem Vương Nguyên từ cái nhà tù xa hoa mà âm u kia đạp ra ngoài.

Vương Nguyên nhảy nhót ngắm nhìn những thứ chưa bao giờ được thấy. Nhất thời hứng khởi ở trong hoa viên của Vương gia vòng đi vòng lại, lại thấy được một gương mặt xa lạ, cậu ta kinh ngạc nhìn cậu, ngay sau đó cười ôn nhu lộ ra má lúm đồng tiền, cậu ta nói: "Chưa bao giờ gặp cậu, tôi tên Dịch Dương Thiên Tỉ, còn cậu?"


_________

Ồ thì ra hồi nhỏ 2 đứa đã gặp nhau mà không nhớ......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net