30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Không hổ là Trần gia, cứ như vậy trực tiếp xông vào nhà dân.”

Thiên Tỉ đối mặt mười mấy họng súng có vẻ thập phần bình tĩnh, cái này làm cho Trần Thiên Bảo ngoài ý muốn nhướng mày, “Một tiểu thương nhân như mày lá gan cũng thật lớn.”

“Thương nhân?” Thiên Tỉ khẽ hừ một tiếng, trên mặt chậm rãi hiện lên tươi cười, “Anh thất bại là vì chỉ coi tôi là con trai của một gia đình thương nhân bình thường, ba tôi là thương nhân, nhưng là ai nói, tôi cũng là thương nhân?”

Vừa dứt lời, mấy chục tia hồng ngoại từ bên ngoài thu hút Trần Thiên Bảo cùng với thủ hạ của hắn, còn chưakịp kinh ngạc, liền nghe Thiên Tỉ nói tiếp, “Biết tôi vì sao lại ở chung cư này không? Bởi vì trên nóc nhà xung quanh đây tất cả đều là những tay súng bắn tỉa do tôi bố trí để bảo vệ mình, mấy người tới ít hơn so với tôi tưởng, đại khái mấy người chỉ có thể ủy khuất một chút, bị bắn thành tổ ong.”

“Mày… Mày làm sao dám… Tao chính là con trai độc nhất của Trần gia, chết ở nhà mày, mày cũng khó thoát.” Giọng Trần Thiên Bảo bắt đầu phát run, lại cố gắng trấn định, không nghĩ tới Thiên Tỉ không hề cho hắn mặt mũi.

“Thế lực của tôi đều ở nước ngoài, thực sự ở trong không có cách nào hành động, cho nên sau khi anh chết tôi đành phải...thiêu xác anh.”

Bởi vì biết bọn họ vốn là tới bắt mình, lại không nghĩ tới gặp cảnh này, Vương Nguyên ở một bên xem đến cười lên tiếng, khiến tất cả mọi người nhìn về phía cậu.

Trần Thiên Bảo bực bội, nổi giận mắng, “Mày cười cái gì, tên này tàn nhẫn như vậy, nói không chừng ngày nào đó liền đem mày thiêu sống.”

“Không cần anh quản, tôi vui vẻ đêt anh ấy thiêu chết.” Vương Nguyên cũng không cho hắn mặt mũi mà trả lời như vậy, nhìn thấy đối phương sắc mặt trắng bệch, mới lại mở miệng nói, “Thủ hạ của anh ta đều đã vô dụng, giết đi, nhưng là Trần Thiên Bảo phải giữ lại.”

Lời nói này bình đạm giống như là đang nói hôm nay ăn cái gì, Thiên Tỉ gật gật đầu, vung tay lên, không chờ mấy tên thủ hạ của Trần Thiên Bảo cầu xin tha thứ, đã gục ở trên mặt đất.

Nhìn người ngã xuống Thiên Tỉ một bên giải thích với Vương Nguyên đây là thuốc gây tê, không muốn làm bẩn nhà, một bên chỉ huy thủ hạ vừa tới đem người dọn đi, tìm nơi nào đó trực tiếp chôn sống. Đối với hành vi này, Vương Nguyên liền nhướng nhướng chân mày, cười như không cười mà nhìn mắt sắc mặt càng thêm không tốt của Trần Thiên Bảo.

“Thật ngại quá, Trần tiên sinh, vốn dĩ kế hoạch của anh là muốn bắt cóc Vương Nguyên, nhưng là hiện tại tôi ra tay trước một bước, bắt cóc anh.” Thiên Tỉ nói câu này vẫn rất có phong độ, trói Trần Thiên Bảo vào ghế dựa, chẳng qua có mười khẩu súng đồng thời chỉ vào hắn mà thôi. Thiên Tỉ kéo ghế ngồi đối diện với hắn, rất có phép tắc mà cùng hắn đàm phán, kết quả Trần Thiên Bảo hừ một tiếng không trả lời.

Vương Nguyên ngồi ở một bên cười đến vui vẻ, “Tiểu Thiên Thiên, Mafia ở nước ngoài các anh đều có phong độ như vậy sao? Còn đối xử tử tế với con tin?”

“Bằng không em làm gì?” Thiên Tỉ đứng dậy, làm động tác mời, ý bảo Vương Nguyên tới.

Liền thấy Vương Nguyên trước tiên chậm rì rì mà đi đến phòng bếp cầm một cái giẻ lau cùng một dao gọt hoa quả, quay lại cười tủm tỉm mà ngồi đối diện Trần Thiên Bảo, đem giẻ lau nhét vào miệng hắn, kéo tay hắn qua nói, “Cắn giẻ lau cẩn thận ha, tôi bây giờ cắt một ngón tay của anh, anh kiên nhẫn một chút, bằng không một dao không đứt, tôi muốn chém lần thứ hai.” Nói xong giơ tay liền chém xuống, kết quả Trần Thiên Bảo trực tiếp bị dọa hôn mê bất tỉnh.

Vương Nguyên quay đầu nhìn Thiên Tỉ, nói, “Đại khái, chính là như vậy.”

“Bảo bối, em dọa hắn hôn mê mất rồi.”

“Đó là do hắn nhát gan.”

"..."

“Vậy anh giải quyết hắn đi, em đi ngủ, ngày mai còn phải tới phim trường,”

Vương Nguyên liền không chút lưu luyến xoay người vào phòng, lưu lại một mình Thiên Tỉ ở phòng khách, chỉ vào bóng dáng Vương Nguyên nói với thủ hạ, “Thế nào? Đại tẩu mấy đứa có giỏi không?! Rất cao lãnh có phải hay không?!”

“Boss, tôi cảm thấy cậu ấy có lẽ chỉ là mệt mỏi.” Người kia chỉ chỉ trên tường.

Sau đó Thiên Tỉ nhìn kim đồng hồ chỉ đúng 0:00 trầm mặc một hồi, mới tiếp tục nói, “Đem hắn mang đi đi, tuy là con tin nhưng cũng phải đối xử tử tế với hắn, tới khách sạn thuê một phòng, dù sao hắn cũng hôn mê, không cần trói lại, đến khách sạn đem hắn trói trên giường là được.”

Nói là như vậy, nhưng là hôm sau đưa Vương Nguyên tới phim trường xong, Thiên Tỉ còn chạy đến đóng phim, một hồi liền quên mất việc này, khi anh nhớ tới, cũng là hai ngày sau.

Vương Tuấn Khải còn gọi cho Thiên Tỉ, “Thiên tổng a, tôi kêu anh mang Vương Nguyên xuất ngoại, sao anh lại chậm trễ như vậy?”

“Vô dụng, anh nói quá muộn, đêm đó, Trần Thiên Bảo đã tìm tới.”

“Ai? Hai người cư nhiên không có việc gì?”

“Đúng rồi, tôi đem Trần Thiên Bảo cột vào giường khách sạn, đã quên mất.”

“Người anh em, anh không thích hợp làm bọn bắt cóc, con tin phải bị chết đói, việc này anh vẫn là nhường cho Vương Nguyên làm đi.”

“Anh sao không gọi cho Vương Nguyên, tự nói với em ấy đi.”

“Tôi nào dám gọi, vạn nhất tiểu tử kia bởi vì tôi bán đứng mình, mà giận sôi máu, kêu 108 tên cao to đen hôi tới đây cùng tôi chơi mèo bắt chuột, bọn họ sắm vai mèo, tôi sắm vai chuột thì làm sao bây giờ?”

“Vương Nguyên sẽ không như vậy đâu.”

“……”

“Sẽ không phải… Em ấy thật sự đã làm như vậy?”

“Không có, tôi nói giỡn.”

“Anh nói đùa một chút đều không buồn cười.”

Bởi vì lần trước Thiên Tỉ tỏ vẻ với Vương Tuấn Khải, tuy rằng anh ta là anh trai Vương Nguyên, nhưng là không có việc gì thì không cần tìm Vương Nguyên, bởi vì mỗi lần Vương Tuấn Khải tìm Vương Nguyên đều là bởi vì Kally làm phiền anh ta, kéo Vương Nguyên đi làm lá chắn, cái này làm cho Thiên Tỉ vô cùng vô cùng vô cùng không vui, cho nên anh thà để Vương Tuấn Khải tới làm phiền mình còn hơn.

“Vương Tuấn Khải, tuy rằng anh luôn miệng nói Vương Nguyên là vì tôi mà thay đổi, nhưng tôi lại cảm thấy, làm em ấy biến thành cái loại tính cách này chính là người anh trai là anh đấy.”

“Ai? Ý của anh là, anh phát hiện người anh thật sự yêu là tôi? Này không thể được, tôi không đồng ý. Hay là anh muốn nói, em trai tôi thật ra là yêu tôi?! Này không được, tôi cũng không chấp nhận.”

“……” Thiên Tỉ không còn gì để nói trực tiếp cúp điện thoại, sau đó nhắn tin cho Vương Nguyên, “Anh trai em điên rồi, đi gặp mặt anh ta lần cuối cùng đi.”

Vương Nguyên vừa lúc diễn xong, nhìn tin nhắn khoa hiểu liền trả lời một dấu “?”, Sau đó Thiên Tỉ lập tức trả lời, “Em tới công ty tìm anh ta, sẽ biết.” Tuy rằng không hiểu ra sao, nhưng cậu vẫn đi tới công ty, Vương Tuấn Khải và Thiên Tỉ làm cái quỷ gì? Vương Nguyên vẫn biết lúc anh trai mình nhàm chán thích chọc người khác, nhưng Thiên Tỉ không giống người nhàm chán như vậy a. Chẳng lẽ thật sự có việc gấp?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net