30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Giám đốc Vương.” Bên ngoài văn phòng tổng giám đốc thư ký nhìn thấy văn kiện trong tay Vương Nguyên, cười nói, “Là tới đưa giấy tờ sao? Mau vào đi, tổng giám đốc đang đợi.”

“Đúng vậy.” Vương Nguyên nhìn cà phê trong tay thư ký, “Đây là đưa cho tổng giám đốc sao? Để tôi mang vào giúp cho.”

“Cám ơn giám đốc Vương.” Thư ký đem cà phê đưa cho Vương Nguyên, đi đến cửa văn phòng tổng giám đốc, “Tôi giúp anh mở cửa.”

Vương Nguyên cười gật gật đầu.

Trong phòng Dịch Dương Thiên Tỉ đang gọi điện thoại, nhìn thấy Vương Nguyên bưng cà phê vào, giơ tay ý bảo thư ký đóng cửa lại.

“Tốt Lý tổng, thực vinh hạnh lần này hợp tác.”

Vương Nguyên nhẹ nhàng đến gần Dịch Dương Thiên Tỉ, đem cà phê đặt ở trên bàn, an tĩnh đứng ở phía trước bàn làm việc.

Trong văn phòng chỉ có Dịch Dương Thiên Tỉ và Vương Nguyên, Dịch Dương Thiên Tỉ hiện giờ lạnh lùng cùng giọng nói thâm trầm, ngây ngô khi xưa toàn bộ lột xác thành mị lực cơ trí thành thục, làm Vương Nguyên mê muội như trước.

Người này, Vương Nguyên nghĩ, bất luận biến thành cái dạng gì, chính mình đều yêu đến chết.

“Anh yên tâm, lần này hợp tác nhất định sẽ cho anh lợi ích lớn nhất.”

Gọi điện thoại nhưng Dịch Dương Thiên Tỉ vẫn luôn nhìn Vương Nguyên, hôm nay giống như nơi nào có chút không đúng, trước kia Vương Nguyên sẽ không chủ động ngẩng đầu đối mặt với mình, hiện tại Vương Nguyên, giống như, mang theo chút mục đích.

“Được, Lý tổng, cứ như vậy, hợp tác vui vẻ.”

Dịch Dương Thiên Tỉ cúp điện thoại, nhìn Vương Nguyên: “Chuyện gì?”

Đem văn kiện để tới trước mặt Dịch Dương Thiên Tỉ, Vương Nguyên mở miệng: “ Kế hoạch tiếp theo của hợp đồng với Vạn Dương đã xoạn xong, tổng giám đốc xem một chút.”

Dịch Dương Thiên Tỉ gật gật đầu: “Được, anh sẽ xem.”

Vương Nguyên vốn là nên trở về văn phòng, chỉ là hôm nay, Vương Nguyên còn đứng tại chỗ, lẳng lặng nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ.

Dịch Dương Thiên Tỉ có chút ngoài ý muốn: “Sao vậy, còn có việc gì?”

Vương Nguyên chần chờ một chút: “Nghe nói, anh muốn tuyển trợ lý.”

Cà phê đưa đến bên miệng lại nhẹ nhàng thả trở về, Dịch Dương Thiên Tỉ gật gật đầu: “Có quyết định này.”

“Em……”

“Anh……” Dịch Dương Thiên Tỉ đánh gãy lời Vương Nguyên, thực nghiêm túc nhìn Vương Nguyên, “Không hy vọng người kia là em.”

Ngực cứng lại, Vương Nguyên nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ: “Vì sao không hy vọng là em, tổng giám đốc cảm thấy em không đủ năng lực đảm nhiệm?”

“Nguyên Nguyên…… Anh đã nói rồi.”

Vương Nguyên đương nhiên biết vì sao, buổi tối làm người ta tuyệt vọng kia, cậu rành mạch nghe Dịch Dương Thiên Tỉ nói vì cái gì.

Chậm rãi đi đến trước bàn Dịch Dương Thiên Tỉ, Vương Nguyên nhìn chằm chằm vào anh: “Nếu, em một hai phải trêu chọc anh thì sao?”

“Vương Nguyên.” Dịch Dương Thiên Tỉ mắt híp lại, trong giọng nói có nguy hiểm cùng cảnh cáo, “Hiện tại là thời gian làm việc.”

“Em ra bờ biển.” Vương Nguyên không để ý đến áp lực trong giọng nói của Dịch Dương Thiên Tỉ, “Vì sao đem cúc áo của em để lại.”

“Vương Nguyên!” Dịch Dương Thiên Tỉ tức giận, nở nụ cười, “A…… Em đây là đang làm gì? Hướng anh thị uy? Em dựa vào cái gì!”

“Như vậy cũng tốt.” Vương Nguyên nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ bị mình chọc giận, “Tức giận với em, là coi như anh đối với em giống những người khác một chút.”

“A……” Dịch Dương Thiên Tỉ nghiêng đầu nhìn Vương Nguyên, “Em muốn làm cái gì, lần này muốn lấy đi cái gì từ anh?”

“Em……”

Dịch Dương Thiên Tỉ nhẹ giọng hỏi Vương Nguyên, ngữ khí lại càng làm cho người ta đau lòng, “Lần trước là tâm, lần này, muốn đem mạng sống của anh cũng cướp đi sao?”

“Lần này là của em.” Vương Nguyên hồng hốc mắt nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ, chỉ chỉ trái tim mình “Nơi này, tùy anh xử trí, nó là của anh, cho đến khi anh tha thứ cho em.”

“Tha thứ cho em?” Dịch Dương Thiên Tỉ cười cười nhìn Vương Nguyên, “Muốn anh lại biến mất mười năm hay không, đến lượt em chờ anh, thế nào?”

Thư ký nhìn thấy Vương Nguyên đi ra ngoài, lễ phép nói: “Giám đốc Vương, mọi việc ổn chứ?”

Vương Nguyên ôn nhu cười cười: “Ừm, rất ổn.”

Lòng bàn tay bị mồ hôi tẩm ướt, cùng Dịch Dương Thiên Tỉ nói chuyện, cần quá lớn dũng khí.

“Thư ký Lưu…… cô biết tổng giám đốc muốn tuyển trợ ký không?”

“Hả……” Thư ký Lưu chần chờ một chút, gật gật đầu, “Biết, giám đốc Vương muốn ứng tuyển sao?”

“Có ý định như vậy, không biết tuyển chọn như thế nào.”

Thứ ký Lưu nhìn Vương Nguyên lại nhìn cửa văn phòng tổng giám đốc, quỷ quỷ cười cười: “Giám đốc Vương, không phải là vì chuyện này mà anh và tổng giám đốc nói chuyện lâu chứ? Hắc hắc…… Tổng giám đốc đã cố ý nói với anh thì khẳng định không có vấn đề gì.”

Cùng Vương Nguyên tiêap xúc trong khoảng thời gian này, thư ký Lưu rất thích vị giám đốc hạng mục mới nhậm chức này, nếu Vương Nguyên có thể giúp cô chia sẻ chút công việc cô cầu còn không được, trời mới biết tổng giám đốc gần đây thế nào, cô đều sắp mệt chết rồi.

Vương Nguyên bất đắc dĩ nhún nhún vai: “Tổng giám đốc không nói với tôi gì cả, chỉ nói sẽ không thiên vị tôi.”

“Tổng giám đốc nói như vậy khẳng định là cảm thấy anh có cơ hội!” Thư ký Lưu nhỏ giọng nói với Vương Nguyên, “Thông báo ngày mai sẽ phát ra, lần này tuyển chọn rất công bằng, viên chức bình thường cũng có thể nộp đơn ứng tuyển, sau đó qua mấy vòng phỏng vấn, cuối cùng là bỏ phiếu bầu, ừm…… Vẫn là thực nghiêm khắc.”

Vương Nguyên trong lòng hơi hiểu rõ: “Cám ơn thư ký Lưu.”

“Giám đốc Vương cố lên nha!” Thư ký Lưu trộm nói cho Vương Nguyên biết, “Nếu giám đốc Vương có thể kiên trì đến cuối cùng, một phiếu trong tay tôi sẽ bầu cho anh.”

Trong văn phòng Dịch Dương Thiên Tỉ đã không còn lãnh khốc như khi đối mặt với Vương Nguyên, trên mặt lại lộ ra nghi hoặc cùng bất đắc dĩ. Tay sờ sờ ngực trái, nơi này sao lại đập nhanh như vậy, nhìn thấy Vương Nguyên bước tới gần mình trái tim liền chịu không nổi mà đập thật mau.

Khống chế không được, tựa như lần đầu tiên nhìn thấy đôi mắt xấu hổ thất thố khi đó, tầm mắt rốt cuộc không có biện pháp từ người kia rời đi, hiện tại chính mình, liền muốn lại phủ nhận, cũng kháng cự không được Vương Nguyên tới gần.

Dịch Dương Thiên Tỉ nhớ tới Vương Nguyên hồng hốc mắt nói với mình: “Không thể yêu em, thì anh phải hận em thật sâu. Ít nhất, ở trong lòng anh, em còn có thể có chút phân lượng.”

Nhưng mà, anh làm thế nào để hận em đây, nhìn thấy em khóc anh đều đau lòng muốn chết, anh nên như thế nào hận em.

Em ở lòng anh, đã sớm cường đại đến mức anh vô pháp thừa nhận.

Ai nguyện ý chờ em lâu như vậy, nhưng nếu có thể, anh nguyện ý chờ em cả đời.

Có một số việc, là không có cách nào đền bù, Nguyên Nguyên, có phải lựa chọn hận em, mới là cách tốt nhất để bảo vệ em hay không.

...

Trên sân thượng tầng cao nhất của công ty, Vương Nguyên gọi Lưu Chí Hoành lên: “Chính là như vậy, lúc bỏ phiếu, đều nhờ cậu.”

“Chuyện này có gì đâu, đều là bạn bè, đến lúc đó nhất định giúp cậu.” Lưu Chí Hoành hút điếu thuốc, “Tớ giúp cậu liên hệ với vài người nữa, không sai biệt lắm có thể chiếm hơn một nửa.”

“Ừm.” Vương Nguyên gật gật đầu, “Làm phiền cậu.”

“Này có là gì đâu.”

Vương Nguyên như nào Lưu Chí Hoành biết rõ, quen biết mấy năm nay Vương Nguyên chưa từng nhờ vả cậu ta chuyện gì, lần này bởi vì Dịch Dương Thiên Tỉ mà……

“Nhưng mà…” Lưu Chí Hoành nghĩ nghĩ, “Cậu như vậy, đáng giá sao?”

Lưu Chí Hoành cũng đại khái biết thái độ của Dịch Dương Thiên Tỉ đối với Vương Nguyên, Lưu Chí hHoành vẫn là cùng Vương Nguyên đi cùng nhau, Vương Nguyên Nhi như vậy, có phải quá vất vả hay không.

Vương Nguyên đùa nghịch lá cây: “Thiên Tỉ đợi tớ bảy năm, tớ hy sinh bao lớn cũng không đáng giá.”

...

Vương Nguyên kéo thân thể mệt chết khiếp về nhà, hai ngày nay Dịch Dương Thiên Tỉ cố ý hoặc vô tình lại thả hai hạng mục cho cậu, vội vàng xử lý công việc lại muốn tham gia tranh cử trợ ký tổng giám đốc, Vương Nguyên vốn luôn luôn nhàn nhã, nay cơ hồ đến thời gian vẽ tranh cũng không có.

Ôm sổ sách thật dày từ công ty về nhà, từ khi nhậm chức tới nay cậu chưa từng phải như vậy, muốn trong vòng vài ngày làm xong, Vương Nguyên bất đắc dĩ cười cười, người khác như vậy là vì danh lợi, chính mình, lại là vì chút tình cảm hư vô mờ mịt.

Tắt đèn phòng khách, muốn đi về phòng, Vương Nguyên nhìn thấy cửa phòng vẽ tranh hơi hé. Hô, mấy ngày nay đi sớm về trễ, đều không rảnh lo cho Kiều Dũng Thần.

Đã trễ thế này còn không nghỉ ngơi, Vương Nguyên nhẹ nhàng mở cửa phòng Kiều Dũng Thần ra, dưới ánh đèn màu cam ấm áp, đứa bé kia vùi đầu vào một đống lớ sách vở ngủ rồi.

Vương Nguyên nhẹ nhàng đến gần Kiều Dũng Thần, vốn muốn gọi cậu ta dậy lên giường rồi ngủ, lại phát hiện trên khuôn mặt đẹp đẽ của Kiều Dũng Thần lại có vết thương, đôi mắt hồng hồng, hẳn là đã khóc thật lâu.

Dũng Thần bị bắt nạt, đây là phản ứng đầu tiên của Vương Nguyên, tâm lý đứa nhỏ này đặc biệt mẫn cảm, Vương Nguyên sốt ruột, lay lay vai Kiều Dũng Thần: “Dũng Thần, Dũng Thần, tỉnh tỉnh.”

“Ưm……” Kiều Dũng Thần mơ hồ mở to mắt, xoa xoa đôi mắt khô khốc, ngái ngủ nói, “Anh Nguyên, anh về rồi.”

“Trên mặt bị làm sao, có phải…… Bị bắt nạt hay không……?”

Kiều Dũng Thần vừa định che đi vết thương trên mặt, nhìn vẻ mặt quan tâm của Vương Nguyên, nước mắt liền chảy ra, cắn cắn môi nhẹ giọng hỏi Vương Nguyên: “Anh Nguyên…… Có phải em từ nơi đó đi ra, thân phận như vậy…… Vĩnh viễn đều rửa không sạch……”

“Dũng Thần, không phải.” Vương Nguyên trong lòng phát đau.

[ Kiều Dũng Thần, tao nói cho mày nghe, cho dù lần này mày thi được hạng nhất, cũng chỉ là tiện nhân bị ba tao thượng qua, thầy giáo còn khen ngợi mày, ha ha, có phải buổi tối cũng mở chân ra giúp ông ta ấm giường hay không? Sao, có phải đề thi lần này là lúc ông ta thượng mày đã nói cho mày biết hay không? ]

“Anh Nguyên……” Kiều Dũng Thần nhớ tới những gì đám người đó hôm nay đã nói, ức chế không được càng khóc lớn, “Có phải mặc kệ em nỗ lực như thế nào, đều sẽ bị người khác nhớ rõ trước kia em là thân phận gì, em nỗ lực như thế nào, đều xóa không được sao……”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net