65

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Những lời này, không phải em chưa từng chờ mong…” Vương Nguyên cúi đầu không nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ, thanh âm thực nhẹ, càng như là đang nói với chính mình, “Dù khi biết anh đã kết hôn, dù khi biết… anh đã có con trai, lòng em vẫn đau như vậy… Rõ ràng biết không có khả năng, vào ngày đãi tiệc chia tay ấy vẫn là…… Chờ mong anh có thể nói những lời này…… Rõ ràng anh đã từng nói, tất cả mọi thứ của anh đều là em…… Nhưng khi em trở về, đến góc áo của anh em cũng đều với không tới……”

“Nguyên Nguyên……” Dịch Dương Thiên Tỉ ôm chặt Vương Nguyên, trong lòng như bị ghim ngàn vạn mũi kim, “Anh sai rồi, anh đáng chết, thực xin lỗi…… Thực xin lỗi……”

Bị Dịch Dương Thiên Tỉ ôm thân thể có chút cứng đờ, Vương Nguyên muốn đẩy ra: “Thiên Tỉ…… Anh buông em ra……”

“Anh không buông!” Dịch Dương Thiên Tỉ dùng sức đem Vương Nguyên ôm vào trong ngực, “Nguyên Nguyên… Anh không buông tay… Anh thề… Anh sẽ không bao giờ buông ra…”

“Nhưng mà…” Vương Nguyên bị Dịch Dương Thiên Tỉ ôm, bị buộc chặt đến có chút đau: “Em đã… yêu… ưm……”

Chưa nói hết câu môi đã bị Dịch Dương Thiên Tỉ bao phủ, Dịch Dương Thiên Tỉ phát ra tàn nhẫn, nhận thấy Vương Nguyên phản kháng, hôn càng thêm thô bạo, Nguyên Nguyên, em là của anh… Em là của anh…

“Không…… Thiên Tỉ……” Vương Nguyên không nghĩ tới Dịch Dương Thiên Tỉ sẽ mất khống chế như vậy, muốn tránh lại căn bản tránh không thoát, môi rất đau, đại khái là bị cắn chảy máu rồi, “Thiên Tỉ… Anh… Bình tĩnh……”

“Nói……” Dịch Dương Thiên Tỉ đem Vương Nguyên gắt gao đè ở trên cửa, tay túm cằm Vương Nguyên cưỡng bách cậu nhìn thẳng mình, đôi mắt như vây thú dữ, phảng phất giây tiếp theo là có thể đem Vương Nguyên xé nát, “Nói em yêu anh, Nguyên Nguyên, nói người em yêu… Là anh!”

“Thiên Tỉ…… anh tội gì… phải như vậy?”

“Tội gì……” Dịch Dương Thiên Tỉ cười khổ, “Nguyên Nguyên… Ba năm trước đây khi anh trở về, em liều mạng muốn vãn hồi, thì là tội gì……”

“Cho nên a Thiên Tỉ……” Chuyện cũ ở trước mắt, cắt vào tim Vương Nguyên, “Chúng ta đều quá choáng váng, em đợi anh mười năm, mười năm… Đều là vì anh mà tồn tại… Em không muốn… Lại tiếp tục như vậy…”

“Nguyên Nguyên… Anh đã trở về… Chúng ta quay lại như trước được không… Quay lại một năm kia, anh bảo hộ em, ai cũng không thể thương tổn em.” Bờ vai Dịch Dương Thiên Tỉ run rẩy, “Mấy năm nay anh… Cũng là vì em mà tồn tại… Nguyên Nguyên… Em vẫn yêu anh…… Đúng không……??”

Mấy chữ cuối cùng… Vương Nguyên nghe được, Dịch Dương Thiên Tỉ đã là khẩn cầu nói ra.

“Thiên Tỉ……” Vương Nguyên nhắm mắt lại, chờ đợi sự dày vò lăng trì đau đớn nhất cuộc đời mình, “Em không yêu anh……”

Thiên Tỉ, em không yêu anh.

Một câu, Dịch Dương Thiên Tỉ như rơi xuống địa ngục, sau đó tan xương nát thịt.

Đôi mắt Dịch Dương Thiên Tỉ cơ hồ là nháy mắt trở nên trống rỗng, giống như một người đang sống bị rút mất linh hồn, tựa như một bức tượng.

“Ha hả……”

Dịch Dương Thiên Tỉ nhẹ giọng cười rộ lên, vạn tiễn xuyên tâm, bất quá cũng đau đến như thế.

“Vương Nguyên……” Dịch Dương Thiên Tỉ kêu tên Vương Nguyên, tuyệt vọng nhìn người trước mắt, “Anh rốt cuộc đã làm sai cái gì… Vì sao muốn tra tấn anh như vậy…”

“Lúc trước người không nói một câu liền rời đi là em, anh đợi em lâu như vậy…… Em cũng không trở lại…… Đứa bé kia…… Con trai anh…… Em biết, nó vì sao lại được sinh ra không?”

Vương Nguyên sửng sốt, này vẫn luôn là vấn đề mà Dịch Dương Thiên Tỉ cố ý lảng tránh, vì sao, đột nhiên nói tới cái này……

“Là bởi vì……” Dịch Dương Thiên Tỉ cắn răng từng câu từng chữ nói cho Vương Nguyên nghe, “Anh đem Giản Vũ Nhu trở thành em!”

“Anh là tên biến thái, ha ha, biến thái đến mức nam nữ đều không phân biệt được có phải hay không?” Dịch Dương Thiên Tỉ cười điên cuồng, đôi mắt lại là lạnh lẽo, nhìn Vương Nguyên, thống khổ nói, “Anh uống quá nhiều, cô ta ở bên tai anh nói, em là Nguyên Nguyên, em là Vương Nguyên…… Chỉ một lần, liền có con, đến bây giờ, anh đều chỉ chạm vào cô ta một lần, là cái lần duy nhất anh đem cô ta trở thành em kia!”

Vương Nguyên chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, sao lại như thế này… Đứa bé kia… Là ngoài ý muốn… Giản Vũ Nhu… Vì sao……

“Ở bệnh viện, Vương Tuấn Khải đã từng hỏi anh, em và Tonny ai quan trọng hơn, Nguyên Nguyên, không có ai quan trọng hơn em. Anh nói rồi, tất cả của anh đều là em, vẫn luôn là như vậy.”

“Nhưng mà hiện tại, em nói em không yêu anh, Nguyên Nguyên, em nói anh phải làm sao bây giờ……”

Trầm mặc thật lâu.

“Thiên Tỉ, thực xin lỗi.” Vương Nguyên từ khiếp sợ trở nên bình tĩnh, “Như vậy, đối với Tiểu Khải là không công bằng.”

“Vương Tuấn Khải.” Trong thanh âm của Dịch Dương Thiên Tỉ mang theo châm chọc, “Nguyên Nguyên, em thích kêu tên của anh như vậy sao? Em cho anh ta công bằng, còn anh, anh đi tìm ai đòi công bằng?”

“Thiên Tỉ, em không thể phân thành hai nửa……”

“Cho nên người bị từ bỏ là anh sao!”

Vương Nguyên không dám nhìn vào mắt Dịch Dương Thiên Tỉ, cậu sợ hãi giây tiếp theo liền bị dao động, Tiểu Khải còn đang chờ, cậu không thể, lại tổn thương Vương Tuấn Khải.

“Thực xin lỗi…… Thiên Tỉ……”

“Vương Nguyên, em chỉ biết nói xin lỗi thôi sao?”

Trong mắt Dịch Dương Thiên Tỉ hàm chứa nước mắt, ngoài miệng mang theo ý cười: “Em nói xin lỗi, là có thể làm anh không yêu em nữa sao?"

"Thiên Tỉ, đừng như vậy……"

Ánh mắt Dịch Dương Thiên Tỉ từ tuyệt vọng trở nên tàn nhẫn điên cuồng, thanh âm áp lực trầm thấp làm người ta sợ hãi:” Em nói xin lỗi, là có thể làm anh không hận em sao?”

Khi Vương Nguyên cảm nhận được nguy hiểm đã bị đẩy ngã vào sô pha, sô pha thực mềm, Vương Nguyên vẫn là bị choáng váng, vừa định chống tay ngồi dậy đã bị Dịch Dương Thiên Tỉ đè lên hung hăng đẩy trở về.

“Thiên Tỉ, đừng…… Anh đừng là việc ngu ngốc……”

Biết Dịch Dương Thiên Tỉ muốn làm cái gì, Vương Nguyên liền liều mạng trốn về phía sau, cậu chưa từng gặp qua Dịch Dương Thiên Tỉ như vậy, con người khi bị áp lực đến cực hạn liền sẽ mất khống chế. Dịch Dương Thiên Tỉ như vậy, Vương Nguyên lần đầu tiên cảm nhận được sợ hãi.

“Nguyên Nguyên……” Dịch Dương Thiên Tỉ kêu Vương Nguyên vẫn là ôn nhu như trước, chỉ ôn nhu hỗn loạn này làm người ta sợ hãi, Dịch Dương Thiên Tỉ nỗ lực duy trì một tia lý trí cuối cùng, tay theo gương mặt Vương Nguyên trượt xuống cổ: “Anh hỏi em một câu cuối cùng, lúc trước, vì sao lại rời đi?"

"Nguyên Nguyên, em dù sao cũng phải cho anh một lý do để anh triệt để hết hy vọng."

Vương Nguyên nghẹn ở trong cổ họng, vô số loại cảm xúc trộn lẫn, chỉ thiếu một chút, liền đem toàn bộ phát tiết ra.

Thiên Tỉ, anh không biết, rất nhiều lần em muốn có một ngày có thể đem toàn bộ khổ sở những năm gần đây nói hết cho anh biết, anh sẽ đau lòng sẽ thương tâm sẽ càng yêu em…

Nhưng mà…

Tiểu Khải phải làm sao bây giờ….

Vương Nguyên nhớ tới đôi mắt Vương Tuấn Khải, luôn là bất cần đời cười nhạt nhưng Vương Nguyên có thể nhìn ra trong đó có chua xót cùng bất đắc dĩ, anh ta cho rằng mình che dấu thực tốt, nhưng Vương Nguyên đều biết hết.

Vương Nguyên có thể nhìn thấy, cũng có thể cảm giác được…

Khi Vương Nguyên duỗi tay liền có thể chạm vào Dịch Dương Thiên Tỉ, lại cố tình, xuất hiện một Vương Tuấn Khải.

“Thiên Tỉ, chuyện quá khứ…” Vương Nguyên đem áp lực suốt hơn mười năm qua một lần nữa nuốt xuống, “Chúng ta vẫn là buông đi, có được không…”

“Buông…” Dịch Dương Thiên Tỉ cười quỷ dị, anh quá thông minh, cũng quá hiểu Vương Nguyên, “Buông ý là, năm đó thật sự có nguyên nhân, nhưng mà Nguyên Nguyên, đến giải thích em đều không muốn, không muốn giải thích, là vì Vương Tuấn Khải, đúng không?”

“Thiên Tỉ…”

Dịch Dương Thiên Tỉ chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh hắc ám, lý trí theo lời nói của Vương Nguyên từng chút bị xé nát, chỉ là muốn điên cuồng đem người  trước mắt này cùng nhau chìm vào bóng tối: “Nguyên Nguyên, anh tựa như ở trong địa ngục, em đi cùng anh được không?”

Nguyên Nguyên, một mình anh, thật sự quá cô độc.

....

Vương Tuấn Khải hút thuốc, phía trước là cao ốc tập đoàn JR, phía trước là xe của Vương Nguyên.

Chờ đợi là việc thực bực bội lại dài dòng, đây là cảm giác mà Vương Tuấn Khải ghét nhất, mấy năm nay vì Vương Nguyên nên cũng sớm đã thành thói quen.

Vương Nguyên thay đổi Vương Tuấn Khải rất nhiều, đây là bản lĩnh đến ba của Vương Tuấn Khải cũng không có.

Vương Nguyên có rất ít chuyện không nói cho Vương Tuấn Khải biết, cậu không hay nói dối, nhưng những chuyện kiên quan đến Dịch Dương Thiên Tỉ Vương Nguyên lại luôn im lặng không nói.

Dịch Dương Thiên Tỉ là một cây đinh, ghim ở trong lòng Vương Nguyên cũng ghim ở trong lòng Vương Tuấn Khải.

Vương Tuấn Khải cũng đoán được ngày hôm nay có ý nghĩa gì, anh ta trước nay không tin thần phật, nhưng mà hiện tại cũng hy vọng có cái thần tiên linh tinh gì đó phù hộ cho anh ta một chút, làm anh ta cùng Vương Nguyên có thể thuận lợi lên máy bay vào ngày mai.

Khẳng định là mình.

Có lẽ… Sẽ là mình…

Có lẽ vậy…

Có khả năng sao…

Sao có thể…


_____

Còn 6chap nữa là hoàn rồi....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net