Bonus end

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hơi muộn một chút, nhưng vẫn muốn chúc mừng MinYeonday. Hi vọng hai đứa trẻ mà tui yêu thương sẽ mai yêu thương và bên cạnh nhau.

--------------------------------------------

Hôm nay, group Line của T-ara đặc biệt náo nhiệt.
Không biết là ai bắt đầu, hỏi Ji Yeon cùng Hyo Min rốt cuộc hai người lúc nào có quan hệ.
Mọi người tích cực nhiệt tình, nhất phái hồ ngôn.
Từ có ngày Ji Yeon che dù cho Hyo Min, đến một ngày Hyo Min gắp một khối thịt bò trong bát mình cho Ji Yeon.
Hyo Min cảm thấy hai người căn bản cũng không nhớ nổi, lung tung biên tạo một đống, tuy nhiên mình cũng không có ấn tượng gì, không dễ phản bác.
Cuối cùng chỉ có Qri nghiêm chỉnh nói một câu:

"Mọi người còn nhớ rõ có lần hai người rất lâu không dính vào cùng nhau sao"
Mọi người lập tức phụ họa, rối rít bày tỏ đó là lần đầu tiên bọn họ thấy Hyo Min luôn quan tâm Ji Yeon lại không để ý tới, cũng là lần đầu tiên bọn họ thấy Ji Yeon là cẩn thận dụ dỗ một người như vậy.
Dĩ nhiên Ji Yeon phải nhớ rõ, đó là lần đầu tiên, nó có cảm giác sợ hãi mất đi.
Đại khái là thời điểm nó diễn vai chính một bộ phim, nó cùng nam chính cũng bởi vì bộ phim kia truyền ra một ít lời đồn đãi.
Lúc ấy bởi vì thời gian lịch trình tương đối chặt chẽ, nó cùng Hyo Min có một đoạn thời gian không gặp mặt.
Nó nhớ lúc bắt đầu còn một mực dùng Line liên lạc cùng cô, ra ngoài chơi cũng sẽ chụp hình cho nó, sẽ còn dặn dò nó chú ý cái này cái kia.
Nhưng mà không biết từ lúc nào, Hyo Min thay đổi, đối với nó trở nên lãnh đạm xa lạ.
Thường thường nhắn tin mấy câu cũng không có một câu đáp lại, thậm chí rất nhiều ngày không chủ động liên lạc với nó.
Mình nhất định là làm sai cái gì rồi, mở lịch sử nói chuyện ra, lăn qua lộn lại nhìn rất nhiều lần, cũng không tìm được nguyên nhân.
Nó muốn hỏi Hyo Min một chút, nhưng mà lúc gọi điện thoại tới, Hyo Min chỉ là gọi một câu "Ji Yeon a", từ bên trong nó cảm nhận được vô số khổ sở cùng tuyệt vọng.
Nó há miệng, cái gì cũng nói không ra.
Chỉ cảm thấy trong lòng có chút đau.
Nó bắt đầu học dụ dỗ cô gái vui vẻ, thật ra thì cũng không phải dụ dỗ cô gái, chẳng qua là dụ dỗ Hyo Min.
Mỗi ngày nhắn tin cho Hyo Min một câu chuyện cười, sẽ chủ động bày tỏ tình cảm, khát chủ động cầm nước, xuống cầu thang nhất định nhớ đỡ người này.
Những chuyện này nó vẫn là luôn làm, chẳng qua là con cọp nhỏ một mực giơ móng vuốt không sợ trời không sợ đất, trước mặt người bình thường mình càn rỡ nhất, bắt đầu học được cẩn thận.
Nó muốn lấy lòng Hyo Min, muốn Hyo Min khôi phục dáng vẻ như cũ, muốn Hyo Min đối tốt với nó, sẽ sờ đầu nó một cái, sẽ cho phép mình ôm cô vào trong ngực.
Cuối cùng, cơ hội cùng nhau tốt là một lần Ji Yeon say rượu.
Ji Yeon cùng bạn bè ở bên ngoài chơi, cũng không biết là bởi vì vui vẻ còn là khổ sở, nó uống rất nhiều.
Lúc tỉnh lại là ở trên giường Hyo Min, nó có chút mong đợi lại có chút thấp thỏm nhìn Hyo Min ở bên cạnh.
Hyo Min thở dài, có chút bất đắc dĩ nở nụ cười, đưa ngón tay đâm đầu nó một cái, nói:

"Sau này không cho uống nhiều như vậy"
Ji Yeon chỉ cảm thấy mình sống hơn 20 năm, cho tới bây giờ chưa từng vui vẻ như vậy. Vui vẻ đến mức nó muốn ca hát, muốn ở trên giường lăn lộn, muốn ở trên đường cái vừa chạy vừa hô to kêu to.
Ji Yeon không nhớ rõ quá trình, nhưng mà Hyo Min phải nhớ rõ.
Đứa trẻ kia đột nhiên điện thoại tới, Hyo Min ở bên cạnh bẻ ngón tay đếm, một tiếng, hai tiếng, ba tiếng... cô thật tò mò lúc nào đối phương sẽ từ bỏ, kết quả đối phương hết sức kiên trì không bỏ.
Cuối cùng vẫn là bất đắc dĩ nhận điện thoại, thanh âm say huân huân ở bên kia vang lên, giống như nhận mệnh, đổi y phục đi đón đứa trẻ kia.
Khi đến nơi, nhóm người tụ tập đã đi không sai biệt lắm, chỉ để lại một người phụng bồi Ji Yeon. Ji Yeon ở bên cạnh giơ cao tay không biết nói gì đó.

Người kia thấy Hyo Min tới đây giống như thấy được cứu tinh, xem bộ dáng là bị giằng co rất lâu.
Sắc mặt Hyo Min có chút lạnh, đi tới bên cạnh Ji Yeon, Ji Yeon liền yên tĩnh lại, mi mắt ủ rũ, đi dắt tay của Hyo Min.
Thời gian đã đến đêm khuya, khắp người Ji Yeon mùi rượu chọc cho Hyo Min nhíu mi. Bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là giúp nó cùng trong nhà nói một tiếng, gánh người trở về chỗ ở của mình.
Trên đường, Ji Yeon thật đúng dịp biết điều, không nói gì, cũng không chơi đùa lung tung.
Chẳng qua là vừa đến trong nhà, Ji Yeon liền nhào tới, cái đầu cọ tới cọ lui ở trên cổ Hyo Min, chỉ một hồi, trên cổ của Hyo Min liền cảm nhận được ướt át.
Ji Yeon khóc.
Từng giọt từng giọt nước mắt đập vào trên cổ của Hyo Min, lòng của Hyo Min chợt đau, phảng phất bị một đôi tay dùng sức xoa nắn, phá vỡ tất cả phòng bị.
"Chị, tại sao gần đây chị không để ý tới em. Chị, em đã làm sai điều gì chị nói cho em biết, có được hay không? Chị, em thật là sợ, chị đừng không muốn em "
Tay của Hyo Min không ngừng giơ lên lại để xuống, cuối cùng vẫn là nhẹ nhàng vỗ sau lưng của Ji Yeon, nhẹ giọng nói:

"Sẽ không không muốn em "
Sau đó liền thấy Ji Yeon đứng thẳng lên, tràn đầy mừng rỡ nhìn cô. Ánh mắt bởi vì mới vừa khóc có chút đỏ lên, dưới lông mi còn mang theo chút nước mắt, nhưng mà miệng đã mở ra, cười nói:

"Em muốn cả đời đều cùng chị ở bên cạnh nhau"
Hyo Min rõ ràng biết mình thỏa hiệp, cô lại một lần nữa đẩy mình tới sát bờ vực, chỉ cần tiến một bước, chính là đích tan xương nát thịt vĩnh viễn không siêu sinh.
Cô cũng rất muốn đi nơi nào khóc lớn một trận, cũng khóc hết sợ hãi giãy giụa cùng tuyệt vọng lâu như vậy của mình đi, cũng khóc hết tình yêu vô vọng của mình đối với Ji Yeon đi, nhưng cuối cùng cũng chỉ là nhắm hai mắt lại, gật đầu một cái.
Sau đó Ji Yeon còn đang suy nghĩ, sớm biết dễ dàng như vậy, liền uống rượu say sớm một chút.
Nhưng khi đó nó còn không biết, tại sao mình sợ mất đi Hyo Min như vậy. Cũng không biết, lúc đó tại sao Hyo Min muốn cách xa nó.

Trên máy bay trở về từ Paris, Hyo Min mới vừa tắt điện thoại di động liền nhắm hai mắt, mơ màng buồn ngủ.

Mình chỉ là được mời sang xem một chương trình, Ji Yeon từ ngày đầu tiên lại bắt đầu oanh tạc Line, đại khái là không nên nhìn người khác nha, cô bé đó cũng không có đẹp mắt như em, con trai cũng vậy, nhớ thì nhớ em, tốt nhất từ buổi sáng đến tối, em rất có thể kiếm tiền, nếu không về nhà đi, không xem nữa.
Cuối cùng vẫn là mình trầm mặt, mới thành công ngăn trở Ji Yeon luyên thuyên.
Thật là một đứa ngốc a, nghĩ như vậy, khóe miệng cũng nâng lên, Hyo Min ngủ thiếp đi.
-----------------------------------------

Kết quả nằm mơ thấy quá khứ xa xôi trước đây.
Thời điểm Hyo Min mới vừa phát giác mình thích Ji Yeon.
Thời điểm ý thức được, Hyo Min ngồi ở trên ghế sa lon uống rượu.
Cô tự nói với mình đây là không đúng, mình không thể như vậy, nhưng mà tim lại không nhịn được đập rộn lên, tựa hồ thế giới nở đầy hoa. Cô cảm giác lòng của mình cô đơn lại tịch mịch, lúc nghĩ đến Ji Yeon, sau hàng loạt binh hoang mã loạn, còn có vô tận buồn bã.
Không biết cuối cùng là thế nào bò lên giường, ngày hôm sau bởi vì say rượu, khi tỉnh lại Hyo Min nhức đầu muốn rách, lấy tay vuốt đầu, nhếch khóe miệng cười mình, cái gì sao, cái gì cũng còn không có, cũng đã chơi đùa mình thành cái bộ dáng này.
Sau khi sửa sang lại mình, đi tới công ty, cũng không biết là muốn luyện tập, còn là ôm mong đợi nào đó.
Ji Yeon đến sớm so với cô, thấy Hyo Min tới đây, nhảy chân sáo tới đây ôm cô.
Trong nháy mắt thấy Ji Yeon, trái tim trống rỗng liền bị tình cảm gì tràn đầy, để cho cô cảm thấy toàn bộ thế giới cũng trở nên mềm mại mà tuyệt vời.
Ít nhất, không có ai quan trọng hơn so với cô. Hyo Min nghĩ.
Bước ngoặt phát sinh ở bộ phim mới của Ji Yeon.
Đó là sau khi Hyo Min phát giác tình yêu của mình, lần đầu tiên ly biệt lâu dài, Hyo Min hận không thể lúc nào cũng thấy Ji Yeon, đối với mình xây dựng tâm lý hồi lâu, rốt cục mới có thể giấu kỹ sự quyến luyến quá mức kia của mình.
Đứa trẻ cũng rất biết điều, mỗi ngày đều sẽ nói với cô một ít chuyện phát sinh, có lúc sẽ còn nói một chút chuyện phiếm.
Hyo Min đang cầm điện thoại di động, khóe miệng là rực rỡ vui vẻ mà chính cô cũng không phát giác.
Cho đến phát giác tin đồn Ji Yeon cùng diễn viên đóng chung quá mức ồn ào phát ra.
Thời điểm thấy tin tức, Hyo Min cùng bạn mới vừa đi dạo xong, ở một quán cà phê nghỉ ngơi.
Đại khái là bát quái, Hyo Min an ủi mình như vậy, còn là mở Line ra, mang theo giọng nói cười giỡn: "Xem em không chú ý, lại bị viết loạn đi"
Rất nhanh có tin trả lời, cũng không phải nó muốn hủy bỏ: "Anh ấy rất tốt, chúng em chơi rất tốt, có cơ hội giới thiệu cho chị biết"
Hyo Min chỉ cảm thấy mình từ bầu trời thật cao thẳng tắp rơi đến vách đá, cái gì cũng không thấy rõ, liền bể thành một đống bột.
Bạn cô ở bên cạnh thấy mặt Hyo Min chợt tái nhợt, không nhịn được hỏi thăm có phải nơi nào khó chịu hay không.
Hyo Min cố gắng mở miệng, muốn đáp lại một nụ cười để cho người ta an tâm, bị đổi lấy ánh mắt càng thêm lo lắng.
Cuối cùng vẫn là bạn cô đưa cô về nhà.
Cô ngồi ở trên giường nhìn mặt trời dần dần rơi xuống, nhìn đêm khuya phủ xuống, rõ ràng khí trời tháng năm đã trở nên ấm áp, thậm chí có chút nóng, nhưng cô vẫn cảm thấy lạnh đến phát run.
Tình cảm kia không biết lúc nào đã chôn sâu mầm mống, chờ thời điểm mình phát giác, rễ cây đã ăn sâu máu thịt của mình, cô gỡ không ra, kéo không hết.
Chỉ là bởi vì từ nhỏ cùng mình lớn lên, dính mình một chút, thế nào sẽ để cho mình có nhiều si tâm cùng vọng tưởng như vậy, cảm giác mình có cơ hội?
Thật may là, thật may là mình chưa tỏ tình, nếu không có thể đến đồng nghiệp cũng không dễ làm.
Đó là lần đầu tiên Hyo Min quyết định cách xa Ji Yeon một chút.
Bạn bè cẩn thận hỏi cô: "Dáng vẻ ngày đó, có phải bởi vì chuyện Ji Yeon yêu hay không?"
Lúc Hyo Min nghe được, chỉ cảm thấy miệng đầy khổ sở, không phải là người chung đụng mỗi ngày, chỉ đứng xem cũng nhìn ra được, Ji Yeon làm sao có thể không nhìn ra.
Nhưng mà tựa hồ, Ji Yeon thật không biết.
Hyo Min thấy Ji Yeon bắt đầu các loại lấy lòng, đến phía sau mang theo tư thái cầu xin, cùng mình nói một câu, cũng sẽ nhìn chằm chằm biểu lộ của mình, nếu là cười với nó một cái, cũng có thể nhìn ra trong mắt nó lóe ra hoan thiên hỉ địa.
Chẳng qua là vậy thì như thế nào đây?
Hyo Min muốn, Ji Yeon không cho được. Ji Yeon có thể cho, Hyo Min không dám muốn.
Cuối cùng vẫn là thỏa hiệp, bởi vì thấy được nước mắt của Ji Yeon.
Khi Ji Yeon khóc nói đừng không muốn nó, Hyo Min liền phát giác nội tâm mình như hồng thủy mãnh thú muốn đột phá cửa ải mình khổ cực thành lập lâu như vậy.
Cuối cùng cô không đành lòng, ôm lấy đứa trẻ trước mắt.
Dù là đứa trẻ này còn không yêu cô.
Dù là mình lại muốn giao tâm tình hoàn chỉnh của mình cho đứa trẻ này, trở thành con rối gỗ của nó.
Cô nhìn mình từng bước một hướng đi vực sâu, nhưng không cách nào ngăn cản mình.
Chẳng qua là cô không biết, cái này sẽ không phải một lần cuối cùng cô thỏa hiệp, cũng sẽ không phải là một lần cuối cùng cô thưởng thức tuyệt vọng.
------------------------------------

Hyo Min tỉnh lại có chút sững sờ, cô rất ít nhớlại quá khứ, những quá khứ kia đã theo thời gian trôi qua từ từ hiện lên, trởnên mơ hồ không rõ.
Cô lau sạch một giọt lệ nơi khóe mắt, nhìn bầu trời bên ngoài, mặt mũi trầmtĩnh, không biết đang suy nghĩ gì.
Chờ lúc cô đi ra, liền thấy Ji Yeon đội cái mũ xen lẫn trong đám người đưa cổdài nhìn hướng bên trong.
Thấy mình liền chạy tới đây, nhận lấy hành lý của mình, dùng một cái tay khácnắm chặt tay mình, ở bên tai nhẹ giọng hỏi mình có mệt mỏi không.
Hyo Min dần dần lộ ra nụ cười, những quá khứ kia, cũng may cô kiên trì tới bâygiờ, cũng may không hề sai.
Cũng may, chờ đến khi Ji Yeon dũng cảm dắt tay của cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net