Mười bảy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hyo Min dĩ nhiên sẽ không nói cho Ji Yeon, thật ra thì mình ngay từ một tháng trước liền trở về Hàn quốc. Ngay cả phong thư này, đều là tự mình nhét vào hòm thư nhà nó. Lúc ấy ở Australia suy tính quốc gia tiếp theo đi là nơi nào, lại phát hiện mình đã không có biện pháp nâng cao tinh thần.
Cô muốn gặp đứa trẻ kia, khẩn cấp.
Vì vậy mua vé máy bay, về nhà.
Là Eun Jung đi ra sân bay đón cô, cô ấy đã sớm biết hôm nay Hyo Min trở lại, cũng biết hành trình mỗi lần của Hyo Min, nhưng là cũng ăn ý với nhau không có nói cho Ji Yeon.
Hyo Min cần một chút thời gian, để xuống đau đớn trước đây, cho mình thêm một chút dũng khí.
Cô nghĩ, Hyo Min rốt cục trở lại, cô là khán giả, nhìn tình cảm này không biết rốt cuộc là mấy năm, cuối cùng cũng sắp có một happy ending.
Chẳng qua là Hyo Min cũng không có trực tiếp đi tìm Ji Yeon, thời gian rời đi không ngắn, quét dọn nhà, gặp cha mẹ cùng bạn bè, một mình đi xem nhà, thỉnh thoảng len lén xen lẫn trong người ái mộ nhìn hoạt động của Ji Yeon. Mà Ji Yeon theo lệ mỗi ngày báo cáo hành trình, không thể tránh khỏi.
Cuối cùng Hyo Min cảm thấy, cô thật sự là nhớ Ji Yeon. Đứng xa xa nhìn nó, một chút cũng không đủ.
Cô muốn Ji Yeon có thể làm nũng với mình, cùng nó nói chuyện hôm nay, kế hoạch ngày mai, cùng nhau ăn cơm quét dọn vệ sinh, còn có chưa bao giờ có, nói chuyện yêu đương.
Lúc này Ji Yeon cũng chưa tháo trang điểm của hoạt động, giày cao gót cũng không có đổi, đứng thẳng ở cửa, ngốc lăng nhìn cô.
Ji Yeon có chút ngẩn người, Hyo Min buồn cười để cho nó đổi giày thay quần áo. Quần áo trước đây dùng ở lại trong nhà Hyo Min được giặt sạch sẽ, còn có mùi xà phòng Hyo Min thường dùng giặt quần áo.
Trên thực tế Hyo Min cũng là thấp thỏm, hai người đi vòng vòng rốt cục muốn đi trở về bước này lần nữa, lần này với nhau cũng cẩn thận hơn, không dám lỗ mãng cũng không dám chần chừ.
Ji Yeon thay xong quần áo tẩy trang, giúp đỡ Hyo Min dọn cơm.
Có vẻ như rất lâu trước, trong thời gian hai người đang cùng nhau đều là ăn đồ Hyo Min làm. Ji Yeon vỗ mình cũng không có bao nhiêu thịt, nghĩ thầm, không biết có bao nhiêu đều là nhờ chị, không trách không thể rời bỏ như vậy.
Ji Yeon trước có rất nhiều tính toán, chờ Hyo Min trở lại liền tỏ tình, đi chọn ngay chiếc nhẫn, đưa Hyo Min về nhà, sau đó cùng đi xem nhà. Phải nhanh một chút, vội vàng lấy về nhà mới có thể an tâm.
Nhưng khi nhìn thấy Hyo Min cái gì cũng không dám nói.
Hyo Min đi lâu như vậy, da phơi nắng so dĩ vãng đen một chút, lộ ra khỏe mạnh hấp dẫn hơn chút. Ji Yeon vừa ăn đồ vừa len lén đánh giá Hyo Min. Ngắm tới ngắm lui, giống như một tên trộm.
Hyo Min nhìn cảm thấy buồn cười, nói "Muốn nhìn liền trực tiếp nhìn, lén lén lút lút" làm cho Ji Yeon đỏ mặt, trong lòng nảy sinh một ác độc, trực tiếp để đũa xuống theo tim của mình nhìn chằm chằm Hyo Min không rời. Ngược lại Hyo Min mất tự nhiên, còn nói "Nhìn cái gì vậy, ăn cơm thật ngon"
"Chị để cho em nhìn, lại để cho em ăn cơm thật ngon, chị ở bên cạnh em làm sao ăn cơm ngon"
Ji Yeon lẩm bẩm, bị Hyo Min cũng nghe vào lỗ tai một chữ không rơi, vừa tức vừa cười.
Lúc buổi tối, hai người nằm ở trên giường, duy trì với nhau khoảng cách. Ji Yeon trước đây lá gan rất lớn, dám nói yêu a chung một chỗ a, bây giờ người nằm ở bên cạnh, cho nó cơ hội, lá gan đột nhiên lại nhỏ lại, câu thích kia thế nào cũng không dám nói ra khỏi miệng .
Hyo Min đến thời điểm này ngược lại không nóng nảy, dù sao Ji Yeon không nói, cô sẽ chờ, xem ai không thể chờ đợi. Bây giờ Hyo Min cũng đã sớm không phải là Hyo Min mấy năm trước, chỉ cần Ji Yeon vui vẻ thì cái gì cũng có thể tiếp nhận. Cô đã không còn trẻ nữa, khóe mắt bắt đầu có thật nhỏ nếp nhăn, mỹ phẩm tốt dùng ở trên mặt cũng đã không trở về được bộ dáng trước đây. Bạn bè cùng tuổi, không phải trong showbiz, hầu như tất cả đã kết hôn và có con. Mà cô từ độ tuổi tốt nhất của con gái đã chờ Ji Yeon đến bây giờ, không sợ chờ thêm nhiều hơn mấy ngày nữa.
Trẻ tuổi lớn lên, đã sớm không nhút nhát sắc sảo giống trước như vậy, đã dành một thời gian đổi lấy là thành thục.
Khi Hyo Min vứt bỏ những tâm tư đó, mơ mơ màng màng muốn ngủ, Ji Yeon lặng lẽ ngậm ngón tay của nó, nuốt một ngụm nước bọt nói "Chị, chúng ta chung một chỗ đi"
Câu chung một chỗ này tới so với Hyo Min nghĩ lại sớm, rồi lại so với muốn lại muộn.
Mà bây giờ Hyo Min cũng không biết rốt cuộc là tâm trạng gì, duy nhất muốn chẳng qua là hung hăng cắn Ji Yeon một hớp. 

PS: mình muốn nói là đây là chap cuối cùng mà tác giả viết và up lên rồi, chap tiếp theo bao giờ có hoặc có chap tiếp theo hay không mình cũng không biết nữa. Dù sao thì đây cũng gọi là một cái kết đẹp so với sự chờ đợi 3 năm ròng của các shippers bên TQ dành cho fic này, hi vọng là một ngày đẹp trời nào đó lượn lờ vào và thấy tác giả up chap tiếp theo giống như mấy tháng trước. Nếu như có mình sẽ update nhanh nhất có thể cho mọi ng cùng đọc. Tks all!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net