Chapter 10: An Interruption

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi trao trả lại số thẻ cho khách còn thừa cho bộ phận nhân sự, anh cùng Mingyu quay trở lại thang máy. Khẽ liếc nhanh qua người đang đi bên cạnh mình.

- Kim Mingyu.

Wonwoo lên tiếng trước phá vỡ sự im lặng.

- Hay là con trai của CEO KPC, Kim Mingyu.

Chàng trai cao lớn đi bên cạnh gật đầu. Đùa cợt một cách vui vẻ.

- Yes, em có cùng họ với người đó. Tuyệt không ?

- Cậu chưa từng nói với tôi về chuyện bố cậu là người giàu nhất Changwon.

- Anh chưa từng hỏi em.

Mingyu hờ hững nhún vai trả lời khi cả hai tiến tới thang máy. Wonwoo định nói gì đó thì cánh cửa thang máy mở ra và chủ tịch khoa văn học xuất hiện. Jeonghan ngước lên nhìn gương mặt ngạc nhiên của Wonwoo.

- A Wonwoo đây rồi !

Jeonghan bắt lấy tay Wonwoo rồi kéo vào thang máy khiến anh loạng choạng một chút. Vị tiền bối đỡ lấy Wonwoo rồi đặt tay lên vai anh.

- Shua nói rằng cậu ấy đã chỉ sai đường cho em và...

- Ồ Jeonghan hyung. Anh làm gì ở đây vậy ?

Jeonghan chuyển sự chú ý sang Mingyu vẫn đang đứng ngoài thang máy, đặt tay lên cửa để thang máy không đóng lại

- Mingyu ! Anh tưởng em chỉ ở đây vào thứ hai và thứ tư để giúp đỡ bố em thôi ?

- Bố muốn em tham gia một cuộc họp nào đó,em chả rõ nữa. Hôm nay anh Seungcheol có đến không ?

Jeonghan lắc đầu

- Không, bây giờ cậu ấy chỉ thực tập vào thứ ba đến thứ năm. Chương trình học kỳ này khá nhiều cho nên cậu ấy phải rút ngắn thời gian thực tập lại.

- À em nhớ rồi, tối hôm trước anh ấy có nói với em về chuyện học hành vất vả ở trường rồi. Em không biết là anh ấy cũng đã thay đổi thời gian thực tập.

Wonwoo đứng bên lặng lẽ nhìn hai người trò chuyện. Hình như Mingyu quen biết rất rộng thì phải.

- Anh nghĩ cậu ấy sẽ ổn thôi. Em có định đi xuống không ?

Mingyu gật đầu, Jeonghan đứng sang một bên cho Mingyu bước vào, ngón tay mảnh khảnh bấm nút thang máy.
Wonwoo đứng gần bảng nút nhất, khẽ lùi lại một bước nhỏ khi Mingyu nghiêng người từ bên cạnh nhấn một nút khác.

- Em phải quay lại tầng 12

Mingyu nhẹ nhàng thông báo, đôi mắt nâu bắt gặp ánh mắt của Wonwoo, một nụ cười nhỏ nở trên môi chàng trai trẻ. Wonwoo khẽ gật đầu, trực tiếp chuyển ánh mắt sang chỗ khác, nhìn chằm chằm vào những con số sáng màu đỏ trên bảng điện tử đang đếm ngược các tầng thang máy đi qua.

Đến tầng 12, Mingyu bước ra khỏi thang máy , đưa tay lên để giữ cánh cửa không đóng quá sớm.

- Rất vui vì gặp anh hôm nay Jeonghan, gửi lời hỏi thăm anh Seungcheol hộ em nhé.

Mingyu đưa anh mắt về phía Wonwoo.

- Cũng rất vui vì được gặp anh hôm nay Wonwoo hyung, đừng đi lạc nữa nhé. Nếu có lạc thì anh có thể nhắn tin cho em.

- Tôi nghĩ tôi có thể tự tìm đường về, cảm ơn vì sự giúp đỡ. Hãy vui vẻ với người bố CEO của cậu đi Mingyu.

Wonwoo nở nụ cười tự mãn, đẩy tay người người kia ra khỏi cửa thang máy.

- Bye Mingyu

Khi cửa thang máy đóng lại, có thể nghe thấy tiếng cười của chàng trai trẻ vang vọng khắp hàng lang yên tĩnh.
Wonwoo đứng dựa vào lan can khi thang máy bắt đầu đi xuống lần nữa.

- Vậy đó là cách em tán tỉnh người khác đấy à...Wow. Giá mà anh quay lại được cảnh này. Shua sẽ không bao giờ tin anh. Hay chúng ta quay lại tầng 12 đi, lần này anh sẵn sàng rồi

Jeonghan tinh nghịch lấy điện thoại ra khỏi túi quần, với tay qua như thể muốn nhấn nút quay lại tầng 12.

Gạt tay tiền bối ra khỏi bảng điều khiển nút thang máy, Wonwoo trừng mắt.

- Em chẳng hiểu anh đang nói gì hết. Và dù sao, em không thể tin được rằng Jisoo hyung đã chỉ sai đường cho em. Các anh có đang làm đúng trách nhiệm với tư cách là chủ tịch và phó chủ tịch không thế ?

Jeonghan bĩu môi khoanh tay trước ngực.

- Đương nhiên bọn anh đang làm gì mà.
Bọn anh đang nỗ lực hàng ngày để làm cho các hoạt động của khoa văn học năm nay mang tính giáo dục nhưng vẫn thú vị.

Wonwoo nhìn sang người kia, có chút áy náy. Anh sẽ không bao giờ thừa nhận điều đó với hai vị tiền bối kia, nhưng Jeonghan và Jisoo thực sự đã tạo nên một đội tuyệt vời. Họ dường như luôn hiểu ý nhau, luôn trao đổi ý tưởng và cùng nhau đi đến quyết định và liên tục dành thời gian và nỗ lực để tạo ra những sự kiện thú vị cho khoa văn học. Hai người đó luôn cống hiến hết mình với vai trò lãnh đạo,Wonwoo ngưỡng mộ họ vì đã thăng tiến và làm việc với tư cách là chủ tịch và phó chủ tịch, một công việc không dễ dàng tý nào.

- Đừng phàn nàn nữa, dù sao Mingyu đã có mặt ở đó và chăm sóc em rất tốt còn gì. Cuối cùng đôi bên cùng có lợi.

Jeonghan tinh nghịch chọc chọc vào ngực cậu em. Wonwoo thở dài, phớt lờ người kia và bước ra khỏi thang máy quay trở lại hành lang nơi các sinh viên chuyên ngành văn học đang đi lại. Jeonghan nhếch mép cười theo sau.

________________________________________

- Tầng này chủ yếu là nơi các nhân viên gặp gỡ và thảo luận về việc hoàn thiện việc xuất bản một cuốn sách.

Cô hướng dẫn viên du lịch đã vui lòng dành thời gian ra khỏi lịch trình bận rộn của mình để dẫn các sinh viên đại học tham quan xung quanh, cho phép họ tập trung trong một phòng họp lớn và tiếp tục giải thích về quá trình hoàn thiện xuất bản một cuốn tiểu thuyết.

Wonwoo chăm chú vào từng lời mà người hướng dẫn nói, từng chi tiết thu hút sự chú ý của anh và khơi gợi một tia lửa quyết tâm và khát vọng trong kế hoạch trở thành tác giả của anh.

- Ở đây có nhận thực tập sinh không? Và nếu có thì khi nào có thể đăng ký ?

Wonwoo liếc sang một trong số rất nhiều gương mặt vô danh của các bạn cùng lớp đã đặt câu hỏi, anh cũng muốn biết câu trả lời.

Trước khi anh có thể nghe thấy phản hồi của hướng dẫn viên du lịch,điện thoại rung lên thu hút sự chú ý của anh khỏi cuộc trò chuyện. Luồn tay vào túi sau, Wonwoo rút điện thoại ra, nhanh chóng kiểm tra người gọi.

Vẻ mệt mỏi lướt qua khuôn mặt Wonwoo khi anh rời khỏi cuộc thảo luận, lặng lẽ rời khỏi phòng họp. Nhận cuộc gọi, anh đưa tay vuốt tóc, đưa điện thoại lên tai.

-Xin chào, đây là văn phòng của trường trung học Changwon, tôi có thể nói chuyện với Jeon Wonwoo được không?

Wonwoo thở dài và nhìn lại nhóm học sinh qua cửa sổ, giao tiếp bằng mắt với Jeonghan, vị tiền bối gật đầu tỏ ý đã hiểu.

-Vâng, tôi đây

- Wonwoo-ssi, đây là trường trung học Changwon, tôi muốn nói chuyện liên quan đến Jeon Bohyuk.

Giọng người phụ nữ ở đầu dây bên kia nghe buồn chán như thể cô ấy phải thực hiện hàng nghìn cuộc gọi như vậy, và Wonwoo thề rằng anh có thể nghe thấy tiếng nhai kẹo cao su của cô.
Thở ra một hơi nặng nhọc Wonwoo tặc lưỡi.

- Chuyện gì đã xảy ra lần này ?

-Bohyuk đã bị đình chỉ học trong bảy ngày do có nhiều hành vi bạo lực liên tục cũng như gây rối trong giờ học.

Wonwoo nhìn sang thấy Jeonghan đang đi đến chỗ anh đứng, anh tiếp tục nghe những lời chỉ dẫn đơn điệu của người phụ nữ ở đầu dây bên kia

- Chúng tôi cần người giám hộ của cậu ấy đến đón cậu ấy cũng như ký một vài văn bản về việc đình chỉ.

Wonwoo thở dài, cảm thấy hơi nhức đầu.

-Ừm, được rồi. Tôi có thể đến đó trong khoảng nửa giờ nữa

- Tôi hiểu rồi. Cảm ơn đã dành thời gian Wonwoo-ssi.

- Vâng, cảm ơn.

Wonwoo đợi nghe đầu dây bên kia cúp máy trước khi kết thúc cuộc gọi. Anh ấy nhìn chằm chằm vào số liên lạc, 'Trường trung học Changwon', nghĩ rằng thật buồn biết bao,số điện thoại này được lưu luôn ở trong danh bạ điện thoại của anh vì tần suất họ gọi khá thường xuyên.

-Có ổn không?

Một giọng nói dịu dàng cùng với một bàn tay mềm mại đặt trên vai đã phá vỡ suy nghĩ của anh. Wonwoo nhìn qua Jeonghan gật đầu.

- Dạ ổn. Tuy nhiên, em sẽ phải rời đi sớm.

Jeonghan nhìn cậu đàn em lo lắng

- Em có chắc mọi thứ đều ổn chứ?

Anh biết rằng Wonwoo đã rất hào hứng với chuyến đi thực tế này, rất vui mừng khi thấy cậu em sẽ thể hiện bản thân nhiều hơn. Vì vậy, rời đi sớm khiến Jeonghan thấy kỳ lạ. Wonwoo gật đầu trấn an.

- Trường học của em trai em gọi. Họ cần em đến đón thằng bé.

Jeonghan biết Wonwoo sẽ không cho anh biết nhiều hơn nữa, vì vậy anh quyết định để cậu đàn em rời đi, nở một nụ cười trấn an.

- Được rồi, anh sẽ nói cho mọi người biết. Em có muốn anh dẫn em ra ngoài không?

Wonwoo xua tay trước mặt một cách miễn cưỡng.

-Không không. Không sao đâu, em nghĩ mình có thể tìm được lối ra mà.

Jeonghan đặt một tay lên hông và tỏ vẻ hoài nghi.

- Em đã bị lạc khi mang trả thẻ cho phòng nhân sự.

- Hyung.

Wonwoo thốt lên, sẵn sàng giải thích rằng đó không phải là lỗi của anh, nhưng bị cắt ngang bởi tiếng cười đùa của Jeonghan.

- Anh biết, anh biết.Vậy thì đi đi.

Jeonghan vẫy tay chào.Với cái vỗ vai trấn an từ người đàn anh, Wonwoo mỉm cười và hơi cúi đầu trước khi đi ra hành lang chính.

Bước vào một chiếc thang máy trống trơn, Wonwoo nhìn vào điện thoại để xem thời gian và lên kế hoạch cho con đường tốt nhất đến trường của Bohyuk. Anh có thể bắt xe buýt, nó sẽ rẻ hơn taxi. Tuy nhiên, một chiếc taxi sẽ đưa anh đến đó nhanh hơn nhiều so với xe buýt. Wonwoo thở dài, nhét điện thoại vào túi ngay khi cánh cửa thang máy mở ra.

Anh đi vào tiền sảnh và đi về phía cửa trước, ánh mắt anh bắt gặp Mingyu đang đứng cùng một người đàn ông lớn tuổi. Anh đoán đó là bố của Mingyu, giám đốc điều hành của công ty xuất bản KPC. Wonwoo quay lại tiếp tục đi ra khỏi tòa nhà, nhưng khi anh thoáng nhìn thấy khuôn mặt của Mingyu, anh dừng lại.

Wonwoo không chắc mình hiểu rõ Kim Mingyu, nhưng để nhìn thấy ánh mắt vui tươi và nụ cười ngạo mạn mà anh đã quen thay thế bằng ánh mắt u ám đen tối và cái cau mày kích động, khiến anh rất ngạc nhiên. Anh không thực sự hiểu tại sao nó lại khiến anh bận tâm đến vậy.

Đôi mắt màu nâu kết nối với ánh nhìn của anh, Wonwoo đang nhìn chằm chằm vào hai người đàn ông trong phòng một cách trắng trợn. Trong một giây ngắn ngủi, Mingyu quay ra nở một nụ cười nhỏ trước khi quay lại với bố mình với vẻ mặt lạnh lùng. Wonwoo thu lại ánh mắt và rút điện thoại ra khỏi túi, quyết định gọi taxi thay vì bắt xe buýt.

- Wonwoo-hyung!

Những ngón tay Wonwoo sượt qua nút gọi trước khi anh nghe thấy giọng nói quen thuộc vọng qua sảnh. Anh nhìn thấy Mingyu đang đi về phía mình, trong khi ánh mắt của bố cậu ta nhìn Wonwoo với một biểu cảm khó hiểu.

Mingyu cười rạng rỡ

- Cảm ơn vì đã chờ, chúng ta đi đi anh

- Tôi ...

Ánh mắt Wonwoo đảo qua giữa Mingyu và giám đốc Kim lớn tuổi trong phòng.

-Ừ chúng ta đi thôi.

Mingyu nhìn anh chằm chằm một lúc và mỉm cười.

-Cảm ơn anh.

Cậu thì thầm.Wonwoo cắn chặt môi dưới, gật đầu. Mingyu đợi anh bắt đầu đi trước, sau đó đút hai tay vào túi và đi theo sau.

Họ đi ra khỏi tòa nhà, Mingyu quay về phía Wonwoo, hơi cau mày.

-Chờ đã, chuyến đi thực tế của anh đã xong chưa?

Wonwoo lắc đầu.

-Không. Tôi phải đón em trai tôi từ trường. Thằng bé.... nó bị đình chỉ nên......

Mingyu hờ hững gật đầu.

-Được rồi. Chà, nó không xa đến vậy.

Cậu nghiêng đầu về hướng nhà để xe.

- Em đưa anh đi.

Wonwoo định phản bác rằng anh đang gọi taxi, nhưng Mingyu đã đi về phía bãi đậu xe. Nhìn vào chiếc điện thoại có số của công ty taxi hiển thị trên màn hình sau đó quay lại Mingyu, anh nghĩ mình cũng có thể tận dụng cơ hội này. Thêm vào đó, biết Mingyu trong một thời gian ngắn, anh biết cậu trai trẻ này sẽ không chấp nhận lời từ chối. Wonwoo thở dài, nhét điện thoại vào túi sau trước khi bước tới bắt kịp người cao hơn.

Hai tiếng bíp nhỏ vang vọng khắp nhà để xe rộng lớn, đèn hậu màu cam của một chiếc SUV cao cấp màu xám đậm nhấp nháy. Mingyu đi trước mở cửa cho anh,Wonwoo nhìn lén qua thấy chỗ ngồi và sàn ngổn ngang nhiều thứ.

-Xin lỗi

Mingyu lấy một chiếc túi tập thể dục màu đen khỏi ghế ngồi cũng như giày thể thao và một chiếc khăn tắm trên sàn xe.

-Em để tất cả những thứ vớ vẩn ở đây. Xin chờ một chút.

Giọng cậu căng thẳng, vươn người qua ghế để ném túi xách và những thứ tào lao khác ở ghế sau. Hài lòng, Mingyu quay lại giữ cửa mở cho người kia với một nụ cười.

Wonwoo cúi đầu, lầm bầm những lời cảm ơn nhỏ trước khi ngồi vào chiếc ghế da tối màu. Chỉ đến khi anh đã thành công thắt dây an toàn và ngồi trong khoảng lặng ngắn ngủi chờ Mingyu lên xe, anh mới bắt đầu cảm thấy điều này thật khó xử. Anh kéo tay áo khoác qua lòng bàn tay hối hận vì đã đồng ý để người kia lái xe chở mình đi.

Mọi suy nghĩ trở nên ngắn ngủi khi Mingyu ngồi ổn định vào xe, lần mò chìa khóa và bắt đầu khởi động. Cậu cố gắng kéo dây an toàn về phía trước nhưng nó bị kẹt. Wonwoo thích thú nhìn cậu thanh niên kéo mạnh thêm vài lần nữa trước khi nhận ra nó đã bị kẹt giữa cánh cửa.

-Chết tiệt

Mingyu khẽ thốt ra một cách khó chịu trước khi mở cửa, kéo dây an toàn và thắt dây an toàn vào. Cậu để cửa tự do đóng lại, và ngả đầu vào tựa đầu, thở dài bực bội. Đôi mắt màu nâu liếc qua thì thấy một nụ cười nhỏ đang nở môi người ngồi ở ghế phụ bên cạnh.

-Cậu ổn không?

Wonwoo trêu chọc, nhìn nụ cười toe toét trên khuôn mặt của cậu trai trẻ tuổi.

Mingyu mím môi gật đầu

-Ừ, em rất ổn

Cậu thở ra một hơi cuối cùng trước khi nhả phanh khẩn cấp và chuyển xe sang số lùi. Wonwoo ngạc nhiên bởi một cánh tay dài vươn qua chỗ ngồi của anh khi mặt Mingyu tiến lại gần hơn. Đầu của người trẻ tuổi quay về phía đằng sau xe, tay kia điều khiển vô lăng, từ từ lùi ra khỏi vị trí. Wonwoo cứng người, dồn sự chú ý vào màn hình trên bảng điều khiển.

- Này cậu có biết là có một cái camera phía đằng sau xe không ?

Mingyu buông tay khỏi ghế phụ. Đôi mắt cậu lướt qua màn hình bảng điều khiển.

- Vâng, em không sử dụng nó

- Tại sao ?

- Em không biết dùng

Mingyu nhún vai.

- Em đã học lái xe trên một chiếc ô tô không có một trong những thứ đó, vì vậy em nghĩ lùi xe theo cách cũ có vẻ tốt hơn.

- Bố cậu không lắp đặt à? Ông ấy không có một chiếc ô tô có camera đằng sau để lùi xe ?

Mingyu bật cười.

- Ồ, em chắc chắn bố em có. Tuy nhiên, bố không dạy em lái xe. Bà em dạy

Wonwoo cắn môi dưới, tự ngâm nga một mình, kéo tay áo trong tay. Chiếc xe vừa ra khỏi hầm đậu xe, cả hai đều im lặng thoải mái. Wonwoo nhìn ra ngoài cửa sổ, quan sát khi họ lái xe qua tòa nhà KPC cao bằng kính.

-Trường trung học Changwon, phải không?

Wonwoo quay đầu nhìn người đang lái xe, gật gật đầu.

-Ừ. Nó hơi xa chỗ này một chút, tôi không thể bắt xe buýt

Mingyu lắc đầu.

-Không, không sao đâu. Minseo cũng học ở đó, và thỉnh thoảng em đón con bé đi học về. Nó không xa như vậy.

Cậu nhìn sang Wonwoo, nở một nụ cười trấn an. Wonwoo khẽ gật đầu cảm ơn.

- Minseo là em gái của cậu, phải không?

Mingyu cười, mắt nhìn con đường trước mặt.

-Phải, nó là em gái của em. Là đứa được nuông chiều nhất trong gia đình, nhưng thành thật mà nói, đó là vì nó là đứa trẻ cư xử tốt nhất.

Wonwoo thấy mình mỉm cười trước sự trìu mến trong giọng điệu của người kia khi nói về em gái của mình, ngay cả khi đó chỉ là một nhận xét ngắn gọn.

-Tôi không nghi ngờ gì nữa, con bé cư xử tốt hơn cậu.

Một tiếng cười nhỏ đến từ người đàn ông trẻ tuổi.

- Con bé là lớp trưởng,học sinh đứng đầu lớp.

- Tôi ước Bohyuk có được một phần giống em cậu

Mingyu liếc qua người lớn tuổi hơn đang nghịch gấu áo

- Vậy chắc em trai của anh là người hay phạm lỗi nhất trong gia đình ?

Wonwoo mỉm cười.

- Cậu đang chở tôi vào giữa một ngày trong tuần để đón thằng em ngu ngốc của tôi tan học vì nó bị đình chỉ. Tôi không nghĩ điều đó không quá khó đoán, Mingyu.

- Vậy anh thì sao, anh có hay phạm lỗi không ?

- Cậu đoán xem.

- Em không biết Wonwoo huyng. Anh có thể đang che giấu một tính cách hoàn toàn khác đằng sau hành động dễ thương, nhút nhát và hơi vụng về đó.

Wonwoo cố gắng không để ý vào việc Mingyu vừa gọi anh ấy là dễ thương.

- Ai biết được, có thể anh hay đi đến các club và ở lại tiệc tùng và uống rượu muộn.

Wonwoo bật cười trước bình luận buồn cười của người kia.

- Ồ, yeah. Chắc có lẽ tôi là một. . . . . động vật tiệc tùng.

Anh vừa tuyên bố một điều vô cùng nực cười. Anh cắn môi, kìm lại một tràng cười khi nghĩ đến việc mình sẽ đi club.Mingyu dường như cũng đang cố nén lại một nụ cười.

- Ý em là, anh đã nhảy trên bàn một lần nên em không biết....

Wonwoo quay qua lườm người kia.

- Mingyu?

- Hả?

Người nhỏ tuổi hơn nhìn về phía anh, gò má nhô cao khi cố gắng giữ một nụ cười.

- Tập trung lái xe.

Mingyu bật ra một tràng cười náo nhiệt trước mệnh lệnh của người lớn tuổi hơn, nhưng dù sao cũng gật đầu tiếp tục quan sát con đường. Suốt chặng đường còn lại tràn ngập những cuộc trò chuyện nhàn rỗi thoải mái.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net