Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nhấc cái chân lên, omega. Đây là giờ huấn luyện, không phải lớp dạy múa đâu. Tập cơ chân đi!"

Trí Mân bắt đầu thấy ghét giọng điệu của Trung úy Đông Hoan. Trại đã vào guồng được một tuần và cậu chỉ muốn chết đi thôi. Cơ thể cậu không quen với những lần tập luyện nặng nề cường độ cao, đêm ngủ thì mất giấc, chỗ nào trên người cậu cũng đau đớn và đó là còn chưa kể tới các vết bầm tím. Những alpha cậu quen quả là bạn cùng phòng tốt, họ sạch sẽ và tôn trọng không gian riêng của nhau. Trí Mân đã từng chứng kiến nhiều nhóm alpha khác bị phạt vì các thành viên xích mích rồi lao vào đánh đấm, nhưng cậu biết chuyện đó sẽ không xảy ra trong phòng của cậu. Cậu quả thực may mắn biết bao mới được gia nhập một nhóm bằng hữu tới cùng từ một lang đoàn như thế. Dù đối với ai đi chăng nữa, Trí Mân cũng là một người tình, chứ nào phải một chiến binh.

Sáng nay, Trung úy Đông Hoan đánh thức họ khi bình minh chỉ mới ló rạng, cho mọi người năm phút để thay đồ rồi kéo binh ra bãi cỏ phía trước. Tất cả chôn chân ở đây đã được một tiếng đồng hồ và đang phải thực hiện bài tập thể dục tăng nhịp tim mà Trí Mân chán ghét.

"Nhanh lên đồ lùn tịt này, cậu có thể cố được hơn nữa đấy." Gã quát tháo Trí Mân và cậu lập tức nâng vội nhịp chân. Cậu mệt tới mức có thể ngã sụp xuống mất.

"Cậu đang làm tốt lắm, tí hon."

Cậu nghe thấy tiếng của Hanh ở bên cạnh và liền nở một nụ cười biết ơn với y.

Cậu lén lút nhìn trộm Chính Quốc, hắn trông chẳng có chút mệt mỏi nào. Hình ảnh ấy khiến cậu chỉ muốn ném gì đó vào người hắn.

Tính trong cả ba, Trí Mân thích Thái Hanh nhất, sau đó tới Tuấn. Chính Quốc và cái vẻ xa rời thế tục cùng bản mặt không thân thiện của hắn, cậu không thèm đếm xỉa tới đâu.

Trung úy cuối cùng cũng huýt sáo một hơi ra hiệu mọi người dừng lại.

"Bây giờ chúng ta chuyển qua vòng chạy đua tiếp sức. Mỗi đội có bốn người, các cậu sẽ tự phân bố thành viên cho từng chặng. Người đầu tiên phải nhảy qua dãy đá đã dàn sẵn bên kia. Người thứ hai thì bò trườn dưới những hàng rào thép gai. Người thứ ba cần vượt một hố bùn và người cuối cùng sẽ rướn cao, trèo lên bức tường để tiến tới vạch đích. Mười phút quyết định và tìm chiến lược, bắt đầu... ngay bây giờ!"

Trí Mân thực muốn chết. Một lần nữa. Đây chính là hoạt động nhóm đầu tiên của họ và cậu biết rõ cậu sẽ chẳng thể nào làm được.

"Đừng quá lo lắng, Tiểu Mân." Hanh xoa xoa vai cậu an ủi rồi mỉm cười. "Trông cậu thật giống tiểu miêu ở nhà của ta. Nhỏ xíu, đáng yêu và dễ mệt mỏi ỉu xìu," y thêm lời giải thích khi liếc thấy Tuấn và Chính Quốc đi vòng sang gia nhập thành đội.

Trí Mân có thể cảm nhận được ánh mắt của Chính Quốc lướt nhanh qua người mình, cả hai mang theo vẻ mặt như rất hối hận vì đã chọn cậu vào trong nhóm.

"Hanh, cậu xuất phát đầu tiên và nhảy qua đá. Tuấn, cậu chạy vượt hố bùn còn ta sẽ làm chặng cuối." Hắn cuối cùng cũng quay qua gọi tên Trí Mân.

"Lùn tịt, ta mong cậu có thể bò nhanh đấy. Cậu nhỏ người như thế nên chắc hàng rào gai không làm khó cậu được đâu."

Trí Mân tỏ vẻ như van xin không tán thành, nhưng lại ngậm chặt miệng. Cậu chỉ biết thầm cảm tạ trời đất vì không phải vượt qua hố bùn và bị ướt.

-

Trí Mân trợn to mắt nhìn Hanh nhảy qua đống đá cuội bằng đôi chân dài như thể không có gì. Thực sự mà nói, tên alpha này đang bay thì có!

Chúa ơi, Chúa ơi, Chúa ơi... tốc độ y tiến về phía Trí Mân quá nhanh! Trái tim cậu đang đập với nhịp đập một dặm trên một giây, phế nang thì sắp nổ tung trong lồng ngực và cậu còn chưa kịp quan sát chướng ngại vật của mình nữa.

"Tí hon, cậu có thể làm được mà." Hanh vỗ vỗ lưng Trí Mân và cậu chạy vụt đi, nằm sấp xuống và cố bò bằng khuỷu tay nhanh hết mức có thể.

Cậu không quan tâm tới ai mà chỉ tập trung hết sức vào nhiệm vụ của mình, hãnh diện vì Hanh đã mở đường và cũng chính là mang lại lợi thế cho cậu trước các đội khác.

Rồi... à, rồi sau đó.

Trí Mân nhận ra cả bốn thành viên của các đội khác đều đang vượt qua cậu với tốc độ đáng kinh ngạc trong lúc cậu đờ đẫn không chú ý. Và ôi, khốn kiếp, lưng áo của cậu bị mắc vào một đoạn gai của hàng rào, nó cản trở cậu tiến về phía trước trừ phi Trí Mân bất chấp và để mặc cho áo rách toạc. Tuy nhiên, đó lại chẳng phải là vấn đề cho những người bên cạnh vì tất cả bọn họ đều đang mình trần.

Trí Mân ngừng lại và với tay qua đầu lo lắng sốt ruột xử lý dây gai, nhất định không muốn cởi áo cho bất kỳ ai nhìn thấy cơ thể.

Cậu nghe thấy tiếng Hanh hô lớn phía sau thúc giục cậu.

Trí Mân cuối cùng cũng gỡ được cổ áo ra và bò hết quãng đường còn lại về phía Nam Tuấn. Gã đang chờ cái đập tay của cậu.

"Xin–"

Tuấn không nhận lời xin lỗi hổn hển của cậu mà chỉ chạm tay rồi nhảy ngay vào hố bùn. Trí Mân nhìn thấy chỉ còn mình Tuấn ở trong đó, tất cả các đội khác đều đã hoàn thành chặng thứ ba này.

Cậu ngồi dưới đất quan sát với vẻ chán nản và mệt mỏi, cùng lúc thấy Tuấn chạm vào người Chính Quốc. Hắn giữ trong tay đoạn dây thừng đang treo trên bức tường và dễ dàng nhảy qua.

Chứng kiến cảnh tượng đó quả thực mãn nhãn vô cùng vì trông Chính Quốc như chẳng mảy may tốn chút sức lực nào. Nhưng ôi, họ vẫn về đích cuối cùng.

"Xin lỗi, Hanh," Trí Mân lẩm bẩm ngay khi Thái Hanh nhảy xuống đứng cạnh.

"Ầy, không cần lo. Thỉnh thoảng thua một tí cũng tốt."

Đánh giá qua vẻ mặt nghiêm nghị và ánh mắt như muốn giết người của Chính Quốc lúc hắn đi về phía mình, Trí Mân chợt có một tia linh cảm. Không phải ai cũng có suy nghĩ như Thái Hanh.

"Ồ ha, những kẻ thua cuộc." Trung úy Đông Hoan nói, hai tay chống nạnh nở một nụ cười. "Nhiệm vụ của các cậu là phải mang củi từ rừng về đây trong đêm nay rồi chia đều cho các buồng. Đường dài chừng một dặm nên chuẩn bị tinh thần đi nhé."

-

Trí Mân khuỵu đầu gối và buông cái quai nặng trịch của chiếc gùi đựng củi khỏi vai. Nó được làm từ những thanh gỗ nhỏ cùng với dây thừng nên nếu vác quá lâu sẽ để lại những vết lằn xước.

Đây là lần khuân củi đầu tiên và cũng là cuối cùng của cậu, ba người còn lại đã xong được hai đợt còn riêng Chính Quốc thì ba, nhờ hắn mà thời gian trôi nhanh hơn. Chỉ duy mình Hanh và Tuấn dừng lại hỏi han xem cậu ổn không. Cậu trông chẳng khác gì một cái cây trước mặt Chính Quốc, hắn coi cậu như vô hình khi cả hai lướt qua nhau trên đoạn đường mòn.

Chà chà khoảng vai bị lằn dây in sâu thành vết, Trí Mân yên lặng bước vào buồng ngủ.

"Này tí hon. Bôi nó lên vết thương đi."

Trí Mân cảm ơn Thái Hanh và nhận lấy thuốc mỡ trong hộp thiếc rồi nhảy từng bước về phía giường ngủ. Hai người kia thì không biết đang ở đâu.

"Thật tồi tệ." Trí Mân lẩm bẩm khi người cậu nhích sâu vào góc khuất nhất của khoảng tường. Cậu để lộ bờ vai và vặn nhẹ hộp thiếc kêu cạch một tiếng. Thuốc có vị nồng cùng mùi hoa oải hương.

"Ôi khổ thân, đây, để ta giúp cậu."

"Không cần!" Trí Mân hét lên khi thấy Thái Hanh bước tới, cái bóng của y di chuyển trên vách tường. Cậu vội vàng kéo áo lên che đi bờ vai trần. "À... ý ta là, không sao. Ta tự làm được."

Hanh nghểnh đầu nhìn cậu đầy kì quái, nhưng rồi y chỉ ngồi xuống và nhún vai. "Đó là loại thuốc mỡ tốt nhất. Mẹ ta là một dược sư và bà đã đặc chế nó cho ta."

"Có mùi rất thơm."

"Phải không?! Ta rất thích hoa cỏ nên ta muốn mẹ làm nó thơm một chút. Còn lọ bà làm cho Chính Quốc thì đúng kiểu của hắn luôn – mùi bạc hà." Y bày ra một vẻ mặt và Trí Mân cười khúc khích. Cậu tiếp tục thoa thuốc lên da, chọn cách giấu bàn tay dưới áo thay vì để vai trần như vừa rồi. Trí Mân không lên tiếng, nhưng tình cờ thay, cậu bắt đầu yêu thích hương bạc hà tự nhiên vấn vương trên người Chính Quốc. Nó có vị sạch sẽ, tươi mát và êm dịu. Thật trái ngược với những tên alpha nặng mùi khác.

"Đừng có buồn, mèo con. Chúng ta đều có chung xuất phát điểm. Ta có thể thấy đây là lần đầu tiên cậu tham gia tập huấn alpha. Đến cuối tháng, cậu sẽ là alpha mạnh nhất đoàn thôi!"

Trí Mân chỉ muốn cười trừ trước sự vô lý trong lời nói của Hanh. Cậu thực chất còn chẳng được phép đến đây nữa là làm một alpha. Nhưng Chúa ngăn cấm Trí Mân nói dối nên nếu bị phát hiện, cậu sẽ hủy hoại danh dự của gia tộc và nhận án chém đầu. Dù cậu có là con của thủ lĩnh đi chăng nữa thì cũng chẳng có ngoại lệ nào ngoại trừ Thạc Trân.

"Nếu hai cậu chơi xong trò gia đình rồi thì hôm nay chúng ta nấu bữa tối bên ngoài."

Cả hai ngước lên nhìn về phía Chính Quốc ở bên khung cửa, trong tay hắn cầm vài con bồ câu.

Thái Hanh vỗ tay đầy hào hứng, rảo bước tới chỗ Trí Mân nhận lại hộp thuốc mỡ. Y vặn chặt nắp rồi ném nó vào trong giường ngủ và đi ra cửa.

Trí Mân cố nhịn cười khi thấy Thái Hanh vượt qua cậu và nhéo nhéo bầu má Chính Quố. Y cúi người cầm đi mấy con bồ câu từ tay người thủ lĩnh.

"Chính Quốc..." Trí Mân mở lời, ngăn hình bóng hắn cất bước theo Hanh.

"Ta... ta thực xin lỗi vì đã để thua."

Thời gian như đóng băng đến vô tận với Trí Mân khi họ trực diện nhìn nhau. Chính Quốc nghiêng đầu sang một bên tỏ vẻ thừa nhận rồi quay người bỏ đi.

Trí Mân thở dài và ngã phịch xuống giường, quyết định nghỉ ngơi năm phút mới đi ra giúp đỡ ba người kia chuẩn bị bữa tối.

-

Chính Quốc ném nhánh cỏ nhai trong miệng nãy giờ vào đống lửa. Thái Hanh và Tuấn ngồi đối diện chí chóe về những chuyện chỉ có Chúa mới biết.

Tâm trí của hắn lơ đãng nghĩ tới Phác Trí Mân, cậu alpha tí hon đó.

Thật lòng, sao một alpha có thể nhỏ con tới mức ấy? Và yếu ớt? Lại còn thật xinh đẹp? Nét mặt thanh tú, dung mạo mang vẻ tươi mới và hồng hào. Cậu ta nổi bật giữa đám người như một bông dâm bụt nhỏ bé, loài hoa mà mẹ cậu vô cùng yêu quý, loài hoa bà gọi tên là hồng cận biếc*, bỏ xa những cây dại hoa úa ngoài kia. Nếu làn gió cuốn cậu đi, không có gì nghi ngờ rằng từng nhánh cỏ lăn cũng sẽ cùng trôi theo đẹp đẽ như thế.

(Hồng cận biếc – Mugunghwa: Quốc hoa của Đại Hàn, xuất hiện trong huy hiệu và quốc ca của Hàn Quốc.)

Chính Quốc không biết những alpha phía Tây này đang ăn gì, nhưng hắn thực mong bọn họ có thể thay đổi thói quen. Với kích thước đó chắc chắn họ sẽ mất lợi thế và rất dễ bị đánh lén sau lưng.

Tất nhiên điều đó cũng đúng với Thái Hanh, một cậu chàng có tâm hồn và dung mạo tuyệt đẹp. Cơ mà đó lại chính là điểm lừa người nhất. Hầu hết mọi khi, Thái Hanh thân thiện và yêu hoa cỏ, nhưng nếu gặp tình thế bắt buộc, y sẽ lập tức bộc lộ hình thể và trí óc của một alpha mà bản thân mình sở hữu.

Nhưng còn Phác Trí Mân.

Chính Quốc lắc lắc đầu. Hắn chẳng biết bình luận gì thêm. Lúc khuân củi về hôm nay, cậu ta thật chậm chạp. Chính Quốc đi ngang qua cậu ta và định quay đầu để quát tháo Trí Mân tăng nhanh tốc độ nhưng hắn lại bắt gặp vẻ mặt quyết tâm của người nọ nên bèn thôi. Hắn hiểu không phải alpha nào cũng mạnh được như hắn, tuy nhiên cái cậu này yếu ớt đến bực mình. Chính Quốc chưa từng một lần trong đời thấy có ai yếu hơn cậu ta. Một phần bên trong hắn thôi thúc bản thân bước đến và giúp đỡ Trí Mân, một phần khác thì mong muốn cậu ta phải tự trau dồi thực lực. Vậy là Chính Quốc xoay người, tiếp tục con đường của mình.

Nhắc tới Trí Mân, bồ câu gần chín nhưng vẫn chưa thấy cậu ra khỏi buồng ngủ. Chính Quốc biết hắn có lẽ đã làm đứa trẻ đó sợ hãi bởi sự âm trầm của mình, nhưng thực ra hắn không quá khó chịu khi thua cuộc. Hắn hiểu bây giờ họ là một đội. Và như lời cha luôn căn dặn hắn: thành hay bại cũng không bỏ lại một ai.

Nhưng vẫn có gì đó thuộc về cậu alpha tí hon kia không ngừng cào vào lòng hắn một cách kì lạ.

"Thái Hanh, gọi bạn cậu ra đi. Tới giờ ăn rồi." Chính Quốc nhấc những xiên bồ câu khỏi bếp, kiểm tra xem chúng đã chín kỹ chưa. Hắn hài lòng thái thịt vào từng chiếc đĩa kim loại còn Thái Hanh thì tiến về phía buồng ngủ.

Lát sau, y trở về một mình.

"Trí Mân ngủ rồi. Ta không nỡ gọi cậu ấy dậy. Trông Trí Mân mệt rũ người." Giọng Hanh rền rĩ và Chính Quốc chực mỉm cười. Mỗi lần Thái Hanh có vẻ mặt như thế thì đều thật khó mà nhịn cười.

"Phần lại cho cậu ta một ít." Chính Quốc tập trung gỡ thịt khỏi xiên, không hề thấy Tuấn và Hanh rướn lông mày lên nhìn nhau đầy ý tứ.

-

Vì đi ngủ từ sớm nên Trí Mân cũng thức giấc lúc tinh mơ, trước giờ hiệu lệnh cả nửa tiếng. Cậu nhảy khỏi giường một cách nhẹ nhàng để giãn cơ rồi khựng lại khi nhìn thấy bên giường đối diện xuất hiện một quầng sáng nho nhỏ.

Cậu đưa mắt qua và thấy Tuấn đang đọc sách dưới ngọn nến lần nữa. Lần trước cậu cũng từng tỉnh khỏi cơn mơ và bắt gặp gã ngồi ở một góc nghiền ngẫm văn thơ nhưng Trí Mân đã quá mệt nên không hỏi. Lần này, cậu nhìn được rõ và gần hơn. Khi nhận ra tựa sách, Trí Mân mở to hai mắt vì ngạc nhiên.

"Cậu thích thơ ca?"

Tuấn quay đầu qua khi nghe thấy tiếng của Trí Mân. Gã gật đầu.

"Ồ. Ta chưa từng nghĩ..."

"Có một số trong chúng ta thực sự yêu thích sách truyện, cũng giống với yêu thích rèn luyện thể lực vậy, Trí Mân."

"À! Ta biết mà! Thực xin lỗi, ta không cố ý làm cậu khó chịu đâu."

Tuấn cười tươi hơn và quay về với những trang sách của mình.

"Ta đã đọc bản đó rồi. Cuốn nối tiếp còn thú vị hơn nhiều."

Tuấn nhìn Trí Mân đầy bất ngờ. "Cậu xem qua rồi ư? Cuốn "Dây Kim Loại và Nét Quyến Rũ Tội Lỗi" của Doãn Thủy Tĩnh ấy?"

"Tất nhiên. Ta cũng đã đọc hết tất cả những tác phẩm của ông ấy nữa. Quả là một sự khám phá khi dõi theo Thủy Tĩnh phát triển, từ lúc ông viết hệ liệt về lòng trung thành cho tới tình yêu. Ông đang bắt đầu với quyển kết rồi, Hoa Biện*: Tái sinh."

(Hoa Biện hay Biện: Hán Việt của từ "cánh hoa".)

"Chà chà."

Tuấn chăm chú theo dõi vẻ mặt nghiêm túc của Trí Mân chừng một phút rồi bật cười dịu dàng. "Cậu trông giống một thư sinh hơn là một võ sĩ đấy." Nam Tuấn đóng quyển sách lại rồi nhét xuống dưới gối. "Chúng ta có phần bữa tối hôm qua cho cậu, nếu cậu thấy đói."

"Thật ư?!" Trí Mân thốt ra một tiếng thì thầm, mắt mở lớn vì ngạc nhiên thích ý. Tuấn gật gật, hướng đầu về phía bàn ăn và Trí Mân cùng chiếc bụng đói lon ton chạy qua.

Sau khi no nê với tốc độ ăn kỷ lục, cậu bắt đầu đun một ít nước sôi trên bếp than để pha trà thảo mộc nóng cho mọi người.

Trong lúc Trí Mân đang rót nước vào từng chiếc cốc thiếc, hai chàng trai còn lại cũng thức giấc và chuẩn bị cho ngày mới. Ánh mắt cậu tránh né khỏi cơ thể để trần của họ.

"Tiểu Mân, trà của cậu thật là thơm." Hanh chùm vào người chiếc áo chẽn.

"Vậy à? Cảm ơn cậu! Ta đã pha cho mọi người."

"Ôi! Cậu thật là tốt, tí hon!" Hanh bước tới và xoa rối tóc đầy đáng yêu. Y cầm cốc trà lên thưởng thức mùi hương.

"À, là trà hoa cúc mật ong. Số một."

Trí Mân cười rạng rỡ, hai tay cầm hai cốc trà và đi qua đưa cho Tuấn trước rồi chậm rãi đưa cốc còn lại cho Chính Quốc đang thắt giày.

"Cảm ơn."

Ánh mắt họ chạm thoáng qua nhau thật rõ ràng, ngay cả trong bóng tối. Trí Mân nghiêm cẩn gật đầu và nhảy cẫng về với Hanh. Y đang uống trà của mình.

"Trí Mân, nó hấp dẫn một cách lạ lùng đó. Hệt như cậu, đồ alpha tí hon."

Trí Mân mỉm cười trước lời khen ngợi của Hanh. Y cứ thì thầm và gãi gãi cằm cậu làm bầu má Trí Mân phiếm hồng.

"Mấy đứa nhóc, tránh ra."

Hai người lập tức tách khỏi nhau sau tiếng cằn nhằn của Chính Quốc. Hắn đứng dậy từ góc phòng rồi đi lên đặt chiếc cốc thiếc trên mặt bàn nhỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net