ONESHOT - TẮC ĐƯỜNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã bảy giờ tối, con đường chính ở Bangkok lúc này xe cộ qua lại cực kì đông đúc. Đèn tín hiệu chuyển từ xanh sang đỏ, rồi lại chuyển từ đỏ sang xanh nhiều lần. Các phương tiện lưu thông trên đường bị giam tại chỗ, không thể di chuyển dù chỉ một li.

Nanon kéo cửa xe xuống. Tiếng còi ô tô bên ngoài vang lên hỗn loạn như một dàn nhạc giao hưởng không có nhạc trưởng. Lúc này không còn lớp kính ngăn lại, tiếng ồn càng to hơn. Nanon thò đầu ra khỏi xe, nhìn thấy hai trăm mét phía trước đã kẹt cứng hoàn toàn.

"Ôi, đừng mở cửa sổ, toàn mùi khí thải." Chimon nhéo mũi và cau mày lại. Cậu áp lưng vào thành ghế, tay trái cầm vô lăng, tay phải cài phanh tay lại.

Ánh mắt Nanon dừng lại một lúc trên những ký tự đèn nê-ông lớn đâm xuyên qua không trung, sau đó rút đầu vào trong, đóng cửa sổ xe lại.

"Gặp cảnh này đi xe máy là tốt nhất." Nanon ôm mặt ủ rũ, nhìn thấy một chiếc xe máy chạy gần lại xe của họ, "vù" một tiếng giống như cá bơi lướt qua, chỉ chốc lát sau đã biến mất không thấy đâu.

"Vậy thì xuống ô tô và đi xe máy đi. Đấy, thấy không, có một chiếc để sẵn đằng kia kìa?"

"Tao chỉ phàn nàn một chút thôi mà."

"Đừng phàn nàn nữa Non, đợi một lát là hết tắc thôi." Chimon dùng ngón cái và ngón trỏ vuốt vuốt trán, đèn sau của chiếc xe phía trước làm cậu choáng váng.

"Hay là chúng ta đừng đi ăn nữa, về nhà luôn đi." Chimon nói, "Nghẹn đến mức không muốn ăn nữa."

"Đùa tao à? Tao vất vả lắm mới đặt chỗ được." Nanon lớn tiếng trách móc, "Nếu mày không chậm trễ, rời công ty sớm hơn mười lăm phút thì đã không bị kẹt như thế này rồi."

"Umm...tao chỉ nói nói vậy thôi."

"Nghĩ cũng đừng nghĩ, mày đã lỡ hẹn với tao bao nhiêu lần rồi, tao còn chưa tính sổ với mày đâu." Nanon tắt nhạc đang phát bên trong xe, quay đầu nhìn chằm chằm vào gương mặt bị đèn xe nhiễm hồng của Chimon.

Đợi Chimon nhìn qua, Nanon mới lần nữa mở miệng: "Mon, có phải mày đang tránh mặt tao không?"

Chimon vuốt vuốt tóc, quay mặt đi. Đèn giao thông lại chuyển sang màu đỏ, nó lặng lẽ đếm ngược cùng với những con số màu xanh lá cây trên đèn tín hiệu bên cạnh đường dành cho người đi bộ.

"Không có, mày cũng biết, tao gần đây thật sự không rảnh." Chimon nói.

"Um, gần đây đúng là như vậy." Nanon gật đầu, "Nhưng tháng trước mày rõ ràng không bận như thế."

"Làm sao mày biết tao không bận?"

"Tao chỉ biết vậy thôi."

Chimon bất đắc dĩ liếc nhìn Nanon.

Nanon lẩm bẩm nói, "Tao lúc nào cũng đợi mày."

Chimon lắc lắc đầu, dùng ngón áp út gãi gãi lông mày bên trái.

"Chìa khóa condo cũng không phải chưa đưa cho mày."

"Mày không cần phải đưa tao."

"Vậy thì lúc đó mày nên từ chối nhận."

"Tao có thể trả lại cho mày ngay bây giờ."

"Trả lại cho tao ngay bây giờ? Vậy tại sao mày lại nhận nó?" Nanon mím môi, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nghiêng của Chimon phản chiếu qua cửa sổ xe. Chimon đã tránh ánh mắt của anh.

"Tao với mày chỉ đùa giỡn với nhau sao?"

"Tao xem mày như một người bạn, Nanon."

"Mày thật hài hước." Nanon cười lạnh một tiếng, quay đầu nhìn về phía Chimon: "Bạn bè? Đêm đó ở Seoul mày cũng nghĩ như vậy? Đúng không? Lúc mày ôm tao, khi mày hôn tao. Có..."

"Đủ rồi!" Chimon hét lên để ngắt lời Nanon. Cậu đưa ngón tay đặt lên xương lông mày, nhẹ nhàng lướt qua giữa hai lông mày, lại đặt tay xuống, mở miệng nói: "Mày cũng biết ngày đó..."

"Đừng lấy việc say rượu làm cái cớ."

Chimon lắc đầu, liếm môi, nhưng không nói gì.

Nanon nhướng mày, "Có cần tao kể cặn kẽ chuyện đêm đó không? Hình như mày hoàn toàn không nhớ gì cả, khi mày hôn tao, không có cái tên nào khác được thốt ra từ miệng mày. Đêm đó, mặt mày cọ xát môi tao, tay mày đặt trên ngực tao, miệng mày ghé vào tai tao, gọi tên tao___'Nanon'___"

"Đừng nói nữa. Non."

"Mày yêu cầu tao gọi mày là 'pi Mon' khi mày làm tình với tao."

Bàn tay của Chimon vỗ vào vô lăng - rất mạnh - chiếc xe phát ra một tiếng huýt dài.

"Nanon Korapat!" Chimon hét lớn.

Tiếng còi dài và chói tai này thực sự khiến những chiếc xe xung quanh im lặng.

Bên trong ô tô, cả hai người đều há hốc mồm kinh hãi.

Nanon im lặng, cắn miếng thịt mềm trong khoan miệng, nhìn chằm chằm vào đèn pha trước mặt, hơi ẩm tích tụ trong mắt anh làm mờ đi tất cả ánh đèn.

Chimon lại bật nhạc lên, âm thanh trong xe phát ra vài tiếng đàn saxophone.

Hai người không nói gì nữa.

Vượt qua một bùng binh, cuối cùng họ cũng đi qua đoạn đường tắc nghẽn nhất, tâm trạng của Chimon đã tốt hơn một chút sau một đoạn ngắn giao thông không bị cản trở. Tuy nhiên, sau vô số đèn tín hiệu, đường xá lại trở nên hỗn loạn, thậm chí đoạn đường trước khi vào hầm lại bắt đầu ùn tắc.

Đèn phanh của chiếc xe phía trước luôn sáng, duy trì tốc độ cực thấp, và cuối cùng cũng đến lúc dừng lại hoàn toàn. Chimon cũng dừng lại ngay lập tức và hít một hơi thật sâu, biết rằng sẽ còn phải chờ đợi lâu nữa.

"Không ăn, về nhà đi." Nanon đột nhiên nói: "Dù sao cũng muộn rồi."

"Chậc, sao không nói sớm một chút!" Chimon vỗ vỗ vô lăng nói: "Nếu vậy chúng ta đã không cần phải đi vào đường hầm. Bây giờ lại tiếp tục gặp cảnh kẹt xe..."

"Có sắp xếp gì cho Giáng sinh không?" Nanon cắt ngang lời phàn nàn của Chimon.

"Hả?" Chimon suy nghĩ một chút, "Chắc là không có."

"Vậy thì tao đặt lịch trước với mày, không quá đáng đúng không?"

Chimon quay đầu lại nhìn anh.

"Bây giờ mày không có lý do gì để từ chối tao." Nanon cũng nghiêng đầu nhìn cậu, "Được không? Mày cầm chìa khóa đến căn hộ của tao, không có việc gì, tao chỉ muốn nấu cơm cho mày, mày muốn ăn gì nói trước cho tao biết. Đừng mang theo bất kỳ người bạn nào, tao chỉ mời mày thôi."

"Tại sao?"

"Bởi vì tao thích mày," Nanon hít hít mũi, thản nhiên như nói một câu chuyện không quan trọng: "Đêm giáng sinh tao chỉ muốn ở bên mày mà thôi."

Chimon nắm chặt tay lái bằng cả hai tay và im lặng.

"Không phải mày không biết." Nanon nhỏ giọng nói: "Đừng giả bộ không biết..."

Xe chạy vào đường hầm tối om với mật độ xe cộ dày đặc, ánh đèn trong xe dần dần mờ đi, điều hòa phả vào mu bàn tay Nanon một luồng khí nặng nề. Nanon nâng tấm điều hòa hướng lên trên một chút.

Chimon vẫn không nói một lời, giống như vừa rồi không nghe thấy một chữ nào. Nhưng cậu rõ ràng nghe thấy được. Nanon nhắm mắt lại và tựa trán vào cửa sổ xe lạnh lẽo, tự hỏi khi nào thì cậu sẽ trả lời.

Tiếng động cơ xe lần nữa biến mất, Nanon mở mắt ra, hơi thở của anh làm cửa sổ xe hiện lên một vòng sương mờ. Bọn họ lại dừng lại, ở giữa đường hầm, tất cả xe cũng dừng lại. Nanon tắt nhạc và bậc kênh giao thông. Phát thanh viên đang thông báo tình hình giao thông mới nhất, nói rằng có một vụ tai nạn giao thông tại đường nhánh ở lối ra của đường hầm. Nanon ngáp một cái, lại tựa đầu vào cửa kính ô tô, lúc này anh nhìn thấy bức tường bên trong của đường hầm mới sơn một bức graffiti (tranh vẽ trên tường) - ông già Noel có râu và tuần lộc, túi quà trên xe trượt tuyết phồng lên, vòng tròn bên ngoài là một font chữ viết tay nghệ thuật tuyệt đẹp: Merry Christmas.

Hình vẽ bậy trong góc tối này dành cho ai? Nanon khẽ mỉm cười, thầm nghĩ nếu không phải kẹt xe, có lẽ đã bỏ qua cảnh tượng đáng yêu này.

Nanon đang định nhắm mắt lại, lại cảm thấy một cỗ nhiệt độ từ từ áp sát vào tay mình, rất nhanh, bàn tay kia đã bao phủ lấy tay trái của anh. Tay trái bị Chimon nhẹ nhàng nắm lấy, nắm chặt năm ngón tay của anh. Bàn tay của Chimon rõ ràng nhỏ hơn anh nửa đốt ngón tay, nhưng cậu ấy đã nắm tay anh rất chặt.

Nanon quay đầu lại, và ánh mắt của hai người phản chiếu lẫn nhau. Khóe miệng Chimon hơi hơi mở ra, tựa hồ muốn nói cái gì đó, nhưng lại không nói ra lời. Ánh đèn sau màu đỏ của chiếc xe phía trước làm ửng hồng gương mặt của cả hai, giảm đi phần nào sự ngại ngùng của họ, và tình trạng tắc đường liên tục dường như đã dành tặng thêm thời gian cho ánh mắt trìu mến của họ. Ánh mắt họ âu yếm nhau trong con đường tối om, thay cho tất cả lời nói. Lúc này, Nanon cảm thấy mình đã hiểu ra tất cả. Chimon cuối cùng đã tha thứ cho đêm đó ở Seoul—không, thay vì tha thứ, nên nói là "Cuối cùng cũng dám bình tĩnh đối mặt" thì đúng hơn.

Một tiếng còi cắt ngang ranh giới mỏng manh giữa hai mắt họ. Cuối cùng cảnh sát giao thông Bangkok cũng xuất hiện để giải quyết mọi việc. Sau khoảng năm phút, rốt cuộc họ cũng nhìn thấy bầu trời đêm trong vắt của Bangkok, với những ngôi sao lấp lánh trên tấm bạt màu xanh đậm.

Khoảnh khắc Nanon bước ra khỏi đường hầm, tâm trạng anh đột ngột chuyển từ đêm tối sang bình minh rạng rỡ, và dường như mọi suy nghĩ đều biến mất trong giấy phút chuyển giao ấy.

"Không phải về nhà à? Sao lại lái xe lên cầu?"

"Mới hơn 8 giờ, có lẽ vẫn còn kịp." Chimon nghiêng đầu nói: "Không phải mày nói rất khó đặt chỗ sao."

"Vậy nếu hôm nay mày ăn tối với tao, mày cũng đồng ý cái hẹn đêm Giáng sinh đúng không?"

"Tao không có nói vậy." Chimon nói. "Hôm nay là hôm nay, Giáng sinh là Giáng sinh."

Không có gì đáng ngạc nhiên, chiếc xe lại bị mắc kẹt ở ngã tư đường.

Nanon liếc nhìn Chimon, cúi đầu xuống và hai lúm đồng tiền xuất hiện trên má.

"Mày có biết tao nói với mày 'thích mày' thật sự có ý nghĩa gì không?" Nanon nhìn chằm chằm ánh chiều tà ngoài cửa sổ nhẹ nhàng hỏi.

"Tao biết." Chimon nói.

Nanon quay đầu lại, vừa vặn tiếp nhận nụ hôn của Chimon trên môi.

"Còn không phải là muốn nghe tao nói lời này sao?" Chimon cười nói: "Tao cũng rất thích mày."

Hết.

...

P/s: Nhớ OTP quáaaa:((((


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net