", will you not come for me?"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Và giờ đây, vô vàn thế kỉ đã rôi qua, và thời khắc của cô cũng đã đến. Homura đã không còn hợp tác với chính phủ khoảng một thế kỉ trước khi họ yêu cầu cô ra ngoài không gian. Homura rời đi, chỉ tuyên bố rằng cô sẽ bảo vệ thế giới này cho đến khi nó không còn nữa. Nguyện ước của cô đã thành. Chỉ còn khoảng hai mươi người đang ở lại đây, nhưng rồi họ cũng sẽ di cư sang những thuộc địa ngoài không gian, sớm thôi. Trái đất rồi sẽ chỉ còn là một khối bụi khổng lồ trong một hai ngày nữa mà thôi.

Akemi Homura, người có sự ràng buộc không thể cắt đứt được với các Thiếu nữ, sẽ mau chóng gia nhập cùng họ. Dòng họ Kaname, dòng họ mà Homura đã luôn dõi theo kể từ khi cô trở thành Ma pháp Thiếu nữ, cũng đã không còn. Một ông lão tên Tatsuya đã chìm vào giấc ngủ ngàn thu vài ngày trước, và Homura, người nắm lấy tay ông khi ông trút hơi thở cuối cùng, cũng đã một mình chôn cất di hài của ông lão. Dòng họ Kaname đã không còn và cũng chẳng còn ai trên Trái đất này cần được bảo vệ, những sợi chỉ vô hình ràng buộc Homura với thế giới này đang dần đứt đoạn. Thậm chí Kyubey cũng đã rời đi, tìm đến các thuộc địa ngoài không gian khi cảm nhận được rằng hồi kết của Homura đến gần.

Nữ Thần mở ra một khung cửa sổ tại sân chính, vừa đủ lớn để tất các để các Thiếu nữ có thể chứng kiến cảnh triệu hồi. Từ trên ngai vàng được tạo nên bởi thân và những nhánh uốn lượn của một cây đại thụ, Nữ Thần kiên nhẫn chờ đợi.

Homura sải bước tiến vào một hoang mạc – cũng không mấy khó khăn, bởi lẽ Trái đất đã biến thành một vùng hoang vu với một vài ốc đảo hiếm hoi. Homura bước đi dưới bầu trời đêm và ngẩng nhìn màn đen từng có nhiều ngôi sao lấp lánh. Homura luôn ngắm nhìn bầu trời đêm, dù rằng những ngôi sao hoặc từ lâu đã biến mất, hoặc đã mờ nhạt đến mức cô phải thật cố gắng mới nhìn ra. Homura cứ thế tiến về phía trước, bước chân cô chưa hề ngập ngừng dù chỉ một lần. Gió lùa vào mái tóc đen, và Homura vẫn không dừng bước, kể cả khi pháp thuật của cô gần như đã cạn – Homura đã quyết định không thanh tẩy Linh thạch cho cuộc chiến với mười ba Hồn ma. Đây cũng là những Hồn ma cuối cùng trên Trái đất, và với cuộc di cư gấp rút của loài người, chắc chắn rằng sẽ không còn Hồn ma nào được sinh ra tại đây nữa. Ở các thuộc địa ngoài kia, các Hồn ma sẽ thỏa sức hoành hành, nhưng đến khi ấy thì những Thiếu nữ tại đó đã không còn Sứ đồ dẫn dắt nữa.

Homura vươn rộng đôi cánh trên lưng, những sợi lông vũ trắng từ hàng chục năm trước giờ đã rách bươm và loang lổ như một dải quang phổ không đồng đều. Kyubey từng cho rằng đó là dấu hiệu cho cái chết đang đến gần, nhưng Homura đã sống thêm được gần bốn mươi năm nữa.

Các Thiếu nữ nghe thấy Nữ Thần của họ thì thầm điều gì đó, nhưng những lời ấy là dành cho Sứ đồ, không phải họ. Homura mỉm cười và bay vút lên cao. Homura sau đó thình lình lao xuống, giương cung bắn ra hàng loạt những mũi tên xuống các Hồn ma, đồng thời sử dụng đôi cánh của mình làm vũ khí. Và khi các Hồn ma bị tiêu diệt, Homura thả người ngã gục xuống đống đổ nát và thở dốc. Homura nằm đó một lúc lâu, ngắm nhìn bầu trời không sao.

"Madoka," giọng Homura đã khàn đi nhiều. "Madoka, mình gần xong việc rồi. Cậu đã tìm được người thay thế mình chưa? Mình biết mình có thể làm tốt hơn nữa. Có lẽ người tiếp theo sẽ làm được những điều mình không thể. Madoka, xin lỗi cậu. Mình đã cố bảo vệ thế giới này, mình đã cố gắng, nhưng mình thất bại rồi." Homura mỉm cười chua xót. "Thất bại là điều mà từ lâu mình đã quá thành thạo mà. Tomoe Mami hẳn sẽ là lựa chọn tốt hơn. Chị ấy luôn luôn giỏi hơn mình mà."

Tại điện Valhalla, Tomoe Mami nấc nghẹn, chôn chặt dải ruy băng vàng trước ngực. Cô không nhìn về phía ai cả, hai mắt nhắm chặt nhưng nước mắt đã lăn dài trên má.

"Chị ấy hẳn sẽ có thể bảo vệ Trái đất này. Chị ấy sẽ không để loài người phá hoại ngôi nhà chung của chính họ, không để họ phải luôn mang theo bình dưỡng khí để có thể tiếp tục thở. Chị ấy sẽ giúp dòng họ Kaname của cậu được kéo dài hơn nữa, hoặc ít ra thì giây phút cuối đời cũng có thể yên bình hơn."

Các Thiếu nữ xôn xao khi nghe đến điều này, nhưng Nữ Thần của họ không phản ứng gì trước những lời bàn tán ấy, toàn bộ tâm trí đều hướng về Sứ đồ của Người. Một nụ cười dịu dàng và đầy thấu hiểu hiện diện trên khuôn mặt Nữ Thần.

Homura chợt thở dốc vì đau, tay nắm chặt lấy lồng ngực và ho ra một ngụm máu. Homura đặt tay lên tim mình, Linh thạch đã tối đen. "Sắp hết thời gian rồi, Madoka, cậu sẽ không đế đón mình sao? Có phải đây là hình phạt vì mình đã không cứu được cậu?"

Chẳng có câu trả lời nào cho những câu hỏi đó.

"Vậy mình sẽ biến thành Phù thủy sao? Cũng đúng mà. Mình nghĩ về chuyện này lâu rồi. Mình có thể thỏa sức thống trị vùng đất hoang vắng này. Kết giới của mình sẽ trông thế nào nhỉ? Mình sẽ phải tái hiện lại những kí ức về những lần cậu rời bỏ thế giới này sao? Mình đáng bị thế mà. Mình đã thử lại biết bao nhiêu lần. Người ta sẽ làm tốt hơn khi có được cơ hội thứ hai. Còn mình thì chỉ làm mọi chuyện tồi tệ hơn thôi. Có lẽ tốt nhất là cứ quên mình đi." Nước mắt cô lăn lài trên má, hòa cùng với những giọt mồ hôi, bụi bẩn, và cả máu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net