Giá trị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hậu truyện của "Trống vắng"

----

"Vì...có vẻ như giám đốc sẽ nhận điện thoại."

"......" 

Thấy đối phương im lặng, quả nhiên, điều Se Jin sợ nhất vẫn xảy ra. Cô ma xui quỷ khiến thế nào gọi điện, nhưng chưa hề nghĩ sẽ nói những gì.

"Se Jin có chuyện gì?" Ngữ khí của đối phương rõ ràng mềm mỏng hơn một chút, nhưng Se Jin không nhận ra, vì cô đang cuống cuồng nghĩ lý do gọi điện.

"À...à, triển lãm hàng năm có một nhà điêu khắc về nước. Em, em không hiểu lắm, hy vọng chủ tịch..." Se Jin nuốt nước bọt.

"...Có thể chỉ cho em."

Nói công việc! Nói về công việc là an toàn nhất!

"...Tôi biết rồi."

Se Jin không ngờ đối phương lại cứ thế tắt máy. Rõ ràng là muốn nói thêm vài câu, cho dù bị mắng hay châm chọc cũng được mà, Se Jin bĩu môi.

Á, thôi xong. Vô thức đã nói dối mất rồi, rõ ràng là ký kết rồi mà...Se Jin vò đầu, làm sao bây giờ?!

.

.

.

Se Jin đôi khi cảm thấy mình như người du hành thời gian. Ví như từ lúc đặt điện thoại xuống tối hôm qua, cho tới lúc này đang đứng cạnh Seo Yi Kyung trước bức tượng "Chạy thật nhanh", dường như ký ức trong khoảng thời gian đó của cô trống rỗng, vụt một cái cô đã tới hiện tại.

Đương nhiên không thể thiếu được việc chủ tịch Seo vụt một cái bắt chuyến bay sớm nhất của hôm nay để về nước. (Kim tác gia: Rõ ràng là đêm qua tôi (thức cả đêm) vụt một cái đặt vé đó nhá!!!)

"Se Jin à, nhìn không hiểu mà vẫn ký hợp đồng?"

Chủ tịch Seo chỉ nhìn bức tượng, khóe môi lộ ra một chút ý cười kín đáo.

"Á...à, chỉ là em...cảm thấy nó đẹp."

Đương nhiên là không phải rồi. Đương nhiên là vì tác giả này rất có tiền đồ! Không phải vì câu chuyện tình yêu của cô ấy khiến người ta ngưỡng mộ đâu. Se Jin lắc lắc đầu, nhắc nhở mình phải chuyên nghiệp lên, không được nghĩ lung tung.

"Chủ tịch thấy sao?" Se Jin thận trọng lên tiếng.

Chủ tịch Seo cụp mắt, quay sang nhìn Se Jin:

"Chi bằng tôi cũng dành chút thời gian làm nghệ sĩ."

"Hả? Tại sao?" Se Jin nhất thời quên dùng kính ngữ.

"Vì sẽ được Se Jin chú ý."

Seo Yi Kyung thậm chí còn nghiêng đầu, cười.

"Se Jin của tôi thấy tôi thế nào?"

Se Jin chỉ nhìn vào mắt Seo Yi Kyung, dường như trong đầu có hàng nghìn hàng vạn lời nói có thể hình dung về chủ tịch Seo, nhưng lại chẳng thể dùng một câu để tổng kết được.

Cô chỉ nhìn chị, khẽ hé miệng, muốn nói gì đó, nhưng lại vội ngậm lại, cắn chặt răng, sợ đàn bướm trong bụng bất cẩn sẽ bay ra hết.


---

Cảm giác có đàn bướm bay trong bụng...có ai đã từng cảm nhận chưa? 😌


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net