^^

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sẽ có những ngày như thế này, những ngày mà mọi thứ đều trở nên quá tải, chúng khiến Karina suy sụp, buồn bã và bị cô lập. Những ngày gần đây rất khó khăn, vì lý do gì Karina cũng không thể hiểu rõ, nó đã đuổi kịp cô và giờ cô chỉ còn cách cam chịu quay về phòng mình.

Cô có thể cảm nhận được nó - sự thay đổi trong não của cô, là cảm giác giằng xé của đứa trẻ ở sâu bên trong cô - và cô biết rằng, cô cần phải tránh mặt những người khác. Họ đều hiểu, Karina cũng biết điều đó, nhưng vẫn thật xấu hổ khi cứ lởn vởn xung quanh họ như thế này.

Khi cô ôm lấy con gấu bông yêu thích của mình và ngày càng lún sâu vào trong suy nghĩ, cô nghe thấy tiếng cửa từ từ mở ra. Karina nheo mắt lại, hy vọng đó là người mà cô đang nghĩ đến. Chiếc giường lún xuống, cô mở mắt ra và thấy Ningning đang ngồi bên cạnh cùng với nụ cười mềm mại trên môi. Hai má Karina thoáng đỏ bừng.

Không giống như những cô gái khác, Ningning là người hiểu rõ cô nhất. Em luôn muốn chăm sóc cho Karina khi em còn bé. Hơi xấu hổ vì Ningning là đàn em của cô, cô nên chăm sóc cho em mới phải. 

Nhưng nếu Karina nói rằng cô không thích kiểu đảo ngược trong trường hợp này thì đó chỉ có thể là một lời nói dối. Được quan tâm là điều mà Karina luôn khao khát, Ningning thực sự cũng thích điều đó. 

Ningning nằm xuống bên cạnh cô và vén những lọn tóc vướng víu trên mặt cô sang một bên, em chẳng nói gì cả, còn Karina thì rất vui. Cô không muốn kể lể về ngày hôm nay với em, cũng thật khó để nói khi mà em còn khá nhỏ. Karina dụi mặt vào con gấu bông, khiến Ningning cười khúc khích.

"Em có thể làm gì cho chị bây giờ?" - Ningning nhẹ giọng hỏi.

Karina im lặng. Thật khó để nghĩ khi em vẫn còn nhỏ như vậy. Mọi suy nghĩ trong đầu cô đều không thể kết nối được với nhau.

"Chị có muốn em rời khỏi đây không?" Karina lắc đầu. "Được rồi, em sẽ nằm cùng chị."

Thế là em làm vậy.

Karina không biết Ningning đã nằm cạnh cô được bao lâu. Một lần, Ningning rút điện thoại ra và bật playlist các bài hát ru bằng hộp nhạc, nó luôn khiến Karina bình tĩnh hơn và cô thấy rất cảm kích về điều đó.

Mí mắt Karina dần trở nên nặng nề hơn, thật khó để tiếp tục mở mắt.

Cô mong Ningning vẫn sẽ ở đây khi cô thức dậy.

Khi Ningning luồn tay qua tóc cô, Karina đã nhắm mắt lại. "em bé buồn ngủ," Ningning thì thầm. Karina lẩm bẩm. Ningning khúc khích cười.

Không lâu sau Karina đã chìm vào giấc ngủ.

Cô mong Ningning vẫn sẽ ở đây khi cô thức dậy.

END

----

Permission:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net