Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Muốn nghe một bí mật không bạn?"

Câu hỏi vu vơ đó bắt đầu tình cờ như thế khi Nanon mải miết rót rượu vào chiếc ly của cậu, với Ohm kề cạnh, trên chiếc sofa trong căn hộ của Chimon. Còn chủ nhân nơi đây ngã gục trong men say trên chiếc ghế khác, còn hơn là tỉnh táo thêm chút nữa để nôn mửa khắp sàn, và may mắn thân xác được hai người bạn chí cốt quan tâm hốt lên sofa êm ái. Giờ đây, Ohm và Nanon lại tiếp tục bữa tiệc này bằng ly whisky khác.

Bộ ba quyết định ăn mừng tập cuối Bad Buddy phát sóng, riêng tư hơn. Trước đó, bữa tiệc lớn với toàn bộ ê-kíp sản xuất, dàn diễn viên và các giám đốc điều hành tất nhiên đến là vui vẻ, nhưng vẫn chẳng gì tuyệt hơn khi tổ chức một bữa tiệc nhỏ trong không gian ấm cúng, kề bên là những người quan trọng nhất của bạn.

"Tất nhiên là muốn biết rồi." Ohm trả lời đầy hoài nghi, không quên tặng cho người đối diện cái nhướn mày như thể đang hỏi Tự dưng hỏi gì lạ vậy bạn?

"Nói lẹ đi, Bro."

"Trước tiên, phải hứa là không được cười, hoặc xét nét gì đã. Đặc biệt là tạm dừng uống, vì tôi không muốn bị cậu phun thứ trong miệng vào người đâu."

"What the fuckkk" Ohm lẩm bẩm, dẫu vậy cũng nghe lời đặt chiếc ly xuống bàn, thậm chí giơ tay ra vẻ đầu hàng tạo cho bầu không khí thêm phần drama.

"Đây đây, sẵn sàng rồi, mau kể xem có gì hot coi nào."

"Tôi cảm thấy bản thân mình yêu cậu từ khi chúng ta bắt đầu quay Bad Buddy."

Ngược lại với Nanon thờ ơ tiết lộ câu nói ấy, thì Ohm tưởng sắp ngất vì sặc nước bọt. Người nói ra câu nói kia thậm chí không buồn vỗ lưng hoặc chửi cậu bạn như mọi lần.

"Trái tim này đã rung động từ lúc đó, hay sớm hơn nữa? Đến chính thân xác này cũng không còn nhớ rõ nữa rồi."

"Broooo, cậu nói cái gì vậy." Đấy là điều duy nhất Ohm nói, sau cơn ho sặc sụa khi nãy.

"Trước khi cậu định lên kế hoạch tránh mặt tôi trong vài tháng tới hoặc bất cứ cách gì khác, xin hãy nhớ rằng người bạn này vẫn đang vật lộn với việc thoát khỏi nhân vật sau khi đóng máy." Nanon khẽ khàng giải thích, ánh mắt cố định vào ly rượu trên tay.

"Pran vẫn ở đây, rất nhiều." Nanon đập mạnh vào vị trí nơi trái tim đang thổn thức như nó vẫn từng.

"Tựa như thể hai bản thể cùng sống chung trong một năm qua, còn người trước mắt tôi bây giờ lại vô tình là người cậu ấy yêu nhất, vậy nên điều này xảy ra là dễ hiểu đúng không?"

"Vậy.... Cậu vẫn ổn chứ? Mình phải giúp gì được chứ phải không?" Phải mất vài giây, Ohm mới có thể cố gắng đáp lại tất thảy những lời bày tỏ liên tiếp đó.

"Rồi tất cả sẽ ổn như vốn có thôi, hãy để thời gian cuốn sạch chúng." Nanon hạ ly rượu xuống bàn, rồi ngước nhìn người trước mắt mình.

"Ohm, cậu chỉ cần biết rằng mình đang đưa ra một lời cảnh báo."

Chiếc rương chứa đựng bí mật ấy mở ra quá đỗi bất ngờ, khiến bầu không khí chợt lặng im vào giây phút đó, tới lúc bị phá vỡ bởi tiếng nói từ người mở chiếc rương ấy.

"Còn một bí mật nữa, trong suốt thời gian chúng ta quảng bá phim, mình nuông chiều bản thân quá nhiều. Bất cứ khi nào tôi và cậu thực hiện fanservice và ti tỉ điều nhỏ khác giống vậy, bản thân tôi vờ rằng tất cả đều là thật, để thỏa mãn cho Pran." Ánh mắt người nọ trở nên hối lỗi.

"Xin lỗi vì mơ tưởng như thế. Tuy ích kỷ, nhưng cần thiết với bản thân mình. Không có nó, có lẽ thân xác này đã chết mòn như cành cây mục rỗng."

"Nanon, cậu nói cậu đang sống cùng vai diễn của mình suốt thời gian qua ư? Pran khiến cậu như thế sao?" Ohm kinh hãi hỏi, giọng không giấu nổi vẻ lo lắng.

"Non, đáng ra cậu phải nói ra để chúng ta tìm ra cách giúp Pran ra đi, chứ không phải là khiến mọi chuyện như thế này."

Nanon khẽ lắc đầu.

"Không phải. Thực ra, Pran mới là người bị lợi dụng. Cảm giác được đắm chìm vào tình yêu với cậu rất hữu ích. Thứ độc dược ấy khiến tôi trở nên sến sẩm, đồng thời cũng truyền cảm hứng và sức mạnh mà tôi vẫn kiếm tìm để tiếp tục cố gắng ở trường và trong công việc, dung hoà hai việc đó thật khó biết bao." Nanon khẽ cười, không giống như bao nụ cười mà người kia từng làm, dẫu rằng chiếc má lúm đồng tiền đặc trưng kia vẫn còn đó, nhưng nó nhuốm màu tự ti.

"Thứ cậu vẫn trao, sự ngọt ngào, tin tưởng, ủng hộ và cái cách thận trọng đối xử với mình, như Pat đối với Pran. Ngay cả khi lý trí thì thầm rằng cậu sẽ chẳng cảm thấy như thế, nhưng cậu vẫn đã ở đó, giúp Pran của mình cảm thấy yêu và được yêu."

Rồi nụ cười của người ấy, lần này nhuốm màu hạnh phúc, tựa như ánh nắng chói chang, đến mức khiến Ohm muốn trốn tránh.

"Cảm ơn cậu vì tất cả, Ohm."

Dẫu vậy, Ohm vẫn chẳng lảng tránh tia sáng ấy, thậm chí cả một cử chỉ để trốn thoát cũng chả thể.

"Cậu đứng ở vị trí rất đặc biệt, mình đoán vậy."

"Dù cất giấu chúng sâu đến đâu để mối quan hệ của hai ta không trở nên khó xử, nhưng càng ngày, sự tội lỗi như cơn sóng thần đang ngày muốn nuốt chửng mình, Ohm."

"Mỗi lần cơn sóng đấy vỗ, là một lần nhắc nhở chúng ta là gì của nhau. Làm sao sóng có thể lặng, khi tôi vẫn đang sung sướng trên tình yêu mà bản thân lợi dụng người bạn thân nhất cơ chứ."

"Vậy nói ra rồi, thì muốn mình hành động như thế nào đây, Nanon?" Ohm khẽ nói như thế, trước khi uống cạn ly rượu trước mắt.

"Cậu muốn tâm trí mình xóa đi câu chuyện này để tỏ vẻ như chưa từng có chuyện gì xảy ra? Hay trở thành Pat như thể giúp đỡ bằng cách nào đó?" Ohm cầm lấy chai rượu và đổ đầy chiếc ly như thể kiếm tìm một chiếc phao cứu sinh trong cơn mê này, để đeo đuổi tâm trí người nọ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net