04.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong trường đại học có bốt điện thoại công cộng. Trương Trạch Vũ thi thoảng sẽ gọi điện về cho ba mẹ, nhưng mà cả thôn mới có một phòng thường trực, gọi vào máy đấy xong phải đứng đợi cho ba mẹ cậu tới. Cậu sẽ hỏi thăm tình hình ở nhà, cũng thi thoảng sẽ hỏi Cực ca dạo này ra sao, lúc bảo ba mẹ gọi Cực ca đến, họ luôn từ chối. Trương Trạch Vũ tuy cảm thấy rất kì lạ nhưng cũng vì cước phí điện thoại nên không thể không tắt máy.

Ở trong thành phố không giống như ở thị trấn, buổi đêm ở đây vẫn rất sôi động. Những chiếc đèn neon lập lòe khiến cho cậu cảm thấy mình đang nhìn màn đêm nhưng lại như đang nhìn ban ngày. Trương Trạch Vũ muốn vẽ lại cảnh ấy rồi bỏ vào phong thư gửi về cho Trương Cực, cậu muốn mang hàng ngàn hàng vạn những thứ tươi đẹp trên thế gian này về cho Cực ca.

Nhưng mà phong thư nhỏ quá, không chứa hết được vạn vật, không chứa được một năm bốn mùa bên ngoài, thậm chí, không thể chứa được nỗi nhớ nửa năm nay của cậu.

Trương Trạch Vũ bắt đầu làm một số công việc lặt vặt ở bên ngoài vào những giờ rảnh rỗi, kiếm thêm tiền bằng cách dọn dẹp, rửa bát đĩa. Cậu luôn muốn kiếm thêm chút tiền để sau này có thể dẫn ba mẹ và Cực ca đến thành phố lớn chơi.

Kỳ nghỉ hè ngày đêm mong ước cuối cùng cũng đến, cậu ngồi trên chuyến xe lửa sớm nhất, mang đồ đạc của mình lên, xuất phát từ rất sớm, sớm hơn không ít so với thời gian dự kiến. Ở cửa núi không có ai đợi cậu, Trương Trạch Vũ nghĩ phải nhanh nhanh đem đồ về nhà cất còn chạy sang nhà Cực ca, cho anh một sự bất ngờ.

Ông mặt trời còn chưa nhô lên trên những ngọn núi, cậu chạy lon ton trên đường, cũng không thèm quan tâm đến sự mệt nhọc sau chặng đường dài. Cậu đứng ở cổng gọi một lúc thì Trương Bình chạy ra, nói với cậu:

"Vũ ca, anh trai em ra đồng rồi."

Trương Trạch Vũ hơi ngạc nhiên, chân của Trương Cực không tiện, trước vẫn là ở trong nhà làm mấy việc lặt vặt, sao đột nhiên lại ra đồng làm rồi?

Trương Trạch Vũ đưa mấy món đồ mà cậu đã mua cho Trương Cực và hai đứa em cho Trương Bình, quay người chạy đi tìm anh.

Trương Cực cầm cuốc đứng không vững, muốn nhanh nhanh làm xong còn đi ra cửa núi đón A Vũ, hôm nay A Vũ về, không thể không đi đón em ấy được, nhưng còn chưa xới xong đất đã nghe thấy giọng nói quen thuộc. Là Trương Trạch Vũ đang gọi anh.

Trương Trạch Vũ không còn tâm trí nào để ý đến đôi giày vừa mới giặt của mình, cậu lao xuống ruộng nhanh như chớp:

"Sao anh lại xuống ruộng làm, chân anh khỏi rồi à!"

Trương Cực không kịp trả lời, người mẹ kế đang ngồi trên bờ ruộng đã nói:

"Sao mà không thể, nó cũng đâu phải tàn tật rồi đâu, có thể động đậy thì sao lại cứ ở nhà ngồi chờ ăn chứ. Việc nhà thì làm không hết, nó không làm thì ai làm."

Trương Trạch Vũ không thèm nói câu nào đã cướp đi cái cuốc trong tay Trương Cực, không cho anh có một cơ hội nào để làm:

"Tôi thay anh ấy làm!"

"Này, không được đâu, giày của em... A Vũ, để anh làm đi, anh không sao."

Trương Cực kéo tay cậu nhưng bị cậu hất ra:

"Bẩn thì giặt, cũng đâu phải thứ quan trọng gì."

"Ha, người được đến thành phố lớn có khác, tiền mua một đôi giày ngang với tiền ăn của tụi tao rồi."

Ba của Trương Cực đứng cạnh không nghe nổi nữa, đẩy lưng bà ta một cái, nhưng bà ta không chịu thôi, thậm chí còn bắt đầu chửi, nói Trương Trạch Vũ là người quý giá, nếu như không phải do cậu, Trương Cực đã đi làm từ lâu rồi, nói cậu giống Trương Cực, toàn mang lại đen đủi.

Ba Trương lấy lại chiếc cuốc, đuổi cả hai đứa ra khỏi ruộng:

"Hai đứa đi nói chuyện chút đi, chút việc này để ba tự làm là được rồi."

Trương Trạch Vũ cúi người cảm ơn ông, rồi dìu Trương Cực đi luôn.

Ngày thường không gặp nhau, ai cũng có những lời không thể nào nói được hết, nhưng hôm nay, suốt cả đoạn đường cũng chẳng ai nói gì cả. Trương Cực theo Trương Trạch Vũ đến bên hồ, đứa nhỏ không nói một câu nào, cởi chiếc áo buộc ngang eo ra, trải ra đất để anh ngồi xuống.

"Không được, sẽ bẩn đó."

"Bẩn thì giặt."

Cậu kiên trì bắt anh ngồi xuống, nói đi nói lại là cậu sẽ giặt được, Trương Cực chỉ đành ngồi xuống. Cho dù đã qua rất lâu rồi nhưng chân anh vẫn sẽ bị đau, trạm xá trong thôn thì không thể so với bệnh viện trong thành phố được. Trương Trạch Vũ ngồi cạnh anh, tay đặt lên bên chân bị thương kia, mát xa từng chút, từng chút một. Nếu như năm ấy có thể ra ngoài chữa thì tốt rồi, Trương Cực có lẽ cũng không bị để lại di chứng. Mái tóc rơi trước trán, hơi che đi đôi mắt cậu, cũng che đi sự buồn bã trong đôi mắt ấy.

Trương Cực biết lời mẹ kế nói ít nhiều vẫn sẽ ảnh hưởng đến Trương Trạch Vũ, vậy nên anh đưa tay đặt lên tay cậu:

"Không sao, anh không đau."

Trương Trạch Vũ vẫn im lặng, cậu vốn định kéo ống quần anh lên xem nhưng lại bị anh giữ chặt lại. Trương Trạch Vũ liền cảm thấy không đúng, giằng tay ra, cưỡng chế kéo ống quần anh lên.

Chân anh không chỉ có vết thương năm đó mà còn chi chít những vết tím bầm to nhỏ khác nhau. Cậu không thể tin được ngước mắt nhìn Trương Cực. Anh trai luôn điềm đạm của cậu cuối cùng cũng phát hoảng, né tránh ánh mắt cậu. Trương Trạch Vũ lại vén tà áo của anh lên, nhìn thấy những vết sẹo giống y như dưới chân.

"Sao bà ta có thể đánh anh! Bà ta dựa vào cái gì mà đánh anh!"

Trương Cực gần như ngay lập tức túm lấy Trương Trạch Vũ đang muốn đứng dậy và quay lại ruộng kia, không ngừng gọi "A Vũ", cho đến khi giằng co khiến chân anh đau, không nhịn được mà kêu lên Trương Trạch Vũ mới chịu ngồi xuống, lo lắng hỏi anh đau ở đâu, có cần đến trạm xá hay không.

"A Vũ, anh không muốn đi đâu hết, em ở đây với anh một lúc được không...?"

Đứa nhỏ cuối cùng cũng bình tĩnh lại, sau đó lại đau khổ bật khóc, ôm lấy anh, khóc ướt nhòe vai áo anh, khóc khiến tim anh cũng đau theo.

Trời tối rồi, quanh hồ không có ai, khói bếp trong làng cũng bất đầu bốc lên, nhưng Trương Trạch Vũ không muốn về nhà, cậu ôm Trương Cực rất chặt, giống như muốn hợp nhất hai người lại với nhau.

"Họ muốn anh cưới vợ... Nói là trong nhà sẽ có thêm một người lao động, nhưng anh không muốn kết hôn đâu A Vũ, anh còn chưa ra ngoài bao giờ, anh không muốn bị nhốt trong thôn cả đời..."

Đầu Trương Cực gác lên vai cậu, lần đầu tiên Trương Trạch Vũ nghe thấy tiếng nấc nghẹn của anh.

Trương Cực từ nhỏ đã muốn là một anh trai mạnh mẽ của A Vũ, chẳng bao giờ để tâm chuyện người ta nói mình tàn phế, chẳng bao giờ vì nhắc đến những thứ đã từng của mình mà thấy nuối tiếc. Cực ca sẽ chỉ biết mỉm cười an ủi mọi người xung quanh, cho dù chân đau cũng phải ra cửa núi đón A Vũ về nhà.

Thực ra anh vẫn còn rất nhiều, rất nhiều điều muốn nói với cậu, ví dụ như ngày nào anh cũng viết chữ lên quyển sổ màu vàng nâu ấy, ví dụ như anh hay đi dạo bên hồ, sẽ nhớ đến A Vũ của anh.

Ví dụ như cả trái tim anh chỉ có A Vũ, không thể chứa được thêm một người nào nữa rồi.

Trương Trạch Vũ cõng anh về nhà mình rồi giữ anh ở lại đó luôn. Ngày hôm sau, cậu giấu Trương Cực đến nhà anh, nói với ba mẹ anh cậu muốn đưa anh ra ngoài để anh đi làm, trong thành phố không thiếu công việc mà Trương Cực có thể làm được, nói chung kiểu gì thì kiểu cũng tốt hơn ở trong thôn rất nhiều. Ba Trương Cực ngậm điếu thuốc, làn khói làm người khác ho sặc sụa che đi gương mặt của ông.

"Một tháng có thể gửi về bao nhiêu?"

"50."

100 tệ là thu nhập nửa năm của nhà Trương Cực. 50 tệ một tháng?

Người đàn bà không biết nghe trộm ở đâu xuất hiện, vội vội vàng vàng nói "được, được", rồi mỉm cười tính làm thân với cậu. Trương Trạch Vũ không thèm quan tâm đến bà ta, chỉ đợi cái gật đầu của ba Trương Cực.

".... Vậy thì đi đi."

50 tệ đối với Trương Trạch Vũ mà nói thực ra cũng không dễ dàng gì, cậu cũng không định để Trương Cực đi làm cùng cậu, cậu chỉ muốn để Trương Cực rời xa nơi này, có thể đi bao lâu thì đi, cùng lắm là cậu làm thêm chút việc vặt nữa, chỉ cần có thể cầm cự đến khi cậu tốt nghiệp tìm được công việc rồi, khi ấy cậu có thể để Trương Cực ở ngoài núi mãi mãi.

Cậu sắp xếp quần áo giúp Trương Cực, khi xách đồ về đến nhà Trương Cực liền nhăn mày hỏi cậu muốn làm gì.

"Muốn đưa anh quay về thành phố với em."

"Em điên rồi?"

Trương Cực gấp gáp bác bỏ:

"Sao anh đi với em được, cho dù chân anh có đi được xa, đến thành phố rồi cũng không có nhiều tiền như vậy..."

"Cực ca, chuyện tiền nong anh không cần quan tâm, em đã nói với bọn họ rồi, anh chỉ cần đi cùng em là được."

"..."

Anh sẽ trở thành gánh nặng của cậu.

Trong đầu Trương Cực chỉ toàn câu nói này, anh đưa tay cướp lấy túi đồ, loạng choạng muốn về nhà, nhưng Trương Trạch Vũ đứng chặn trước mặt anh, thậm chí còn quỳ trên mặt đất bùn:

"Xem như em đang cầu xin anh đi, Cực ca, anh đi cùng em đi."

Trương Cực lắc đầu, anh không biết nên trả lời cậu như thế nào, đành buông đồ đạc xuống, một mình bước ra ngoài. Mẹ của Trương Trạch Vũ đột nhiên chạy ra ngăn cậu lại:

"Tiểu Cực, tiểu Cực, con nghe dì nói... Con đi với Trạch Vũ đi, nếu như lúc đầu không có con, Trạch Vũ cũng không có ngày hôm nay, xem như chúng ta đang báo đáp con có được không? Con không thể ở trong cái nhà đấy tiếp nữa."

Tối qua Trương Trạch Vũ đã kể chuyện này cho mẹ cậu nghe, nhiều năm như vậy, bà cũng không ít lần thấy mẹ kế của Trương Cực ra tay đánh người, không ai khuyên nổi cô ta, sau khi đóng cửa vẫn đánh thằng bé như cũ. Nhà Trương Trạch Vũ cũng không giàu có gì, thậm chí còn kém xa so với ngoài núi, nhưng mấy năm nay Trạch Vũ cũng kiếm được tiền, trừ những phí chi tiêu cần thiết ra, cậu dường như đều gửi hết về nhà, mẹ cậu đều thay cậu cất đi. Cậu luôn cố chấp muốn đưa Trương Cực đi, mẹ cậu cũng hiểu ý của cậu, liền đem tiền giao lại hết cho cậu.

"Nhưng... dì, con không nghĩ..."

Cậu không nghĩ đến tính toán nợ nần với Trương Trạch Vũ. Lời nói đến miệng rồi nhưng đột nhiên hoa mắt chóng mặt ngã ra đất. Mấy ngày hôm nay cậu chẳng ăn uống gì, lại còn bị kéo ra ruộng làm, Trương Cực gần như cạn kiệt sức lực, may mà có Trương Trạch Vũ đứng cạnh nhanh chóng đỡ lấy, bế anh vào trong phòng.

Đứa nhỏ của anh lớn thật rồi, tên nhóc ngày trước hay khóc nhè cần được dỗ dành trong chớp mắt đã cao hơn anh rồi, những gì họ nói đùa trước đây giờ thành hiện thực, anh đã được nhìn thấy A Vũ cao hơn anh rồi.

Trương Cực không nhìn nổi đứa nhỏ của anh đau buồn, nhưng hình như lần nào đứa nhỏ khóc cũng liên quan đến anh. 

Trương Trạch Vũ như làm sai chuyện gì rồi vậy, ngồi bên giường, tay bưng ly nước muốn để anh uống một ngụm.

"A Vũ..."

"Cực ca, anh đừng giận... Lần sau có chuyện gì em sẽ thương lượng với anh trước... Anh uống một ngụm đi có được không..."

"Anh đi cùng em..."

Bước ra khỏi ngọn núi này, đi xem thế giới bên ngoài ra sao, đến bên A Vũ, cách cậu càng gần hơn, ngày tháng sau này ra sao, để ngày sau rồi tính, giờ này phút này, anh chỉ muốn nắm chặt lấy tay của A Vũ.


Hôm rời khỏi thôn Sơn Ao, Trương Cực ngồi trên chiếc xe bò lắc lư, giây phút ra khỏi cửa núi ấy, tay anh không kìm được mà run lên, anh lo lắng bản thân không hòa nhập được với thành phố càng lo không thích ứng được với nó. Trương Trạch vũ ngồi cạnh nắm chặt lấy tay anh, mười ngón đan nhau. Lần đầu Trương Cực ngồi ô tô, ngồi xe lửa, nhìn cố hương dần xa, trong lòng lại không có lưu luyến gì.

Mỗi lần tiễn Trạch Vũ ở cửa núi trước đây, anh chưa từng nghĩ sẽ có ngày bản thân mình có thể bước ra ngọn núi ấy, anh nghĩ có lẽ bản thân sẽ bị giam cầm ở đó cả đời, nhưng Trương Trạch Vũ lại kéo anh từ núi ra, cuối cùng cũng không cần phải đợi từng ngày, đếm từng giờ A Vũ về nhà nữa.

Trương Trạch Vũ không kể cho anh chuyện mỗi tháng cậu phải gửi 50 tệ về cho nhà anh. Cậu thuê một căn phòng gần trường, môi trường không tốt lắm, ở dưới hầm, mặt trời không chiếu được tới, nhưng tiền trong tay cậu chỉ đủ để thuê được căn phòng như vậy thôi. Cậu nói với Trương Cực, sau này có nhiều tiền hơn sẽ tìm căn phòng khác tốt hơn.

Trương Cực nhìn xung quanh, nói như vậy đã tốt lắm rồi, ít ra cũng sạch sẽ, là căn phòng nhỏ thuộc về hai người bọn họ. Trong phòng trừ một chiếc giường thì chỉ còn một cái bàn. Trương Trạch Vũ khóa cửa cẩn thận lại, đến khu chợ gần đó mua ít đồ dùng cần thiết. Đám đông nhộn nhịp trong khu chợ rộng lớn sẽ gây sốc cho bất kỳ ai lần đầu nhìn thấy, mọi người đang bận mặc cả và trò chuyện sôi nổi. Lòng bàn tay Trương Cực đổ mồ hôi, như có vẻ đang căng thẳng. Trương Trạch Vũ nắn tay anh, quay sang nói vào tai anh:

"Đi thôi anh, có em này."

TBC.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net