Oneshot ❤️

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dành tặng cho tất cả các readers đáng yêu của tớ, cũng là quà mừng tớ được tròn 50fls :3 cảm ơn mọi người đã luôn đồng hành cùng mình trong suốt thời gian qua ❤️

________________________

.
.
.
Vậy, Jungkook là một quý ngài Ma-cà-rồng, nhưng mà ơn trời, hắn ta không có rực rỡ như Edward trong tiểu thuyết Chạng Vạng hay giống một xíu nào với cái khuôn mẫu về một Vampire trong đầu mọi người cả (thực tế là Jungkook đã phải cắn vào cổ tay của Jimin một phát để cậu tin hắn là một con Ma-cà-rồng thứ thiệt). Jungkook có thể đứng dưới ánh nắng của mặt trời, tuy rằng việc này vẫn khiến hắn có đau đầu một chút, hắn không có mạnh mẽ cái kiểu siêu nhiên gì hết, và hắn có thể đeo chiếc nhẫn làm bằng bạc cặp với cái của Jimin, cặp nhẫn cậu ấy đã chọn, mà không bị cái nhẫn đốt cháy da thịt của bản thân.

Trong thực tế, nếu Jimin lên trên Google và tra rằng: "Làm cách nào để biết được người yêu của bạn có phải là một con Ma-cà-rồng hay không?" thì thứ duy nhất mà cậu có thể đánh dấu vào danh sách sẽ chỉ là 'nhìn như một tên thanh niên 18 tuổi nhưng thực ra tuổi đời của hắn đã ngót nghét hai thế kỷ' và 'cần phải uống máu người ngày này qua ngày khác'. Jimin hoàn toàn không có vấn đề gì với việc hút máu của Vampire, kể từ khi Jungkook chỉ làm cái việc này khi mà hắn ta 'tới', và Jimin có thể cảm nhận được luồng khoái cảm tràn đến cùng những cơn đau, cho nên dù ít hay nhiều gì thì đây cũng là một trường hợp mà cả đôi bên cùng có lợi.

Vậy nên cái việc ở trên đã đưa chúng ta đến khung cảnh của ngày hôm nay, Jimin nằm dài trên chiếc giường của cả hai, sau khi bị làm đến mất hết cả lý trí và những giọt máu đỏ chói mắt vẫn chảy đều đều từ trên cần cổ xuống dưới tấm drap trải giường màu nâu sẫm phía dưới (drap giường màu trắng đã không còn được sử dụng sau một ngày đẹp trời nọ cả hai đã nhận được ánh mắt không mấy bình thường của Yoongi hyung). Jungkook bước vào phòng ngủ, tay cầm theo một chiếc khăn ẩm, và chiếc giường khẽ lún xuống theo trọng lượng của Jungkook khi hắn ngồi xuống bên cạnh Jimin đang trưng ra vẻ uể oải trên giường.

Jimin khẽ kêu mấy tiếng thoải mái khi Jungkook bắt đầu dùng chiếc khăn để lau người cậu, đem những vệt trắng trắng vươn trên khối cơ bụng của Jimin lau sạch sẽ.

"Anh có chắc chắn 100% rằng cái việc anh là một bậc thầy lĩnh vực sex không phải là một trong những đặc điểm của Vampire các anh chứ?"

Jimin trầm ngâm, giọng của cậu có vẻ khàn đi từ khi Jungkook để cậu khẩu giao cho hắn cách đây chỉ mới 30 phút. Thực tế nếu không phải vì bọn họ chỉ vừa xong hiệp thứ 2 trong đêm nay thì, Jungkook thề là cái giọng nói thì thầm này của Jimin giống như một viên đạn chí mạng đang nhắm bắn ngay vào 'cậu em' của hắn.

"Nó không phải là một đặc điểm của một Vampire đâu, anh đã có rất nhiều thời gian để thực hành mà", Jungkook cười khúc khích vừa kéo Jimin vào lòng mình, nhẹ nhàng di chuyển mớ quần áo lộn xộn giữa hai đùi của cậu ra chỗ khác. Người con trai với mái đầu màu cam thì đang rên rỉ và lầm bầm mấy câu gì đó nghe như kiểu "làm ơn đi, đừng có nhắc cho em nhớ đến tuổi tác của anh nữa" trong khi úp mặt vào cái gối đang áp sát bên mặt hắn. Jungkook, bây giờ thì đã hoàn thành việc lau chùi cho Jimin, bật cười và vươn tay ném đống quần áo của cậu chuẩn xác vào trong giỏ đựng đồ dơ trước khi chen chân mở rộng phần đùi của cậu, khẽ ấn mũi của mình vào gáy của Jimin. Jimin đã thực sự rên lên khi Jungkook bắt đầu hôn vào phần cổ của cậu, rồi dừng lại khi Jungkook tiến đến một vị trí mềm mại trên cổ Jimin, dùng răng nanh cắm vào làn da mỏng manh đó, liếm một vài giọt máu đỏ tươi đang chảy ra.

"Máu của em có vị lạ quá," Jungkook cau mày, liếm môi chính mình một cái, "nó có cái dư vị gì đó rất kinh khủng-"

"Ờ, tốt thôi, cảm ơn nhé," Jimin càu nhàu, có vẻ khá là bực mình, và cố gắng dùng ngón tay mình đâm đâm vào người Jungkook với một nỗ lực hòng tránh xa ra khỏi hắn. Jimin cũng chợt nhận ra rằng bản thân vừa cảm thấy bị xúc phạm vì cái sự thật rằng máu của mình có thể không được ngon gì cho lắm. Cậu có lẽ đã ở với Jungkook quá lâu rồi.

"Không mà, babe, anh đã từng nói với em rồi, em thực sự rất ngon luôn," người lớn hơn thở hổn hển và mạnh mẽ nắm chặt lấy cánh tay cậu, "chỉ là, hôm nay nó có chút khang khác thôi. Có thể sức khỏe em đang tạm sa sút vì bị cảm lạnh thì sao?"

"Cái gì, bây giờ thì anh còn có thể biết được em bị cảm thông qua máu em á?" Jimin bật cười, kéo cánh tay ra khỏi tay Jungkook và quay trở lại nhìn hắn. Jimin vươn tay về phía mái đầu đen tuyền của người đàn ông trước mặt và khẽ ngọ nguậy mấy ngón tay, ra hiệu cho Jungkook giữ chúng lại. Jungkook tuân lệnh, nhanh chóng luồn ngón tay đan xen vào giữa những ngón tay bé xíu của người nhỏ hơn.

"Không hoàn toàn là như vậy, nhưng mà đã có một bệnh nhân bị ung thư cách đây vài thập kỷ, nó làm anh nhớ đến cô ấy."

Jimin khẽ tạo ra một âm thanh vô thưởng vô phạt trong cuống họng trước khi đẩy Jungkook nằm xuống từ vị trí mình đang ngồi, điều động bản thân di chuyển cho đến khi cậu tìm được vị trí ngồi thoải mái, khẽ nằm nghiêng xuống bên cạnh hắn, đầu gác lên phía dưới cằm của Jungkook và tay vòng sang ôm lấy thân thể của hắn.

Jimin mừng rằng Jungkook không có thuộc vào cái dạng Vampire lạnh-lùng-như-băng-đá, bởi vì cậu không nghĩ rằng bản thân có thể sống sót nếu như phải ôm hôn âu yếm với một khối băng, theo nghĩa đen.

Jimin cảm thấy cơn buồn ngủ đang chầm chậm cuốn lấy cậu và mấy tiếng thở đều đều trên mái tóc Jimin cho thấy Jungkook cũng đang sắp ngủ thiếp đi mất rồi. Cậu trai nhỏ bé hơn khoan khoái thả lỏng người bên trong vòng tay rắn chắc của Jungkook, cơn đau âm ỉ nhưng lại mang theo cảm giác thỏa mãn khẽ lan tràn trong tay chân cậu. Jimin chỉ trở lại bờ vực của ý thức khi cảm nhận được thân thể Jungkook nằm bên cạnh cậu đang dần trở nên cứng nhắc.

"Jungkook? Có chuyện gì không ổn sao?" Cậu thì thầm, giọng nói gần như hoàn toàn chìm trong cơn ngái ngủ, và khẽ nhìn sang người bên cạnh, người đang mở to đôi mắt đen láy của mình nhìn thẳng vào khoảng không phía trước. Jimin đang tự hỏi lại bản thân lần nữa, sau khi Jungkook đột nhiên bật dậy khỏi giường và chạy trối chết vào phòng tắm được nối liền với phòng ngủ của hai người. Jimin ngồi dậy, đưa mắt trông chừng hắn, và cậu có thể cảm nhận thấy đủ thứ loại màu sắc đang biến động trên mặt của bản thân khi cậu nghe thấy âm thanh gì đó nghe như Jungkook đang cố gắng tống hết mớ đồ trong dạ dày ra cái nơi mà Jimin mong là toilet (và làm ơn đừng là ra sàn nhà lót bằng gạch trắng, nghiêm túc đó, Yoongi hyung rất có thể sẽ nghĩ rằng hai người bọn họ hẳn đã tham gia vào cái nghi lễ Satan nào đấy trong thời gian rảnh rỗi này mất).

Jimin gần như di chuyển vào trong phòng tắm một cách cực kỳ vội vã và bắt gặp Jungkook đang trong một trạng thái đáng quan ngại hết sức, máu đang nhỏ giọt xuống từ khóe miệng của hắn và da dẻ thì nhợt nhạt hơn bình thường. Cậu khẽ nhăn mặt khi Jungkook lần nữa dựa người vào bồn toilet, thứ dung dịch màu đỏ đó lần nữa trào ra khỏi giữa hai cánh môi nhuốm máu của hắn.

"Em đã ăn. . .", Jungkook kinh hãi, nhắm nghiền mắt và nuốt cục nghẹn đang lâng lâng giữa cuống họng, ". . .Em đã ăn cái gì vào bữa tối hôm nay vậy?"

"Em và Taehyung đã đến cái nhà hàng Italian mới mở đó, như em đã bảo với anh. Họ đã mang lên cho bọn em vài miếng bánh mì làm món khai vị và sau đó bọn em ăn Pasta." Jimin nháy mắt với hắn, lòng bối rối.

"Ôi trời ơi, em làm ơn đừng nói với anh, cái bánh mì đó có phết tỏi trên nó nhé?"

Jungkook rên rỉ, tựa mái đầu đã ướt đẫm mồ hôi vào phần sứ trắng mát lạnh. Jimin khẽ thì thầm một tiếng 'chắc thế' trong khi hai bàn tay cậu đang xoắn vào nhau một cách lo lắng.

Jungkook hiện tại đang rất nghiêm túc suy nghĩ đến việc đập đầu mình xuống sàn phòng trong sự tuyệt vọng.

"Và em không nghĩ đến chuyện nói về việc này cho anh nghe?"

"Này xin lỗi nhé, quý ngài quên-sạch-sành-sanh-mọi-thứ-về-Ma. . ."

Jimin tự cắt lấy lời nói của bản thân khi một cơn buồn nôn khác tiếp tục tấn công Jungkook. Cậu quỳ xuống bên cạnh người lớn hơn, dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi mấy vệt mồ hôi trên trán và vuốt ve phần lưng Jungkook để cố gắng an ủi hắn. Jungkook bắt đầu phát ra mấy tiếng sụt sịt nho nhỏ ngay khi cơn buồn nôn bắt đầu lắng xuống.

"Anh sẽ không chết chứ, phải không?" Jimin nhỏ giọng hỏi, cố gắng che giấu đi nỗi sợ trong câu nói của mình và Jungkook phải kiềm chế để không bật cười bởi câu hỏi của Jimin.

"Không, anh chỉ phải trải qua cái cảm giác rất, rất bệnh trong suốt mấy tiếng đồng hồ tiếp theo thôi," Jungkook nói với Jimin trước khi cuối cùng cũng rời khỏi được cái bồn toilet và dựa lưng vào bức tường gạch lạnh lẽo trong phòng tắm. Jimin đi theo hắn và cố gắng hết mức có thể để dùng bản thân bao bọc lấy thân ảnh đang run rẩy của người kia, đặt những nụ hôn nhẹ nhàng và cả lời xin lỗi lên mái tóc đen tuyền của hắn.

Jimin không biết cả hai đã đứng trong đó bao lâu nữa, dính chặt lấy nhau, cho đến khi hô hấp của Jungkook cuối cùng cũng bắt đầu bình thường và hắn ngẩng đầu lên từ trong ngực của Jimin. Jimin khẽ sụt sịt, cảm thấy tội lỗi về việc bản thân đã làm tổn thương đến bạn trai của mình, mặc dù là cậu cũng không hề nghĩ rằng ăn bánh mì bơ tỏi có thể dẫn đến hậu quả thế này. Jungkook hướng về nơi âm thanh khụt khịt phát ra và nhanh chóng kéo Jimin vào lòng một cách không thể gần hơn được nữa.

"Này, đừng lo lắng về việc này nữa, anh biết anh đã quên nói với em một số thứ, như là, mấy thứ quan trọng này," Jungkook trấn an Jimin trong khi vẫn ôm lấy mái đầu của cậu trong vòng tay của mình, ngón cái khẽ vuốt ve bầu má trắng trẻo của cậu. Người nhỏ hơn cười khúc khích nhưng cảm thấy mắt mình hình như vẫn còn ngân ngấn nước, tất cả những nỗi lo lắng giờ đã được thay thế bằng cảm giác kiệt sức. Jungkook tựa vào khuôn mặt Jimin và hôn lên những giọt nước mắt trong vắt ấy, để lại vệt máu đỏ tươi trên gò má trắng xinh của cậu.

"Cứ tìm cho chúng ta một quyển 'Cách hẹn hò với Vampire dành cho người ngốc nghếch', và hai đứa mình sẽ ổn thôi."

.
.
.
End.
_______________________

Đây chỉ là một chiếc đoản kewt kewt thôi, mong là mọi người thích nó. Với cả đây cũng là chiếc fic Trans đầu tiên của tớ, không biết tại sao nữa nhưng lúc dịch fic thì văn phong của tớ nó khác hẳn luôn :)))) không biết mọi người có thích nó không nữa. Hong biết ở đây có ai đọc bản gốc chưa ta..?

Đây cũng là lần đầu tớ trans fic, các cậu nếu thấy không ổn chỗ nào hãy cmt cho tớ nhé, hoặc là nhận xét gì cũng được, cmt của các cậu là động lực siêu siêu lớnnn với tớ luôn ớ :>>

Special note: Đây là bản dịch chưa có per của author. Mình trans với mục đích phi lợi nhuận để mọi người cùng sìn otp nên nếu bị đánh bản quyền thì mình sẽ gỡ và mong mọi người không mang em nó đi nơi khác. Mong mọi người thông cảm cho mình nhaaa 💖
Ok đến đây là hết rồi, cảm ơn vì đã nghe tớ lảm nhảm suốt thời gian qua nhé :3 yêu mọi người thiệt nhiềuuu ❤️

#Mou


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net