when the rain drops

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

          


Author's note: Câu chuyện này được lấy cảm hứng từ bài hát Heartbreak Hotel của Tiffany. Các bạn hãy nghe thử bài hát đó nhé vì tôi viết tác phẩm này khi Heartbreak Hotel được phát đi phát lại. Nhưng lúc đó thì mới chỉ có MV được phát hành thôi cho nên tôi không thể lấy cảm hứng từ lyrics được...(tên truyện cũng được lấy từ bài hát đó đấy!)

_________

Mình có để MV ở trên, các cậu bấm vào xem nha, hoặc vừa nghe vừa đọc thôi là cảm giác cũng khác rồi đấy ~

__________


Doyoung lặng lẽ đưa mắt ra ngoài trời giông bão, chăm chú quan sát từng hạt mưa liên tiếp đập vào cửa sổ, để lại những vệt nước dài trên mặt kính. Thật giống với những giọt nước mắt ấm nóng lăn dài trên mặt anh những đêm gần đây. Anh đưa tay chạm vào hai má mình, cảm nhận sự ẩm ướt trên những đầu ngón tay. Vội gạt chúng đi, anh tiếp tục quan sát một vệt nước mưa khác, nhìn nó trượt xuống tấm kính cửa sổ.

Một giọt nước nhỏ chậm rãi trượt xuống bệ cửa sổ, như đang cố gắng tránh đi những giọt khác đuổi theo nó. Nhưng đến nửa đường nó lại gặp phải một giọt khác, đành phải cam chịu hòa mình vào; hợp lại thành một thể lớn hơn, tốc độ trượt của chúng trên mặt kính trong suốt theo đó nhanh dần; chúng quấn lấy nhau, hết tốc lực gieo mình xuống ngưỡng cửa sổ, vỡ tan thành hàng ngàn mảnh.

Doyoung im lặng quay mặt đi chỗ khác.

Gạt đi tất cả nước mắt còn sót lại, anh từ trên ghế đứng dậy, mệt mỏi nhìn đống đống lộn xộn xung quanh mình. Những mảnh li vỡ, những nhúm lông vũ xổ ra từ những chiếc gối rách toạc vương vãi đầy trên sàn nhà, vỏ lon bia rỗng móp méo phủ kín nền đá hoa cương. Nó nhắc nhở anh đó là hậu quả mà một cơn giông bão để lại, và trong trường hợp này, cơn giông đó không gì khác, chính là anh. Nặng nề thở dài, anh cúi xuống nhặt những vỏ lon bia trước tiên – những thứ khó có thể làm đau anh lần nữa. Sàn nhà theo đó đã trống đi bớt, mọi di chuyển cũng dễ dàng hơn, anh túm lấy cây chổi, điên cuồng quét đi tất cả bụi bẩn trong phòng khách, điên cuồng dọn dẹp đống bừa bộn trước mặt, đống bừa bộn mà anh tạo ra.

Sau khi hoàn tất việc dọn dẹp, Doyoung nâng mắt quan sát mọi thứ trong căn phòng đã thật sạch sẽ, lần lượt từng đồ vật một. Mắt anh dừng lại trên chiếc đi văng trống trơn, anh có thể thấy chính mình ở đó, hết mỉm cười nhẹ nhàng đến cười rộ lên đầy hạnh phúc; và một người khác nữa ngồi ngay cạnh anh, cánh tay mạnh mẽ của người ấy vòng quanh thắt lưng anh, làn da trắng đến mức phát sáng ngay cả trong trí nhớ của anh. Anh tiếp tục thấy người ấy và anh nằm dài trên chiếc đi văng, ném cái gối từ trong tay anh xuống nền nhà, người ấy trực tiếp lấy cánh tay vững chắc của mình gối đầu cho anh. Sau đó anh liền nhớ lại, nhớ lại lí do vì sao bản thân lại điên cuồng xé toạc những cái gối ấy ra như thế, đến nỗi chúng nát bươm chẳng còn gì bên trong. Đúng vậy, là vì những kí ức chết tiệt đó.

Chiếc bàn gỗ chiếm lấy sự chú ý của anh tiếp theo. Anh vẫn nhớ rõ những ngày trước, ngày có những lon bia lạnh, li nước mát đặt trên chiếc bàn đó, anh thấy mình ngồi trên nền nhà, nhích người tựa sát vào vai người ấy. Anh vẫn nhớ rõ cơ thể anh run lên thế nào, xúc cảm mang lại tuyệt vời ra sao khi đôi môi mềm của người ấy ấn xuống môi anh. Anh vẫn nhớ vị bia đăng đắng những cũng thật ngọt ngào giữa những nụ hôn nồng nhiệt ấy. Và anh nghĩ là mình không thể uống loại bia đó thêm một lần nào nữa đâu, tuyệt đối không.

Anh ép bản thân mình tỉnh táo lại trước khi những kí ức đó nhấn chìm anh, trước khi anh đập phá căn phòng này thêm lần nữa. Quá đủ rồi, anh cần phải rời khỏi đây, rời khỏi cái nơi chất chứa đầy đau thương này ngay lập tức! Anh bước những bước thật nhanh và nặng nề đến phòng ngủ của họ. Tấm drap giường nhăn nhúm phía đầu giường vẫn còn y nguyên, và anh thật sự không muốn nhớ lại họ đã dành cả đêm quấn chặt lấy nhau thế nào. Anh không muốn nhớ lại cái cách mà mọi thứ bị đẩy lên đến cực hạn bởi sự giận dữ, căm ghét và tội lỗi tột cùng, họ không thật sự làm tình sau đó, họ quan hệ thể xác, chỉ thể xác mà thôi.

Doyoung đau đớn nghiến răng, anh tiến nhanh đến tủ đồ, dứt khoát túm lấy cái balo trên đầu tủ, liên tục nhét và nhét những quần áo và vật dụng cá nhân vào trong. Đột nhiên anh khựng lại, trong một khắc, anh lo lắng mình sẽ lấy nhầm quần áo của người ấy, nhưng chẳng sao cả, anh thở ra nhẹ nhõm khi nhận ra đồ đạc hai người không để chung với nhau. Anh nhét đầy mọi thứ vào balo cho đến khi nó trở nên nặng trịch, cho đến khi nó chẳng thể chứa thêm bất cứ thứ gì nữa. Anh tóm lấy chùm chìa khóa, ví tiền và điện thoại, nhét tất cả vào túi quần trong khi đeo balo lên vai.

Vừa đến trước cửa, Doyoung tự hỏi mình có nên để lại một tờ note không, anh có nên dành chút thời gian để gọi hay nhắn tin cho người ấy, để thông báo rằng mình sẽ đi...và có thể sẽ không bao giờ quay trở lại không. Anh lắc đầu. Không. Không cần thiết, người ấy không còn xứng đáng với sự quan tâm từ anh nữa.

Trước khi Doyoung có thể chạm tay vào nắm cửa thì cánh cửa đã đột ngột mở ra, lộ ra người ấy, người mà anh luôn cố gắng để quên đi.

"Jaehyun-ah" tiếng gọi cậu thốt ra nhẹ bẫng từ đôi môi anh, như một thói quen, anh không kìm nó lại được.

Jaehyun nhìn vào mắt anh trong một giây ngắn ngủi trước khi cậu lướt nhìn anh từ trên xuống dưới, lướt qua cái balo trên vai anh và cả tư thế của anh lúc đó.

Doyoung đã cố gắng hết sức đứng yên đó, cố gắng hết sức tỏ ra thật điềm tĩnh. Anh tập trung vào sự bối rối trong ánh mắt của Jaehyun và cố lờ đi sự mệt mỏi của đôi mắt ấy lúc này, cố gắng lờ đi sự chùng xuống đầy bất lực của đôi vai cậu. Anh không quan tâm, và cũng không cần phải quan tâm nữa...

"Hyung," Jaehyun lên tiếng. "anh đang làm gì vậy?"

Cố gắng nuốt xuống nỗi lo sợ và sự đau đớn chặn ngang cuống họng, Doyoung khó khăn cất tiếng "Tôi đang rời đi, đi khỏi đây". Từng lời từng chữ cất lên từ môi anh to hơn và mạnh mẽ hơn anh nghĩ, nhưng nó không khiến anh cảm thấy thoải mái hơn một chút nào cả.

"Tại sao?" Jaehyun lập tức trả lời anh. "Hyung, làm ơn. Chúng ta...chúng ta có thể nói chuyện mà..."

"Đừng cản tôi!" giọng anh vang vọng trong tai mình, to và rõ ràng hơn bất cứ tiếng động gì xung quanh anh. Trái tim anh đau đớn gào thét trong lồng ngực, dù không muốn nhưng anh vẫn cần phải nói ra "Đừng, đừng cản."

"Hyung" Jaehyun van nài anh, giọng cậu mềm yếu và tan vỡ. Cậu tiến tới phía anh nhưng Doyoung lập tức đưa tay lên, ngăn cậu đến gần mình.

"Đừng làm vậy," Doyoung nói. "Hãy để tôi đi, Jaehyun." Lời anh nói nghe giống như một lời cầu xin hơn, và Doyoung nhận ra rằng, đúng vậy, anh đang cầu xin cho sự tự do của mình, cầu xin cho Jaehyun, cầu xin cậu hãy giải thoát trái tim đang bị chèn ép của chính cậu.

"Em không thể, hyung! Em không thể!" Jaehyun cố gắng tiến về phía anh lần nữa, mặc kệ sự cảnh cáo trong ánh mắt anh. Doyoung nhìn cậu, thật sự nhìn cậu, và anh thấy nước mắt tràn ra nơi khóe mắt cậu. Anh bị làm cho rối bời bởi sự tan vỡ trong đôi mắt ngấn nước ấy, thật giống như những vết nứt trong hồ bơi sâu thẳm đầy nước. Mải nhìn cậu, anh không nhận ra rằng Jaehyun đã bước đến cạnh anh, cậu thật gần anh lúc này, nắm lấy tay anh thật chặt, cậu nhất quyết không để anh đi.

"Em không còn yêu tôi nữa!" Doyoung gào lên đau đớn khi anh hất mạnh tay Jaehyun ra, khiến nó bật ngược trở lại phía cậu. Giọng của anh, từng từ ngữ anh thốt ra vang vọng khắp căn phòng, từng chút một cứa vào trái tim anh. Và Doyoung thấy sự tội lỗi lóe lên trong đôi mắt ngấn nước kia trước khi cậu cúi đầu xuống. Cậu trông đầy hối lỗi và tuyệt vọng. Sự giận dữ và buồn bã cùng cực đang bao trùm lấy người con trai ấy.

"Kết thúc rồi Jaehyun, em nên để tôi đi. Ngừng lại đi, ngừng giả vờ rằng trái tim em vẫn đập vì tôi, trong khi của tôi vẫn luôn đập vì em...Em không chỉ đang tổn thương bản thân mình, em còn tổn thương cả tôi nữa." Doyoung thôi lưỡng lự, hít một hơi thật sâu "Tạm biệt, Jaehyun."

Anh không quay đầu lại dù cho anh rất muốn thế, dù cho Jaehyun liên tục gào thét tên anh. Anh không quay đầu lại khi bước đi, nhưng nước mắt đã lăn dài trên má anh từ lúc nào. Anh đã khóc trên suốt quãng đường đến thang máy, và anh đau đớn khuỵu gối xuống sàn nhà lạnh lẽo khi cánh cửa thang máy đóng lại.

Doyoung có thể hình dung ra giọt nước nhỏ lúc nãy, có thể hình dung ra viễn cảnh một mình anh tự lo cho bản thân mình, một mình anh cũng có thể sống vui vẻ, nhưng có lẽ mọi thứ đã chệch khỏi quĩ đạo của nó, anh gặp được Jaehyun. Anh và cậu cùng nhau lớn lên, cùng nhau trưởng thành. Anh và cậu cùng nhau học tập, rồi yêu nhau, trao cho nhau những nụ hôn ngọt ngào và thậm chí làm tình, họ không chỉ đơn giản là hai con người riêng biệt nữa, họ là một. Nhưng đó cũng là sai lầm lớn nhất của Doyoung, anh đã luôn tin rằng anh với cậu là một thực thể, trong khi thực tế họ chỉ là một giọt nước mưa nhỏ bé, rơi rơi rơi mãi và vỡ tan trên mặt đất lạnh lẽo.

Doyoung đau đớn gào khóc cho đến khi thang máy xuống đến tầng trệt. Cánh cửa "ding" một tiếng và mở ra, Doyoung nhanh chóng gạt đi tất cả nước mắt trên gương mặt anh, đứng lên và rời đi. Nhấn mạnh chân ga, Doyoung hết tốc lực lái xe đi, anh cứ hoảng loạn đi mãi đến khi đã thật xa khỏi thành phố, đến khi anh không thể nhận ra tên đường hay nơi chốn nữa, đến khi hô hấp của anh trở lại bình thường. Cơn giông bão đã qua đi, quét sạch bụi bẩn, mở đường cho mặt trời lặn.

Doyoung ngừng xe lại bên vệ đường vắng, anh im lặng ngắm nhìn bầu trời. Và sau đó, với tất cả sức lực còn sót lại, anh cố gắng quay đầu. Anh không thể thấy bất cứ thứ gì ngoại trừ con đường trước mắt, nhưng sao thế này, anh cảm nhận được từng kí ức trong anh đang mãnh liệt sống dậy. Anh nhớ Jaehyun cướp đi nụ hôn đầu của anh, nhớ đến những lời thổ lộ nhẹ nhàng ngốc nghếch của họ dưới tấm chăn trắng, nhớ đến thời gian hạnh phúc họ chuyển đến sống chung với nhau, nhớ đến những năm tháng chất chứa đầy kỉ niệm. Và giờ đây, mọi thứ đã kết thúc.

Doyoung lặng người đi trước kết cục của câu chuyện tình buồn này, hít một hơi thật sâu. Anh không còn cảm nhận được chút tình yêu nào nữa, không còn cảm nhận được nhịp đập của trái tim cằn cỗi nơi lồng ngực. Và có lẽ sau này cũng vậy, có lẽ trái tim anh không còn đủ sức để yêu thêm một ai khác, ít nhất là trong một thời gian ngắn. Nhưng anh chắc chắn một điều rằng, lúc này đây, anh đã mạnh mẽ hơn thật nhiều để có thể rời đi.

End.

Author's note: Tình yêu Jaehyun dành cho Doyoung đã thật sự cạn kiệt...cậu có chút mê đắm người đàn ông khác tên là Taeyong. Doyoung không biết hắn ta là ai cả, nhưng anh dễ dàng nhận ra Jaehyun đã không còn yêu anh nữa, vị trí của anh trong tim cậu đã được người khác thế chỗ. Còn Jaehyun, cậu không thể chia tay với Doyoung chỉ vì họ đã chung sống với nhau rất lâu, cậu thật lòng nghĩ rằng mình không thể sống thiếu anh được...Chỉ tiếc rằng Doyoung nhận ra mọi việc quá trễ theo cách đau đớn nhất.

Translator's note: Lúc đầu mình quyết định dịch tác phẩm này là vì hình ảnh so sánh giữa giọt nước mưa ở đầu truyện với câu chuyện của Doyoung và Jaehyun (ôi trời ơi sự đồng điệu nó khớp từng câu luôn đó các bạn ơi TT). Và cảm ơn trời rằng mình đã làm điều đúng đắn, lúc dịch mình mới biết rằng nó còn tuyệt hơn mình nghĩ rất nhiều, rất rất nhiều hình ảnh khác nữa, và cách mà tác giả dùng hình ảnh đó ấy...ôi thật sự là nó khiến mình phát cuồng lên luôn.

Với những bạn nào không nhận ra thì hai đoạn đó đây nè: "Một giọt nước nhỏ...vỡ tan thành hàng ngàn mảnh" ở đầu truyện với "Doyoung có thể hình dung ra...vỡ tan trên mặt đất lạnh lẽo" ở gần cuối.

Vì tác giả viết hay quá nên lúc chuyển ngữ lại mình cũng hơi lo, cứ sợ không thể hiện được hết cái hay của bản gốc. Nhưng mình cũng đã cố gắng hết sức rồi, mong các bạn thích nó hehee ~

Mình cũng muốn cảm ơn chị-gái-mà-ai-cũng-biết-chuyên-dịch-fic-JaeDo cũng với hai người bạn của mình. Mọi người đã cho mình rất nhiều ý kiến trong lúc dịch, mình thật sự rất biết ơn.

Và các bạn ơi, cho mình biết cảm nhận của các bạn sau khi đọc xong được không ?

(vừa dịch vừa nghe City of Stars nó feel dữ dằn lắm)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net