+reverse

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rồi hãy vào thẳng vấn đề đi, tôi đã chết khoảng hai trăm lần.

Hay là hai trăm linh một? Hai trăm mười lần? Mẹ kiếp, tôi còn chẳng nhớ đã đếm được tới đâu, ờ thì dù sao số má cũng chẳng quan trọng cho lắm. Điều mà tôi muốn nhấn mạnh ở đây chính là tôi đã chết rất rất nhiều lần và theo đúng nghĩa đen là chết đấy. Cái chết mà linh hồn sẽ rời khỏi thể xác và một đống lùng bùng tương tự, chắc tôi khỏi cần giải thích thêm nhiều vì các bạn đã hiểu rồi, thấu rõ chết là như thế nào rồi. Và nếu bạn bối rối tự hỏi tại sao tôi lại chết đi sống lại lắm như thế còn người bình thường thì không, thì tôi không nói giỡn, con người chỉ nên chết một lần, nhưng mà còn tôi vẫn ở đây, sống, và hít thở?

Thôi nào, tôi chẳng phải phù thủy hay mèo thần gì đó.

Đơn giản thôi. Chỉ là tôi gặp được một người mà tôi cho rằng có siêu năng lực di dời thời gian, và người ấy đã dùng thứ phép thuật đó ngăn chặn cái chết của tôi. Nhưng lạy chúa trên cao, chàng ta sẽ chẳng bao giờ nhận ra mình là người duy nhất làm như thế, và có lẽ, sẽ không tài nào biết việc mình làm đã xáo trộn dòng chảy thời gian trong hiện tại vô thường.

Tôi sẽ không đưa ra thêm nhiều chi tiết về thuyết tương đối thời gian do tôi cũng chẳng phải nhà bác học Einstein, nhưng tôi có thể cho bạn một ví dụ tương đồng để giải thích mọi chuyện. Tưởng tượng bạn đang vẽ một đường thẳng trên tờ giấy trắng. Rồi tiếp đấy thêm một đường nữa. Thêm thật nhiều và thật nhiều cho tới khi tờ giấy kín đặc toàn là dòng kẻ đi. Trông sẽ khá là lộn xộn đúng chứ? Sẽ xuất hiện vô cùng nhiều giao điểm, các dòng trùng nhau, và thật khó để tìm ra đường bắt đầu cũng như đường kết thúc. Sự hỗn độn, trừu tượng khó hiểu của những dòng bạn vẽ trên giấy chính là dòng chảy thời gian khi có một người liên tục đảo lộn chúng hàng trăm lần. Điều chỉnh một dòng thời gian làm cho các dòng còn lại song song nhau và nếu các bạn tạo ra quá nhiều dòng thời gian, chúng sẽ nhiễu loạn ở đây và kia, thời gian sẽ chảy ngược ở đây và kia, và dù bạn có phá hủy bản ngã thực tại - thì để tôi nói cho nghe này, sẽ không tốt đẹp gì đâu. Nghĩ tiếp đi. Một lúc nào đó bạn biến mất, rồi ngay vài giây sau bạn quay trở lại bình thường. Bạn sẽ gặp được chính Doppelganger của mình. Bạn sẽ nhìn thấy một thế giới khác không giống nơi bạn đang sống, nhưng tôi không bảo đảm được rằng đó là một thế giới thực để bạn tồn tại.

À và bởi vì tôi đã quá lắm mồm rồi cho nên tôi sẽ dừng sự dài dòng của mình tại đây. Thay vì đọc một bài diễn văn lê thê về sự xáo trộn thời gian các thứ thì sẽ dễ thông suốt hơn nhiều nếu tôi kể cho bạn nghe từ đầu câu chuyện đấy. Ngày bắt đầu mọi việc chính là ngày mười bốn tháng chín năm hai nghìn không trăm mười bốn.

(*Doppelganger: Trong tiểu thuyết và văn hóa dân gian, Doppelganger là một hình dạng trông giống hoặc song song với người đang sống thường được biết đến như một chuyện thần bí trong và theo một số quan điểm dân gian truyền thống đây là hiện tượng không may mắn. Trong vài nền văn hóa và truyện khác, họ gọi 'người song trùng' của bạn là ác quỷ sinh đôi.)

/

Ôi con cụ nó cái điện thoại chết tiệt cùng thứ chức năng báo thức ngu ngốc không thèm hoạt động kia làm tôi dậy muộn và trễ mẹ giờ làm rồi.

Quản lý của tôi thì chính xác từng phút như robot nên đảm bảo là tôi sẽ bị thái sống thành từng lát nếu trong mười lăm phút nữa tôi không có mặt ở đó. Quên mất, hôm nay là thứ hai hài hước. Tất cả mọi người phải biết rằng thứ hai là một ngày đầu tuần chó chết khi tàu điện ngầm buổi sáng chật cứng toàn người còn đường phố thì tắc, tắc, tắc, tắc đéo chịu được. Nên tôi nhảy phát ra khỏi giường - không tốt cho sức khỏe lắm, cảm phiền - và chuẩn bị mọi thứ với tốc độ siêu thanh.

Giống với những ai đang chen chúc trên chiếc tàu này, tôi cố gắng thoát ra ngoài và chạy thật nhanh tới chỗ làm, một quán cà phê tọa lạc tại góc phố gần một công ty lớn. Con phố đông nghịt người, người lao động và các phương tiện giao thông tranh nhau đi. Tôi nhìn đồng hồ đeo tay một lúc, và tôi đã muộn năm phút rồi, Chúa làm ơn hãy bảo Seokjin khoan dung với tôi một chút.

Khi tôi đã nhìn đồng hồ đủ lâu và cố tập trung lại vào quãng đường trước mặt, tôi gặp một cậu học sinh làm rơi cặp sách ngay trước cửa quán cà phê. Sách vở, giấy tờ, và tất cả mọi thứ tung tóe trên vỉa hè. Tuyệt lắm, xứng đáng được nhận từ thằng này một tiếng "ôi trời."

Em trai tôi hay nói rằng đôi lúc tôi chẳng cần phải suy nghĩ kĩ về chuyện có nên giúp đỡ ai đó gặp nạn trên đường hay không đâu, và okay một sự vụ đang xảy ra ngay trước mắt tôi đây. Mặc kệ chuyện muộn làm, tôi càu nhàu rên rỉ vẫn rất tốt bụng dành thời gian để giúp cậu chàng kia nhặt đồ đạc nhanh hết cỡ. Cơ thể này hoạt động như có phản xạ vậy. Rồi tôi thấy cậu ta làm rơi cái gì đó, mà tôi thì luôn giúp người ta khi họ làm rớt đồ nên tôi đã cố đỡ lấy nó trước khi nó rơi hẳn xuống đất.

"Cảm ơn rất nhiều." Sau khi tôi đưa cho cậu ta quyển sách bị rơi, tôi đã nhìn lên để ngắm nhìn khuôn mặt cậu. Một nhóc da ngăm cao nhồng, có thể là nhỏ tuổi hơn tôi, vì tôi thấy sự trẻ con tinh nghịch phản chiếu từ đôi mắt cậu bé.

Tôi gật đầu. "Không có gì."

Lúc tôi rời khỏi, tự dưng tôi cảm nhận được một thứ khí chất mạnh mẽ mà lạ thường tỏa ra từ cậu bé đó, và hình như tôi biết đó là cái gì.

/

"Thật là một thứ lực đạo khổng lồ."

"Chúng ta đều biết là quản lý rất nghiêm khắc về chuyện tới-đúng-giờ, cho nên thật dễ hiểu khi anh Seokjin với thứ sức mạnh đấy sẽ chém anh thành từng nhát như thế." Hai vai tôi hơi run lên khi nghe Hoseok nói, và tôi đang rửa bát.

"Anh biết là em không nói về anh Seokjin mà hyung."

Tôi khựng lại một chút, và cũng mất đôi khoảng thời gian cho tới lúc tôi nhận ra tôi đang siết chặt lấy miếng bọt biển cọ chén.

"Thế em đang nói về ai?"

"Chúa ơi, em không thích mỗi khi anh giả vờ như bây giờ đấy. Em không có thứ khuynh hướng đặc biệt như anh, nhưng em vẫn có thể nhận ra mỗi khi họ ở gần, anh biết mà."

Tôi thở dài.

"Hay cậu ta cũng đặc biệt giống anh?" Hoseok hỏi dò. "Khí chất của cậu ta thật sự... khác thường."

"Gần như là vậy." Tôi vẫn nhớ thứ cảm giác đó. Mạnh mẽ sôi nổi, đáng sợ - ít nhất là với tôi - và hơn nữa, quyền lực. Tôi chưa từng gặp một ai giống như vậy. "Ngay cả Jungkook cũng không khủng khiếp tới mức này."

Tôi không kịp nhìn thấy biểu cảm của Hoseok khi tôi nói ra, nhưng chắc hẳn nó cũng ngạc nhiên dữ lắm.

"Còn mạnh hơn Jungkookie?"

"Anh đoán vậy. Nếu mình lấy Jungkook làm dấu mốc thì cậu ta có thể vượt xa luôn đấy. Ừ thì, cũng chưa có gì phải lo lắng lắm miễn khi nào cậu ta vẫn chưa nhận ra thứ năng lực đấy của mình." Hình ảnh của cậu chợt lóe qua tâm trí tôi. Thiếu niên da ngăm. Mét rưỡi và có khi hai mươi xăng-ti. Sự trẻ con lấp lánh trong ánh mắt. Nụ cười hình hộp rạng rỡ. "Nhưng em biết đấy, anh sẽ không ngăn được nhưng vô cùng tò mò không biết nhóc đấy sẽ làm cái khỉ gì khi mà nó ý thức được thứ sức mạnh nó có trong tay?"

Hoseok cười khúc khích. "Thì, chúng ta phải chuẩn bị ngay từ bây giờ thôi. Đó là lí do mà Người kiểm soát cấp cao phải chịu sự sắp đặt trong một tổ chức, như anh vẫn thường nói đó."

/

Tôi về nhà vào rạng sáng tinh mơ và vẫn tiếp tục nghĩ về cậu bé nọ.

Nếu Hoseok không nhắc tới chủ đề kia, chắc tôi đã sớm quên béng nó đi mất rồi mẹ kiếp.

Theo văn cảnh chính thức của Quyền Chủ Thời Gian, hay giải thích dễ hiểu hơn là những người có năng lực điều khiển thời gian thì các bạn có thể phân loại tất cả mọi người trên Trái Đất thành ba dạng. Dạng đầu tiên gọi là Người trung tính. Những người sống bình thường trong dòng chảy của thời gian, không có một năng lực đặc biệt nào để điều khiển hay kiểm soát chúng chính là Người trung tính, và hầu hết con người đều thuộc nhóm này. Dạng thứ hai là Người điều khiển thời gian. Người điều khiển thời gian có thể thay đổi một khoảng thời điểm theo như ý muốn nhưng chỉ được trong giới hạn theo như năng lực của họ. Người điều khiển thời gian vĩ đại nhất có thể quay trở về quá khứ, vì vậy cũng tạo được ra một dòng thời gian khác nữa. Thông thường, sức mạnh của Người điều khiển thời gian tiềm tàng rất kín nên đa số Người điều khiển đều không nhận ra họ có loại năng lực bẻ cong thời gian này.

Dạng thứ ba chính là Người kiểm soát thời gian. Có thể các bạn đã đoán được ra từ đầu rằng tôi thuộc ở nhóm này. Một Người kiểm soát thời gian có năng lực sẽ thấy được thời gian trôi (tôi sẽ không kể trông nó thế nào đâu nhé), phát hiện được sự khác thường của thời gian (nó giống một vụ nổ) ở mọi dòng thời gian. Không giống như Người điều khiển thời gian, Người kiểm soát dễ dàng nhận ra được năng lực của mình. Họ còn có thể phát hiện ra Người điều khiển một cách đơn giản. Đó là bởi vì những Người kiểm soát, đặc biệt là những người xuất sắc sẽ có thể sửa dòng chảy thời gian nếu có bất kỳ sự nhiễu loạn hay vết nứt rạn nào - thì, do họ là những người duy nhất có thể nhìn được những thứ ấy. Mỗi khi có sự cố lớn về rối loạn thời gian thì Người kiểm soát cần phải tập hợp những Người điều khiển và ừm, sửa chỗ đó. Đây chẳng phải là chuyện dễ xơi gì, cũng tại Người điều khiển không thể tự nhìn ra sức mạnh của bản thân. Lần cuối mà tôi cố phải sửa một vụ hổng, tôi phải con mẹ nó nhảy lò cò xung quanh hai mươi dòng thời gian khác nhau để sắp xếp sao cho mọi thứ song song đều đặn trở lại.

Ba dạng người thực chất được sắp xếp vào trong một chu trình liên tục không ngơi nghỉ. Người trung tính ở khoảng giữa, còn Người điều khiển và Người kiểm soát thì ở một phía khác của chu trình. Những người có khuynh hướng sức mạnh yếu hơn thuộc nhóm Điều khiển ở phân lớp thứ ba, những gì họ làm được chỉ có giới hạn trong tương lai gần, hoặc làm chậm một khoảng thời gian ngắn. Những người có khuynh hướng sức mạnh yếu hơn thuộc nhóm Kiểm soát thì cảm nhận được sự hiện hữu của dòng thời gian, nhưng không nhìn rõ được hoàn toàn. Năng lực của bạn mạnh tới đâu sẽ được phản chiếu qua khuynh hướng trong chu trình. Nhưng mà, những người có khuynh hướng mạnh thường không nhiều. Tôi đã từng gặp vài người tuyệt hảo thuộc nhóm Kiểm soát nhưng tôi chưa thấy một ai như vậy trong nhóm Điều khiển. Nếu chúng ta vẽ ra một thống kê biểu đồ* về năng lực nắm giữ thời gian cho tất cả mọi người trên thế giới, thì nó trông sẽ khá bình thường thôi, phần lớn người đều sẽ thuộc nhóm Trung tính và nhóm ít nhất ở hai cực chu trình tất nhiên sẽ là nhóm vượt trội.

Nhưng tôi không thể tin nổi rằng có lẽ tôi đã gặp một người rồi.

Tôi đã sống với một Điều khiển khá mạnh từ khi cậu bé sinh ra, nhưng chắc chắn tôi chưa bao giờ lướt qua một ai đó mạnh hơn thằng nhóc. Người kia là một ngoại lệ - nhưng vấn đề nằm ở chỗ, tôi sẽ kiên quyết gạt bỏ đống phân tích của bản thân rằng người kia thuộc nhóm vượt trội.

Cứ tưởng tượng sẽ khốn nạn tới mức nào nếu cậu ta lật tung đống dòng chảy thời gian kia lên bằng một cách nào đó.

Thôi dẹp mẹ đi, hãy cứ tận hưởng khoảng thời gian siêu yên bình này khi mà mọi thứ chắc cũng chỉ là một vụ nổ nhỏ kết thúc trong vài mi li giây.

"Anh về rồi."

"... Ah, em mong anh lắm hyung!" Jungkook mở cửa cho tôi. "Này, này em có cái này muốn kể anh nghe lắm."

Tôi rướn lông mày. Thằng nhóc luôn háo hức phát điên về những thứ nó thích, cho nên tôi nghĩ chắc chỉ trong phạm vi ban nhạc thần tượng hay đồ ăn hay anime thôi. "Ừ, nói anh xem nào?"

"Anh biết đấy, trường đại học gần chỗ làm của anh - tên là gì ấy em không nhớ nữa, nhưng thôi dù sao cũng không có quan trọng. Họ mở một lễ hội nhạc jazz vào thứ bảy tuần này và một vài người bạn trung học của em sẽ chơi tại đó. Cho em đi nha?"

Tôi đã đoán trúng phóc luôn.

"Tiền vé bao nhiêu thế?"

"Bạn em tặng em hai chiếc miễn phí, cho nên không cần phải tính nhiều đâu ạ. Em chỉ cần anh đồng ý thôi." Thằng bé tỏ vẻ dễ thương, trông rõ là đang nài nỉ tôi. "Hoặc nếu ngày hôm ấy anh rảnh, anh đi cùng em cũng được mà; dù sao em cũng có hai chiếc. Nghe được chứ anh?"

"Được rồi. Anh đồng ý."

"Yay! Em biết anh là ngầu nhứt mà, hyung!"

Chắc cậu chàng biết rằng kiểu gì tôi cũng chẳng từ chối được đây mà.

(*: Biểu đồ do chính tác giả vẽ - http://imgur.com/utp3r4d. Hồng là Điều khiển, Vàng là Trung tính và Xanh lá là Kiểm soát. Thêm một hình ảnh về vị trí của các chàng trai thuộc ba lớp Điều khiển, Trung tính cũng như Kiểm soát. Http://imgur.com/OED8vXY. Ở ảnh này thì không biết tại sao tác giả lại đảo màu của Điều khiển với Kiểm soát cho nhau, thì Hồng là Kiểm soát còn Xanh lá là Điều khiển.)

/

Tôi tận hưởng những màn trình diễn hay ho nhưng ở trong đống lộn xộn này khiến tôi đau đầu kinh khủng. Lễ hội nhạc jazz rất ồn ào, thì đấy, tại đại học này có tầm ảnh hưởng khá lớn nên thu hút được rất nhiều các thanh thiếu niên. Tôi còn gặp một vài người nổi tiếng cơ. Jungkook không đi cùng tôi; thằng bé chạy vào cánh gà để gặp bạn bè - vì cậu nhóc tốt bụng đó đưa cho Jungkook thẻ nhân viên - rồi Jungkook bỏ rơi tôi giữa bầy người nháo nhác này, uống một ly nước cam quá mức thừa đường, rên rỉ.

Bỗng dưng, tôi nghe thấy Jungkook gọi tên tôi.

"Anh ới! Yoongi-hyung!"

Thằng nhóc vẫy vẫy tôi từ phía bên kia đám đông, và để tôi nói cho nghe này, chuyện thoát ra khỏi cái ổ hiện tại của tôi và xuyên qua rất nhiều người để tới chỗ Jungkook may sao cũng không khó lắm. Đến được chỗ nó mà tôi thở hổn hển như cá mắc cạn, chỉ tại có quá nhiều người nên chẳng ai thèm chừa phần không khí cho tôi dùng ké với.

"Mày nên có một lí do tử tế để gọi anh như thế đấy, nhãi con."

"Hyung, anh đã hết cơ hội được mắng em như thế trong tuần này rồi nên em yêu cầu một bữa ttokbokki sau vụ này." Chết cụ tôi tự dưng quên béng mất cái quy định dở hơi ngu ngốc chỉ được đá đểu thằng nhóc một lần một tuần gì đấy rồi. "Thôi tạm bỏ qua, ban nhạc của bạn em cần một người thay thế chơi keyboard, vì bạn kia tự dưng bị thương mất rồi,... anh chơi jazz mà phải không?"

"Nhưng nó từ cái thời mả mẹ nào rồi, trước cả khi voi ma mút sinh ra đấy!" Tất nhiên là lời đề nghị bất thình lình này đã làm tôi vô cùng bất ngờ. "Nếu em cứ ép anh phải chơi thay cậu chàng kia, thì em biết câu trả lời của anh rồi đấy."

"Hyung, họ thực sự rất cần một người giúp đỡ mà và họ sẽ phải biểu diễn trong hai tiếng lận ngay lúc này đấy... làm ơn đi Yoongi anh là hy vọng duy nhất của tụi em."

"... Được thôi, nếu mà em khao ttokbokki."

"... Duyệt."

/

Đứa nào mà cho rằng hai tiếng là vừa đủ đẹp cho một thằng chơi thay để luyện tập thì nên mang con mẹ não đi sửa đi.

Rồi lần nữa, tôi thật sự muốn thụi mấy phát vào bụng mình khi mà cứ đồng ý mấy lời đòi hỏi của Jungkook.

Đừng hiểu lầm, không phải là tôi thực sự không muốn giúp họ hay gì, nhưng 1) đó là yêu cầu của em trai tôi, và 2) đó còn là về niềm kiêu hãnh của bản thân tôi nữa. Ba mẹ tôi luôn nói rằng tôi rất có khiếu trong âm nhạc, và tôi cũng yêu âm nhạc (đôi lúc rảnh rang tôi còn sản xuất vài bài) cho nên tôi sẽ đéo thể tha thứ nổi cho mình nếu tôi có một buổi biểu diễn đáng thất vọng với vai trò là một người thay thế khốn nạn mất. Nó sẽ bêu rếu tôi cho tới chết.

"Wow, anh thực sự rất ngầu đó ạ."

Thứ khí chất ấy.

Thứ khí chất đáng kinh sợ ấy.

Tôi quay đầu về phía giọng nói cất lên và tôi nhìn thấy một khuôn mặt mà tôi biết tôi đã từng gặp. Với thứ cảm giác kì dị đang vây quanh tôi ngay bây giờ, tôi chắc chắn cậu ấy chính là người kia, một người mang theo nguồn năng lực của Điều khiển. Cậu ta như bị tôi hớp hồn, cứ mãi ngắm tôi như thể đấy là lần đầu tiên cậu ta thấy một ai chơi keyboard vậy.

"Ừm - cảm ơn, chắc thế?"

"Anh chơi đàn khéo lắm ấy, nó thật quá tuyệt vời!" Cậu ta thực sự rất nhiệt tình. "Ối - hình như em hơi vô duyên khi chưa giới thiệu gì hết mà đã bâm bổ về chỗ anh rồi đúng không? Tên em là Taehyung. Em chơi saxophone! Rất vui được gặp anh đó ạ."

"À ừ đúng rồi." Quả thực, tôi thấy cậu chàng đeo sau lưng một cây saxophone đẹp đẽ, được giữ gìn cẩn thận tới bóng loáng từng phím bấm. "Tôi là Yoongi. Thỉnh thoảng chơi keyboard. Tôi cũng vui khi được gặp cậu... tôi nghĩ thế."

Thật ra là, ban nhạc ấy chẳng tệ chút nào. Họ đủ tầm xếp vào mức khá tới tốt, nhưng quân át chủ bài thực là Taehyung. Bạn của Jungkook, cậu nhóc hát chính nói rằng Taehyung từng được một giải thưởng về màn trình diễn xuất sắc khi còn học tiểu học lận. "Cậu ấy đúng là thần đồng." Đấy là những gì tôi được nghe kể.

Thực lòng mà nói, tôi cũng rất choáng ngợp mà. Cậu ấy chơi rất tự nhiên, như đang đắm mình trong âm nhạc, nhưng cũng giống như đang cố truyền tải mọi cảm xúc của bản thân qua từng giai điệu khuông nhạc. Đó là một phong cách mà tôi hằng ngưỡng mộ. Mặc dù miệng ngậm ống saxophone, nhưng tôi vẫn thấy được nụ cười rạng rỡ của Taehyung xuyên suốt sân khấu, và bang một cú; tôi phải thừa nhận là điều đó làm buổi biểu diễn ngày hôm nay càng tốt và tốt và tuyệt cú mèo hơn nữa. Tôi nghĩ rằng thứ khí chất dọa người xuất phát từ nguồn năng lực khủng khiếp ấy của Taehyung đang dần trở nên dịu dàng hơn, làm tôi cảm thấy rất vui, và nhẹ nhõm.

Nhưng không biết tại sao, tôi vẫn không tài nào mở lời nói rằng tôi thích màn trình diễn của cậu ấy vô cùng.

/

"Và làm thế đếch nào mà mày lại tìm ra được chỗ làm của anh..."

"... Jungkookie?"

Thằng bé nghiến răng và tôi thở dài khi đặt tách cà phê xuống mặt bàn cho nó.

"Anh ơi thôi nào, đừng có trưng cái bộ mặt trời đánh đấy ra nữa được không. Nghe em này- Em là fan bự nhứt nhứt quả đất của anh, okay? Em chỉ là rất ngóng trông được thấy anh đàn piano một lần nữa thôi mà Yoongi."

Cái cậu Taehyung này quả thực kiên trì đến đáng sợ. Tôi không biết tôi sẽ trừng trị Jungkook thế nào sau hôm nay, nhưng việc trao đổi thông tin cá nhân của tôi mà không được sự cho phép của tôi làm tôi rất khó chịu. Cho dù người tiết lộ chúng ra là em trai duy nhất của tôi đi chăng nữa.

"Anh dừng chơi jazz gần năm rồi."

"Gì cớ, anh không dối em đấy chứ hả? Thế anh mau nói tại sao anh vẫn chơi tốt được thế đi?"

Tôi nhún vai. "Phản xạ cơ thể, có lẽ vậy."

"Ngầu." Cậu rên rỉ, vẫn tiếp tục nhìn tôi với ánh mắt quyến rũ. "Nhưng mà này hyung, anh nói là anh dừng chơi jazz, nhưng mà anh vẫn chơi nhạc chứ?"

"Gần gần. Anh viết vài bài hip-hop."

"Anh thực sự rất là rất là rất là ngầu đó Yoongi." Taehyung thét lên, làm cả tiệm cà phê quay lại nhìn mình, và Chúa ơi tôi không đỡ nổi loại xấu hổ ngu ngốc này đâu. "Cho em nghe nhạc của anh đi."

Chúa.

Sao thằng bé nó cứ phải nhiệt tình và hào hứng quá mức cần thiết cho một con người như thế này.

Nó có ăn pin cho bữa sáng hay không đấy.

/

"Nó thích anh là cái chắc."

Điều mà tôi cần ít nhất trong hôm nay chắc chắn là lời nói sáo rỗng nhạt thếch của Jung Hoseok.

"Ờ thì thằng bé nó tự nhận mình là fan cuồng của anh." Tôi trả lời với một giọng điệu ích kỷ.

"Nó đã đến ngắm anh được một tháng rồi cơ. Thật là một fan tận tụy chân thành."

"Taehyung nó chỉ thích nhạc anh chơi thôi. Mày đi kiếm một đứa để cuồng đi, đừng có làm phiền anh nữa."

Thằng khốn kiếp Hoseok cười vang. Bất chợt, ngay sau khi Hoseok dừng cười, tôi nhìn thấy một vụ nổ - ừm, một vụ nổ không thời gian, ý tôi là thế. Một sự kiện xảy ra mỗi khi khoảng thời gian có sự biến đổi nào đó. Vụ nổ không quá to, cũng chẳng nhỏ nốt.

"Whoa. Một vụ nổ cỡ nhỡ... đã lâu lắm rồi anh nhỉ." Hoseok bình luận. Tất nhiên là nó cũng nhìn thấy rồi. "Lần cuối anh nhìn thấy một vụ nổ hệt như vậy là từ Jungkookie."

/

Tôi và em trai được sinh ra từ một gia đình bình thường, cả bố lẫn mẹ tôi đều là Trung tính. Tôi có khuynh hướng của một Kiểm soát vô cùng mạnh, còn em trai tôi cũng thuộc dạng khá trong lớp người Điều khiển.

Tôi bắt đầu nhìn thấy dòng thời gian và nhận ra được năng lực của bản thân khi tôi lên mười- một trường hợp hiếm có đặc biệt, vì hầu hết Kiểm soát, nhất là những ai siêu phàm thường phải thật trưởng thành chín chắn, đủ trách nhiệm để nắm giữ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net