Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cũng gay cấn đấy......

___________________


 "Mấy đứa làm sao vậy? Đứng ngây ngốc ở đây làm gì thế."

  Lưu Vũ nhận ra người vừa nói, chính là người cha già tùy tiện của cậu trong cuốn sách. Đây là lần giao tiếp mặt đối mặt đầu tiên của Lưu Vũ với ông ta, ít nhiều cũng có chút căng thẳng. Theo ấn tượng của cậu, việc Cao Khanh Trần ghét bản thân như này đều liên quan đến người đàn ông trước mặt, cậu đối với Cao Khanh Trần mà nói chính là khách không mời mà đến, nhưng người cha lại dành tình cảm cho cậu nhiều hơn.

  "Quần áo của Gia Nguyên bị sao vậy? Ta có một bộ quần áo chưa dùng đến trong tủ, Tiểu Vũ, đi lấy cho Gia Nguyên đi."

  Lưu Vũ nhanh chóng đáp lại. Bây giờ vấn đề chính là, phòng của cha cậu ở đâu! Cậu không thể nào trước mặt Trương Gia Nguyên mà hỏi cha, phòng của cha ở đâu được!

  "Ây, Tiểu Vũ, em có muốn ăn bánh không?" Lúc này, Cao Khanh Trần hai tay bưng đĩa bánh kem thận trọng đi về phía cậu, "Nhưng không có sôcôla đâu, anh không thể cắt được tầng trên cùng... ây này này này, em làm gì thế?" Lưu Vũ đột nhiên nắm lấy vai Cao Khanh Trần đẩy anh đến một góc vắng người.

  "Nguy hiểm quá, suýt chút nữa thì rơi rồi, bánh kem dính trên mặt đất dọn dẹp rất phiền đó. Hôm nay là sinh nhật của em, em phải ăn một chút bánh đi..." Cao Khanh Trần còn chưa nói xong, Lưu Vũ cất lên một tiếng "Anh!" tưởng như sắp anh dũng mà hy sinh cắt ngang lời.

  "A ... hả? Có chuyện gì sao?" Cao Khanh Trần hoài nghi, không phải chỉ là muốn em ấy ăn bánh kem thôi sao, làm sao cứ như kiểu bị anh bắt ép xông ra tiền tuyến vậy. Hồi đó anh đi đưa thư tỏ tình cũng không có bi tráng như vậy....Á! Đều trách Châu Kha Vũ! Bức thư tình chết tiệt đó dù thế nào anh cũng không thể quên được!

  Lưu Vũ dùng tay ấn trụ sau đầu của Cao Khanh Trần, ra hiệu cho anh cúi đầu lại gần. Cao Khanh Trần hiểu được ăn ý cúi đầu lại. Lưu Vũ nói nhỏ vào tai anh: "Anh, quần áo của Gia Nguyên bị dính rượu, cha bảo em vào phòng của ông ấy lấy quần áo trong tủ đưa cho em ấy. Nhưng đã lâu rồi em không ở nhà, nên không nhớ rõ lắm phòng cha ở đâu. Anh dẫn em đi có được không? "Giọng Lưu Vũ càng nói càng nhỏ lại, đây là lý do tốt nhất mà cậu có thể nghĩ ra để đánh lừa Cao Khanh Trần, chắc không bị vạch trần đâu nhỉ? !

  "Àaa, anh còn tưởng chuyện gì, hóa ra là chuyện nhỏ này sao..." Cao Khanh Trần đột nhiên không tiếp tục được nữa, đây có thể coi là chuyện nhỏ sao! Phòng của cha anh ở đâu! Anh làm sao có thể trước mặt Lưu Vũ đi hỏi cha, phòng của cha ở đâu sao?!

  Nhìn thấy hai người sánh vai, Cha Cao nở một nụ cười hài lòng. Thật ra Cao Khanh Trần không bao giờ biết, anh luôn cho rằng do mẹ của Lưu Vũ chen chân vào làm tan vỡ hạnh phúc gia đình mình, thật ra ông và mẹ anh đã ly thân từ lâu rồi, nhưng ông chưa bao giờ tìm được cơ hội thích hợp để nói cho anh biết. Sau khi tiếp nhận Tiểu Vũ, bởi vì Tiểu Vũ yếu ớt và hay bệnh tật, không thể tránh khỏi việc ông sẽ quan tâm Lưu Vũ nhiều hơn. Ông cũng cảm thấy vô cùng áy náy vì đã không quan tâm tới Tiểu Trần. Ông chỉ mong một ngày hai anh em có thể xóa bỏ sự ganh ghét và trở thành anh em tốt. Dường như ngày đó đã không còn xa vời nữa rồi.

  Ánh mắt của Cha Cao luôn dõi theo Lưu Vũ và Cao Khanh Trần, nhìn Lưu Vũ đẩy Cao Khanh Trần đến một góc vắng người, đưa tay ra giữ lấy đầu của Cao Khanh Trần, thu hẹp khoảng cách giữa hai người, hơi nhón chân lên. Còn Cao Khanh Trần cũng cúi đầu hợp tác, quay mặt sang, dán chặt vào người Lưu Vũ ... Hai đứa nó là hôn nhau sao? Những gì ông mong đợi được thấy là tình anh em, không phải là tình anh em xã hội chủ nghĩa! Hai đứa là anh em cùng cha khác mẹ đó!

(Cha Cao người lại nghĩ nhiều quá rồi =)))))))) )

  "Chú, chú có làm sao không ạ?" Trương Gia Nguyên thấy bố Cao có vẻ loạng choạng bèn đỡ lấy ông.

  "Không ... không có gì, Gia Nguyên à, cháu ở lại chơi vui vẻ. Chú Vương, giúp tôi lên lầu, tôi muốn nghỉ ngơi một lát."

  Trương Gia Nguyên đỡ bố Cao: "Không sao đâu chú, con đỡ chú lên là được ạ".

  Cha của hai người muốn trở về phòng! Hai người nhìn nhau một cái, nhanh chóng tách ra.

  Lưu Vũ cười giả lả nói: "Cha muốn lên lầu, cứ để em đỡ cha lên."

  Cao Khanh Trần cũng cười khan: "Vậy để anh cùng đi." Có chút thiếu lễ phép nếu như đến phòng ngủ của cha mình cũng không biết rộng dài bao nhiêu.

  Hai người cùng lúc dừng lại trước cầu thang.

  Lưu Vũ bước sang bên trái một bước, tự nghĩ, như này chắc là sẽ không có ai đẩy mình được đâu nhỉ.

  Cao Khanh Trần bước sang phải một bước, như này chắc là sẽ không có ai nghi ngờ anh định đẩy Lưu Vũ đâu nhỉ.

  Hai người nhìn vào khoảng cách có thể nhét thêm được hai người nữa giữa họ, lại gượng gạo cười một cái.

  Khi họ đi đến bậc cuối cùng, Lưu Vũ và Cao Khanh Trần đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

  "Ahhhhhhh! Tránh ra! ! !" Cùng lúc đó, cả hai đều bị thu hút bởi đứa trẻ không biết từ đâu xuất hiện. Đứa trẻ đứng trên chiếc xe cân bằng(segway) hét lên, lao thẳng về phía Lưu Vũ.

  "Cẩn thận!" Hai giọng nói đồng thời vang lên bên tai, Lưu Vũ không còn tâm trí phân biệt ai là người nói. Hôm nay cậu nhất định phải bị đẩy ngã ở cái cầu thang này mới được sao?

  "Tiểu Trần! Tiểu Trần!" Lưu Vũ nghe thấy giọng nói đau đớn vỡ vụn của Cha Gao, cậu lại chết lần nữa sao! Sao mà không thấy đau đớn chút nào vậy.

  Chờ đã ... Tiểu Trần? Cao Khanh Trần? ! Lưu Vũ mở mắt, từ trên mặt đất đứng dậy. Trương Gia Nguyên đã ôm lấy cậu bé đang sợ hãi gào khóc, bản thân cũng không còn ở vị trí ban đầu nữa. Cậu chợt nhớ rằng vừa rồi dường như ai đó đã đẩy cậu ra ...

  Lưu Vũ lần ​​đến mép cầu thang, kinh hoàng nhìn Cao Khanh Trần đang nằm trên vũng máu. Tại sao mọi chuyện lại trở thành như thế này!

  "Xe cấp cứu! Gọi xe cấp cứu mau!" Châu Kha Vũ dùng tay che miệng vết thương ở sau đầu của Cao Khanh Trần, nhưng vô ích. Máu nhớt nháp vẫn không ngừng chảy ra. Nhìn thấy sắc mặt người trong tay mình ngày càng tái nhợt, Châu Kha Vũ vô cùng lo sợ, nhưng chẳng thể làm gì hơn.

  Cuối cùng thì xe cấp cứu cũng đến, Châu Kha Vũ nhìn Cao Khanh Trần được đưa lên xe, đôi tay bê bết máu của cậu run rẩy không kiểm soát được.

  Mặc dù luôn chán ghét Cao Khanh Trần, nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc để anh chết. Vừa rồi Cao Khanh Trần ở trong lòng cậu, lồng ngực phập phồng thở ngày càng yếu đi, lúc đó cậu thật sự rất sợ Cao Khanh Trần sẽ vĩnh viễn ngủ quên trong vòng tay mình.

  Lưu Vũ đầu óc rối bời, thậm chí cậu còn không biết Trương Gia Nguyên làm cách nào đã giúp mình từ dưới đất đứng lên. Cảm giác tội lỗi, bất lực và nhiều cảm xúc hỗn loạn chồng chất trong lòng khiến Lưu Vũ không biết phải làm sao, đến khi cậu định thần lại thì đã khóc đến ướt vạt áo trước ngực Trương Gia Nguyên.

  Trương Gia Nguyên vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của Lưu Vũ an ủi: "Đừng lo lắng, nhất định sẽ không sao đâu."

  "Anh ấy là ... anh ấy là vì cứu tôi..." Lưu Vũ khóc đến có chút hít thở không thông.

  Cha Cao vốn đang trầm mặc đột nhiên lên tiếng: "Gọi tài xế Trần chuẩn bị xe, chúng ta đến bệnh viện."

  Nghe tin Cao Khanh Trần đã qua khỏi cơn nguy kịch, tảng đá đè nặng trong lòng Lưu Vũ cuối cùng cũng biến mất.

  "Tối nay tôi sẽ ở cùng anh ấy, mọi người về trước nghỉ ngơi đi." Lưu Vũ đứng dậy khỏi ghế.

  Trương Gia Nguyên và Châu Kha Vũ vừa định nói rằng cứ để hai người họ ở lại là được, liền nghe thấy giọng nói khàn khàn của Cha Cao: "Vậy lát nữa cha sẽ bảo bác Vương mang quần áo tới để con thay."

  Cha Cao đã nói như vậy, Trương Gia Nguyên và Châu Kha Vũ cũng không còn lý do gì để ở lại đây. Chỉ có thể nói với Lưu Vũ đợi đến sáng mai sẽ đến đổi ca trông.

  Cao Khanh Trần vì đau đớn mà tỉnh dậy, thuốc mê vừa hết tác dụng, sau đầu liền bắt đầu từng trận đau buốt. Anh khẽ kêu một tiếng, liền nghe thấy giọng nói của Lưu Vũ truyền tới từ trong bóng tối: "Anh? Anh tỉnh rồi sao?"

  "Ừm." Không phải Cao Khanh Trần muốn lạnh nhạt như vậy, chủ yếu là khi mở miệng anh sẽ rất đau đớn.

  "Thật ra anh không cần phải quan tâm tới em." Dù sao cậu cũng có hào quang của nhân vật chính, nhất định sẽ không bị té chết.

  Cao Khanh Trần mò tìm bàn tay Lưu Vũ trong bóng tối, siết chặt lòng bàn tay cậu: "Em là em của anh, anh không quan tâm em thế nào được hả?"

  Cốt truyện thay đổi quá nhanh khiến bản thân Lưu Vũ cũng có chút choáng ngợp.

  "Tại sao?" Đến khi định thần lại, Lưu Vũ mới nhận ra rằng, bản thân đã đem câu hỏi trong lòng nói ra.

  Cao Khanh Trần nghĩ một chút, rồi nói một câu bâng quơ: "Em cứ coi như, anh biến thành một người khác đi."

_______________

Update: 11:44PM 15/11/2022


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net