Chapter 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Unnie! Em đã trả tiền cho lái xe rồi, nhưng mà anh ấy chỉ lái xe về mà không thấy chị đâu cả. Chị đã đi đâu vậy?" Yerin lo lắng hỏi. Chúng tôi đang trong giờ nghỉ ở trường.

"Ngay cả khi đến trường thì em vẫn mang thứ đó đến hả?" Tôi nói rồi chỉ vào SinB đang ngồi bên cạnh em ấy và nhìn vô định vào đâu đó.

"Hôm nay có người đến dọn dẹp căn hộ của em, em không muốn để em ấy lại với cô giúp việc đâu" Yerin nói trong khi chỉnh lại mái tóc cho SinB. Ánh mắt họ gặp nhau và điều đó suýt nữa làm tôi ói ra khi cả hai bắt đầu chim chuột nhau ngay trước mặt tôi.

"Vậy thì unnie à chị đã đi đâu tối qua hửm? Em đã không thể ngủ ngon vì chị đó, em đã rất lo lắng đấy" Em ấy cằn nhằn với tôi-- Nếu em không bỏ chị lại đêm đó thì chị đã không phải trải qua những chuyện kinh khủng đó rồi.

"Và sao chị lại mặc áo len vậy? Hôm nay nóng lắm đó" Em ấy chợt nhận ra. Tôi phải mặc áo len để che đi vết bầm trên tay tôi, tôi không muốn nghe em ấy cằn nhằn thêm nữa và tỏ ra là em ấy đang quan tâm vì điều đó không hề ổn chút nào với trái tim tôi-- điều đấy chỉ làm cho chị nghĩ rằng có khả năng nhỏ nhoi nào đó em có thể sẽ nhận ra tình cảm của chị mà thôi.

"Ya!" Tôi cố bắt chuyện với SinB. Nhưng cô ta chỉ nhìn tôi đầy trống rỗng và chẳng có chút hứng thú nào, cô ta chưa một lần nói chuyện với tôi kể từ khi Yerin giới thiệu cô ta với tôi. Cô ta luôn để sự chú ý của mình vào một thứ bất kì gì đó hoặc chỉ vào Yerin. Cô ta thực sự đang tỏ ra như một đồ vật mà, thật khó chịu.

"Đừng lo. Chị phải đi đây Yerin, chị có vài nơi phải đến" Tôi nói và cầm theo túi của mình. Tôi có thể nghe thấy tiếng em ấy hét lên rằng tôi vẫn còn 2 lớp học nữa, nhưng tôi không buồn quay lại để trả lời em ấy, như cái cách mà em ấy làm với tôi vào đêm đó.

Tôi muốn hỏi SinB vài thứ về những thiên thần, nhưng tôi nghĩ sẽ vô dụng thôi vì cô ta sẽ chẳng trả lời tôi đâu và Yerin sẽ tò mò vì sao tôi lại hỏi những điều đó khi tôi luôn thẳng thừng nói tôi không hứng thú với những thiên thần.

Tôi đi dọc theo những kệ sách khi đang tìm thứ gì đó có thể thỏa mãn trí tò mò của mình. Tôi đang ở trong thư viện và tìm kiếm vài quyển sách về thiên thần.

Thiên thần mà tôi gặp đêm qua vẫn đang ở trong nhà tôi, trông cô ấy có vẻ yếu và hẳn có ai đó đã đánh cô ấy thế nên tôi đã quyết định đưa cô ấy về nhà mình, well tôi không có ý định giữ cô ấy lại thế nên có lẽ khi cô ấy ổn hơn tôi sẽ để cô ấy đi.

"Ký hiệu của thiên thần" Tôi thì thầm đọc tên cuốn sách làm tôi để ý. Tôi lấy nó từ tủ sách xuống và cầm theo đến một chiếc bàn trống.

Tôi mở quyển sách ra và thấy ký hiệu quen thuộc mà tôi thấy trên tôi cô gái kia. SinB cũng có ký hiệu đó, nhưng nó ở trên cổ của cô ta. Có phải tất cả các thiên thần đều có nó, nhưng khác vị trí?

Thiên thần có những liên kết với con người bằng một vài cách. Mỗi thiên thần có cách riêng để thực hiện liên kết của họ với chủ nhân được chọn và khi liên kết hoàn tất người đó sẽ có một đường màu đen quanh cổ tay giống như một chiếc vòng đeo tay như một minh chứng cho sự sở hữu.

Có phải đó là lý do vì sao Yerin biến vòng đen đó nhìn giống như một hình xăm không nhỉ? Tôi còn tưởng em ấy đã đi xăm mà không cho tôi biết.

Tôi đang định lật sang trang tiếp theo thì điện thoại đổ chuông. Tôi đóng quyển sách lại và nghe điện thoại.

"Ya! Unnie! Sao chị lại không đến lớp học? Đó là môn chuyên ngành đó!" Tôi nghe thấy giọng Yerin đầy giận dữ ở đầu dây bên kia. Tôi tự thở dài và ngắt máy, cất điện thoại đi rồi đứng dậy-- Mình sẽ đọc quyển sách này vào lúc khác vậy.

Tôi gọi một chiếc taxi và đọc địa chỉ căn hộ của mình. Tôi đang không có tâm trạng để đến lớp học cuối của ngày hôm nay và đầu tôi thì đang đau phát điên vì tôi đã uống khá khá rượu đêm qua.

"Cảm ơn" Tôi nói với người tài xế trước khi bước ra khỏi xe. Đó là thói quen của tôi khi nói cảm ơn với những người lái xe, well một vài trong những lời cảm ơn đó là vì đã đưa tôi về nhà an toàn và không giết tôi.

Tôi nhập mã căn hộ và khi tôi mở cửa thì tôi đang nhìn thấy một căn hộ không quen thuộc lắm, well không phải hoàn toàn không quen-- nó trở nên không quen là bởi vì trông nó thật sạch sẽ.

"Ouchie" Tôi nghe thấy tiếng rên rỉ từ nhà bếp nên tôi đi về phía đó và thấy cô gái đó trên nền nhà, nhăn nhó với chính bản thân mình và cô ấy thì đang ướt sũng. Có lẽ cô ấy vừa bị trượt chân. Cô ấy đang mặc áo của tôi và trông chúng thật to so với cô ấy, chẳng có chiếc quần short nào vừa với cô ấy nên tôi cứ để cô ấy mặc chiếc áo của tôi và đi vòng quanh nhà, well dù sao cô ấy cũng không ra khỏi nhà tôi nên cũng không sao cả.

"Cô không sao chứ?" Tôi ngay lập tức chạy tới chỗ cô ấy và giúp cô ấy đứng dậy. Cô ấy gật đầu nhưng tôi không nghĩ vậy vì cô ấy đang bước đi không giống như cô ấy đang ổn chút nào.

Tôi kéo cái ghế bên cạnh và để cô ấy ngồi xuống. Tôi đặt túi xách lên bàn ăn và đến chỗ tủ lạnh để lấy ít đá.

"Ouch" cô ấy than lên một cách đáng yêu khi tôi khẽ vặn cổ chân cô ấy. Tôi chườm đá lên đó và massage một lúc, hẳn là cô ấy đã ngã rất đau.

"Sao tôi có thể để cô đi khi cô sẽ tự làm bản thân mình bị thương thêm nữa chứ" Tôi thì thầm với bản thân mình khi chườm đá lên cổ chân của cô ấy.

Sao tôi lại cứ mãi nhìn cô ấy khi tôi có thể đuổi cô ấy ra khỏi nhà mình? Sao tôi lại đọc quyển sách về loài của cô ấy? Liệu có phải vì đêm đó cô ấy đã cứu tôi? Hay tại bởi tôi muốn trả ơn vì sự tốt bụng của cô ấy dành cho tôi?

"Nói đi, chị có muốn sở hữu tôi không?" Tôi ngước lên nhìn cô ấy khi nghe thấy cô ấy nói vậy. Sở hữu cô ấy? Ý của cô ấy có phải là...

"Không" Tôi trả lời ngay lập tức. Tôi không muốn trở thành những con người dơ bẩn coi họ là những đồ vật, tôi không muốn sở hữu họ vì họ không phải những đồ vật mà để người ta sở hữu. Họ tự do như loài người vậy, và họ nên nhận ra điều đó.

"Nhưng tôi thì có" Cô ấy khẽ nói và trước khi tôi có thể đáp lại thì cô ấy đã nhắm mắt lại và hướng về phía tôi. Tôi bị sốc khi môi tôi chạm vào môi cô ấy, một đôi cánh trắng lớn xuất hiện ở sau lưng cô ấy và những sợi lông trên đôi cánh ấy bắt đầu bay xung quanh chúng tôi.

Đó đúng là một cảnh huyền diệu, nhưng khi môi cô ấy rời khỏi, cơ thể tôi bắt đầu thấy kì lạ. Cảm giác thật nóng và ngột ngạt; cơ thể tôi bắt đầu chảy mồ hôi như thể tôi đang đi xông hơi. Tôi nhìn cô ấy, cô ấy cũng đang lo lắng nhìn tôi.

"Chuyện gì đang xảy ra thế này!?" Tôi hét lên với cô ấy.

"Chịu đựng nó thêm một chút, nó chỉ là một ảnh hưởng từ việc trở thành chủ nhân của một thiên thần thôi" Cô ấy nói rồi tiến tới chỗ tôi để vòng tay ôm lấy tôi.

Tôi cảm giác như ai đó đang tra tấn cơ thể mình, Yerin có cảm thấy như vậy khi em ấy có liên kết với SinB không nhỉ? Cảm giác như trong địa ngục vậy, giống như có hàng loạt những chiếc dây đang thắt chặt lấy cơ thể tôi, ngột ngạt và đau đớn. Tôi muốn hét lên và bật khóc, nhưng không từ nào có thể thoát ra và dần dần tầm nhìn của tôi mờ đi và mí mắt bắt đầu sụp xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net